[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Đều là đi vay tiền, nhìn người ta xem, còn thu hoạch được một người cha nuôi về, nhìn lại ta, còn phải ném cả bản thân mình vào.

Quách Kỳ Lân ôm đầu, vẻ mặt sầu não nhìn Mạnh Hạc Đường, làm thế nào cũng cảm thấy mình là tên to xác vô dụng nhất trong đám sau vụ kiếm tiền lần này.

Nghe thấy câu này của hắn, Dương Cửu Lang cúi đầu lén lút cười nhạo hắn, sau đó lại ra vẻ muốn an ủi hắn, bước tới vỗ vai hắn: Không sao đâu mà Đại Lâm! Huynh ấy chỉ nhận cha nuôi thôi, còn đệ, không phải là cha ruột của đệ sao?
Huynh nói nhảm cái gì vậy! Đó là sư phụ của ta! Quách Kỳ Lân tức nổ phổi lườm hắn, giơ lên hai quả đấm lớn chừng cái miệng chén, đứng dậy đuổi theo Dương Cửu Lang.

Hai cái người bên đó! Các ngươi có thể im lặng chút được không! Mạnh ca đang đếm tiền đó! Năm trăm vạn khó đếm đến mức nào các ngươi có biết không! Trương Vân Lôi ghét bỏ mắng bọn họ, thực tế là tiếng mắng của y là lớn nhất.
Sao rồi Mạnh ca? Đủ tiền không? Rốt cuộc Mạnh Hạc Đường cũng buông bàn tính xuống, Tần Tiêu Hiền vội tới hỏi y.
Mạnh Hạc Đường thu bàn tính lại, quay đầu về phía hắn, gật đầu cười: Năm trăm vạn không thiếu một hào, đủ rồi!
Quá tốt rồi! Tần Tiêu Hiền kích động nhảy dựng lên, giang hai cánh tay ra ôm lấy cái rương lớn chứa tiền kia, nghẹn ngào nói: Rốt cuộc cũng góp đủ! Quá tốt rồi!
Trương Vân Lôi cũng mừng thay cho hắn, vỗ tay nói: Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi mua nhà đi, ta dẫn cậu đi tìm Bánh ca!
Dương Cửu Lang đang rượt bắt với Quách Kỳ Lân nghe thế thì dừng bước, một phát ấn đầu Quách Kỳ Lân xuống, kêu lên về phía Trương Vân Lôi: Biện nhi! Ta đi với em!
Thấy dáng vẻ bọn họ đều rất nhiệt tình, Mạnh Hạc Đường và Châu Cửu Lương nhìn nhau cười, cũng đứng lên đi đến bên cạnh Mai Cửu Lượng: Vậy chúng ta cùng Cửu Lượng đi mua chút đồ dùng trong nhà đi.


Mai Cửu Lượng mỉm cười với họ: Làm phiền các huynh.

Tất cả mọi người đều có việc để làm, chỉ có mỗi mình Quách Kỳ Lân rảnh rỗi, hắn cũng không vui nên hăng hái giơ tay lên: Còn đệ? Đệ thì sao?
Dương Cửu Lang bật cười, đưa ngón tay chọc dưới cằm hắn: Đệ hả, sắp xếp đến tiền trang nhậm chức đi!
Mọi người nghe vậy thì đều xôn xao bật cười lớn, trong nháy mắt Quách Kỳ Lân lạnh mặt, tức giận lườm bọn họ, quay người ngồi lại trên ghế, ôm đầu tiếp tục phụng phịu.
Xây một bệnh viện không phải một công trình nhỏ, mấy người kia vừa bận là bận suốt một tuần lễ, Chu Vân Phong rất có lòng, mất hết rất nhiều công sức, rốt cuộc tìm được một gian viện tử rẻ nhất phù hợp nhất, sau khi kết nối mạch điện xong, lại đặt các thiết bị chữa bệnh mướn từ bệnh viện nước ngoài ở Thiên Tân vào, cuối cùng lại trang trí đơn giản những đồ dùng trong nhà cần thiết, mô hình nhỏ của bệnh viện rốt cuộc cũng xem như hoàn thiện.
Tuy nói vẫn còn kém xa so với bệnh viện Tây y trong tưởng tượng của họ, nhưng tóm lại cũng coi như là đã xây lên rồi, chỉ đợi nguyên liệu thuốc từ nước ngoài về trong vòng một tháng nữa là có thể suôn sẻ khai trương!
Khai trương đại cát? Dương Cửu Lang nhìn chằm chằm bốn chữ lớn viết bằng mực đen trên nền đỏ trên tường, ghét bỏ nhíu chặt mày: Chữ này sao thấy khó chịu thế nhỉ?
Đúng đó, lúc nãy ta đã nói là đừng viết khai trương đại cát! Trương Vân Lôi cũng khoanh tay nhíu mày nhìn bốn chữ lớn kia.
Mọi người không khỏi rối rít tỏ ý tán thành, bệnh viện sao có thể nói là khai trương đại cát được chứ? Bọn họ còn mong là cả đời đều không nhận được một bệnh nhân nào, tất cả mọi người trên toàn thế giới đều khỏe mạnh kia mà.
Nhà Châu Cửu Lương mở tiệm thuốc, suy nghĩ một lát, sửa lại nói: Hay đổi thành cứu tử phù thương* đi.

*Cứu tử phù thương: chăm sóc, cứu sống người bị thương.
Cái này được! Cái này được! Tần Tiêu Hiền gật đầu, gội tháo bốn chữ khai trương đại cát kia xuống, lại tìm bốn miếng giấy đỏ khác trải lên mặt bàn, cầm bút lông hỏi bọn họ: Các huynh ai viết cứu tử phù thương đây?
Dương Cửu Lang chỉ vào Châu Cửu Lương, đề nghị: Để Cửu Lương viết đi, hắn nhắc tới bốn chữ này mà.

Mọi người xôn xao quay đầu nhìn về phía Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương cũng nhìn bọn họ, cúi đầu cười, bước lên mấy bước nhận lấy bút lông mà Tần Tiêu Hiền đưa tới, đi đến trước bàn.
Vén tay áo lên, vừa mới nâng chưa kịp đặt chút, thoáng chốc Châu Cửu Lương nhíu mày, trong mắt người ngoài có lẽ không thấy rõ, nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ là tay mình đang run lên, xem ra thân thể này thật sự đã đến giới hạn rồi, ngay cả chữ cũng không viết nổi nữa...
Cánh tay lơ lửng giữa không trung rất lâu, sự run rẩy càng dữ dội hơn, Châu Cửu Lương sợ bị mọi người nhìn ra đầu mối, vội nâng tay trái lên nắm lấy cổ tay phải của mình, mặc dù vậy, hắn vẫn rất lâu không thể viết xuống được nét đầu tiên, mọi người cũng không phát hiện ra điều gì lạ, chỉ cho rằng hắn đang chuẩn bị, ánh mắt đầy vẻ mong chờ nhìn hắn.
Cuối cùng vẫn là Đào Dương đã nhận ra hắn hơi lạ, bước lên vài bước, khẽ cười đưa tay về phía hắn: Hay để đệ viết cho.

Châu Cửu Lương ngẩng đầu nhìn y, dùng ánh mắt để nói tiếng cảm ơn với y, sau đó giao bút cho y, cười nói: Cũng được, chữ của đệ đẹp.

Lần này mọi người lại nhận ra có chút kỳ lạ, lúc trước mỗi khi bọn họ tụ họp lại một chỗ, Đào Dương mãi mãi đứng ở trong góc, dáng vẻ tách biệt độc lập, sao hôm nay lại muốn đến góp vui thế này?
Dương Cửu Lang thoáng nhìn qua Châu Cửu Lương lui lại bên cạnh mình, hơi nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi hắn: Xảy ra chuyện gì vậy?
Châu Cửu Lương không nói gì, chỉ giơ cánh tay lên cho hắn nhìn bàn tay mình giấu trong tay áo vẫn còn đang run rẩy, Dương Cửu Lang thoáng chốc nhíu mày, đau lòng liếc nhìn hắn, sau đó hít sâu một hơi, lúc xoay đầu lại thì đã khôi phục dáng vẻ cũ, chỉ vào Đào Dương cười nói với mọi người: Đào Dương viết cũng được, dù sao cũng mà chưởng quỹ của tiền trang, ké chút hơi thở của sự giàu sang.


Lúc này mọi người mới gật đầu cười, đột nhiên cảm thấy Đào Dương viết đúng là rất phù hợp, Châu Cửu Lương thấy sự chú ý của mọi người đều đã bị dời đi, cúi đầu cười, ra vẻ oán trách nhỏ giọng hỏi Dương Cửu Lang: Ý của huynh là ta viết thì nhiễm hơi thở của sự bệnh tật à?
Đừng có không biết điều vậy chứ! Không phải là ta đang giải quyết cho ngươi đấy à! Dương Cửu Lang nhỏ giọng đáp lại hắn, thấy Đào Dương viết xong bốn chữ kia, vội vỗ tay cổ vũ nói: Hay!
Tầm mắt của mọi người đều bị bốn chữ kia hấp dẫn, cùng nhau vỗ tay ăn mừng bệnh viện được thành lập, Châu Cửu Lương cũng vỗ tay theo, mặc kệ là Dương Cửu Lang có nghe thấy hay không, hắn vẫn khẽ nói: Đa tạ.

Bốn chữ cứu tử phù thương lớn được dán lên tường, không chỉ nói lên ý nghĩa sự tồn tại của bệnh viện mà còn nối tiếp giấc mơ của Tần Tiêu Hiền, nhìn qua bệnh viện thuộc về mình này, Tần Tiêu Hiền thở ra một hơi, cố nén nước mắt, quay đầu mỉm cười với mọi người: Đệ có thể đi đến được bước này, thật sự rất cảm ơn các huynh.

Cậu không cần phải khách sáo với bọn ta đâu! Dương Cửu Lang nhìn bệnh viện do bọn họ tự tay dựng lên, trong lòng cũng vui vẻ, liếc nhìn Quách Kỳ Lân, nhướng mày với Tần Tiêu Hiền: Muốn cảm ơn thì cảm ơn Đại Lâm đi, vì cậu mà nó vứt bỏ cả sự tự do của bản thân.
Quách Kỳ Lân vốn đang rất vui vẻ, nghe thấy câu này thì nụ cười lập tức cứng đờ, Trương Vân Lôi thấy thế cũng cười nói: Nghe nói mấy ngày nay Quách Kỳ Lân ở tiền trang cũng sắp bị bức đến điên rồi, người cũng đều gầy hốc hác đi rồi!
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Quách Kỳ Lân, không khỏi lại nổ ra một tràng cười, cùng lúc đó, chỉ có mình Quách Kỳ Lân là không cười nổi, trong đầu đầy ý nghĩ không đáng! Đúng là không đáng!
Bệnh viện cũng đã xây xong, Tần Tiêu Hiền nhớ ra gì đó, kích động nói với Châu Cửu Lương: Phải rồi, thiết bị chữa bệnh đều đã có, bây giờ có thể kiểm tra thân thể cho huynh rồi!
Châu Cửu Lương liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng mỉm cười: Vậy làm phiền cậu.
Cứ như vậy, mới vừa vui được một lát, theo Châu Cửu Lương đi vào phòng kiểm tra, lòng của mọi người lại bị treo lên, từng người lo lắng canh ngoài cửa, nhất là Mạnh Hạc Đường, cúi đầu buồn bực ngồi trên ghế, căng thẳng nắm lấy ngón tay.
Trong phòng kiểm tra, Châu Cửu Lương bước xuống khỏi dụng cụ, nhìn Mai Cửu Lượng đi đến thiết bị chỉnh sửa số liệu, nhân lúc đó nắm chặt lấy cổ tay Tần Tiêu Hiền, nhỏ giọng nói với hắn: Ta có lời này muốn nói với cậu.

Tần Tiêu Hiền khó hiểu liếc nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc nên gật đầu, dẫn hắn đi ra xa một chút, đi đến chỗ mà Mai Cửu Lượng không thể nghe thấy được mới hỏi hắn: Có chuyện gì, bây giờ huynh có thể nói rồi.

Châu Cửu Lương từ từ rủ mắt, mỉm cười hơi đắng chát: Lão Tần, ta cũng là đại phu, thân thể của ta thế nào ta biết rõ nhất, sở dĩ ta đồng ý thử trị liệu bằng Tây y thật ra cũng chỉ là vì không muốn khiến cho tiên sinh thất vọng thôi, cậu hiểu chứ?
Thật ra chuyện này đệ đã nhận ra từ sớm rồi.

Tần Tiêu Hiền thở dài, xoắn xuýt một lát, nhíu mày thật chặt: Đệ không ngại nói thật với huynh, mấy ngày nay đệ vẫn luôn để ý quan sát tình trạng thân thể của huynh, mặc dù trước khi có kết quả thì đệ không thể nào khẳng định được, nhưng vẫn có đầy đủ căn cứ để nghi ngờ bệnh của huynh không phải là ho lao, chỉ là...không thể loại bỏ khả năng tệ hơn.

Là gì thì cũng không cần lo.

Châu Cửu Lương lắc đầu cười: Ông trời cho ta cơ hội sống đến bây giờ, có thể để ta và Cửu Lang quay lại tốt đẹp như trước, có thể để ta có được nhiều người bạn như vậy, quan trọng nhất là còn để ta gặp được tiên sinh, cả đời này ta đã chết cũng không hối tiếc nữa rồi.

Huynh đừng nói vậy mà! Tần Tiêu Hiền ngắt lời hắn, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, vội an ủi hắn: Cũng chưa tới thời khắc sống còn, huynh tuyệt đối đừng từ bỏ hi vọng nha!
Châu Cửu Lương bật cười: Yên tâm đi, ta nghĩ rất thoáng, cậu cũng không cần hao tâm tổn trí đi khuyên ta, hôm nay ta nói những lời này với cậu, chỉ mong cậu có thể giúp ta một chuyện.

Huynh nói đi! Tần Tiêu Hiền gật đầu không do dự.

Châu Cửu Lương hít sâu một hơi, khẩn cầu nhìn hắn: Ta hi vọng, bất kể kết quả cuối cùng có ra sao, xin cậu hãy cho tiên sinh một tia hi vọng, cậu làm bạn với huynh ấy nhiều năm, hẳn cũng không muốn nhìn thấy huynh ấy đau khổ chứ?
Tần Tiêu Hiền từ từ cúi đầu, im lặng rất lâu, sau đó mới gật đầu hứa với hắn: Đệ đồng ý với huynh, cho dù kết quả có thể nào đều sẽ nói cho huynh ấy biết tình trạng của huynh rất tốt, nhưng huynh cũng phải hứa với đệ, chưa đến giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không được từ bỏ bản thân! Huynh cũng không muốn nhìn thấy huynh ấy đau khổ mà, đúng không?
Được, ta cũng hứa với cậu.

Châu Cửu Lương gật đầu cười.

Lúc này, Mai Cửu Lượng cũng đã sắp xếp số liệu xong, thoáng thấy hai bọn họ đang thì thầm với nhau thì bu lại, cười nói với họ: Đều đã kiểm tra xong rồi, sao còn ở đây nữa? Chắc họ lo lắm, chúng ta ra ngoài thôi.
Lúc ba người đi ra khỏi phòng kiểm tra, đám người chờ bên ngoài xông tới như ong vỡ tổ, Mạnh Hạc Đường nắm lấy cánh tay Châu Cửu Lương, lo lắng hỏi hắn: Sao rồi? Kết quả thế nào?
Huynh đừng vội, kết quả kiểm tra chúng ta còn phải nghiên cứu thêm một chút, đại khái là ngày mai mới biết.

Mai Cửu Lượng tháo khẩu trang xuống, cười với y.
A~ còn phải đợi ngày mai hả! Quách Kỳ Lân kêu rên: Đêm nay làm sao chúng ta ngủ được đây?
Không ngủ được thì học hỏi xem nên tính toán sổ sách thế nào đi.

Đào Dương gõ đầu hắn, cười nói: Huynh mà còn tính sai một khoản nào nữa thì tiền công tháng này sẽ bị trừ sạch đó!
A~ Quách Kỳ Lân lại kêu rên, suy sụp tinh thần cúi đầu xuống: Lần này ta càng không ngủ được!
Mọi người thấy thế thì không nghĩ gì mà lại bật cười chế giễu, đợi sau khi cười đủ rồi thấy trời cũng không sớm nữa, nhau nhau quay người đi về nhà, Tần Tiêu Hiền vừa định đi theo, đột nhiên Mai Cửu Lượng kéo hắn lại, đợi mọi người đi xa một chút mới nhíu mày đưa một tờ số liệu cho hắn xem.
Lão Tần, nghi ngờ của huynh không sai, chính xác là Cửu Lương không phải bị bệnh lao, mà là bệnh tim.

Quả nhiên là vậy! Tần Tiêu Hiền vội nhận lấy tờ số liệu kia, hấp tấp nhìn lướt qua: Chỉ mong không phải là cái mà ta nghĩ, nếu không thì dựa vào năng lực của ta và huynh thì căn bản không có cách nào cả.

Mai Cửu Lượng lại rất lạc quan, khẽ cười nói: Huynh cũng đừng nản chí, chỉ cần không phải bệnh lao là tốt rồi, cũng lắm thì chúng ta mời thầy Cao về, ông ấy nhất định sẽ có cách!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi