[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Cửu Lang, ngươi nói xem rốt cuộc là ông thầy bói đó có linh hay không vậy? Sao lúc tuyệt vọng là cái gì cũng có thể thử được hết vậy?
Trương Vân Lôi vẫn không tin năng lượng siêu hình, luôn cảm thấy Dương Cửu Lang làm vậy là uổng phí thời gian, còn Dương Cửu Lang lại không đồng ý, bất đắc dĩ nhún vai nói: Bây giờ còn không phải là tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử sao? Chỗ nên tìm cũng đã sai người đi tìm hết rồi, chỉ có thể ngựa chết chữa như ngựa sống thôi*.

*Ngựa chết chữa như ngựa sống: ẩn dụ mọi thứ vô vọng, nhưng vẫn giữ một tia hy vọng và tích cực, thường cũng đề cập đến việc thực hiện một nỗ lực cuối cùng.
Đang lúc nói chuyện thì cũng đã đến đạo quán kia, Dương Cửu Lang mở cửa xuống xe, vẫy vẫy tay về phía Trương Vân Lôi, thúc giục y: Mau tới đi, ông ta kén lắm, một ngày chỉ tiếp có ba người thôi!
Trương Vân Lôi nghe vậy thì lật đật xuống xe, hai người vừa đi đến cửa, còn chưa kịp gõ thì cửa lớn đã được mở ra từ bên trong, đạo đồng hơi hành lễ với hai người, Trương Vân Lôi còn chưa kịp trả lễ thì nhìn thấy người phía sau hắn, lập tức kinh ngạc nói: Ủa? Bác Châu?
Châu lão gia cũng nhìn thấy họ, sắc mặt bỗng chốc trở nên bối rối, ngay cả một câu đáp lời cũng không nói, vội vàng lướt qua bọn họ mà rời đi, Dương Cửu Lang nhìn theo bóng lưng ông ấy, không khỏi kinh ngạc nhíu mày.
Trương Vân Lôi cũng thấy kỳ lạ nói: Bác Châu đến đây làm gì?
Chắc là đến thắp hương.

Dương Cửu Lang bình thản đáp lại y, lại quan sát nhìn bóng lưng Châu lão gia, sau đó quay lại khẽ cúi đầu với đạo đồng: Ta có việc tìm sư phụ của cậu, phiền cậu đi thông báo một chút.

Đạo đồng trả lời: Ngại quá, hôm nay sư phụ nhà ta đã gặp ba người rồi, mời thiếu gia ngày mai lại đến.

Nhưng chúng ta có việc gấp! Mạng người quan trọng mà! Trương Vân Lôi hoảng hốt vội nói.
Dương Cửu Lang biết rõ tính tình của lão đạo trưởng kia, đưa tay giữ chặt lấy Trương Vân Lôi, khe khẽ lắc đầu: Được rồi.

Vậy Mạnh ca phải làm sao đây? Trương Vân Lôi nhíu mày nhìn hắn.

Dương Cửu Lang thở dài: Chúng ta tìm tiếp đi.


Dứt lời liền kéo Trương Vân Lôi quay người rời đi, vừa đi được mấy bước, sau lưng lại truyền đến tiếng của tiểu đạo đồng kia: Trời sắp mưa rồi, thiếu gia nên mau về nhà đi.

Lúc này hai người dừng bước, cùng nhau quay đầu, tiểu đạo đồng kia cũng đã đóng cửa lại.

Hắn...Chẳng lẽ đang nhắc nhở chúng ta gì đó sao? Trương Vân Lôi suy nghĩ đến lời vừa rồi của đạo đồng, bắt đầu suy luận: Sắp mưa...Chẳng lẽ nói là sắp xảy ra chuyện rồi?
Ta không biết.

Dương Cửu Lang lắc đầu, nhưng cảm thấy đạo đồng kia sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như vậy, nên vội vàng nói với Trương Vân Lôi: Chúng ta cứ nghe theo hắn mau về nhà đi.

Trương Vân Lôi sợ sẽ có tai họa ập xuống nên cũng vội gật đầu, hai người lên xe chạy về nhà.
Một bên khác, nhà họ Vương.

Mãi cho đến chiều, rốt cuộc Vương Cửu Long cũng tỉnh, một bữa rượu đổi lấy hít thở thôi cũng đau đầu và trí nhớ trở nên vụn vặt có hạn, Vương Cửu Long còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã âm thầm thề trong lòng sẽ không uống rượu nữa.
Giữa lúc mơ màng cảm nhận được bản thân bị thứ gì đó đè, hít thở không thông lắm, Vương Cửu Long chật vật mở mắt ra, liếc mắt nhìn lên người, chỉ thấy Trương Cửu Linh đang gối đầu lên ngực trái của mình, móng vuốt nhỏ không thành thật còn nắm chặt lấy ngực phải của mình.

Vương Cửu Long lập tức sửng sốt, sao y lại ngủ ở đây? Nói đi nói lại, tối hôm qua rõ ràng mình không tìm được y nên mình mới cùng nhóc nhà giàu họ Vương đi Minh Nguyệt Lâu uống rượu mà? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ý thức dần trở nên tỉnh táo, Vương Cửu Long muốn ngồi dậy, thấy Trương Cửu Linh ngủ ngon như vậy lại không nỡ đánh thức y nên định hơi dịch sang bên cạnh một chút, trước tiên là gỡ cánh tay Trương Cửu Linh ra khỏi người minh, sau đó đẩy y ra.
Vừa mới động đậy đã đụng phải đầu, Vương Cửu Long hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện bây giờ mình đang nằm trong một rương gỗ vô cùng chật hẹp.
Xảy ra chuyện gì đây? Cái rương này nhìn hơi lạ, cũng không biết là cái rương gì, thiết kế dài như vậy, bốn phía còn bọc đệm mềm, dưới đầu còn một cái gối, nằm rất thoải mái nhưng hoa văn trên cái cái gối này hơi quê mùa, vải màu vàng, bên trên còn thêu một đống chữ Điện 奠*.
*奠 chữ cúng, tế.
Từ từ đã! Chữ Điện? Cái này! Con mẹ nó không phải là một cái quan tài chứ!
Lúc này Vương Cửu Long hoảng sợ trợn to mắt, lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn xung quanh, xác định đúng là hắn nằm trong quan tài sau đó cũng không sợ đánh thức Trương Cửu Linh nữa, vội lay y: Này! Dậy! Dậy đi!
Trời ơi, làm gì vậy chứ! Trương Cửu Linh bị đánh thức nên hơi khó chịu, bực bội lầm bầm một câu, hất tay hắn ra, xoay đầu qua bên khác, gối lên ngực hắn tiếp tục ngủ.
Đừng ngủ! Ngươi nhìn mà xem chúng ta đang ở đâu đi này! Vương Cửu Long dùng lực lung lay y.
Lúc này Trương Cửu Linh mới bất đắc dĩ mở mắt ra, đập vào mắt y chính là chữ Điện to đùng trên vải vàng sáng loáng, nhìn mà y cũng mù mịt, trừng mắt nhìn, xích lại gần nhìn, xác định đó đúng là chữ Điện, sau đó Trương Cửu Linh cũng lập tức tỉnh táo lại!
Cái này! Trương Cửu Linh cuống quít chống người lên, liếc một vòng quanh cỗ quan tài này, nhất thời hoảng sợ trợn to mắt: Đây là tình huống gì vậy! Sao ta lại ở đây chứ!
Ta còn muốn hỏi ngươi đó! Vương Cửu Lương vỗ lên hai cánh tay của y đang đặt trên ngực mình: Mau dậy đi, đè ta thở không nổi rồi!
Bấy giờ Trương Cửu Linh mới thu hai tay lại, ngồi quỳ trong quan tài, vẻ mặt bối rối nhìn Vương Cửu Long, ánh mắt kia như đang hoài nghi là Vương Cửu Long kéo y vào.

Vương Cửu Long nhìn ra được tâm tư của y, vội giải thích: Ngươi đừng nhìn ta như vậy! Chuyện này không phải do ta làm, ta cũng không biết là có chuyện gì nữa!
Nói rồi cũng chống người ngồi dậy, liếc nhìn một vòng bên ngoài quan tài: Đây là nhà ta mà? Nhưng cái quan tài này ở đâu ra?
Không biết.

Trương Cửu Linh lắc đầu, có thể thấy là y hoàn toàn suy sụp rồi, uổng công y tối qua khóc thương tâm như vậy, còn cãi cọ muốn được chôn chung với ông già nhà y.

Rốt cuộc hai người cũng tỉnh rồi! Sau lưng truyền đến một tràng cười, hai người cùng quay đầu lại nhìn, Sam Sam nhảy chân sáo đến gần, nghiêng đầu, cười với vẻ ngây thơ với bọn họ: Cha dặn, đợi sau khi hai huynh thức dậy thì mau đến chịu phạt quỳ ngoài thư phòng, hai huynh nhanh đi đi!
Vương Cửu Long nghe vậy thì sững sờ, kỳ quái hỏi nàng: Không phải chứ? Sao đôit nhiên lại phạt quỳ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Sao ta lại ở trong quan tài vậy?
Sam Sam nói thật cho hắn biết: Tự huynh bò vào đó.

Hả? Vương Cửu Long càng bối rối hơi, nghĩ lại mãi vẫn không nghĩ ra sao mình lại bò vào trong quan tài chứ?

Vậy còn ta? Ta thì sao? Trương Cửu Linh vội chỉ vào mình: Sao ta cũng ở trong quan tài?
Huynh...!Sam Sam nhướng mày: Đại khái là sau khi bỏ tiền ra thì cũng muốn trải nghiệm một lần.

Dùng tiền á?
Hai người nghe không hiểu gì hết, sững sờ liếc nhìn nhau, hoàn toàn choáng váng tại chỗ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Sau mười mấy phút, hai người quỳ song song trước cửa thư phòng, Vương Cửu Long còn đang suy nghĩ sao mình lại bò vào quan tài, còn Trương Cửu Linh thì tìm túi tiền khắp nơi trên người mình, rõ ràng mà đeo trên người mà, sao lại mất rồi không hiểu?
Hít~ Vương Cửu Long thật sự là nghĩ không ra, bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra tối quá: Ta cùng Phú Quý nhi đến Minh Nguyệt Lâu uống rượu, uống được một nửa thì đi nhà xí, sau đó...Sau đó...!
Vương Cửu Long gãi gãi đầu, làm sao cũng không nhớ nổi, Trương Cửu Linh nghe vậy thì vỗ hắn một chút nói: Tối qua ngươi uống rượu ở Minh Nguyệt Lâu à?
Đúng vậy đó.

Vương Cửu Long gật đầu.
Ta cũng vậy! Trương Cửu Linh kích động gật đầu, vội kể lại với hắn về hồi tưởng của mình: Ta cũng nhớ là ta đang uống rượu với mấy người Đại Lâm, uống được một nửa thì đi nhà xí, sau đó thì không nhớ nữa!
Vậy rốt cuộc là làm sao lại vào quan tài? Vương Cửu Long trăm mối vẫn không có cách giải, bực bội gõ vào đầu, hi vọng có thể lắc ra được chút ký ức để giải thích cho sự nghi ngờ này của hắn.

Sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn, Vương Dụ Tôn sải bước đi tới, khẽ cúi đầu với hai người đang bị phạt quỳ: Chào anh họ Cửu Long, còn vị này, chắc là anh dâu Cửu Linh nhỉ.

Trương Cửu Linh sững sờ giơ tay ra: Eh...Chào cậu.

Vương Cửu Long vội túm tay áo hắn xuống, Vương Dụ Tôn thuận theo ngồi xổm xuống, Vương Cửu Long hỏi hắn: Đệ đi đâu vậy?
Theo lệnh của bác trai, đến tiệm lương thực kiểm tra sổ sách.

Vương Dụ Tôn đáp.
Vương Cửu Long lại vội hỏi: Chắc đệ biết tại sao ta ngủ trong quan tài hả, tối qua đệ đi cùng ta mà!
Vương Dụ Tôn không muốn lãng phí thời gian nói nhiều với hắn nên lắc đầu: Sau khi huynh đi vệ sinh thì không quay lại, đệ tìm rất lâu, cuối cùng về nhà thì thấy huynh đã về rồi, nhưng mà là ngủ trong quan tài.
Vương Cửu Long thất vọng thở dài, không khỏi buồn bực tặc lưỡi: Rốt cuộc là tại sao ta lại ngủ trong quan tài chứ!
Nếu không có chuyện gì khác thì đệ đi tìm bác trai báo cáo sổ sách đây.

Vương Dụ Tôn đứng dậy, hại khẽ cúi đầu với họ, nhanh chân đi về hướng thư phòng.
Vương Cửu Long cũng không phản ứng lại hắn, vẫn đang suy nghĩ vụ quan tài, Trương Cửu Linh thì lại nhìn chòng chọc vào bóng lưng Vương Dụ Tôn, mãi cho đến khi hắn đi vào trong thư phòng mới vỗ lên cánh tay Vương Cửu Long hỏi: Này này! Đó là em họ của ngươi à?
Đúng đó, em họ bà con xa.

Vương Cửu Long trả lời qua loa một câu.
Trương Cửu Linh vẫn còn nhìn về hướng mà Vương Dụ Tôn đã đi, vẻ mặt say mê cong môi, cảm thán nói: Em trai của ngươi đẹp trai thật đấy!
Hả? Vương Cửu Long thoáng chốc quay đầu nhìn y, vẻ mặt khó tin.
Bên này Vương Dụ Tôn báo cáo xong sổ sách của cửa hàng, Vương lão gia hài lòng gật đầu cười: Không tồi không tồi, đã sớm nghe nói Tôn nhi tuổi trẻ tài cao, đúng thật là có chút bản lĩnh.

Bác quá khen.

Vương Dụ Tôn cười khiêm tốn.
Vương lão gia liếc nhìn ra hai người đang quỳ ngoài phòng qua cửa sổ, nhức đầu thở dài: Ta già rồi, thật sự không còn sức lực để chèo chống cái nhà này nữa, vốn định giao công việc làm ăn cho Cửu Long, nhưng con cũng thấy đó, Cửu Long đáng thất vọng, Cửu Linh cũng ham chơi, xa ngàn dặm mà gọi con về chính là vì nghĩ con có năng lực, có thể giúp đỡ chúng.


Vương lão gia nói rồi móc ra con dấu của tiệm từ trong ngăn kéo, đưa tới trước mặt hắn, Vương Dụ Tôn thoáng chốc giương mắt nhìn ông, lật đật làm ra vẻ từ chối: Không, con có tài đức gì...!
Vương lão gia không để cho hắn nói hết mà nhét con dấu vào trong tay hắn, khẩn cầu: Con nhất định phải giúp chúng nó!
Vương Dụ Tôn hơi cụp mắt, lui ra phía sau một bước chắp tay nói: Tôn nhi cung kính không bằng tuân mệnh, nhất định sẽ trợ giúp anh họ chống đỡ ngôi nhà này.

Được, tốt lắm, ta yên tâm rồi.

Vương lão gia cảm động liên tục gật đầu.

Tôn nhi xin lui xuống trước, bác trai chú ý nghỉ ngơi.

Vương Dụ Tôn nói rồi xoay người đi, vẻ mặt khiêm tốn lập tức biến mất, thay vào đó là dã tâm không che đậy được, Vương Dụ Tôn cười khẩy, trong tay dần nắm chặt con dấu của tiệm lương thực.

Cùng lúc đó, nhà họ Tần ở Đông Bắc.

Tần Tiêu Hiền nhảy xuống xe, nhìn qua cửa nhà, thở phào một hơi, Mai Cửu Lượng thì là dáng vẻ mang tâm sự nặng nề, xoắn xuýt rất lâu mới ló đầu ra, nhỏ giọng hỏi hắn: Lão Tần, lão Tần huynh đến đây chút.
Tần Tiêu Hiền lập tức quay người tới gần, một tay vịn trần xe, một tay chống hông khom người hỏi y: Sao vậy?
Mai Cửu Lượng lo lắng nói: Ta thấy hay là ta đến khách sạn ở trước đi.

Tại sao chứ? Tần Tiêu Hiền lập tức sốt ruột: Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Huynh đến Đông Bắc thì cứ ở nhà ta, ăn mặc ngủ nghỉ ta đều lo hết! Đã nói rồi mà!
Nhưng lúc trước ngươi không nói với ta là phải thẳng thắn khai báo với cha của huynh! Mai Cửu Lượng suýt chút cũng quýnh lên rồi, nhận ra hơi lớn tiếng, vội vàng đè thấp âm lượng, nói ra điều kiện với hắn: Hay là huynh đồng ý với ta đi là đừng có nói ra thì ta sẽ đồng ý với huynh vào nhà huynh ở!
Vậy huynh cứ đến khách sạn ở đi.

Tần Tiêu Hiền bật cười, nghiêng người ngồi vào xe, nhướng nhướng mày với y: Dù sao ta cũng nhất định phải nói cho cha ta biết, ta cũng tin là sau khi ông ấy biết nhất định sẽ bắt ta dẫn huynh đi gặp ông ấy, huynh đó, chạy không thoát đâu!
Huynh! Mai Cửu Lượng nhất thời nghẹn lời, sau đó vô cùng nghiêm túc nhíu mày nhìn hắn: Ta phát hiện ra là huynh không hề ngốc chút nào!
Đương nhiên rồi! Tần Tiêu Hiền cười đắc ý, đột nhiên nhận ra gì đó, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn y: Chẳng lẽ trước kia huynh thấy ta ngốc hả?
Mai Cửu Lượng cười cười không nói gì, Tần Tiêu Hiền cũng không nhịn được mà cúi đầu bật cười, vươn tay về phía y: Yên tâm đi, cha ta thật sự rất văn minh tiến bộ.

Dù sao hắn cũng không tin Tần lão gia có thể đánh người mà mình mới vừa gặp được, Mai Cửu Lượng cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng hít sâu một hơi, theo hắn xuống xe.
A...! Thiếu gia!
Người hầu mở cửa, sau khi nhìn thấy hắn thì lập tức giật mình, lúc tỉnh táo lại thì kích động xoay người chạy vào nội viện, vừa chạy còn vừa la: Lão gia! Thiếu gia về rồi! Thiếu gia về rồi!
Phút chốc cả gia đình từ bốn phương tám hướng bu lại, trái tim của Mai Cửu Lượng cũng đã nhảy lên tới cổ họng, hai bàn tay rủ hai bên cũng nắm chặt lại, cảm thấy vừa mới bước vào có một chút mà tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!
Hai người vừa mới đi tới cửa phòng, còn chưa thấy Tần lão gia, đầu tiên là có tiểu cô nương từ một bên hành lang chạy đến, nhìn dáng vẻ chỉ mới ba bốn tuổi, lập tức nhào tới trước mặt Tần Tiêu Hiền, cánh tay nhỏ xíu ngắn ngủn ôm lấy chân hắn, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngọt ngào gọi hắn.
Baba!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi