[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Huynh đệ, thiệt thòi cho cậu rồi, nào, uống ly trà đi.

Dương Cửu Lang cười nịnh, tự tay đưa tới một ly trà nóng cho Tần Tiêu Hiền.
Cảm ơn cảm ơn.

Tần Tiêu Hiền vội nhận lấy ly trà, vụng trộm đánh giá hắn một chút, gượng cười ca ngợi: Đại ca, lực tay của huynh cũng được lắm nha!
Dương Cửu Lang thoáng chốc nhớ lại cảnh tượng lúc nãy nhấn hắn xuống đất, vẻ mặt cũng hơi xấu hổ, vỗ vai hắn nói: Quá khen quá khen, khi khác để ca dạy cậu.

Hai cái vỗ này khiến Tần Tiêu Hiền suýt phun cả trà ra, nhưng lại không dám trêu vào hắn, chỉ có thể gật đầu cười: Được! Đệ nhất định phải theo huynh học một ít!
Lão Tần, đệ về khi nào vậy? Mạnh Hạc Đường đột nhiên hỏi đến: Khuya hôm trước lúc ta đến nhà đệ, bác trai nói đệ còn chưa về nhà, ta còn tưởng trong thời gian ngắn sắp tới đệ cũng sẽ không về chứ.

Tần Tiêu Hiền cười nói: Không phải là đúng lúc sao? Đêm đó huynh vừa đi, giữa trưa hôm sau là đệ về đến nhà, sau đó nhìn thấy lá thư huynh gửi tới, lập tức lên đường đến Bắc Kinh.


Tần Tiêu Hiền nói, móc lá thư từ trong túi ra đưa cho y, Mạnh Hạc Đường nhận lấy lá thư thoáng nhìn qua, đây là lá thư đầu tiên mình gửi cho lão Tần vào đêm trước ngày thành thân trong quán trọ, sau đó quanh đi quẩn lại rơi vào tay Đào Dương, lại từ chỗ y gửi đến nhà họ Tần.
Mạnh Hạc Đường đọc nội dung trong thư, không khỏi mỉm cười, khi đó y còn chưa biết cuối cùng lại là mình gả cho Cửu Lương, lúc đó y vẫn chỉ vì Trương Vân Lôi mà viết lá thư này.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu lúc trước mình không nhất thời có lòng tốt viết lá thư này, nếu Đại Lâm không nhét lá thư này trong khách sạn, vậy lá thư này cũng sẽ không rơi vào tay Đào Dương, càng không trời xui đất khiến được đưa đến nhà họ Tần...
Nếu đúng là như vậy, có lẽ hôm nay y còn đang trăm phương ngàn kế cầu cứu ra nước ngoài, có lẽ lúc bệnh của Cửu Lương nguy kịch y cũng không liên lạc được với lão Tần, xem ra có đôi khi thật không thể không cảm thán thế sự vô thường, chuyện ngoài ý muốn trùng hợp đến vậy, nói ra ai mà tin chứ?
Tiên sinh? Tiên sinh!
Châu Cửu Lương la lên khiến Mạnh Hạc Đường quay về với hiện thực, hắn vẫn chưa biết mục đích Tần Tiêu Hiền tới đây, nhất thời tò mò: Huynh phí hết tâm tư tìm đến vị huynh đệ này, rốt cuộc là vì sao vậy?
Mạnh Hạc Đường liếc nhìn hắn, giờ phút này cũng không nên lừa gạt hắn nữa, hơi rủ mắt nói: Cửu Lương, cậu có còn nhớ vào đêm thành thân, lần đầu chúng ta gặp nhau không?
Châu Cửu Lương không biết vì sao đột nhiên y lại nói đến chuyện này, nhưng vẫn nhẹ gật đầu: Nhớ.

Mạnh Hạc Đường nói tiếp: Ngày đó ta thật sự rất sợ, còn tưởng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Châu, là cậu bảo vệ ta, vì ta lớn hơn cậu vài tuổi, nên cậu đã kính trọng gọi tôi một tiếng tiên sinh, vì ta nhát gan sợ sệt nên cậu đã nhường giường cho ta ngủ, đời này, chưa từng có ai quan tâm đến cảm nhận của ta như vậy.
Châu Cửu Lương nghe y nói, mặc dù trong lòng cảm động, nhưng cũng càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, rồi còn tiểu huynh đệ họ Tần kia là sao, tại sao lại khiến y đột nhiên nhắc tới những việc này?
Cửu Lương, ta...
Mạnh Hạc Đường căng thẳng cào cào móng tay, chậm chạp không dám nói ra, trong lòng vừa lo vừa sợ, lo Cửu Lương đã sớm mất đi hi vọng với cuộc sống, không chịu tiếp nhận trị liệu của lão Tần, lại sợ Cửu Lương sẽ giận y xen vào việc của người khác, trách y tốn công tốn sức như vậy.

Thấy y muốn nói rồi lại thôi, mọi người ngồi đó đều thấy hồi hộp, điều khiến Mạnh Hạc Đường phân vậy, thật ra bọn họ đều hiểu, đột nhiên cũng bắt đầu lo lắng cùng với y.

Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, Châu Cửu Lương đã sớm phát giác được điểm lạ, đảo mắt không thay đổi sắc mặt nhìn những người xung quanh một chút, nhất thời trong lòng cũng hiểu rõ, trên người hắn thứ có thể khiến mọi người lộ ra biểu hiện như vậy chỉ có thể là cái thân bệnh này thôi, Châu Cửu Lương khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay Mạnh Hạc Đường: Nói đi, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Ta, ta mong cậu có thể sống tiếp.

Mạnh Hạc Đường ngẩng đầu nhìn hắn, nắm chặt lại tay của hắn, khẩn cầu nhìn hắn: Nếu như Trung y thật sự không có cách thì chúng ta thử Tây y có được không?
Lần này Châu Cửu Lương hoàn toàn hiểu ra, hóa ra y trăm phương ngàn kế muốn tìm Tần Tiêu Hiền là vì chữa bệnh cho mình.
Mạnh Hạc Đường nhìn chằm chằm vào Châu Cửu Lương, chờ hắn trả lời, hoặc là chấp nhận, hoặc là nổi giận, mặc kệ là thế nào cũng được.

Nhưng bệnh lâu không khỏi, tâm lý của Châu Cửu Lương đã sớm có vấn đề, hắn bị ma bệnh dây dưa nhiều năm đến vậy đã sớm không muốn sống thêm nữa rồi, mỗi lần phát bệnh đều thấy hít thở không nổi, thậm chí khiến hắn vô số lần muốn dứt khoát chấm dứt mọi chuyện cho xong, nhưng từ khi gặp được tiên sinh, đột nhiên hắn lại dấy lên hi vọng sống sót, mà giờ phút này có một cơ hội bày ra trước mặt, cho dù có thành công hay không, hắn đều bằng lòng thử một lần.


Châu Cửu Lương mỉm cười với y, khẽ gật đầu: Được.

Mạnh Hạc Đường nghe vậy lập tức bật cười, mấy người Dương Cửu Lang rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở phào, Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng ngược lại bị bầu không khí đông cứng này dọa sợ, nhất thời áp lực như núi, Châu thiếu gia này rốt cuộc là bệnh đến cỡ nào vậy? Thấy dáng vẻ bọn họ kích động như vậy, nếu lần này không thể chữa khỏi cho Châu thiếu gia thì phải làm sao đây!
Tần Tiêu Hiền không khỏi nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phía Mai Cửu Lượng, nhỏ giọng nói: Sư ca, ta thấy hay là chúng ta nên chạy đi?
Đừng lo, xem tình hình của Châu thiếu gia này trước rồi nói tiếp.

Mai Cửu Lượng rốt cuộc vẫn có sự từng trải sâu hơn hắn, không hề hoảng chút nào, vô cùng bình tĩnh nhìn họ.
Tần Tiêu Hiền bị dọa sợ, làm thế nào cũng cảm thấy việc này không thể dễ dàng đón nhận như vậy được, đang lúc hắn nghĩ làm cách nào để đánh tiếng dự phòng trước với mấy người Mạnh Hạc Đường để bọn họ đừng ôm hi vọng quá lớn, đột nhiên Mạnh Hạc Đường gọi hắn: Lão Tần, Cửu Lương đồng ý rồi, vậy kế tiếp phải nhờ vào đệ.

Hả? À! Không sao không sao! Mạnh ca nói vậy là khách sáo rồi! Đều là chuyện đệ phải làm mà! Tần Tiêu Hiền vội xua tay, sau đó gãi đầu nói: Nhưng mà...Mạnh ca à, chữa bệnh phải càng sớm càng tốt, huynh nói xem sao huynh cứ ở đó mà chờ đệ chứ? Không thể đi tìm một vị bác sĩ khác sao?
Mạnh Hạc Đường lắc đầu: Nhưng ta không biết bác sĩ nào khác cả.

Tần Tiêu Hiền thoáng nhíu mày: Có thể tìm trong bệnh viện Tây y mà, cần gì phải quen chứ?
Nhưng...! Mạnh Hạc Đường lộ vẻ khó xử: Nhưng thân thể Cửu Lương yếu không đi đường xa được, Bắc Kinh cũng không có bệnh viện Tây y...!
Bắc Kinh không có bệnh viện Tây y sao? Tần Tiêu Hiền hơi khó tin, đây là kinh thành mà! Nơi tụ tập của nhân tài! Ô tô lui tới trên đường có thể chiếm một nửa số lượng của cả nước! Sao lại không có bệnh viện Tây y chứ!
Thật sự không có đâu! Dương Cửu Lang tiếp lời, lại chỉ về hướng Thiên Tân nói: Thiên Tân thì lại có một bệnh viện của nước ngoài, nhưng mà lộ trình quá xa, thân thể Cửu Lương không chịu đựng nổi, mời bác sĩ về nhà xem thì cha hắn dù sao cũng là lão Trung y, tư tưởng của thế hệ trước cứng nhắc, thật sự không chấp nhận được đám người phương tây.

Tần Tiêu Hiền không tập trung nghe hắn nói, sững sờ há hốc mồm, trong đầu rối như tơ, nhưng có một mạch suy nghĩ rất rõ ràng, ở đây không có bệnh viện Tây y, nhưng nơi này cần có một bệnh viện Tây y!
Nghĩ như vậy, Tần Tiêu Hiền đột nhiên mừng rỡ bật cười, bỗng đứng dậy, đến trước mặt Mai Cửu Lượng, kích động nói: Sư ca! Chúng ta không đi! Chúng ta không đi Liêu Ninh nữa! Chúng ta ở lại Bắc Kinh đi! Tự chúng ta xây một bệnh viện Tây y được không!
Quyết định này quá đột ngột, cũng quá to lớn, Mai Cửu Lượng thoáng chốc không phản ứng kịp, hơi luống cuống chớp mắt mấy cái: Chuyện này...Ta thì không thành vấn đề, chỉ là cái này phải tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc, chúng ta chỉ có hai người, làm sao dựng lên một bệnh viện được?
Tần Tiêu Hiền hạ quyết tâm, lúc này lại nói: Trước tiên chúng ta có thể xây dựng từ một phòng khám nhỏ, sau này lại dần dần mở rộng, đúng là Trung y rất hay, nhưng Tây y cũng có chỗ tốt của nó, nơi này cần một bệnh viện Tây y!
Thấy ánh mắt hắn kiên định như vậy, Mai Cửu Lượng hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát lại giương mắt nhìn hắn, cũng là vẻ mặt kiên định, đứng dậy nghiêm túc nói với hắn: Nếu huynh đã quyết định như vậy, ta sẽ làm cùng huynh!
Quá tốt rồi! Sư ca! Tần Tiêu Hiền kích động cười, đột nhiên tiến đến ôm lấy y, xoay vài vòng tại chỗ.


Mấy người khác mặc dù không cảm động lây với bọn họ nhưng thấy bọn họ vui như vậy thì cũng mừng thay cho họ, Trương Vân Lôi hưng phấn vỗ tay: Quá tốt rồi! Các cậu quyết định ở lại, vậy chúng ta lại có thêm hai người bạn! Sau này cũng sẽ không buồn chán!
Quách Kỳ Lân nghe vậy cũng nhớ tới chuyện gì đó, lúc này đề nghị: Phải rồi lão Tần! Nếu hai người đã quyết định ở lại Bắc Kinh thì thay vì tìm nhà ở thì ở lại nhà họ Dương đi?
Tiểu tử này đúng là xem nhà hắn như chỗ thu nhận dân tị nạn, Dương Cửu Lang liếc hắn, nhưng cũng không ngại, ngược lại còn rất chào đón, lập tức gật đầu bày tỏ thái độ: Đúng đó, nhà ta rộng, có thêm mười người đến nữa cũng ở được.

Không cần, không cần phiền phức vậy.

Tần Tiêu Hiền cười: Đệ có nhà ở Bắc Kinh, vừa khéo cũng ở gần đây, nếu các huynh rảnh có thể thường xuyên tới tìm đệ chơi nha.

Cậu có nhà ở Bắc Kinh á? Mọi người thoáng giật mình, Quách Kỳ Lân khó hiểu nói: Nhưng không phải cậu là người Đông Bắc à? Sao lại có nhà ở Bắc Kinh?
Tần Tiêu Hiền ngượng ngùng gãi đầu: Thật ra nói là nhà của đệ thì nói đúng hơn là nhà của bạn đệ, nhưng mấy năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất đắc dĩ cậu ấy đành phải đi xa tha hương, cha mẹ cũng đều không có ở đây, những bất động sản ở Bắc Kinh và công việc làm ăn đều giao cho đệ, chẳng qua là khi đó đệ còn muốn đi học, cũng chỉ đành phải mời một người bạn khác trông coi giúp đệ, chậc, chắc hắn là các huynh cũng biết y đó, y tên Lưu Tiểu Đình.

Lưu Tiểu Đình? Dương Cửu Lang thoáng chốc nhíu mày, cuống quít quay đầu nhìn về phía Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương cũng quay đầu nhìn hắn, cũng nhíu chặt mày, sau đó nói: Tiệm vải Thượng Ký.

Quách Kỳ Lân cũng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tần Tiêu Hiền: Hóa ra tiệm vải Thượng Ký là của cậu!
Trương Vân Lôi và Mạnh Hạc Đường đều là người xứ khác nên đều nghe không hiểu, kỳ quái nhìn bọn họ, không rõ chuyện này gì mà ngạc nhiên.

Tiệm vải Thượng Ký gì? Sao mọi người đều biết hết vậy? Trương Vân Lôi tò mò nói.
Dương Cửu Lang không trả lời y mà vẫn nhíu mày nhìn Tần Tiêu Hiền, khó tin nói: Nhiều năm như thế, ông chủ phía sau tiệm vải Thượng Ký hóa ra lại chính là cậu à!
Hả? Tần Tiêu Hiền hơi sửng sốt, vội vàng xua tay: Đệ không biết nữa, đệ đi học, tiệm vải luôn là Tiểu Đình quản lý, công việc buôn bán đó lớn lắm hả?
Đâu chỉ là lớn! Dương Cửu Lang bật cười: Tiệm vải Thượng Ký là đại thương gia đứng thứ sáu toàn Bắc Kinh, ông chủ vừa vặn ở gần nhà ta, nhưng bốn năm trước có một biến cố, cả nhà hắn đều rời khỏi Bắc Kinh, nhưng tiệm vải Thượng Ký vẫn mở cửa, đại thương gia đứng hàng thứ sáu, nhiều năm qua chưa từng có ai lay chuyển được!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi