[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Sau khi trở về từ bệnh viện, Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng thảo luận với nhau cả đêm về báo cáo kiểm tra của Châu Cửu Lương, mãi đến lúc mặt trời mọc, rốt cuộc Tần Tiêu Hiền cũng sắp xếp xong bệnh và phương án trị liệu cho Châu Cửu Lương, thấy Mai Cửu Lượng đã tựa lên bàn mà ngủ, Tần Tiêu Hiền rón rén bế y lên giường, giúp y đắp kín chăn, lại cẩn thận nghiêng đến hôn lên trán y, nhẹ nhàng mỉm cười.

Thật có lỗi sư ca, mấy ngày nay bận bịu bệnh viện rồi lại bận việc Cửu Lương, không cẩn thận nên không để ý đến huynh, đợi mọi việc xong hết, ta nhất định sẽ cùng huynh.

Nói rồi quay người rồi khỏi phòng, hắn vừa mới đóng cửa phòng lại, Mai Cửu Lượng đã mở mắt, kéo chăn che đi khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời không biết nên tự trách mình ngủ không sâu hay là nên trách Tần Tiêu Hiền cứ nhân lúc mình ngủ là làm nhưng chuyện kỳ quặc này.
Lúc trời mới vừa sáng lên, Tần Tiêu Hiền chạy vào nhà họ Dương, lần lượt gõ cửa đánh thức tất cả mọi người, đợi khi tất cả mọi người tới phòng khách, vẻ mặt hắn hưng phấn giơ báo cáo lên trước mặt họ: Các huynh mau nhìn xem, có kết quả kiểm tra rồi!
Thật sao?
Nhanh vậy à?
Ta còn tưởng phải đến tối mới có chứ!
Mọi người nghe vậy thì lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, nhất là Mạnh Hạc Đường kích động nhất, không kịp đợi mà đứng lên, vừa định lấy tờ báo cáo trong tay Tần Tiêu Hiền lại bị Dương Cửu Lang ở gần nhất chặn lại.
Thoáng chốc ngoài Châu Cửu Lương ra, những người khác đều đến bên cạnh Dương Cửu Lang, Quách Kỳ Lân kích động lay Dương Cửu Lang: Trong đó viết gì vậy? Kết quả thế nào! Huynh mau nói ra đi!
Đừng lắc đừng lắc! Đừng có gấp! Không phải ta phải xem trước mới nói được sao? Dương Cửu Lang ghét bỏ đẩy hắn ra, sau đó liếc nhìn tờ báo cáo kia, chỉ một cái liếc mắt đã vứt tờ báo cáo lên mặt bàn, ho nhẹ che giấu sự xấu hổ: Cái này toàn viết quái gì vậy?
Mạnh Hạc Đường nhặt báo cáo lên, nhìn số liệu và đồ án liên quan đến Tây y trong đó, cũng không nhịn được mà nhíu mặt mày: Lão Tần, đệ cho bọn ta xem cái này bọn ta cũng không hiểu, kết quả rốt cuộc thế nào, đệ nói thẳng ra đi!

Tần Tiêu Hiền biết bọn họ lo lắng cho tình trạng của Cửu Lương, cũng không thừa nước đục thả câu nữa mà tuyên bố luôn: Trải qua sự quan sát mấy ngày nay, và kết quả báo cáo cho thấy, bệnh của Cửu Lương không phải là bệnh lao, mà là suy tim kèm theo nhiễm trùng phổi!
Suy tim? Mọi người nghe mà mờ mịt, cũng không phải là không hiểu những từ này mà là nghĩ kiểu gì cũng thấy rất nghiêm trọng mà? Sao vẻ mặt hắn lại hưng phấn vậy chứ?
Là bệnh tim à? Trương Vân Lôi nhíu mày: Sao nghe như nghiêm trọng hơn vậy?
Không phải! Đây là tin tốt mới đúng! Tần Tiêu Hiền xua tay, biểu hiện và động tác đều khó nén được sự kích động, nghĩ là bọn họ cũng không hiểu lắm cái gì gọi là suy tim, Tần Tiêu Hiền giải thích tỉ mỉ từ đầu tới cuối với họ một lần.
Trong Tây y gọi ho lao là bệnh lao phổi, là một bệnh nan y trước mắt không có cách nào chữa trị được, triệu chứng rõ nhất là ho khan ho ra máu, lòng bồn chồn, đổ mồ hôi trộm, có thể thông qua sự quan sát mấy ngày nay, đệ phát hiện Cửu Lương ho khan không nghiêm trọng lắm, cũng không xuất hiện triệu chứng ho ra máu.
Theo như các huynh nói, mỗi lần khi huynh ấy phát bệnh đều là sau khi bị k1ch thích mới xuất hiện hiện tượng ho ra máu, hô hấp không thông, hôn mê, lúc đó ban đầu đệ đoán chừng cũng không phải bệnh lao phổi mà là bệnh tim!
Bệnh tim dễ dẫn đến bên trái trái và phải của tim bị suy kiệt, phần bên trái suy kiệt dễ dẫn đến nhiễm trùng phổi ứ máu, lúc cảm xúc của huynh ấy bị kích động, mạch máu của phổi có thể sẽ bị giãn nở hoặc vỡ ra, từ đó tạo thành ói ra máu!
Vậy nên huynh ấy không phải bệnh lao phổi mà là bệnh tim!
Một đoạn lớn phân tích kèm theo thuật ngữ chuyên ngành, khiến mọi người nghe mà mơ hồ, ngoại trừ Châu Cửu Lương học y có thể nghe hiểu ra thì mấy vị khác đều chỉ hiểu được câu cuối cùng ---- bệnh tim.

Cậu chờ đã! Đột nhiên Quách Kỳ Lân đưa tay ngắt lời hắn, khó hiểu nói: Cái gì mà tâm thất trái thất phải? Con người có hai trái tim hả?
Ha! Dương Cửu Lang bật cười: Làm phiền đệ nhớ mấy cái này, bọn ta đều chỉ nhớ hai chữ cuối cùng mà thôi!
Thất trái thất phải không phải là hai trái tim.

Tần Tiêu Hiền xua tay, giải thích với hắn: Nhĩ trái và nhĩ phải ý chỉ tâm nhĩ bên trái và tâm nhĩ bên phải của trái tim, nói một cách phổ thông là bên trái và bên phải của tim chia làm bốn bộ phận.

Hả? Quách Kỳ Lân nhướng mày, càng không hiểu, hai cái còn chưa giải thích được, sao lại lòi ra thêm hai cái nữa?
Eh...Nói thế này đi, huynh nhìn đây! Tần Tiêu Hiền ra dấu trên ngực mình: Đây là tâm nhĩ, đây là tâm thất, sau đó hai tâm nhĩ trái phải có nhiệm vụ co vào và giãn ra, tuần hoàn máu, nếu như chức năng của nửa tim trái không đủ...
Càng giải thích càng phức tạp, càng giải thích càng rối, bất kể là nói thế nào thì họ đều vẫn mờ mịt, nhất thời Tần Tiêu Hiền cũng bắt đầu khổ não, nhận ra không thể mổ ra một trái tim ngay tại chỗ cho bọn họ xem thì căn bản là không giải thích được, nên dứt khoát không giải thích nữa, xua tay cho ra kết luận.
Ôi trời! Tóm lại là bệnh tim! Tình hình tốt hơn so với ho lao nhiều!
Mọi người vừa mới tỉnh ngủ nên đều kìm nén việc muốn đi ngủ lại, cũng lười nghe hắn giảng bài, nghe được câu kết luận này thì hai mắt rối rít tỏa sáng, mỗi người đều gật đầu hiểu ra.
Mạnh Hạc Đường thì không như vậy, mặc dù y nghe không hiểu, nhưng y vẫn nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong còn vội hỏi: Dựa theo đệ nói thì bệnh tim có thể trị được? Cửu Lương có thể khỏi hẳn?
Chuyện này...!Tần Tiêu Hiền lắc đầu: Chuyện này không dám chắc, trước mắt mà nói thì số người khỏi hẳn vẫn rất hiếm, nhưng thông qua phương pháp điều trị giải phẫu thì chắc có thể làm bệnh tình ổn định, có một số người may mắn, tâm tính tốt, cả đời đều không tái phát bệnh, sống trên bốn năm chục tuổi đều không thành vấn đề! Nghe nói đã từng có một người bệnh, sống hẳn đến bảy mươi chín tuổi lận đó!
Thật sao! Tảng đá trong lòng Mạnh Hạc Đường cuối cùng cũng rơi xuống, cho dù có thể khỏi hẳn hay không, chỉ cần có thể để Cửu Lương tiếp tục sống là được rồi!
Lâu nhất là có thể sống đến bảy mươi chín à? Dương Cửu Lang nói, liếc mắt nhìn Châu Cửu Lương, nhíu mày cười nói: Bảy mươi chín thì quá đề cao hắn rồi, làm người không nên tham lam quá, ta thấy hắn cũng không kém gì bảy mươi đâu!
Dương Cửu Lang! Ngươi có biết nói chuyện không vậy! Lúc này Trương Vân Lôi võ một cái lên tay hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Cửu Lương, cũng thấy mừng trong lòng thay cho hắn: Đây là chuyện tốt mà, quan tâm hắn bảy mươi chín hay bảy mươi làm gì, dù sao đại đa số mọi người đều có thể sống lâu như vậy mà, chỉ cần còn sống là quá tốt rồi!
Đúng đó đúng đó! Quách Kỳ Lân bu lại, cười đến cong cả mắt: Không có tin tức gì có thể qua được tin này!

Chúc mừng chúc mừng! Dương Cửu Lang ra vẻ qua loa chắp tay đưa về phía Châu Cửu Lương, nhưng nhìn khóe miệng không đè xu0'ng nổi của hắn là biết hắn cũng thật lòng mừng cho Cửu Lương.

Châu Cửu Lương lễ phép mỉm cười, gật đầu với bọn họ, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, muốn xem y có vui hay không.
Từ lúc nghe Tần tiêu Hiền nói có người bệnh có thể sống đến bảy mươi chín tuổi, Mạnh Hạc Đường vẫn luôn đứng từ xa nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười, trong mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt, mãi đến khi chạm phải ánh mắt của Cửu Lương, y mới cuống quít xoay người, bình tĩnh lau nước mắt.
Châu Cửu Lương hơi sửng sốt, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt y, nhẹ nhàng nắm lấy vai y, xoay y lại đối mặt với mình, thấy khóe mắt y xẹt qua nước mắt, Châu Cửu Lương nhẹ nhàng giơ tay giúp y lau đi, sau đó bật cười, dịu dàng hỏi y: Khóc gì chứ tiên sinh? Đây không phải tin tốt sao?
Mạnh Hạc Đường gật đầu, hít sâu, cố nén nước mắt vui mừng, nhưng vẫn không nói gì, điều nên nói thì mọi người đều đã nói rồi, trong đầu y giờ phút này đều đang cảm tạ tất cả thần linh trên trời, không nói ra được thành lời, chỉ có thể cong môi cười với Châu Cửu Lương.

Được rồi, đừng khóc.

Châu Cửu Lương cười đáp lại y, đưa tay ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v3 tóc sau đầu y, sau đó lại ở nơi mà y không nhìn thấy, gửi một ánh mắt cảm ơn đến Tần Tiêu Hiền.

Thoáng chốc Tần Tiêu Hiền hiểu ý, dáng vẻ hưng phấn ban nãy biến mất trong nháy mắt, hơi nhíu mày, cũng dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn lát nữa nói chuyện riêng.
Sau mười mấy phút, nhân lúc tất cả mọi người đi rửa mặt, Châu Cửu Lương trịnh trọng bái Tần Tiêu Hiền một cái.
Đa tạ.

Tần Tiêu Hiền vội vàng đỡ hắn: Huynh đừng vội nói lời cảm tạ, những lời vừa nói đều là thật, đệ cũng không vì sợ Mạnh ca đau lòng mà nói dối lừa mọi người.
Châu Cửu Lương cúi đầu bật cười: Đệ không cần giấu diếm ta, ta đã nói rồi tâm thái ta rất tốt, hơn nữa ta cũng là một đại phu, làm sao ta có thể không hiểu rõ thân thể của mình chứ?
Tần Tiêu Hiền sửng sốt, đã bị vạch trần nên cũng không giấu diếm hắn nữa, chậm rãi cúi đầu, hơi nặng nề thở dài: Được rồi, nhưng những lời vừa rồi đúng là thật, chẳng qua là tình huống của huynh đã rất nghiêm trọng, chỉ dựa vào năng lực của đệ và Cửu Lượng thì trước mắt căn bản không có cách nào giúp được huynh cả, hơn nữa bệnh viện chỉ vừa mới khởi bước, nhân lực và dụng cụ đều không đủ, cho nên mới nói huynh nhất định phải mau xuất phát cùng bọn đệ ra nước ngoài, chỉ có tìm tới thầy của bọn đệ là thầy Cao thì mới có thể cứu được huynh!
Đa tạ ý tốt của cậu.

Châu Cửu Lương lễ độ khẽ cúi đầu với hắn, sau đó lại cười nhẹ từ chối: Nhưng đường xá xa xôi quá, ta sợ là còn chưa tới được đã không chịu nổi rồi.

Đệ sẽ đi với huynh! Dọc đường có đệ chăm sóc cho huynh! Điều này huynh có thể yên tâm! Tần Tiêu Hiền vội nói, sợ hắn không chịu nghe mình khuyên, lại sợ lát nữa mọi người quay lại thì không có cơ hội để nói, nhất thời tình thế cấp bách, lời khó nghe thế nào cũng đều nói hết ra.
Huynh nghe đệ một câu đi! Bệnh của huynh đã không thể kéo dài được nữa rồi! Có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, kéo dài thêm một ngày không chữa trị nữa là tỉ lệ lại giảm đi một phần! Nói không chừng ngày mai là huynh không xong luôn rồi! Dù thế nào cũng đều là chết thôi! Sao không nghe theo đệ cược một con đường sống!
Những lời này thật sự đâm vào lòng, dù Châu Cửu Lương có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không khỏi cảm thấy trong lòng đau xót, từ từ rủ mắt: Đúng đó, làm thế nào cũng chết thôi, so với chết trên đường đi thì để ta theo bên cạnh tiên sinh trong khoảng thời gian có hạn này sẽ tốt hơn, rất xin lỗi, ta cược không nổi.

Ngươi cứ nghe lời cậu ta đi.


Không đợi Tần Tiêu Hiền khuyên tiếp, bên cạnh truyền đến tiếng của Dương Cửu Lang, Tần Tiêu Hiền giật bắn mình, cuống quít quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà Dương Cửu Lang đã đứng ở đó, nói với bọn họ câu vừa rồi!
Huynh...Huynh cũng nghe thấy rồi à? Tần Tiêu Hiền hơi bối rối, sợ hắn sẽ nói những lời đó lại cho Mạnh Hạc Đường biết.

Dương Cửu Lang không trả lời hắn, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Châu Cửu Lương, hiển nhiên là đã tức giận, từ ban đầu Châu Cửu Lương chấp nhận trị liệu bằng Tây y là hắn đã thấy không bình thường, may mà hắn để ý nghe lén bọn họ nói chuyện, nếu không thì chờ đến ngày cái tên này chết đi rồi bọn họ cũng còn chưa hay biết gì!
Châu Cửu Lương lại không bất ngờ chút nào đối với sự xuất hiện đột ngột của hắn, như sớm đã đoán trước được, nhướng nhướng mày, cười hỏi hắn: Sao huynh phát hiện ra được vậy?
Thay vì nói là phát hiện thì không bằng nói ta chưa từng thật sự tin ngươi sẽ ngoan ngoãn đi tiếp nhận trị liệu bằng Tây y, rõ ràng là một người tuyệt vọng đến mức bình thường ngay cả thuốc còn không chịu uống! Dương Cửu Lang lạnh lùng nói, sải bước đi đến trước mặt bọn họ, nhìn thẳng vào mắt Châu Cửu Lương, lạnh giọng hỏi lại.

Ngươi làm vậy vì để Mạnh ca vui sao?
Những gì mà ta có thể làm cho huynh ấy chỉ có việc này.

Châu Cửu Lương nói, lần đầu tiên cung kính khẽ cúi đầu với hắn như vậy, thỉnh cầu hắn: Cho nên cũng xin huynh giúp ta giấu đi chuyện này.

Ta không có tốt bụng tới vậy! Dương Cửu Lang hừ một cái, chỉ vào hắn nói với giọng uy hiếp: Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi không nghe theo lão Tần, ta lập tức nói chuyện này cho Mạnh ca biết!
Cửu Lang, thời gian của ta rất quý giá, ta không muốn lãng phí vào những hi vọng hư vô mờ mịt này.

Châu Cửu Lương nhíu mày, hắn biết Dương Cửu Lang vì muốn tốt cho hắn, nhưng điều đó không thể nào thay đổi được suy nghĩ của hắn, đã bệnh quá lâu, đã tuyệt vọng đến tột bậc, hắn chán ghét khoảng thời gian mỗi ngày đều phải khám bệnh uống thuốc, trong những ngày tháng ít ỏi còn sót lại này, hắn chỉ muốn làm chút chuyện vui thôi.
Dương Cửu Lang không chịu nghe hắn, khoanh tay lại, dùng giọng áp bức không cho từ chối mà nói: Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, ngươi cũng biết ta là người nói được làm được, hay là ngươi muốn để hai bên cùng thiệt hại? Dù sao với ta mà nói thì chẳng có hại gì nhiều cả!
Đúng thật là vậy, tên này chuyện gì cũng dám làm, Châu Cửu Lương biết mình không có lựa chọn nào khác, cũng không còn sức đâu mà cãi nhau với hắn, đành thở dài: Lúc nào huynh cũng có cách khiến ta thỏa hiệp.
Nói vậy là huynh đồng ý rồi! Tần Tiêu Hiền kích động nói.
Châu Cửu Lương liếc nhìn hắn, lại đưa mắt nhìn Dương Cửu Lang, hơi cong môi: Cho ta thêm ba ngày đi, sau ba ngày, ta nhất định đi theo cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi