[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Tiệm vải Thượng Ký.

Trong nháy mắt nhìn thấy Tần tiêu Hiền, Lưu Tiểu Đình kích động đến mức bàn tính trong tay cũng rơi xuống đất, Tần Tiêu Hiền thấy y không nói lời nào, chỉ ngấy ngốc nhìn mình lom lom thì không khỏi bật cười: Sao vậy? Mới chỉ hơn một năm không gặp mà đã không quen nữa rồi à!
Quen chứ quen chứ! Lưu Tiểu Đình bình tĩnh lại, vội lượn qua quầy hàng chạy ra, cười hỏi hắn: Sao đột nhiên cậu quay về rồi? Lần này ở lại bao lâu vậy?
Lần này không đi nữa, ở lại Bắc Kinh luôn.

Tần Tiêu Hiền vỗ vai y, nói cảm ơn với y: Năm đó ta phải đi học, vội ném lại tiệm vải này cho huynh, đã nhiều năm như vậy rồi, thật sự là vất vả cho huynh.

Cậu nói cái gì vậy! Nếu không có công việc này thì sao ta có thể có tiền chữa bệnh cho mẹ ta chứ, lại làm sao có thể có cuộc sống như bây giờ? Lưu Tiểu Đình cười mời hắn ngồi xuống, rót cho hắn tách trà: Nhưng cậu về thì tốt quá rồi, từ nay về sau, chúng ta có thể cùng nhau kinh doanh cửa tiệm này.
Chuyện này...e là không được đâu.

Tần Tiêu Hiền hơi ngượng ngùng gãi đầu: Lần này ta về, định mở một bệnh viện Tây y ở Bắc Kinh, cho nên mới nói, chuyện làm ăn của tiệm vải còn phải để huynh trông coi.

Bệnh viện Tây y? Lưu Tiểu Đình khẽ nhíu mày: Ta nhớ hồi ta đưa mẹ đến Thiên Tân khám bệnh, có từng nhìn thấy bệnh viện Tây y, cái này mà muốn xây dựng cũng không dễ đâu nha! Phải tốn rất nhiều tiền đó!
Không phải huynh đang nói đến vấn đề đó sao? Tần Tiêu Hiền cười khan mấy tiếng: Ta tới tìm huynh, thật ra thì vì nghĩ có thể nào huynh cho ta lấy chút tiền từ tiệm vải không, để ta mua chút trang thiết bị chữa bệnh cơ bản trước? Trước tiên là dựng lên một phòng khám, sau này sẽ từ từ mở rộng.

Nào! Lúc này Lưu Tiểu Đình bật cười: Ta còn tưởng là chuyện gì chứ, tiệm vải này đều là của cậu mà, cậu muốn bao nhiêu tiền thì cứ việc nói thôi!

Tần Tiêu Hiền lập tức bật cười, duỗi ra năm ngón tay đứa về phía y, thăm dò nói: Năm trăm.
Lưu Tiểu Đình nhướng mày: Năm trăm lượng? Chỉ ít vậy thôi à?
Không.

Tần Tiêu Hiền lắc đầu, sửa lại: Là năm trăm vạn lượng.

Năm trăm vạn! Lúc này Lưu Tiểu Đình trợn to mắt, vốn cho rằng con số mà mình nói đã gần đúng nhưng không ngờ là chênh lệch nhiều tới như vậy.

Tần Tiêu Hiền cũng không muốn làm khó y, nói với vẻ hối lỗi: Đây là con số rất tiết kiệm rồi đó, mua nhà, đi dây, mua đồ dùng trang trí liên quan, còn những thiết bị chữa bệnh và thuốc tây nữa, đều phải nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả đắt đỏ thì không nói đi, phí vận chuyển cũng là con số không nhỏ!
Lưu Tiểu Đình lộ vẻ khó xử: À...! Nếu mà cậu nói là năm mươi vạn lượng thì ta còn có thể giúp cậu nghĩ chút cách, năm trăm vạn lượng thì thật sự vượt quá phạm vi chịu đựng của tiệm vải rồi, tháng trước mới đưa lợi nhuận đến nhà cậu, bây giờ tiền còn lại không nhiều lắm.

Vậy phải làm sao đây? Tần Tiêu Hiền thoáng nhíu mày: Ta không thể về lấy tiền được, cha ta chưa từng đồng ý để cho ta học y, chứ đừng nói gì là cho ta xây một bệnh viện, ông ấy nhất định sẽ cảm thấy là ta đang lãng phí tiền của!
Cậu đừng nóng vội, đừng nóng vội! Ta nghĩ chút biện pháp! Lưu Tiểu Đình nhíu chặt mày, trong tiệm vải bây giờ số tiền còn có thể chuyển được thật sự không nhiều lắm, cộng thêm tiền tiết kiệm mấy năm nay của bản thân y cũng không gom góp ra được một trăm vạn lượng nữa.
Tần Tiêu Hiền thấy y khó xử như vậy, hoảng hốt vội nói: Huynh cố hết sức giúp ta nghĩ chút biện pháp là được rồi, ta cũng nghĩ cách, có thể góp bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không cần miễn cưỡng.

Được! Ta sẽ cố gắng hết sức.

Lưu Tiểu Đình nghiêm túc khẽ gật đầu.

Không trông cậy vào tiệm vải được, Tần Tiêu Hiền đành phải xám xịt quay lại nhà họ Dương, vừa đi vào nhà, mọi người đã đồng loạt lại gần hỏi hắn: Sao rồi? Có lấy được tiền không?
Tần Tiêu Hiền lắc đầu: Tiền có thể lưu chuyển của tiệm vải không nhiều, Tiểu Đình nói cố hết sức nghĩ cách giúp đệ, đoán chừng khoảng năm mươi vạn lượng.
Mai Cửu Lượng thấy hắn cúi đầu ủ rũ, vội vỗ vai hắn, an ủi: Đừng nản chí, ta còn chút tiền tiết kiệm, mặc dù không nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giúp được huynh một chút.
Hít------ Dương Cửu Lang đột nhiên hít một hơi, hắn giàu nứt đố đổ vách, ghét nhất là người khác rầu rĩ vì tiền, lúc này bước tới mấy bước, hỏi: Cậu cần bao nhiêu tiền?
Tần Tiêu Hiền liếc nhìn hắn, buồn bã nói: Năm trăm vạn lượng.

Năm trăm vạn lượng! Dương Cửu Lang cũng hoảng sợ, dáng vẻ giàu nứt đố đổ vách trong nháy mắt cũng biến mất, lúng túng tặc lưỡi: Cái này, cha ta không có ở nhà, ta có thể làm chủ cùng lắm cũng chỉ đến một trăm vạn lượng thôi.

Vậy còn ba trăm năm mươi vạn lượng nữa lận! Trương Vân Lôi tên tham tiền này nghe được con số dọa người, khổ não nói: Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Châu Cửu Lương đứng lên nói: Ta có thể bỏ ra một trăm vạn lượng, mặc dù vẫn chưa đủ nhưng ít nhiều cũng là một phần tấm lòng của ta.

Còn hai trăm năm mươi vạn lượng.

Trương Vân Lôi kịp nhắc nhở bọn họ.
Quách Kỳ Lân cứ luôn im lặng không lên tiếng, sau khi nghe xong thì xoắn xuýt chốc lát, giơ tay lên nói: Ta! Ta góp năm mươi vạn lượng!

Dương Cửu Lang hoài nghi nhìn hắn: Không phải đệ trốn nhà đi à? Đệ lấy đâu ra nhiều tiền vậy?
Đừng có quan tâm! Ta có cách là được! Quách Kỳ Lân nói, gọi Cửu Hàm một tiếng, vội vàng chạy về phía cửa chính.

Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn bóng lưng hắn chạy xa, quay đầu nhướng mày với Trương Vân Lôi: Ta dám cá là chắc chắn nó đi tìm Đào Dương!
Khoan để ý đến nó, còn hai trăm vạn lượng đó, phải làm sao đây? Trương Vân Lôi nói, quay đầu lại hỏi Tần Tiêu Hiền: Ba trăm vạn lượng không đủ à?
Tần Tiêu Hiền bất đắc dĩ thở dài: Nếu không mua thuốc thì đủ.

Bệnh viện sao có thể không có thuốc được! Trương Vân Lôi tặc lưỡi, suy nghĩ một lát, cắn răng hạ quyết tâm nói: Thế này đi, ta cũng góp vào năm mươi vạn lượng!
Dương Cửu Lang không thể tưởng tượng nổi mà nhìn y, không khỏi bật cười: Vậy mà em nỡ à! Em lấy đâu ra năm mươi vạn lượng?
Ta tìm cha ta xin, ông ấy hứa với ta rồi, chỉ cần ta đồng ý hôn sự thì sau này ta nói gì ông ấy cũng sẽ theo ta! Trương Vân Lôi đắc ý hất cằm, đột nhiên nhớ ra còn một trăm năm mươi vạn lượng, không khỏi nhíu mày: Còn lại một trăm năm mươi vạn lượng thì phải làm sao đây?
Lúc này Mạnh Hạc Đường đứng lên nói: Một trăm năm mươi vạn lượng còn lại để ta nghĩ cách cho.

Mọi người giật mình, cùng nhau nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, một trăm năm mươi vạn lượng không phải một con số nhỏ, bọn họ cũng đều biết tình hình trong nhà Mạnh Hạc Đường, không có khả năng đi xin tiền cha y.

Huynh nghĩ cách thế nào? Tần Tiêu Hiền hỏi.
Mạnh Hạc Đường cười cười: Cách thì chắc chắn có, tin ta đi.

Mọi người thấy y không giống đang nói đùa, rối rít gật đầu, Mai Cửu Lượng cười vỗ cánh tay Tần Tiêu Hiền: Quá tốt rồi lão Tần! Tiền thì có cách, vậy mau nghĩ cách liên lạc với thầy Cao đi, mời ông ấy giúp chúng ta tìm chút thiết bị chữa bệnh và thuốc, chờ đến khi xây được bệnh viện thì cũng có thể nhanh chóng kiểm tra cho Cửu Lương!
Tần Tiêu Hiền cũng kích động gật đầu, Dương Cửu Lang nhớ ra gì đó, vội cau mày nói: Thầy Cao mà các cậu nói là ở nước ngoài à? Nếu mà gửi thư qua đó thì mất một tháng mới có thể nhận được đó!
Tần Tiêu Hiền hơi sửng sốt, lắc đầu cười nói: Không cần đâu, gọi điện thoại là được rồi! Chắc là Bắc Kinh có trạm điện thoại chứ hả?
Điện thoại? Dương Cửu Lang nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương thản nhiên trả lời hắn: Có nghe nói, nhưng chưa từng thấy.

Dương Cửu Lang tò mò nói: Ngươi nghe nói ở đâu?
Châu Cửu Lương giải thích với hắn: Cha nói, ông ấy từng vào cung bắt mạch cho Thái hậu, thấy Thái hậu sưu tầm rất nhiều đồ nước ngoài.

Hả? Tần Tiêu Hiền giật mình: Ta không cần phải trà trộn vào cung mới có thể gọi được cuộc điện thoại này đó chứ? Có khi nào bị rơi đầu không?
Mai Cửu Lượng nói: Ta nghĩ chắc phòng bưu chính sẽ có đó.

Cái này thì được! An toàn hơn trà trộn vào cung nhiều, lúc này Tần Tiêu Hiền đứng lên: Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi đi!
Nói rồi kéo Mai Cửu Lượng chạy ra khỏi phòng.
Một bên khác, Quách Kỳ Lân cùng Đổng Cửu Hàm đến gần tiền trang Đại Đức Vân, hai người trốn trong một con hẻm như mấy tên trộm, cả hai đều căng thẳng hít sâu một hơi.
Con trai trộm của cha không tính là trộm! Con trai trộm của cha không tính là trộm! Con trai trộm của cha không tính là trộm! Quách Kỳ Lân ra sức thôi miên bản thân, trong lòng thật sự không chắc, quay đầu lại hỏi Đổng Cửu Hàm: Con trộm của cha không tính là trộm! Ta trộm tiền của nhà ta có gọi là trộm không?
Eh...!Đổng Cửu Hàm gật đầu: Vẫn gọi đấy.


Quách Kỳ Lân không khỏi tặc lưỡi: Không phải vì không còn cách nào khác sao? Ta cũng vì giúp lão Tần thôi, huynh nghĩ lại xem, nếu lão Tần không xây nổi bệnh viện, không có cách nào chữa bệnh cho Cửu Lương, cũng không có cách nào tạo phúc cho dân chúng ở Bách Kinh đâu!
Đổng Cửu Hàm không nhịn được cười nói: Thiếu gia, ngài nói vĩ đại thật đấy, nhưng như vậy vẫn gọi là trộm! Còn là năm mươi vạn lượng cơ! Đủ phán án phạt rồi!
Phán bao nhiêu năm? Quách Kỳ Lân hỏi.
Đổng Cửu Hàm hơi sửng sốt, không chắc mà nói: Kiểu gì chắc cũng xử mười năm đó, nhưng cậu trộm của nhà cậu, nếu cha cậu không truy cứu thì có thể xem xét xử lý, một năm.

Đáng! Lúc này Quách Kỳ Lân nói, không thể không nói là hắn thật sự có nghĩa khí, vì bệnh của Cửu Lương và giấc mơ của lão Tần mà không đếm xỉa gì bằng lòng ngồi tù!
Huynh ở lại đây, ta đi trộm, đợi lấy được tiền, hai ta lập tức chạy! Quách Kỳ Lân nói.
Đổng Cửu Hàm thấy khó hiểu: Chẳng phải không có gì cho tôi làm sao? Ngài gọi ta đi theo làm gì?
Tăng thêm sự dũng cảm! Quách Kỳ Lân thuận miệng đáp lại hắn, cũng đã chuẩn bị xong, lén lút tới gần tiền trang.

Đổng Cửu Hàm nhìn cái tư thế giống như đúc một tên trộm, không khỏi thở dài, nói là để mình tăng thêm lòng dũng cảm cho hắn, nhưng hắn mà bị bắt thật thì mình không làm gì còn phải lãnh tội danh đồng phạm, không đáng chút nào!
Cổng vào tiền trang Đại Đức Vân, Quách Kỳ Lân thò đầu qua, cũng may sáng sớm không đông khách lắm, Đào Dương đang tính sổ sách trong quầy, Quách Kỳ Lân hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, dùng hình thức bò để tới trước quầy.
Trên bàn có một xấp ngân phiếu chưa nhập vào sổ, đúng là ông trời cũng giúp ta! Quách Kỳ Lân nhếch môi, chậm rãi đưa tay tới, hai ngón tay kẹp lấy một góc ngân phiếu, cẩn thận rút ra.
Đào Dương quay đầu ghi sổ, vô tình thoáng nhìn thấy xấp ngân phiếu trước mặt mình động đậy, vốn không tin trên đời này có ma quỷ, Đào Dương tập trung nhìn, quả nhiên phát hiện có hai ngón tay đang lén lút rút ngân phiếu ra.
Chỉ vẻn vẹn hai ngón tay này thôi, Đào Dương tự tin dù có một ngày mình thành ông già mất trí cũng sẽ không nhận nhầm, lập tức không thể tưởng tượng nổi mà nhướng mày, lẳng lặng nhìn tờ ngân phiếu kia bị rút đi.
Rốt cuộc cũng rút được ngân phiếu ra, Quách Kỳ Lân âm thầm thấy may vì không bị phát hiện, vội cúi đầu đưa mắt nhìn tờ ngân phiếu kia, lập tức lại lạnh mặt.
Năm mươi lượng! Sao mệnh giá tiền lại nhỏ như vậy chứ! Như này rồi tới ngày tháng năm nào mới góp đủ năm mươi vạn đây!
Quách Kỳ Lân thở dài, nhưng hắn cũng không từ bỏ dễ như vậy, chỉnh đốn tâm thái lại một chút, vội vàng chuẩn bị xong tư thế, thận trọng đưa tay lên đống ngân phiếu trên bàn.
Nhưng hắn không biết là lúc này Đào Dương đã bỏ công việc qua một bên, hai tay chống đầu, khóe miệng mỉm cười, rất hứng thú nhìn hai ngón tay kia lại rút đi một tờ ngân phiếu.
Mười lượng! Quách Kỳ Lân nhỏ giọng lầm bầm, cái này còn không bằng lúc nãy nữa! Trên đời này còn có ngân phiếu mười lượng nữa sao? Sao hắn chưa từng biết vậy?
Quách Kỳ Lân hít một hơi sâu, lại vươn tay về phía xấp ngân phiếu kia, lần này, hắn mới vừa sờ đến ngân phiếu, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy, Quách Kỳ Lân sợ đến mức giật bắn người, luống cuống ngẩng đầu lên nhìn, Đào Dương thò đầu ra, mỉm cười nhìn hắn.
Quách Kỳ Lân nuốt nước bọt, từ từ đứng dậy, gượng cười hỏi y: Đệ, đệ đang làm gì vậy?
Ta đang tra sổ sách, còn huynh? Đào Dương nhướng nhướng mày với hắn.
Ta tới, ta tới...lấy tiền! Quách Kỳ Lân thật sự không bịa ra được lý do nào, thoáng nhìn xấp ngân phiếu trên bàn, bỗng chộp lấy, quay người co chân chạy biến!
Ban đầu mọi thứ đều rất suôn sẻ, kết quả là lúc Quách Kỳ Lân chạy ra cửa thì không để ý dưới chân bị bậc cửa cản lại, chỉ kịp la lên một tiếng Úi cha, ngã úp sấp mặt xuống đất.
Này! Đào Dương giật mình, đau lòng nhìn hắn.
Nhưng dáng vẻ của Quách Kỳ Lân hình như cũng không đau, đứng lên phủi bụi trên người rồi tiếp tục chạy, Đào Dương hơi khó tin mà nhướng mày, lắc đầu cười cười, kệ hắn đi, thoáng sắp xếp lại mặt bàn vừa bị hắn làm rối tung, tiếp tục vùi đầu tính sổ sách..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi