[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Thay máu sao!
Mọi người cùng la lên lặp lại lời Đào Dương, ai cũng có vẻ mặt khó mà tin nổi, thành viên trong thương hội Bắc Kinh đều là các nhà danh tiếng lâu năm, truyền thừa mấy chục năm, đang yên lành sao đột nhiên phải có cuộc thay máu lớn chứ?
Thấy bọn họ không tin lắm, Đào Dương khẽ thở dài, không nhanh không chậm giải thích với họ: Quãng thời gian trước, hội trưởng Vu quay về, chắc các huynh đều biết rồi chứ?
Mọi người còn chưa bình tĩnh lại, sững sờ gật đầu, lúc hội trưởng Vu còn chưa về thì các ông chủ trong thương hội đều đã suy nghĩ nên tặng quà gì rồi, hơn nữa mấy hôm trước đột nhiên còn nhận Mạnh Hạc Đường làm con nuôi, chuyện lớn như vậy ai trong thành Bắc Kinh mà không biết chứ!
Đào Dương nói tiếp: Vậy chắc các huynh cũng đều đã nghe nói, hội trưởng Vu đã về hưu từ tám năm trước rồi, lần này là hội trưởng nhiệm kỳ trước đột nhiên qua đời vì bệnh, thương hội như rắn mất đầu, đành phải ủy nhiệm cho hội trưởng Vu trở về tạm thời giữ chức hội trưởng, nhưng hội trưởng Vu chỉ một lòng muốn đi du sơn ngoạn thủy, cho nên ông ấy quyết định muốn chọn lựa một vị hội trưởng lần nữa.

Chậc chậc chậc! Dương Cửu Lang không khỏi khâm phục mà chậc lưỡi, bật ngón cái hướng về phía Đào Dương: Quả nhiên không hổ là người nhà ông chủ Quách, ông chủ Quách và hội trưởng Vu đã có quan hệ thân thiết từ hồi còn trẻ, nếu thương hội có biến động nhỏ gió thổi cỏ lay, thì nhà họ Quách các ngươi đều có thể nắm được tin!
Đào Dương cười bất đắc dĩ: Ta cũng chỉ vô tình nghe được thôi, mấy người sư phụ hình như cũng không có định mở cửa sau cho ta.
Vậy...Chọn hội trưởng thì cứ chọn thôi, thay máu làm gì chứ? Tạ Kim tiếp tục chủ đề vừa rồi, không hiểu mà nhíu mày lại: Dựa theo quy định của năm trước, hội trưởng không phải đều là do các thành viên trong thương hội bỏ phiếu bầu cử sao?
Vốn dĩ đệ cũng cho là vậy, nhưng vấn đề nằm ở thời điểm chọn hội trưởng.

Đào Dương nói đến đây, hơi nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, giải thích cặn kẽ với họ.
Thành viên của thương hội bây giờ đều là các cửa hiệu truyền thừa mấy chục năm danh tiếng, các thương nhân thế hệ trước cũng đều lớn tuổi rồi, mấy năm nay trong nội bộ cũng lục tục tìm người thừa kế cho mình cả, nói theo châm ngôn thì, thừa kế nghiệp cha, phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đại đa số thương nhân đều truyền lại công việc làm ăn cho con trai và con rể của mình.


Chuyện này ta biết rõ! Loan Vân Bình tiếp lời, còn chưa bắt đầu kể thì đã lắc đầu đồng tình trước: Ôi chao, mấy đứa nhỏ đó đều còn trẻ quá, đám trẻ ranh to xác chỉ có nhiệt huyết chứ không có sự từng trải, có bản lĩnh thì làm được sôi nổi hưng thịnh, không có bản lĩnh thì ngồi không ăn mòn cả núi, mấy năm ngắn ngủi thôi đã không chỉ có một tiệm sập rồi!
Theo cách nói này của huynh, đệ cũng nhớ đến một nhà! Lưu Tiểu Đình vội đứng lên, dáng vẻ như mấy bà lão tám chuyện thiên hạ, cố hết sức đè thấp âm lượng nói với mọi người.
Mấy hôm trước, tiệm vải Kiều Ký ở thành đông không trụ nổi nữa, nói là Kiều công tử vừa nhậm chức chưa được hai ngày mà các lão cổ đông không ai chịu nhận đại chưởng quỹ là hắn cả, cuối cùng ầm ĩ qua ồn ào lại, trong cơn giận Kiều công tử đã đập nát cửa tiệm, nói cái gì mà đừng ai mong làm ăn gì nữa! Lần này các cổ đông càng không chịu nổi, đòi rút vốn hết, Kiều lão gia chỉ có thể đích thân ra mặt giảng hòa, nhưng các lão cổ đông không ai chịu cho ông ấy thể diện này cả, cuối cùng ở ngay trước mặt Kiều lão gia chia nhau tách khỏi tiệm vải Kiều Ký!
Tách ra á! Mọi người nghe vậy đều nhíu chặt mày, Kiều công tử đúng là không giữ được bình tĩnh, sản nghiệp lớn như vậy nói chia là chia, đúng là đáng tiếc.
Tách ra thì còn đỡ.

Đào Dương thở dài, tiếp lời y: Mấy tên công tử đó tuy nói là trẻ tuổi nhưng thật ra nếu cho bọn họ một thời gian thì có lẽ bọn họ có thể vượt qua được, nhưng cứ nhất định phải chọn hội trưởng vào lúc này, bây giờ các nhà đều đang mở rộng việc buôn bán của mình, không ít nhà buôn nhỏ đã bị các nhà buôn lớn mua lại, còn có một số bị buộc phải đóng cửa, một số thì giống như tiệm vải Kiều Ký, các lão cổ đông muốn nhân lúc chiếm quyền làm chủ, tranh giành cắn xé lẫn nhau, trong ngoài đều đánh nhau túi bụi, sợ là đợi đến ngày chọn hội trưởng thì các ông chủ mà chúng ta từng quen đều đã bị đổi hơn một nửa rồi.

Nghe đến đó, đột nhiên Lưu Tiểu Đình kịp nhận ra gì đó, lúc này nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: Vậy tiêu rồi! ông chủ của tiệm vải Thượng Ký bọn ta đi rồi, ông chủ mới là tên ngốc, chỉ có tiếng chứ không có miếng, vậy chắc chắn là nhà đầu tiên bị đánh ngã rồi!
Huynh đừng gấp, nghe đệ nói hết đã.

Đào Dương trấn an y, nhìn mọi người rồi lại nói: Mấy nhà chúng ta đều đứng đầu trong giới kinh doanh, đương nhiên sẽ không đứng trước vấn đề bị ép thu mua, nhưng cây to thì đón gió lớn, sợ sẽ có người cùng nghề đến thừa cơ mà chèn ép, chuyện Cửu Lương bị bắt cóc và tập kích lúc trước, đệ đoán là không thoát khỏi liên quan đến việc này.

Vừa nói ra câu này, lúc này Châu Cửu Lương quay đầu nhìn y, Dương Cửu Lang suy nghĩ một lát, cũng gật đầu đồng tình, thuận theo suy nghĩ của y mà phân tích: Ngươi nói vậy hình như cũng có lý, việc làm ăn của nhà Cửu Lương cũng không nhỏ, cha hắn xem hắn như tính mạng, nếu bắt Cửu Lương lại, đưa ra điều kiện gì cũng đều được hết!
Nếu nói như vậy, đám bắt người đó bắt cóc Cửu Lương là vì mượn công việc kinh doanh của nhà họ Châu để lên làm hội trưởng? Vương Cửu Long ít nhiều cũng được nghe nói đến việc này, vỗ Dương Cửu Lang, nhíu mày hỏi hắn: Này, huynh nghĩ là ai làm?
Sao ta biết được chứ? Dương Cửu Lang ghét bỏ liếc y, sau đó tặc lưỡi nói: Người muốn làm hội trưởng đông như biển vậy, nếu thật sự muốn báo quan tra ra thì ngay cả ta với ngươi đều không thoát được hiềm nghi!
Châu Cửu Lương tiếp lời: Ta nghĩ mọi người đều nên cẩn thận một chút, chỉ sợ là kẻ đó không chỉ để mắt đến nhà của ta, chẳng qua là vì thân thể ta yếu nên mới tới bắt ta trước.

Có lý.

Loan Vân Bình gật đầu, chỉ vào họ nói: Mấy nhà các cậu đều là đứng vững mấy chục năm ở hàng đầu trong giới kinh doanh, không ít người đều nhìn mà đỏ cả mắt, trước tiên phải gạt chân để các cậu ngã xuống thì hắn mới có thể trèo lên!
Loan ca nói đúng ý đệ nhất, nhưng đệ sợ nhất là bọn chúng sẽ đoàn kết với nhau đối phó với chúng ta.

Đào dương nói.
Vương Cửu Long vội hỏi hắn: Vậy đệ nghĩ chúng ta nên làm gì?
Đào Dương khẽ nhíu mày: Đệ đã suy nghĩ rất lâu rồi, cảm thấy chúng ta cũng cần phải đoàn kết lại, làm chỗ dựa cho nhau, sau đó cũng đi tranh chức hội trưởng này một lần, chỉ cần có một nhà trong chúng ta không ngã thì tất cả chúng ta đều có đường sống.
Đúng, đó là cách hay.

Mọi người rối rít gật đầu tán đồng, Đào Dương lại hơi khó xử nhìn về phía bọn họ: Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta tuyệt đối không thể vì chức hội trưởng mà tàn sát lẫn nhau.


Mọi người nghe vậy thì hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều bật cười, Đào Dương khó hiểu nói: Các huynh cười cái gì?
Cười ngươi lo xa quá đó! Dương Cửu Lang ôm lấy vai Châu Cửu Lương, hất cằm về phía Đào Dương: Trong lòng chúng ta đều biết rõ, so sánh về làm ăn, thực lực và năng lực thì tất nhiên ngươi mới là hội trưởng, chúng ta ở bên cạnh trợ giúp cho ngươi chẳng phải xong rồi sao?
Đào Dương bật cười, lắc đầu nói: Ta chẳng qua chỉ là chưởng quỹ của tổng cửa hàng, quyền làm chủ thật sự vẫn ở trong tay Đại Lâm, ta cũng chỉ là ở bên cạnh trợ giúp cho huynh ấy thôi.

A...! Đại Lâm hả...! Nụ cười của Dương Cửu Lang lập tức biến mất, lo lắng nhíu mày: Không phải là chúng ta không nhận nó làm hội trưởng, chỉ sợ là nó gánh không nổi thôi!
Đào Dương gật đầu: Cho nên ta cũng rất lo lắng, có người sẽ gây bất lợi cho huynh ấy.

Này! Đợi đã! Lưu Tiểu Đình bị câu nói này của y dọa sợ, thăm dò hỏi y: Ý đệ nói bất lợi là...
Vương Cửu Long liếc nhìn y: Huynh suy nghĩ chút đi, chuyện bắt cóc mà bọn chúng cũng dám làm, còn có cái gì mà làm không được?
Hả? Lưu Tiểu Đình đúng là bị câu này của hắn dọa sợ, lo lắng đến độ nhảy dựng: Tiêu rồi tiêu rồi, vậy nhà của bọn ta càng tiêu tùng rồi! Cửu Hi giao công việc lại cho lão Tần, lão Tần lại giao lại cho ta, nếu đánh mất trong tay ta thì ta phải giải thích thế nào với hai người họ đây!
Vương Cửu Long cũng không nhịn được khổ não gãi đầu: Đừng nói là tiệm vải của Tiểu Đình không chịu nổi, nhà ta cũng rất quá sức, không biết em họ kia của ta có thể chống đỡ nổi không nữa, dù sao ta là người tham sống sợ chết, đầu óc không lanh lợi lắm, chắc chắn là ta làm không được đâu!
Tạ Kim cũng thở dài theo: Nhà ta mới là phiền phức đây, thù trong còn chưa kịp lắng lại đã phải chống lại giặc ngoài.

Dương Cửu Lương chỉ vào Châu Cửu Lương, cũng sốt ruột nói: Đừng nói đến mấy người các huynh, Cửu Lương thấy là sắp đi rồi, Châu lão gia lại lớn tuổi như vậy nữa, tiệm thuốc Châu Ký này của ông ấy phải làm sao đây? Mọi người giúp đỡ cùng nghĩ cách đi!
Sắp đi? Bốn người không biết rõ tình hình kia đều giật mình, trong lòng Tạ Kim dâng lên dự cảm không lành, vội nhíu mày hỏi hắn: Cửu Lương, cậu định đi đâu?
Châu Cửu Lương nghe ra được là hắn đang hiểu lầm mình sắp chết, bất đắc dĩ nhìn Dương Cửu Lương, ra vẻ không sao mà mỉm cười với họ: Đừng nghe Cửu Lang nói bậy, ta có chút việc phải đi xa nhà thôi.

Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, Loan Vân Bình vẫn không yên lòng, lo lắng nhíu mày: Trong lúc mấu chốt thế này đệ lại muốn đi xa nhà, vậy công việc của nhà đệ phải làm sao đây?
Hôm qua cha của đệ đã giao hết toàn bộ công việc lại cho tiên sinh rồi, huynh ấy rất thông minh, chẳng qua là vừa mới nhậm chức, có chuyện gì không giải quyết được thì chỉ có thể xin các huynh chiếu cố huynh ấy nhiều hơn.

Châu Cửu Lương nói, khẽ cúi đầu với mọi người.

Chuyện này đương nhiên là không thành vấn đề! Loan Vân Bình đỡ hắn lên, lại hỏi với vẻ quan tâm: Vậy chuyến này đệ đi bao lâu mới về?
Châu Cửu Lương hơi cụp mắt, thật ra trong lòng hắn vẫn cho rằng mình sẽ không về được, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ rất nhẹ nhõm, mỉm cười với Loan Vân Bình: Nhanh thì dăm ba tháng còn lâu thì chắc hơn nửa năm.

Lâu vậy cơ à! Tạ Kim lo lắng nói: Vậy thân thể cậu chịu nổi không?
Châu Cửu Lương cười: Có lão Tần đi theo ta, các huynh cứ yên tâm đi.

Ai cơ? Lưu Tiểu Đình giật mình: Lão Tần đi với cậu á? Vậy....Vậy tiệm vải phải làm sao?
Cậu cũng đừng lo cho tiệm vải nhà cậu quá, tự mình dọa mình làm gì chứ? Đào Dương ghét bỏ liếc y, vỗ vai Châu Cửu Lương nói: Ngươi đó, yên tâm đi với lão Tần đi, nhà ta tuy nói là thương nghiệp chứ thật ra là chuyện làm ăn của triều đình, không ai dám đụng tới, vừa vặn nhà ta cũng không thể nào tham gia làm hội trưởng của thương hội, Mạnh ta cứ để ta bảo bọc! Huống hồ có đông người thế này, không để cho huynh ấy chịu thiệt thòi đâu!

Huynh chiếu cố thì ta yên tâm nhất.

Châu Cửu Lương mỉm cười với hắn.

Loan Vân Bình cười nói: Lần này thì tốt rồi, quán rượu nhà ta so ra thì không lớn bằng chuyện làm ăn nhà các đệ, tất nhiên ta không cần phải lo, tiểu Mạnh có Cửu Lang chiếu cố, về phần những người khác, trước tiên cứ xử lý cho tốt chuyện của nhà mình, đồng thời quản lý cho tốt các cổ đông góp vốn, sau đó chúng ta lại cùng chống lại quân địch!
Nghe thấy chưa sư gia? Vương Cửu Long vỗ vai Tạ Kim, nhướng mày cười nói: Trước tiên xử lý cho tốt chuyện nhà mình đi đấy!
Tạ Kim ra vẻ ghét bỏ liếc hắn: Cậu cũng đừng nói ta, cố gắng mà lấy lại chức đại chưởng quỹ về từ tay em họ đi, công việc làm ăn của nhà mình nằm trong tay mình thì lúc nào cũng yên tâm nhất.

Dạ dạ dạ.

Vương Cửu Long gật gật đầu.

Lưu Tiểu Đình thấy bọn họ đều có hi vọng, vội vàng bước tới mấy bước: Vậy đệ thì sao, nhà đệ phải làm sao đây?
Đào Dương nhíu mày hỏi hắn: Rốt cuộc bây giờ tiệm vải Thượng Ký đang ở trong tay ai?
Ta cũng không rõ, còn phải hỏi lại lão Tần mới được.

Lưu Tiểu Đình nói.

Không cần không cần! Dương Cửu Lang xua tay: Tiệm vải Thượng Ký không có cổ đông, không cần biết là trong tay lão Tần hay trong tay Cửu Hi, đợi lão Tần và Cửu Lương vừa đi, Cửu Hi cũng chẳng thấy đâu thì bọn họ có kiếm chuyện cũng không làm được gì.

Vậy...Đập tiệm thì phải làm sao? Lưu Tiểu Đình lo lắng nói.
Chúng dám sao! Dương Cửu Lang hừ một cái: Mấy người chúng ta đều cho cậu chỗ dựa, xem ai dám đập!
Lúc này Lưu Tiểu Đình mới yên tâm, chắp tay nói với mọi người: Đa tạ, đa tạ các vị..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi