ĐỪNG BUÔNG TAY ANH

Ánh mắt anh chăm chú rơi trên gương mặt cô, nói đúng hơn thì là rơi trên mắt cô.

Anh biết đó là cô.

Nam

sinh nghịch điện thoại nhận ra mình mém chút nữa là gặp rắc rối, sốt

ruột, nhanh chóng rụt chân lại vội vàng nói xin lỗi, mặt mũi tràn đầy ân

hận: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không cố ý, cô không sao chứ?"

Sự trầm mặc giữa hai người đúng lúc bị cắt đứt.

"Không sao." Hàng mi dài nhẹ chớp che dấu cảm xúc trong đáy mắt, Tang Nhược hoàn hồn, bình tĩnh dời ánh mắt không nhìn anh nữa.

Nam

sinh còn định nói gì đó, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, cậu ta

nhận máy, vài giây sau sắc mặt cậu ta thay đổi, đồng tử co lại, cả người

bật dậy xong lập tức muốn chạy ra ngoài.

Nghĩ đến cái gì, cậu vội dừng lại, quay lại xin lỗi Tang Nhược và nói: "Rất xin lỗi, tôi không cố ý, xin tha lỗi cho tôi."

Nói xong cậu ta quay người bỏ chạy.

Tang Nhược đứng thẳng người muốn rút tay về, giật giật cánh tay, nhưng

hình như tay bị anh nắm có chút chặt, lại giống như không có ý định

buông ra.

"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng mở miệng xem như nhắc nhở, đồng thời dùng chút lực, cuối cùng rút ra khỏi lòng bàn tay Hạ Cảnh Tây.

Xúc

cảm biến mất, Hạ Cảnh Tây thất vọng mất mát, vô thức nhìn cô, chỉ thấy

vẻ mặt lãnh đạm cau mày của cô, như thể không vui với sự xuất hiện và

động chạm của anh.

Sự ảm đạm lặng lẽ cuộn trào trong mắt anh.

Tang Nhược dường như không nhận ra điều ấy, chỉ đối chiếu chỗ ngồi trên

vé xem phim lặng lẽ ngồi xuống, rất khéo, lại ngồi ngay bên phải anh,

một góc khá vắng, lúc này cả một dãy chỉ có hai người bọn họ.

Điều hòa trong phòng chiếu phim hơi nóng, cô cởi áo khoác, tháo khẩu

trang ra, sau đó lấy gọng kính không độ (loại mà kiểu như kính cận á, đủ

kiểu gọng í) từ trong túi ra đeo lên, Mái tóc xoăn dày được kéo ra hai

bên vai để che mặt.

Lúc này, chiếc áo khoác để trên chân bỗng tuột xuống, thấy sắp rơi xuống đất.

Tang Nhược nhanh tay chụp lấy.

Nhưng tay của người đàn ông còn nhanh hơn cô một bước, áo khoác còn chưa rơi xuống đất đã bị anh bắt được đưa cho cô.

"Cảm ơn." Cô rũ mắt xuống không nhìn anh, định lấy áo khoác nhưng lại thấy anh không thả tay ra.

"Là

ngoài ý muốn." Giọng nói trầm thấp của anh chui vào trong tai, không có

đầu đuôi gì cả.

Tang Nhược nghi hoặc nghiêng đầu, không ngờ lại thấy yết hầu anh đang lăn.

Nhìn lên, dưới ánh sáng của rạp chiếu phim ánh mắt của anh trở nên thâm trầm hơn.

Hạ Cảnh Tây vẫn còn cầm

áo khoác của cô, thấy cô nhìn sang, hơi thở như ngừng lại, thấp giọng

giải thích: "Anh không biết em sẽ đến đây, cũng không cố ý tạo ra màn

tình cờ gặp gỡ."

Anh không lừa cô,

chiều nay anh đi công tác về nước, địa điểm xã giao cũng gần đây, sau

khi kết thúc vẫn còn cách thời gian công chiếu phim là một tiếng, nên

anh đã chọn nơi này, mắn mua được vé thứ hai hàng cuối cùng.

Không nghĩ tới sẽ gặp cô.

Nhưng thật ra, ngay từ lúc bước đầu tiên cô bước lên bậc thang, anh đã nhận ra cô rồi.

Tang Nhược nhìn anh,

như thể bắt gặp được sự căng thẳng trong mắt anh, thậm chí còn không

biết đó có phải là ảo giác của mình hay không, cô cảm giác lúc anh giải

thích, trong mắt dường như có sự uất ức cùng đáng thương.

Anh cho rằng cô nghĩ anh cố tình xuất hiện nên mới giải thích?

"Anh không lừa em." Anh trầm giọng lặp lại lần nữa, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt lặng lẽ dời

xuống, Tang Nhược phát hiện những ngón tay thon dài đang nắm khoác cô

của anh dường như trong trạng thái nắm chặt.

Cô chớp chớp hàng mi..

"Ừm." Cô trả lời, thu

tầm mắt lại không nhìn anh nữa, cúi đầu xuống và bình tĩnh lấy lại áo

khoác khỏi tay anh, nhưng mà bờ môi dường như cũng không khống chế được

khẽ cong lên.

Phải mất hai giây sau đó cô mới ý thức được điều này.

Cô giật mình, kiềm chế, vòng cung từ từ thu lại.

Cánh môi mấp máy, cô

dứt khoát nhìn lên phía màn chiếu chờ phim bắt đầu, mà lúc nhìn về phía

trước, cô ngoài ý thấy một cô gái nhỏ ngồi ở hàng phía trước đang ăn kem

một cách đầy thoả mãn.



Phảng phất như có mùi hương tươi mát thoang thoảng dễ chịu chui vào chóp mũi, kích thích giác quan của cô.

Tang Nhược. . . Khó có được hơi thèm.

Cô từng nghe Châu Châu

nói về món kem ly này, nói là toàn bộ thành phố Tây chỉ có một nơi,

chính là ở cửa hàng gần đây, mỗi ngày đều bán với số lượng cõ hạn, hầu

như ngày nào cũng có một hàng dài người, hơn nữa món kem ly này cũng

được mang vào rạp chiếu phim.

Dạ dày dường như cảm nhận được cảm giác thèm của cô, bắt đầu vặn vẹo muốn lao ra, cho dù cô chỉ mới nhìn thoáng qua mà thôi.

Tang Nhược cắn môi dưới, quên đi, xem phim thôi.

Cô lại nhìn về màn hình lớn một lần nữa.

Đúng lúc này, hình ảnh

nơi khoé mắt, cô mơ hồ nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình đứng lên,

trong ánh sáng mờ ảo, dáng người rời đi thật cao ráo, cho dù tốc độ đi

hơi nhanh nhưng vẫn ưu nhã.

Vẻ mặt Tang Nhược nhàn nhạt, không thay đổi.

Một lúc sau, cô cảm

giác điện thoại rung lên, cô cúi đầu lấy nó ra khỏi túi, thấy Lam Nhiên

gửi tin nhắn WeChat cho cô , chúc doanh thu phòng vé bán chạy và nói cô

đừng lo lắng, còn nói đợi đến Tết sẽ cùng với cô đi ăn.

Các tiền bối đã từng hợp tác khác cũng cùng nhau gửi lời chúc.

Khóe môi Tang Nhược cong lên, thừa dịp còn chút thời gian trả lời lại cảm ơn từng người.

Bỗng nhiên, có mùi thơm

tràn ngập, dường như còn có cảm giác lạnh lẽo phả vào mặt cô, cùng lúc

đó, kem ly khiến cô thèm thuồng kia hiện ra trong tầm mắt cô, ở ngay

trước mặt cô.

Cô sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên.

Người bên cạnh mới đi

ra mà giờ đã quay lại rồi, tay anh duỗi đến trước mặt cô, kem ly nằm

trong tay anh.

Cô nhìn chăm chú, thời gian có chút lâu, ánh đèn sáng tối giao thoa chiếu xuống nhìn không rõ rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Thần kinh thoáng căng

cứng, sợ cô từ chối, Hạ Cảnh Tây dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay cô,

mạnh mẽ mà không mất đi dịu dàng đưa ly kem vào trong tay cô, thấp

giọng: "Em nếm thử xem."

Tang Nhược bị ép lấy.

Thậm chí anh còn xé bọc mở nắp, lấy thìa nhỏ từ trong gói đưa tới tận tay cô cô, thấp giọng nói: "Anh không ăn kem ly."

Nói xong anh quay lại nhìn màn chiếu lớn không nhìn cô nữa, hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối.

Tang Nhược nhìn ly kem trong tay.

Màu sắc và hương vị đều

tươi mới, hết sức mê người, giống như có một đôi mắt quyến rũ đang dụ

dỗ cô: "Mau tới ăn tôi đi, ăn đi."

Tang Nhược: ". . . "

Nhịp tim dường như đập

hơi nhanh, cô mím môi dưới để ngăn lại, nhưng lại thở nhẹ một hơi mỏng

nhẹ đến mức không thể nhận ra, cuối cùng cũng không chịu được sự cám dỗ,

một lúc sau cô thả lỏng các ngón tay đang nắm chặt, cầm lấy muỗng nhỏ

từ từ mức một miếng vào trong miệng

Vị ngọt dịu mà không hề

béo ngậy ngay lập tức chiếm trọn mọi giác quan của cô, vị lạnh của kem

kích thích thần kinh khiến cơ thể tuôn ra một cảm giác thoải mái dễ

chịu.

Rất ngon.

Cô chậm rãi nếm thử, không hề ngẩng đầu lên.

"Đều tại anh cả, người ta bán hết nhanh lắm, đã nói anh đến sớm một chút mà."

"Ngày mai, ngày mai cửa

hàng mở anh sẽ đến xếp hàng ngay, em muốn anh hương vị gì anh cũng mua

hết được không? Bảo bối đừng giận nữa mà, ngoan, anh hứa đó!"

Ở hàng cuối cùng, giọng

nói của một cặp đôi truyền vào tai, sau đó chàng trai hạ giọng dỗ dành

cô gái, nói thêm cái gì đó nhưng không nghe được.

Động tác đang chuẩn bị

múc thêm miếng nữa của Tang Nhược chợt dừng lại.

Đã sớm bán hết rồi, vậy ly trong tay cô. . . . . .

Hàng mi khẽ rung, mãi

đến khi tiếng mở đầu quen thuộc của bộ phim trên màn ảnh vang lên cô mới

hoàn hồn lại, lúc này mới nhận ra mình đã cắn cái thìa thật lâu, thật

giống như hành động điên rồ.

Nhịp tim đột nhiên

không khống chế được mà lỡ nhịp, Tang Nhược thu tay lại, nhưng giống như

là cố tình, lúc này người bên cạnh lại đến gần, hơi thở mát lạnh thuộc



về anh nhanh chóng bao phủ cô.

Cô không chút suy nghĩ quay đầu lại, suýt chút nữa, hai người đã vô tình đụng nhau rồi.

Cũng may Hạ Cảnh Tây đã kịp thời dừng lại, vẫn duy trì một khoảng cách hỏi: "Muốn đổi chỗ với anh không?"

Cô ngồi trong góc khá hẻo lánh, mặc dù chỗ anh cũng không khác cô, nhưng vẫn tốt hơn cô một chút.

Bọn họ đều ẩn trong

bóng tối, bộ phim đã bắt đầu chiếu trên màn ảnh, ánh sáng tràn ra mơ hồ

chiếu lên góc cạnh gương mặt của hai người, Hạ Cảnh Tây nhìn gương mặt

xinh đẹp động lòng người của cô, trái tim ẩn ẩn có chút rung động, nỗi

nhớ nhung như thuỷ triều mà phun trào.

Đã nửa tháng rồi anh chưa được nhìn thấy cô.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, anh kiềm chế, lặp lại: "Em có muốn. . ."

"Không cần." Tang Nhược mím môi, lắc đầu từ chối: "Cảm ơn."

Hạ Cảnh Tây nghe vậy cũng không nói gì nữa.

"Được." Anh đáp ứng, quay người ngồi thẳng lại ghế của mình.

Khoảng lại kéo xa một lần nữa, ánh mắt anh nhìn cô một cái thật sâu, kìm nén nỗi xúc động muốn vuốt ve khuôn mặt cô.

Tang Nhược bình tĩnh nhìn về phía trước.

Bộ phim bắt đầu.

Cả quá trình quay và

dựng phim của Úc Tuỳ đều mang phong cách cá nhân riêng biệt của anh ấy,

độc đáo đến mức chỉ cần nhìn mở đầu của bộ phim là có thể đoán được đây

là tác phẩm của anh, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể thu hút được sự chú ý

của mọi người.

Bộ《 Không quy cách 》này cũng vậy.

Mặc dù Tang Nhược là

nữ chính, đã từng thật sự dồn hết tâm huyết vào trong bộ phi này, xong

khi ngồi đây với tư cách là khán giả để xem phim thì trong lòng cũng khó

tránh khỏi mà rung động.

Cảm giác thật khác biệt, cảm xúc có chút dâng trào thậm chí là bị bùng nổ theo tình tiểt của bộ phim.

Trong lúc lơ đãng, cô

nhìn thấy người ngồi hàng phía lấy khăn giấy ra lau nước mắt, thậm chí

mơ hồ còn có tiếng nức nở vang lên, mà lúc này cảnh phim trên màn ảnh

lại thay đổi, cảm xúc của khán giả cũng thay đổi theo.

Tang Nhược cảm nhận

được, thần kinh căng thẳng thoáng chút giãn ra, trong lòng sinh ra một

tia được thừa nhận cùng cảm giác thoả mãn vui vẻ.

Cô không kìm lòng được cong cong khóe môi.

Khi tâm trạng vui vẻ,

suy nghĩ đầu tiên của cô ấy là thưởng thức món ăn, cô xúc một muỗng kem

nếm thử, vừa xem vừa nhấm nháp, chờ đến lúc cô không thể múc được nữa

mới phát hiện ra không biết từ lúc nào ly kem đã thấy đáy .

Vì vậy cô để ly kem ra chỗ khác tiếp tục xem phim.

Không biết qua bao lâu, bên môi bỗng nhiên có vật ấm áp chạm vào, còn có thoang thoảng hương thơm quen thuộc xộc vào mũi.

Là bỏng ngô.

Lúc này Tang Nhược đang

đắm chìm trong bộ phim, đại não nhận ra đó là bắp rang, miệng nhanh hơn

não, hé miệng ra nhận lấy bỏng ngô, lúc đang nhai thì vô tình cắn trúng

thứ gì đó.

Cảm giác ấm ấm, có chút cứng nhưng cũng mềm.

Trong khoảnh khắc, cơ

thể Tang Nhược cứng đờ, khi khả năng tư duy của cô cuối cùng cũng quay

lại thì lúc này mới ý thức được mình vừa cắn trúng cái gì, máu trong

người cô dường như ngừng chảy.

Là của anh. . . . . .Là tay anh, là anh đang đút bỏng ngô cho cô ăn.

Cánh môi cô ướt át,

chạm vào tay anh, mà dường như anh rất bình tĩnh thu tay lại, cô có thể

cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua gương mặt mình.

"Xin lỗi." Cô nghe thấy anh nói, giọng nói cực trầm thấp.

Đầu ngón tay Tang Nhược duỗi ra.

Hơi thở có chút hỗn

loạn, máu đông cứng rất nhanh đã chảy lại, dồn dập chảy đến tim cô như

đã thương lượng từ trước, cô nhắm mắt lại, hàng lông mi dài khe run.

Ánh mắt anh vẫn ở đấy.

Cô yên lặng siết chặt

ngón tay, đầu óc trống rỗng trong chốt lát, nhất thời không biết phải

làm sao với hạt bỏng ngô bị cắn giữa hai hàm răng, cuối cùng, cô gần như

là máy móc nhai nhai, nuốt bỏng ngô xuống.

Hạ Cảnh Tây nhìn chăm chú vào cô, thu hết những biến đổi nhỏ bé của cô vào trong mắt, cho dù là trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng.

Cô không có từ chối.

Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại lấy bỏng ngô đưa lên môi cô: "Em muốn ăn nữa không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi