DỤC VỌNG CỐ CHẤP CỦA ANH

Edit: Tiểu Màn Thầu

Từ nhỏ Hàn Tư Hành đã biết mình là đứa trẻ không được người khác yêu thích. Cậu không có ba chỉ sống cùng mẹ. Nhưng người thân duy nhất này cũng không thích cậu.

Các bạn học đi trên đường hay hát “ Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất”, cậu luôn không hiểu điều đó. Có mẹ là tốt nhất sao? Có lẽ cũng có chút tốt đẹp, ít nhất thời điểm người khác không cần cậu, mẹ đã cho cậu ăn cậu mặc.

Nhưng đồng thời mẹ vẫn luôn đánh mắng cậu. Mỗi lần mắng cậu, luôn nói cậu rất giống ba mình. Ngay cả lúc bị đánh, dường như mẹ đang xem cậu là người khác để trút giận, trong mắt mẹ luôn tràn đầy hận thù thật là dọa người.

Lúc còn bé cậu đã biết khi mình bị đánh không được khóc, bởi vì khóc sẽ càng bị đánh mắng nhiều hơn. Cho nên khi cậu còn nhỏ, việc cậu làm giỏi nhất chính là trầm mặc và nhẫn nại.

Cậu cho rằng tình cảnh này sẽ kéo dài cho đến khi cậu trưởng thành, chờ cậu trưởng thành có đủ sức mạnh để phản kháng thì mới chấm dứt. Không ngờ đến năm cậu 8 tuổi, một việc đã xảy ra làm thay đổi mọi chuyện.

Vào năm cậu 8 tuổi, mẹ đột nhiên muốn dọn nhà. Nháy mắt dẫn cậu đến một nơi xa lạ. Lúc ấy là mùa hè, cậu không có bạn bè nên không thể ra ngoài chơi, suốt ngày chỉ ngồi trong nhà.

Căn nhà cách âm không tốt, thời điểm cậu ngồi ngây ngốc trong nhà, thỉnh thoảng có nghe thấy động tĩnh của nhà hàng xóm cách vách.

Cậu biết hàng xóm là một gia đình ba người, mỗi buổi sáng dì và chú sẽ ra ngoài đi làm, tan làm sẽ về cùng nhau. Mỗi ngày cậu đều nghe thấy tiếng đóng cửa từ nhà cách vách truyền đến.

Gia đình đó còn có một chị gái lớn tuổi hơn cậu. Có đôi lúc cậu sẽ nghe thấy giọng nói của cô, khi cô chuyện cùng ba mẹ mìmh, giọng nói dịu dàng, dường như là một chị gái xinh đẹp.

Có một lần Kiều Trăn đến nhà cậu chào hỏi, cậu không nghĩ đến việc bản thân mình sẽ thân thiết với hàng xóm. Dù sao, cậu cũng là một đứa trẻ không ai yêu thích, càng không có bạn bè. Lại vừa mới chuyển đến đây, cho nên cậu không biết hàng xóm là gì.

Lần đầu tiên Kiều Trăn dẫn cậu về nhà cô, cậu cảm thấy không mấy khác xa với tưởng tượng của mình. Căn nhà này cũng giống như cô, là một mặt trời sáng chói và ấm áp. Nhưng căn nhà của mình thì lại âm u lạnh lẽo, cho dù hiện giờ là mùa hè cậu cũng không cảm thấy nóng.

Cậu từng nghĩ, có lẽ bản thân mình chính là loài động vật máu lạnh, giống như khi bị mẹ đánh mắng vậy, cậu chỉ cảm thấy nhạt nhẽo không thú vị.

“ Em muốn ăn cái này không?” Một giọng nói cắt ngang ánh mắt thăm dò của cậu. Cậu nhìn chị gái đứng trước mặt, cô mỉm cười, dịu dàng hỏi.

Hàn Tư Hành lắc đầu. Kiều Trăn chỉ vào ghế sô pha, “ Em ngồi xuống đó đi, chị mở TV cho em xem.”

Cậu đứng yên không nhúc nhích.

“ Em không muốn xem TV à?” Kiều Trăn lo lắng.

Hàn Tư Hành cắn môi, bàn tay nắm chặt đến đổ mồ hôi, rất lâu sau mới lên tiếng: “ Người em rất bẩn….”

Vừa rồi cậu bị đánh té xuống đất, khẳng định thân thể cậu rất bẩn. Nhà của cô sạch sẽ như vậy, mình không nên ngồi xuống làm dơ nhà cô.

Kiều Trăn nghe nói chợt bất ngờ, sau đó bước đến, đi vòng ra phía sau cậu, phủi bụi bẩn trên người cậu. Cô làm rất nhẹ nhàng, không giống như mẹ của cậu.

“ Được rồi, sạch sẽ rồi đấy.” Cô đi lên phía trước, cười híp mắt nói.

Cậu ngây người đứng yên một chỗ. Cô dẫn cậu đến ghế sô pha, đè vai cậu muốn cậu ngồi xuống. Cô lại mở TV, đưa điều khiển cho cậu, còn hỏi cậu muốn ăn kem vị gì.

Cậu không biết mình thích vị nào nữa?

“ Vậy để chị chọn cho em nhé!” Cô nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một que kem sô cô la đưa cho cậu, còn mình thì ăn que kem vị dâu.

À, hoá ra cô thích vị dâu. Cậu nhìn bao bì hồng nhạt thầm nghĩ.

Ngày hôm đó, cậu ngồi ở nhà hàng xóm rất lâu. Mãi cho đến khi ba mẹ Kiều Trăn trở về, còn cùng bọn họ ăn cơm tối.

Trước khi cậu trở về nhà, cô còn bảo sau này hãy thường xuyên đến đây chơi. Ngay từ đầu cậu đã không có ý định đó, trong lòng không nghĩ đến việc tiếp xúc nhiều với cô. Cô là một chị gái xinh đẹp nhà cách vách, dường như không cùng một thế giới với cậu.

Sau đó, có vài lần cậu có ý định muốn đi đến nhà cô để gặp cô, nhưng cậu không dám. Có một lần, cậu ủ rũ đứng ngoài ban công, nhìn về phía ban công nhà bên cạnh, nơi đó được trồng những chậu cây cảnh tươi tốt, cành lá sum suê. Cậu càng thêm khổ sở, chẳng phải ngay cả cây cỏ còn có sinh khí hơn mình sao?

Không ngờ đến Kiều Trăn lại đi ra ban công, nhìn thấy cậu liền gọi tên cậu, hỏi cậu có muốn qua đây chơi không. Cậu chần chừ gật đầu, chậm chạp bước về phía cánh cửa, lúc đi đến phòng khách, đột nhiên bước chân cậu nhanh hơn, thậm chí còn gấp gáp gõ cửa nhà cô.

Kiều Trăn mở cửa có chút kinh ngạc: “ Nhanh vậy sao?”

Cậu thở gấp gật đầu, bước vào nhà, thấy cô đã chuẩn bị dép lê cho mình. Hôm đó, cô để cậu chơi trò chơi trong máy tính của cô. Trong nhà cậu không có máy vi tính, lần đầu tiên cậu chơi máy tính là ở tiệm nét bên ngoài trường học.

Khi cậu vượt qua ải, Kiều Trăn đứng bên cạnh nhìn cậu chơi đến thán phục: “ Em lợi hại quá! Một lần đã qua ải.”

Cậu mím môi, muốn cười nhưng lại thôi, chỉ hoài nghi hỏi: “ Thật không?”

Cô lập tức gật đầu, “ Thật mà, nhiều bạn học của chị không thể vượt qua ải này, em chỉ cần một lần đã có thể vượt qua, thực sự rất lợi hại!”

Lần đầu tiên nghe người khác khen ngợi, trong lòng có chút ngượng ngùng như muốn nở hoa, không biết phải nói gì, chỉ có hơi xấu hổ. Dường như cô không để ý lại nói tiếp chuyện khác.

Lời giải thích lập tức mắc ở cổ họng, lần đầu tiên cậu giận bản thân mình, vì sao lại tỏ ra thông minh như vậy? Nếu như làm cô không vui thì phải làm sao đây?

Năm đó, cậu học tiểu học, cô đã học sơ trung. Cậu bắt đầu quan sát gia đình cô từ ban công, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy chú ngồi uống trà, có đôi lúc nhìn thấy cô ngồi ở ban công đọc sách.

Mùa hè, cô thích vừa phơi nắng vừa đọc sách, dường như cuộc sống rất nhàn nhã. Mỗi buổi sáng cô đều đến ban công học tiếng Anh, ban công nơi tiểu khu không che chắn, cho nên giọng nói của cô luôn truyền đến tai cậu.

Vì thế mỗi buổi sáng cậu cũng bắt đầu lấy sách tiếng Anh cùng văn học đi đến ban công học. Cô nhìn thấy cậu, liền vui vẻ chào hỏi. Thời gian cuối tuần, còn mời cậu qua nhà chơi.

Lúc ở Kiều gia, cô sẽ cho cậu ăn rất nhiều món ăn ngon. Quả thực cậu không thích ăn đồ ăn vặt, cũng không thích món ngọt, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của cô, cậu sẽ nhận lấy ăn hết. Nhìn thấy cô cười, trong lòng cậu rất vui vẻ.

*

Lúc cậu 9 tuổi, cô đã học lớp 8, hai người không học cùng một trường, không còn cơ hội gặp nhau. Cậu âm thầm tính toán muốn nhảy lớp, nổ lực tiếp cận cô, muốn học cùng một trường với cô.

Cậu đem ý định này nói cho Kiều Trăn biết, cô khen cậu thông minh, còn nói có bài nào không hiểu có thể đến hỏi cô. Cô học năm nhất sơ trung, khi cậu nhìn sách giáo khoa của cô, cậu cảm thấy không có bài nào khó cả.

Trong lòng cậu luôn biết mình thông minh, cho dù có nhảy bốn lớp không chút khó khăn nào với cậu. Nhưng mà cậu luôn đem bài tập lớp 5 của mình đến hỏi cô, cậu không sợ cô cảm thấy phiền phức, nếu có thể ở bên cô một khoảng thời gian thôi cũng đủ rồi.

Mỗi lần như vậy, cậu luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, nghe cô giảng bài, tiếng bút ma sát trên giấy viết ra những công thức toán học. Mỗi bước làm, cô sẽ hỏi cậu có hiểu hay không. Lông mi dài của cô rũ xuống, giống như cánh bướm.

Cậu ngơ ngác nhìn hàng lông mi cong cong của cô đến thất thần. Cậu thầm nghĩ, cô thật là xinh đẹp!

Cậu cảm thấy, các bạn học hay nói đến cô hoa khôi giảng đường lớp bên cạnh gì đó cũng không thể sánh bằng Kiều Trăn.

Cô không chỉ xinh đẹp, nói chuyện thì dịu dàng. Chưa bao giờ mắng chửi người khác như mẹ cậu, giọng nói êm dịu như tiếng suối chảy, ôn hoà lại mềm mại.

Khi đó cậu không hiểu, chỉ cho rằng bản thân muốn đến gần cô hơn, ở cùng một chỗ với cô. Rất lâu sau, cậu đọc được câu “ Hiệu ứng bươm bướm”, đột nhiên mới hiểu rõ mọi chuyện: Cô giống như một con bướm, khi cô đập cánh sẽ tác động đến cơn lốc xoáy tình yêu trong lòng cậu.

Bất tri bất giác, trong lòng cậu đã sinh ra hiệu ứng bươm bướm với cô. Từ những nhất cử nhất động nhỏ của cô, cũng làm lòng cậu nổi lên cơn sóng lớn.

*

Năm 10 tuổi, cậu thuận lợi lên lớp 5. Khi các bạn học khác chuẩn bị thi sơ trung, cậu không lo lắng gì cả, chỉ nghĩ đến việc làm sao có thể đến học ở trường của Kiều Trăn mà thôi.

Lúc đó trong ban có một bạn nữ thích cậu, nữ sinh đó là hoa khôi của ban, xinh đẹp nhưng rất kiêu căng. Cô ta thường xuyên đến lớp tìm cậu, không ngừng bắt chuyện với cậu. Có lúc hỏi cậu về bài học, có lúc muốn nói chuyện phiếm cùng cậu, mỗi lần như vậy cậu chỉ làm mặt lạnh không quan tâm đến.

Dần dần, các bạn trong lớp đều có thành kiến với người như cậu. Nhưng từ trước đến nay cậu luôn làm theo ý mình, dù sao cậu cũng đã quen rồi.

Khi cô gái đó đến nói chuyện với cậu, chỉ khiến cậu cảm thấy bực bội, không có chút kiên nhẫn nào để lắng nghe cô ta nói.

Sau đó, cuối cùng cô ta không chịu nổi thái độ lạnh lùng của cậu, khóc lóc hỏi cậu đã có người trong lòng phải không.

“ Không có” hai chữ này vừa lên đến miệng, bỗng nhiên cậu nhớ đến Kiều Trăn, ma xui quỷ khiến liền gật đầu.

“ Là ai?” Cô ta chưa từ bỏ ý định, “ Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu thân thiết với bạn học nữ nào.”

Cô ta tức tối bỏ đi, từ đó về sau không đến tìm cậu nữa. Cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tuyệt đối không muốn bất kì người con gái đến gần mình. Tất nhiên là ngoại trừ Kiều Trăn.

*

Năm 11 tuổi, cậu thuận lợi tiến vào trường học của Kiều Trăn, lúc đó cô học sơ tam. Hai người đều đạp xe đi học, thế là khoảng thời gian đi đến trường cùng cô là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cậu.

Tiết học buổi chiều của Sơ tam nhiều hơn Sơ nhất một tiết, Kiều Trăn luôn bảo sau khi tan học cậu hãy về trước đừng đợi cô. Cậu không đồng ý, ngoan ngoãn ngồi lại trong lớp, đọc sách và làm bài tập, mỗi ngày cậu luôn là người ra về trễ nhất.

Cậu cứ chờ cô tan học như vậy, tất nhiên cũng khiến cho các bạn học trong lớp cô chú ý. Có một lần, cậu theo thường lệ dừng xe trước cổng trường đợi cô. Có một cậu nam sinh học chung lớp với cô, cười đùa hỉ hả nói: “ Kiều Trăn, người kia có phải là bạn trai của cậu không?”

Cô vội lắc đầu, “ Đừng nói lung tung, đó là em trai của tớ.”

Em trai?

Cậu nghe xong liền nhíu chặt chân mày, cậu không thích nghe cái từ này. Từ đó về sau, câu không bao giờ gọi cô là chị Trăn Trăn nữa.

*

Năm 12 tuổi, cậu bắt đầu nhảy lớp lên Sơ tam, nhưng cô đã học Cao trung. Ở trong lớp, các bạn học đã biết yêu đương, còn có nhiều cặp đôi khác lớp lén lút qua lại.

Lúc đó, cậu rất nổi danh trong trường, vì vẻ ngoài đẹp trai cùng thành tích nổi bật. Rất nhiều nữ sinh lớn tuổi viết thư tình cho cậu, sau khi tan học bên ngoài cửa sổ lớp, luôn có các bạn học khác lớp chú yếu đến cậu. Ngay cả khi đi trên đường, thường bắt gặp những ánh mắt đầy ái mộ hướng về phía cậu.

Đối với chuyện này, cậu chỉ cảm thấy phiền không có chút hứng thú nào. Cậu biết, hiện giờ Cao trung có rất nhiều cặp đôi yêu đương. Cậu rất sợ, Kiều Trăn cũng sẽ yêu đương với người khác.

Hiện giờ, bọn họ không học cùng một trường nữa, cậu lo lắng cô sẽ bị người khác cướp đi. Cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắc nhở bên tai cô không được yêu sớm.

Sợ nhất là khi cô cảm thấy cậu thật phiền phức, nhưng nếu không nhắc nhở, cô lại đi yêu đương với người khác thì biết phải làm sao. Cậu vô cùng bối rối, đã đến kỳ thi giữa kỳ. Sau khi thi xong, cậu biết mình có thể vào trường cô đang học.

Cuối tuần, cậu đi đến nhà tìm cô, dì mở cửa nói cô đang ngủ trưa ở trong phòng. Lúc cậu đi vào, phát hiện cô vẫn còn ngủ. Cô ngủ rất say, ngay cả khi cậu vào phòng cũng không hay biết, áo phông trắng bị vén lên một chút, lộ ra vòng eo mảnh khảnh trắng nõn của thiếu nữ. Cô nằm nghiêng, đường cong nơi phần eo càng hiện lên rõ ràng.

Tim của cậu lập tức đập nhanh liên hồi, đỏ mặt quay đầu đi không dám nhìn nữa. Do dự một lúc, cậu đi đến bên giường cô không dám thở mạnh sợ làm cô thức giấc.

Cậu kéo góc áo cô xuống, để hơi lạnh của máy điều hoà không thổi vào eo cô. Cậu nghe nói, phần bụng của con gái rất quan trọng không thể để bị nhiễm lạnh.

Kiều Trăn không bị động tác này của cậu làm cho thức giấc, vẫn ngủ say như cũ. Cậu đi đến bàn học của cô, ngồi lên ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, cành lá sum suê, tiếng chim hót ve kêu xuyên qua lớp màn cửa mỏng manh truyền vào tai cậu, thỉnh thoảng còn có cơn gió mang theo chút hương vị của mùa hè thổi ngang qua, vừa oi bức lại vừa dịu dàng.

Buổi trưa hè, thời gian chậm chạp trôi qua, cậu yên lặng ngồi đó chờ cô tỉnh dậy, tuyệt đối không cảm thấy buồn chán, trong lòng chỉ có nhẹ nhàng và bình yên.

Lần đầu tiên cậu thầm mong thời gian trôi chậm lại, bởi vì như vậy mới có thể ở cùng cô trong một căn phòng, điều này thật hạnh phúc biết bao.

—————-//—//——————

* Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai còn một chút phiên ngoại của cao trung, đột nhiên có chút không nỡ xa bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi