Mí mắt Tang Nhược giật một cái, muốn nói dừng lại.
“Không đúng, nhất định là có vấn đề.” Nghĩ đến cái gì đó, Tưởng Thi Thi nghiêm túc phân tích: “Nhược Nhược chị xinh đẹp như vậy, em là con gái mà còn mém không kìm được, anh Hạ là một người đàn ông, sao có thờ ơ như vậy được?”
“Chưa nói đàn ông đều là động vật cảm nhận bằng thị giác, chỉ cần nói việc các người xa cách lâu như vậy mới đến được với nhau, chẳng lẽ tình yêu của hai người không đủ sâu, anh Hạ thích chị như vậy, không thể nào mà có thể nhịn được nha.”
Chợt, Tưởng Thi Thi muốn nói lại thôi, cuối cùng hai giây sau cô ấy cũng nói ra phán đoán của mình: “Hay là bởi vì bị tai nạn giao thông lần đó ảnh hưởng, hay là…..
Anh Hạ có trở ngại gì đó với chị.”
Tang Nhược: “……”
Cô không muốn nghe.
Mắt thấy Tưởng Thi Thi còn muốn nói thêm, cô ngăn cô ấy lại: ” Dừng lại.
“
“Được thôi.” Tưởng Thi Thi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn cố nói câu cuối cùng ra: “Nhược Nhược, bằng không thì chị cứ chú ý đến thân thể của anh Hạ đi, nhìn xem có phải có vấn đề hay không.”
Dứt lời, tiếng chuông điện thoại của cô ấy đột ngột vang lên, vừa thấy là Tịch Mặc Viễn, cô ấy lập tức vui vẻ ra mặt, mặt mũi tràn đầy ngọt ngào.
Tang Nhược rất muốn quên đi những lời nói khi nãy của Tưởng Thi Thi, nhưng những lời nói đó giống như là mọc rể rồi nảy mầm trong tâm trí cô vậy, phát đi phát lại một cách rõ ràng, bao gồm cả cảnh tượng hai lần đó, xua đi không được.
Bỗng dưng, cô nhớ lại lúc sáng nay anh uống thuốc bắc.
Tang Nhược nhìn vào khoảng không, vô thức mà cắn môi.
Không lẽ……
Hạ Cạnh Tây thật sự có trở ngại gì đó với cô?
*
Chạng vạng tối.
Tang Nhược cùng Tưởng Thi Thi mang theo túi lớn túi nhỏ trở về chung cư, vừa đúng lúc Hạ Cảnh Tây mặc tạp dề đang đứng uống nước ở phòng khách, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, cảnh tượng quyến rũ trêu chọc người đến mức không thể tả thành lời.
“Anh Hạ.” Tưởng Thi Thi vui vẻ chào hỏi: “Nhược Nhược, các người nói chuyện đi, em đem đồ vào trong cất trước.”
Cô ấy đẩy vali đi về hướng phòng ngủ.
Hạ Cảnh Tây hơi nhíu nhíu mày nhìn về phía Tang Nhược, sau đó anh nhanh chóng đi đến bên cạnh dắt tay cô đi ra khỏi phòng tới sảnh ngoài.
Tang Nhược rũ mắt nhìn bàn tay mình đang được anh đang nắm chặt, không biết mình đã đi như thế nào, thẳng đến khi giọng nói người đàn ông vang lên ——
“Cô ấy muốn sống ở đây à?”
Lúc này Tang Nhược mới hoàn hồn, ngước mắt lên đụng phải con ngươi của người đàn ông, môi mỏng anh hơi mím lại, dường như đang có chút không vui.
“Ừm.” Cô gật đầu: “Tịch Mặc Viễn đi công tác ở nước ngoài, Thi Thi muốn tới chỗ em ở vài ngày.”
Lông mày Hạ Cảnh Tây càng nhíu chặt hơn.
Tang Nhược nhìn thấy, khóe môi không nhịn được nhếch lên, ngón tay chọc chọc lên ngực anh, ngữ điệu càng thêm mềm mại, biết rõ còn cố hỏi: “Làm chi thế?”
Hạ Cảnh Tây nhìn cô thật sâu, ánh mắt đặc biệt sâu thẳm.
“Anh……”
Còn chưa nói xong người đàn ông đã ôm cô vào lòng, cằm vùi sâu vào trong cổ cô, đôi môi mỏng như có như không nhẹ cọ vào chỗ nhạy cảm của Tang Nhược, tiếng nói đầy mê hoặc thì thầm vào bên tai cô ——
“Bỏ rơi anh, vậy anh phải làm sao bây giờ, hửm?”
Giống như là giọng lên án hàm chứa sự uất ức hiếm thấy, trong lòng Tang Nhược bỗng nhiên nhảy lên một cái, mà hơi thở nóng bỏng từ đôi môi anh dễ như trở bàn tay làm thân thể cô nhũn ra, càng khiến cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Sau lưng cô là tường, còn phía trước là anh.
Bỗng dưng, bàn tay anh đưa lên bưng lấy mặt cô, đôi mắt đen nhánh không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt chạm nhau.
Ý cười xinh đẹp nhuộm đầy khuôn mặt Tang Nhược, cô chủ động duỗi tay ra ôm lấy cổ anh, biết mà còn cố hỏi lại một lần nữa: “Cái gì mà làm sao bây giờ, đâu có bỏ rơi anh đâu?”
Hạ Cảnh Tây nhìn cô, ánh mắt cực nóng bỏng, bờ môi lại mở ra thản nhiên nói: “Buổi tối giường đơn gối chiếc anh ngủ không được.”
Trái tim Tang Nhược lập tức đập lệch nhịp.
Giống như là cố tình, vào lúc này nụ hôn của anh lại rơi xuống, nhẹ cắn môi cô, thấp giọng xuống hai phần tới mức không thể nghe rõ ràng nhưng lại rất mê hoặc: “Buổi tối đi xuống dưới ngủ, anh chờ em, hả?”
Hơi thở Tang Nhược bỗng chốc khựng lại.
“Không được.” Ngực Tang Nhược không khống chế được phập phồng dữ dội, cô để anh tùy ý hôn, tay vẫn đang vòng qua cổ anh đầu ngón tay nghịch ngợm trêu ghẹo sau gáy của anh, hơi thở có chút hổn hển từ chối: “Thi Thi ở đây.”
Hạ Cảnh Tây hôn càng sâu hơn, lòng bàn tay chậm rãi đi chuyển theo đường cong của cô: “Thật không được?”
“……”
Hơi thở phát ra càng thêm không ổn định, lông mi Tang Nhược không ngừng run rẩy, cố gắng duy trì lý trí cuối cùng đẩy anh ra, mặt ửng đỏ nghiêm túc từ chối: “Không được.”
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây trầm xuống.
“Được.” Anh đưa ra lời thỏa hiệp như không, lời nói ra còn mang theo sự cố chấp không cho người khác xía vào: “Đồng ý với anh, buổi tối không được ngủ chung với cô ấy, tách nhau ra ngủ.”
Tang Nhược: “……”
“Không được.” Cô hờn dỗi không tự biết liếc anh một cái, cằm khẽ nâng lên, giọng điệu Tang Nhược kiêu ngạo.
Hạ Cảnh Tây im lặng.
Hai người vẫn giữ tư thế ôm nhau, bắt được tia không vui nơi đáy mắt anh, Tang Nhược nhịn cười, tay đặt lên vai anh: “Có cảm giác như cùng anh yêu đương vụng trộm vậy.”
Hạ Cảnh Tây nhanh chóng bắt được cái tay đang lộn xộn của cô, vả mặt nhàn nhạt: “Kẻ thứ ba là Tưởng Thi Thi.”
Tang Nhược phụt cười, cười đến cả người run rẩy, khi cười đủ rồi cô mới ôm lấy mặt anh rồi hôn lên: “Được thôi, anh không phải kẻ thứ ba, anh là bạn trai em.”
Ban đầu vốn hôn như chuồn chuồn lướt qua nước, nụ hôn bỗng chốc lại sâu hơn, chỉ ngắn ngủn vài giây, hô hấp Tang Nhược lập tức có chút không đều.
Cô nhìn anh, ánh mắt ướt át, ánh mắt quyến rũ đến nổi dường như có thể tích ra nước, mê hoặc người mà không tự biết.
Hạ Cảnh Tây cố gắng khắc chế lại.
“Cơm chiều xong, mười phút sau rồi uống thuốc.” Lòng bàn tay không kìm lòng được mà vuốt ve lên mặt cô, cuối cùng anh hôn cô một cái: “Ngày mai có công việc, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
Anh định buông cô ra, ngón tay bỗng chốc bị cô nắm lại.
Anh nhìn chăm chú vào cô.
Tang Nhược chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu ngón tay khều khều lòng bàn tay anh, cô nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn anh?”
Hạ Cảnh Tây không có trả lời liền, chỉ nhìn cô như vậy.
Một giây, hai giây……
Tang Nhược chỉ cảm thấy tim đập càng không khống chế được nữa, ánh mắt anh vẫn cứ nhìn càng ngày càng thâm, ngực phập phồng không ngừng, cô dường như bị xấu hổ duỗi tay che lấy đôi mắt anh: “Không được nhìn.”
Hạ Cảnh Tây cười trầm thấp một tiếng.
“Công việc.” Bắt lấy tay cô khẽ hôn lên, ngữ điệu anh vẫn trước sau như một nhàn nhạt nói: “Nhớ đến bạn gái.”
Tang Nhược: “……”
Trở lại trong phòng Tang Nhược liếc mắt một cái liền thấy Tưởng Thi Thi đang lười biếng nằm ở trên sô pha, vừa thấy cô trở về, lập tức nháy mắt mập mờ về phía cô: “Còn tưởng rằng anh Hạ sẽ đem cậu đi ăn chứ.”
Tang Nhược: “……”
Ăn cô luôn đi nha……
Tang Nhược lại nhớ đến ánh mắt của anh, nhìn cô cực kỳ nóng bỏng như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Nhưng anh không biết.
Sau đó một tuần Tang Nhược sau khi nghỉ phép kết thúc lại bắt đầu công việc, tham gia buổi trình diễn thời trang cho nhãn hiệu, chụp hình cho tạp chí thời trang, còn có các loại tiệc tối, dường như là Tưởng Thi Thi cùng với cô như hình với bóng.
Cô và Hạ Cảnh Tây cơ hội gặp mặt mỗi ngày chỉ có hai lần, đó là vào lúc sáng sớm anh đưa thuốc bắc đến tự mình nhìn cô uống hết, và mỗi lần khi tiễn anh đi làm cô sẽ bị anh kéo ra bên ngoài hôn môi một hồi.
Có hai lần khi kết thúc nụ hôn anh đã hỏi rằng Tưởng Thi Thi đến khi nào mới chịu rời đi, lúc ấy Tang Nhược chỉ cười chứ không nói, nhưng không ngờ tới chưa đến hai ngày Tưởng Thi Thi đã vui vui vẻ vẻ mà rời đi rồi, nói là muốn đi tìm Tịch Mặc Viễn.
Tuy rằng Tưởng Thi Thi đi rồi, nhưng cô cũng phải rời khỏi đây hai ngày, có lịch trình ở Thâm thành, cô dự định sau khi kết thúc lịch trình sẽ ở nhà vài ngày.
Hạ Cảnh Tây không thúc giục cô, nhưng khi nào gọi điện hoặc là gọi video đều nói nhớ cô.
Mỗi lần như vậy trái tim Tang Nhược đều đập rộn lên, nhưng cô cố chịu đựng không thể về thành phố Tây lúc này được.
*
Sau khi kết thúc một cuộc xã giao lúc Hạ Cảnh Tây về đến căn hộ cũng đã hơn mười giờ đêm, anh hơi say, kéo cà vạt xuống cởi cúc áo sơ mi ra anh đi thẳng vào toilet, tắm xong anh liền nằm lên giường.
Một bàn tay mềm mại như không xương từ từ xoa sau lưng anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vân da anh, cảm giác tê dại dần dần nảy sinh.
Máu trong thân thể anh bỗng dưng tạm ngừng chảy, anh mở mắt, chỉ thấy tấm chăn mỏng dần dần kéo qua đắp lên, mà cái tay còn lại kia vẫn còn vuốt ve trên vân da anh.
Mí mắt hung hăng run lên, anh xốc chăn lên.
—— Lộ ra gương mặt Tang Nhược đã nhiều ngày không thấy, cô đang nằm bên cạnh anh cười nhẹ nhàng, với một vẻ yêu kiều lười biếng khó tả toát ra từ cơ thể cô, còn hấp dẫn gấp trăm ngàn lần so với yêu tinh.
Trong nháy mắt, lòng ngực Hạ Cảnh Tây không ngừng phập phồng.
Đầu ngón tay trắng toát chạm nhẹ từ trên xuống dưới, mái tóc xoăn dài xõa trên gối nằm, Tang Nhược nhìn anh, khóe môi nhếch lên cười xinh đẹp diễm lệ: “Em đã về rồi đây, Tây Tây có nhớ em không?”
Ánh mắt rõ ràng anh đã trầm hơn, u ám không thấy đáy.
Cô nhìn thấy được điều đó, hừ nhẹ một tiếng, hai tay lười nhác trực tiếp câu lấy cổ anh, thuận thế mượn lực đứng dậy, giấy tiếp theo, môi cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
“Tây Tây có nhớ em hay không…..” Cô mê hoặc anh: “Hửm.”
Hai người gần nhau trong gang tấc, khoảng cách dường như chỉ bằng một tờ giấy mỏng, mà đôi mắt anh giống như gió bão đang hấp dẫn cô trầm luân đắm chìm vào trong đó.
Hơi thở hai người đan xen vào nhau.
Ngực Tang Nhược không kìm được phập phồng, hơi thở dần trở nên hổn hển, tim đập thịch thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Cô nhìn anh, thấy ánh mắt anh thật sâu nhìn không thấu.
Hai giây sau, ý cười kiều mị phủ kín đôi mắt Tang Nhược, cô cong cong khóe môi chủ động hôn anh.
Khoảnh khắc hai cánh môi vào nhau, cô bị đảo chủ thành khách, người đàn ông hung hăng tiến lên, vừa hung ác lại nhiệt liệt hôn cô, dùng tư thế mãnh liệt chặn cô lại không cho chạy thoát.
Tim Tang Nhược đập càng nhanh hơn.
Ngón tay đang bám vào vai anh không kìm lòng được mà cong lại, móng tay cô lưu lại dấu vết trên da thịt anh, cảm giác của cô cũng theo cơ thể mà ngày càng mạnh mẽ ——
Đêm nay hẳn là sẽ không giống.
Lông mi run rẩy, cô ôm chặt lấy anh.
Hôn, càng ngày càng sâu.
Gần đến phút mấu chốt, Tang Nhược cảm nhận được tay anh chậm rãi dời xuống, cuối cùng tới…..
……
Tí tách tí tách tiếng nước chui vào trong tai cô.
Tang Nhược nằm ở trên giường, anh đã giúp cho thân thể không còn tí sức lực nào của cô tắm rửa sạch sẽ, chỉ ngoại trừ ngón tay cô là đang siết chặt gối, nắm chặt vô cùng.
Anh vẫn không muốn cô.
Rõ ràng không khí ban nãy còn tốt như vậy, rõ ràng bọn họ đã mấy ngày không gặp nhau vẫn luôn rất nhớ thương nhau, rõ ràng là chuyện nước sẽ chảy thành sông…..
Lòng ngực như bị cái gì đó chặn lại rất khó chịu, Tang Nhược không rõ là thứ gì.
Cô luôn chủ động dụ dỗ anh.
Chợt, tiếng nước dừng lại, cô thấy được bóng anh kéo cửa ra.
Anh đã tắm ra.
Trong phút chốc, phần giường bên cạnh bị lún xuống, hơi thở quen thuộc xâm nhập tới, hai tay anh theo thói quen duỗi qua ôm cô vào trong lòng, khiến cho phía sau lưng cô áp sát vào ngực anh.
“Tang Tang.” Anh thấp giọng gọi tên cô, cùng nhau thân mật.
Tang Nhược thoáng chốc tức giận.
“Khó chịu!” Cô hất tay anh, nặng nề mà cắn cắn môi, rõ ràng là nên tức giận nhưng giọng nói sau khi trải qua một trận sung sướng chỉ còn lại sự quyến rũ: “Ôm chặt như vậy, không dễ chịu chút nào, nới ra một chút.”
Cô muốn đẩy bàn tay đang giam cầm của anh ra.
Hạ Cảnh Tây nhíu mày.
Anh ngồi dậy nhìn cô, tay nắm lấy mặt cô xoay qua phía mình: “Làm sao vậy? “
Tang Nhược không muốn nói chuyện với anh một chút nào.
“Mệt, đừng phiền em.” Cô hất tay anh ra lần nữa, nhắm mắt lại chôn nửa bên mặt vào gối không muốn để ý tới anh nữa.
Hạ Cảnh Tây như có điều suy tư nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô vẫn như cũ không có nhìn anh.
Một lúc sau, anh tắt đèn.
Một mảng đen nhánh yên tĩnh, một lần nữa anh lại ôm cô vào trong lòng.
“Ngủ ngon.” Anh khẽ hôn sườn mặt cô.
Tâm Tang Nhược run rẩy dữ dội.
*
Tang Nhược tỉnh lại sau một đêm mơ lung tung, bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của người đàn ông, nhưng anh đã để lại tờ giấy cho cô nói rằng cơm sáng đã nấu xong, hâm lại cho nóng rồi hãy ăn.
Cô trực tiếp ném tờ giấy đó đi, chân trần đi vào toilet rửa mặt, làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài váy ngủ bằng dây, dấu vết mờ ám ở trên da càng lộ ra rõ ràng hơn, tất cả đều là dấu tích do tối qua anh để lại.
Chỉ nhìn một cái, Tang Nhược đã cảm thấy rất phiền lòng, bởi vậy không khỏi nghĩ tới suy đoán lúc trước Tưởng Thi Thi nói.
“Khốn nạn.” Cô thật sự không nhịn được mà oán hận mắng người đàn ông chó kia một câu.
Rửa mặt xong chờ mấy người Châu Châu tới rồi Tang Nhược mới ra cửa, ban ngày hôm nay cô có việc, từ trước đến nay cô không để tình cảm cá nhân xen vào công việc, vậy nên mọi việc hôm nay thật sự rất thuận lợi.
Tới buổi tối, cô có hẹn cùng với mấy người chị Lam Nhiên ăn cơm, tới nơi mới phát hiện đàn anh Tần Đông cũng ở đó, đều là diễn viên đã từng hợp tác với nhau nên mối quan hệ cũng không tồi, thật sự rất vui vẻ.
Được nửa đường thì wechat Tang Nhược vang lên rất nhiều lần, tất cả đều là tin nhắn của Hạ Cảnh Tây, hỏi cô đang ở đâu để anh tới đón.
Vốn không muốn để ý đến anh, nhưng cuối cùng cô vẫn trả lời lại, gửi định vị qua cho anh, dường như chỉ vài giây sau anh đã trả lời lại, nói anh đang ở gần đấy, chút nữa anh sẽ ở bãi đậu xe đợi cô.
Tang Nhược cắn môi, hừ nhẹ ra tiếng.
Bữa tiệc kết thúc, đoàn người bọn họ cùng nhau rời đi, vì bộ phim của đạo diễn Lữ qua một thời gian nữa sẽ bắt đầu tuyên truyền, nên Tang Nhược và Tần Đông là nam nữ chính đã đi cùng nhau và nói nhiều hơn vài câu.
“Tang Tang.” Chợt, giọng nói quen thuộc cách đó không xa vang lên.
Tang Nhược theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy được người đàn ông làm cô mất cả đêm để hờn dỗi đang dưới ánh trăng đi từng bước tới chỗ cô, trong chốc lát đã đến bên cạnh cô, rất tự nhiên mà cầm tay cô.
Tần Đông nhìn một chút liền nhận ra Hạ Cảnh Tây, anh ta thu lại ý cười: “Hạ tổng.”
Hạ Cảnh Tây liếc mắt, sắc mặt lạnh nhạt nhẹ gật đầu.
“Về nhà chưa?” Anh nhìn về phía Tang Nhược, ánh mắt và giọng nói đều rất dịu dàng.
Tang Nhược nhìn anh một cái, cơn tức giận vẫn chưa nguôi, cô hất tay anh ra.
Nhưng mà anh nắm rất chặt.
“Tang Nhược, khi nào có thời gian thì trò chuyện tiếp nhé.” Tần Đông thấy vậy liền lên tiếng trước, không đợi Tang Nhược nói thêm cái gì nữa, anh ta đã nhanh chân đuổi theo đám người phía trước.
Tang Nhược lập tức trừng mắt liếc Hạ Cảnh Tây một cái.
Cô không nói với anh một lời nào, nhấc chân định bước đi, cô không ngờ rằng lúc nhìn lên lại đập vào mắt một gương mặt có chút xa lạ, chủ nhân của khuôn mặt đó cũng đang nhìn cô, chính xác mà nói là đang dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của cô và Hạ Cảnh Tây.
“Hạ tổng……” Người đó có chút khiếp đảm mà chào hỏi.
Tang Nhược nhớ lại, hình như người này chính là người luôn thích đoạt tài nguyên của cô – Triệu Thiên Mạn.
Vẻ mặt Hạ Cảnh Tây cực kì lạnh nhạt, một cai liếc mắt cũng không cho Triệu Thiên Mạn, kéo Tang Nhược đi về phía xe bên kia, mãi cho đến khi anh mở cửa ra giúp cô mới chợt nghĩ đến cái gì đó.
“Anh với cô ta không có quan hệ.” Anh nhìn sườn mặt Tang Nhược giải thích cùng nói rõ: “Lần đó anh không biết rằng nước hoa của cô ta lại ở trong xe, bởi vì khi đó cô ta là người phụ nữ của Hạ Mạnh, nên anh mới tiện đường cho cô ta đi nhờ.”
Tang Nhược đang chuẩn bị nghiêng người ngồi vào trong xe thì dừng lại động tác, cô nhìn về phía người bên cạnh.
Yết hầu anh nhấp nhô, hiếm lắm mới thấy được Hạ Cảnh Tây căng thẳng, giọng nói dường như cũng theo đó mà trầm thêm một chút: “Em hãy tin anh.”
“Ừm.” Tang Nhược giật giật môi, lên tiếng đáp lại.
Thân thể Hạ Cảnh Tây hơi cứng đơ.
Anh nặng nề mà nhìn chăm chú vào Tang Nhược, cuối cùng cũng tiến vào trong xe ngồi ở bên cạnh cô, theo thói quen anh nắm lấy bàn tay cô.
Tang Nhược cũng không tránh nữa để yên cho anh nắm, đầu dựa vào trên vai anh, cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Suốt quãng đường không có nói gì thêm.
Thẳng đến khi không biết qua bao lâu xe đã dừng hẳn ở bên ven đường, Hạ Cảnh Tây thấp giọng gọi cô: “Hôm nay đã quên mua hoa, anh đi mua, em ở trong xe đợi anh một chút.”
Đầu óc đang mơ màng của cô được thanh tỉnh một chút.
“Cùng nhau đi đi.” Cô nói, thuận tiện mang khẩu trang lên.
Hai người xuống xe.
Đi vào cửa hàng bán hoa cô thì chọn, còn anh trả tiền, khi mua xong hai người nắm tay rời đi, mùi hoa thoang thoảng, Tang Nhược cúi đầu ngửi, chính vào lúc này, đột nhiên một tiếng thắng xe chói tai phá vỡ bầu trời đêm tĩnh lặng.
“Kíttttt ——” Rồi sau đó có tiếng va chạm nhau.
Trái tim Tang Nhược đột nhiên nhảy cẩng lên.
Giây tiếp theo ——
Lòng bàn tay ấm áp ấn lấy cái ót cô dán đầu vào ngực anh.
“Đừng nhìn.” Tiếng tim anh đập mạnh mẽ và có lực cùng lúc đó chui vào trong tai cô, là giọng nói dịu dàng của anh nhưng lại mang theo cảm giác an toàn, trong nháy mắt xua đi nỗi sợ hãi từ tai nạn giao thông kia gây ra.
Cô rất sợ tai nạn giao thông, nhưng thời khắc này, điều cô cảm nhận nghe được được chính là sự trấn an của anh dành cho mình.
Đầu ngón tay Tang Nhược run rẩy, cô nhớ tới một sự kiện.
Không biết qua bao lâu, cô bị anh ôm lên, trực tiếp ôm vào trong xe, cô nghe được anh phân phó tài xế về chung cư.
Nằm trong lòng anh rất yên tĩnh.
Hạ Cảnh Tây rũ mắt nhìn cô, ngữ điệu không tự giác mà mềm lại: “Tang Tang….”
Lông mi Tang Nhược chớp chớp.
“Em không sao.” Cô lắc đầu, giọng nói thấp xuống.
Hạ Cảnh Tây còn muốn nói thêm điều gì đó, thì đột nhiên đôi tay cô ôm lấy eo anh, cô ôm anh, khuôn mặt chôn vào trong ngực anh rồi không nói thêm gì nữa.
Môi mỏng mím lại, anh nhíu mày lại, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Không bao lâu sau, hai người đã trở về chung cư.
“Muốn đi tắm trước không?” Đặt cô ngồi trên sô pha, Hạ Cảnh Tây quỳ một chân xuống đất, nắm chặt tay cô.
Tang Nhược đối mặt với anh, nói: “Anh tắm trước đi, em muốn gọi điện thoại.”
Hạ Cảnh Tây vốn muốn ở lại với cô một lúc, nhưng nghĩ đến đêm nay có tiệc xã giao trên người nhiễm không ít mùi khói, anh đồng ý rồi đi xuống rót cho cô cốc nước, sau đó mới đi tắm.
Cửa đóng lại, Tang Nhược lấy điện thoại ra.
Hạ Cảnh Tây không có tắm liền, cơn nghiện thuốc của anh đột nhiên tái phát, vì thế ở bên trong rút một điếu thuốc, hút xong rồi anh mới bắt đầu cởi quần áo đi đến vòi sen tắm.
Dòng nước chảy khắp người, anh khép mắt ngửa đầu lên.
Đột nhiên, thân hình mềm mại không hề báo trước mà dán lên người anh từ phía sau, ôm lấy anh.
Thân thể Hạ Cảnh Tây có chút căng cứng lại.
“Tang Tang?” Giọng nói anh cũng theo đó mà khàn đi vô cùng.
Mặt Tang Nhược dán vào lưng anh, tay cô ôm anh rất chặt, tùy ý để nước từ vòi sen xối ướt người mình.
Cô không có đáp lại anh, chỉ nói là: “Sau khi chúng ta quay lại với nhau, em không có nghe anh nói yêu em, cũng không nghe thấy anh nói thích em.”
Lời nói vừa dứt, cô cảm giác được thân thể anh càng thêm căng thẳng.
Lông mi run run lướt qua da thịt anh, cô tiếp tục nói: “Anh cảm thấy em không yêu anh, hay là nói, anh cho rằng em không có yêu anh một lần nữa, cho nên mấy lần anh đều không muốn em, anh đang đợi sau khi em yêu anh mới làm, đúng không?”
Tay cô bỗng dưng bị anh nắm chặt lấy.
Có chút đau.
“Tang Nhược.” Hạ Cảnh Tây khàn giọng mở miệng nói, hô hấp ẩn ẩn càng trầm càng nặng.
Tang Nhược không tránh cũng không có nói gì thêm, mà giống như mấy lần trước dùng ngón út lướt qua lòng bàn tay anh, từng chút từng chút một đưa mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Ở bên em, anh không có cảm giác an toàn, đúng không?” Cô đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn muốn chính tai nghe anh thừa nhận.
Nhưng cô nói xong liền thấy hối hận.
“Hạ Cảnh Tây.” Cô thấp giọng gọi tên anh, không cho anh cơ hội trả lời, khuôn mặt cô ở trên lưng anh cọ cọ, khóe môi chợt nhếch lên, ý cười lan tràn: “Em yêu anh.”