ĐỪNG BUÔNG TAY ANH


Cô cố ý cầm đuôi tóc chậm rãi phất nhẹ theo đường cong trên gương mặt anh, nhìn thấy gân xanh ở thái dương trên gương mặt tuấn tú ấy đang dần ẩn ẩn hiện lên, Tang Nhược mới dừng động tác lại, cô nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng của anh rồi nhẹ hôn lên.
“Ai nói em muốn chơi?” Vừa chạm môi một cái liền dứt ra, vẻ mặt đầy khiêu khích, đầu ngón tay ấn nhẹ lên ngực anh, cô cười đến vô tội lại xinh đẹp: “Em không phải muốn chơi?”
Không phải dụ dỗ mà vượt qua cả dụ dỗ cô chớp chớp mắt nhìn về phía anh, cô ngồi dậy, vui vẻ ngâm nha bản nhạc mình yêu thích rồi xoay người rời đi.
Thái dương Hạ Cảnh Tây giật giật.
“Tang Nhược.” Những âm tiết căng chặt phát ra từ sâu trong cổ họng anh.
Nhưng cô không quay đầu lại.
Ngực không ngừng phập phồng lên xuống, anh nhắm hờ mắt, bỗng chốc máu trong thân thể mãnh liệt chảy về một chỗ.
“Hạ Cảnh Tây.” Không bao lâu, một giọng nói lẳng lơ phát ra chui vào trong tai anh.
Mí mắt run lên bần bật, anh nhìn lên, giây tiếp theo, hơi thở anh như ngừng lại ——
Một chiếc áo sơmi màu đen rộng rãi mặc trên người cô khó khăn lắm mới che được tới đùi, hai bắp chân trắng thẳng tắp, phía trên, hai cúc áo sơmi trên cùng không có gài, thấp thoáng có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo.
Trời sinh cho cô một làn da rất trắng khiến cho biết bao nhiêu người hâm mộ, áo sơmi lại màu đen, hai màu sắc đối lập dung hòa một chỗ với nhau cực kì kích thích thị giác người khác, càng tôn lên vẻ vừa thuần khiết lại vừa dục vọng của cô.
Mà áo cô đang mặc, là chiếc áo sơmi của anh.
Đôi môi mỏng Hạ Cảnh Tây mím chặt thành một đường thẳng tắp, hơi thở dần dần hỗn loạn thậm chí là căng chặt, anh nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt, trong mắt anh sự chiếm hữu cùng ham muốn đối với cô không hề che giấu.
“Tang Tang.” Anh thấp giọng gọi tên cô, giọng nói đặc biệt khàn, nhưng dường như lại cố gắng duy trì tỉnh táo, giống như không tiếng động mê hoặc: “Lại đây.”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tim Tang Nhược không kịp chuẩn bị nhẹ run rẩy, hơi thở có chút bất ổn, đầu ngón tay nắm chặt lòng bàn tay đến đau để duy trì tỉnh táo, cô kìm chế, cố gắng không dao động đi tới bên mép giường.
Cô ngồi xuống mép giường ở trước mặt anh, ngước mắt liếc nhìn anh một cái, tựa như nghĩ đến cái gì đó, cô cong môi chậm rãi bò lên trên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh anh.
Tràn ngập mùi nước hoa gợi cảm nhàn nhạt bay vào mũi anh, Hạ Cảnh Tây nhìn cô không rời, trong phút chốc ánh mắt tối đi vài phần.
Tang Nhược nhìn thấy được.
Ý cười lượn lờ phủ kín nơi khóe mắt và đuôi lông mày cô, cô duỗi tay, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua áo ngủ anh, cô cố ý kéo dài giọng nói đầy sự gợi cảm mà kêu anh: “Hạ Cảnh Tây…….


Chỉ nói như vậy thôi, thân thể Hạ Cảnh Tây đã căng chặt tới cực hạn rồi.
Cô mỉm cười.
Lồng ngực chập trùng hiện lên đường cong lên xuống rõ ràng, sự xấu xa ở sâu trong xương hung hăng va chạm muốn tung ra ngoài, anh nhắm mắt lại.
“Tang Tang.” Anh một mực nhìn chăm chăm vào cô, như muốn nhìn thấy chỗ sâu nhất trong đôi mắt cô, lại mở miệng thấp giọng nói còn kèm theo sự dỗ dành quấn quanh ở trong đó: “Thả anh ra, được không?”
Tang Nhược trừng mắt nhìn.

“Không được.” Khóe môi khẽ nhếch, cô kiêu kỳ từ chối, ngón tay lại chọc chọc lên cách tay anh lên án nói: “Tôi hôm qua anh đã làm tổn thương lòng tự ái của em, em đã chủ động như vậy mà anh vẫn không cần em, em đã tức giận rồi.”
“Anh sai rồi, không có lần sau đâu.” U ám nới đáy mắt càng cuồng cuộng, Hạ Cảnh Tây nhanh chóng nhận sai.
Tang Nhược nhướng mày.
Giọng nói khàn khàn của Hạ Cảnh Tây từng bước một dụ dỗ: “Anh sẽ đền bù cho em, hả?”
Ánh sáng chiếu xuống, ánh mắt anh hết sức chuyên chú nhìn vào nới sâu thẳm trong mắt cô, chứa đựng lưu luyến cùng với muôn vạn thâm tình, không ai có thể cưỡng lại nó, dễ dàng bị chìm đắm vào trong đó không muốn tỉnh lại nữa.
Tang Nhược cắn môi liếc mắt trừng anh một cái.
“Tang Tang.” An lại kêu cô, trong mắt nhiễm đầy ham muốn.
Trái tim Tang Nhược liền đập trật nhịp.
Hai giấy kế tiếp, các ngón tay đặt trên áo ngủ của anh lại tiếp tục di chuyển, cô nhìn anh, khóe môi nhếch lên thẳng đến khi lòng bàn tay chạm vào da thịt anh, hoặc là thong thả ung dung vẽ vòng tròn, hoặc nhẹ nhàng nhấn một chút.
Đến khi cảm giác được lồng ngực càng căng cứng.
Cô đắc ý nhướng mày, đầu ngón tay đặt lên ngực trái của anh, đôi môi đỏ khẽ mở học theo ngữ điệu dụ hoặc anh, cô nở nụ cười vô cùng quyến rũ: “Muốn sao? Hửm?”
Nơi bị đầu ngón tay cô chạm vào không hiểu sao lại nóng lên, như có dòng điện chạy thẳng lên trái tim, đồng tử Hạ Cảnh Tây gắt gao khoá chặt khuôn mặt cô, thêm một giây nhìn ánh mắt càng sâu thêm một chút.
” Muốn.

“Anh thẳng thắn thành khẩn.
Tang Nhược cong cong môi, một tia ửng hồng nhàn nhạt xuất hiện trên mặt cô, nhẹ nhàng hừ cười, đầu ngón tay vẫn còn di chuyển ở đó: “Cái đó…… Cho anh một cơ hội, khen em đi, dỗ dành đến khi em vui vẻ mới được.”
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây càng thêm sâu.
Anh mở miệng nói, nói những lời âu yếm mà trước kia anh đã từng khinh thường: “Tang Tang của anh…….

Ở trong lòng anh là đẹp nhất, không ai sánh bằng.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Đẹp nhất trên đời.”
Người đàn ông này…….
Tim đập càng nhanh, Tang Nhược liếc anh, biểu tình vẫn như cũ đầy kiêu kỳ: “Chưa đủ.”
Dạ đầu Hạ Cảnh Tây có chút căng ra.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Đôi mắt em rất đẹp, như biết nói vậy, cái mũi của em rất cao, môi em….”
“Cái gì nữa?” Đợi vài giây không thấy anh tiếp tục nói, Tang Nhược không cầm lòng được mà trừng mắt nhìn anh một cái.
Yết hầu lăn lộn lên xuống, Hạ Cảnh Tây từ từ nói: “Rất mềm, anh muốn hôn.”
“……”

Đáy mắt càng thêm sắc ám, anh nhìn đường nét tinh xảo trên gương mặt cô, tiếp tục thấp giọng nói tiếp: “Từ đầu đến chân, mỗi một tấc trên thân thể, anh đều muốn hôn.”
Ngữ điệu của anh càng trở nên nhàn nhạt hơn, như cố tình có một hormone nam tính đầy gợi cảm lặng lẽ phát ra, ánh mắt đặc biệt trở nên nóng bỏng, như muốn hòa tan mọi người vào trong đó.
Trái tim Tang Nhược đập nhanh tới mức khó có thể hình dung, mỗi một phút giây đều muôn như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ kém chút…..

là bị anh mê hoặc trầm luân rồi.
Đầu ngón tay cô dùng sức bấm vào lòng bàn tay mình.
Cô không có trả lời anh, mà là…..

Ngón tay vốn đặt bên ngực trái anh lại chậm rãi đi xuống, cố ý làm cho áo ngủ anh càng thêm banh rộng ra, đến khi chạm đến dây lưng áo ngủ mới dừng lại.
Cô ngước mắt nhìn anh, Hạ Cảnh Tây cũng đang nhìn cô, thật ra mà nói thì tầm mắt anh luôn đặt trên người cô không có dời đi.
“Tang Tang.” Anh gọi cô, giọng nói trầm thấp càng thêm trêu chọc người.
Đầu ngón tay Tang Như khẽ run lên.
“Em giúp anh cởi.” Từng tia từng sợi ý cười trong mắt cô tỏa ra, cô lại nắm thế chủ động, nhẹ giọng mê hoặc lại: “Được không hả?”
Ngón tay kéo ra một cái, dây lưng lỏng ra.
Mà tay cô còn cố tình…..
“Tang Tang.” Gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, thân thể Hạ Cảnh Tâu từ trước đến nay chưa bao giờ căng chặt như bây giờ.
Tang Nhược vô tội chớp mắt, cố ý dùng giọng nói hết sức nhẹ nhàng nói: “Không phải đã nói rồi sao, quần áo của anh muốn cởi cũng phải là em cơi, tóm lại đều phải cởi, em giúp anh không được sao?”
Nếu anh dám nói không được, chắc chắn anh sẽ bị cô bỏ lại với tư thế này.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô chằm chằm.
“Được.” Giọng nói anh càng thêm khàn hơn, mỗi một hơi thở đều rất nặng nề: “Em cởi đi.”
Lời nói vừa dứt, hơi thở hơi anh ngừng lại.
—— Cô cúi người đến gần, ngọn tóc xoăn nhẹ lướt qua ngực anh, có hai loại cảm giác ngứa ngáy mạnh mẽ va chạm nhau trong người của anh.
Ngực Hạ Cảnh Tây không ngừng phập phồng rất rõ ràng, cảm xúc hiếm khi bị mất khống chế, cũng có một ít tia đỏ như máu lặng lẽ nhiễm lên đôi mắt anh.
Tang Nhược nhìn thấy.
Cô cong môi, dưới cái nhìn chằm chăm chú của anh bàn tay kia lại chậm rãi dán sát trên ngực trái anh một lần nữa, cô hỏi: “Ấy, Tây Tây ơi, tim anh đập hơi nhanh, phải làm sao bây giờ?”
Hạ Cảnh Tây mím chặt môi không có lên tiếng.

Tang Nhược rất kiên nhẫn mà cùng anh nhìn nhau một hồi, cuối cùng, một tay của cô áp lên ngực anh, cằm gác lên mu bàn tay, cười yếu ớt mềm mềm mại mại gọi anh: “Tây Tây, Hạ Cảnh Tây, Hạ Cảnh Tây ơi…..”
Giống như làm thế nào cũng không gọi đủ, hoàn toàn giống như bộ dáng của gái nhỏ lần đầu tiên đắm chìm vào tình yêu cuồng nhiệt.
Thần kinh toàn thân Hạ Cảnh Tây đều căng ra, căng cứng vô cùng.
“Tang Tang.” Anh chậm rãi gọi cô, giống như là thương lượng dụ dỗ: “Thả anh ra đi, được không?”
Tang Nhược cười.
Cô không trả lời anh, mà là chống lên người anh từ từ kề sát xuống mặt anh, rồi cúi đầu… Hôn lên môi mỏng của anh.
Một nụ hôn như chuồng chuồng lướt nước, thoáng cái đã tách ra, cô thân mật đụng một cái vào chóp mũi của anh: “Môi của Tây Tây…” Lòng bàn tay cô lướt nhẹ qua, cô cười vô cùng xinh đẹp, nói từng chữ rõ ràng: “Em cũng muốn hôn.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Cảnh Tây càng thêm u ám, có thể so sánh với bầu trời đêm ngoài kia.
Tang Nhược liếc nhìn anh một cái.
“Nơi này cũng muốn.” Cô khẽ hôn lên cái cằm của anh, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển phía trước nụ hôn cũng được phủ lên theo phía sau: “Còn có chỗ này nữa, chỗ này…”
Cô cường càng thêm đắc ý, không lộ ra một chút sợ hãi.
“Tang Tang.” Trong mắt Hạ Cảnh Tây lặng yên loé lên tia nguy hiểm, anh lại dỗ dành cô: “Ngoan nào, thả anh ra.”
Tang Nhược lại đứng dậy.
Cô bước xuống giường, bàn chân trắng muốt đạp lên nền nhà, đầu ngón tay lướt nhẹ lên bờ môi cùng lồng ngực của anh lần cuối: “Ngoan, chở ở đây nha, em muốn đi tắm.”
Dứt lời, cô quay người, ngâm nga bài hát nhẹ nhàng đi về phía toilet.
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt, chỉ là khi không có thị giác, một số thứ xuất hiện ở trong đầu trở nên đặc biệt rõ ràng, xua đi không được.
Ví dụ như, cổ áo cô trệ xuống làm lộ cảnh xuân.
*
Nhiệt độ nước vừa phải dội lên thân thể cô, nhớ lại bộ dáng của người đàn ông kia, khoé môi Tang Nhược kìm không được kéo lên một đường cong, cuối cùng là trực tiếp cười ra tiếng.
Mặt có chút nóng rát, cô đưa tay sờ sờ, nghĩ đến lát nữa ra ngoài…
“A___” Một tiếng hoảng hốt vang lên.
Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, anh vững vàng nhốt chặt cô vào lồng ngực của mình, không cho cô có một cơ hội có thể chạy thoát, giây tiếp theo, cô lại bị anh xoay người lại đối mặt với anh.
“Ưm.” Một nụ hôn nặng nề rơi xuống.
Khí thế hung hăng, nhưng so với sự hung ác của quá khứ thì hoàn toàn khác biệt, lần này, có thêm mười phần thâm tình không chút che giấu, mang theo sự công kích của giống đực, thề phải hoàn toàn nhập cô vào trong xương tuỷ mình.
Chỉ là vài giây ngắn ngủi mà thôi, nhưng toàn thân Tang Nhược đã không còn tí sức lực nào, chỉ có thể dựa vào vòng tay của anh để không bị khuỵu xuống mặt đất, thậm chí hơi thở không ổn định cũng đều bị anh cướp đoạt cả.
Cô hoang mang, làm sao anh có thể cởi trói được…
Người đàn ông giống như là đọc được suy nghi của cô, Tang Nhược chỉ mới tỏ ra nghi ngờ thì giọng nói dường như khàn khàn của người đàn ông đã kề vào tai cô thì thầm vang lên: “Lần sau anh sẽ dạy cho em cách buộc, muốn chơi đùa thế nào anh đều dạy cho em.”
Thân thể Tang Nhược run lên bần bật, nhịp tim cũng nhanh chóng trở nên cuồng loạn.
Cô định nói cái gì đó, nhưng môi cô đã bị anh chặn lại, ngoại trừ tiếng ưm ưm ra thì không phát ra được tiếng gì cả, ngực cô phập phồng kịch liệt, mười ngón tay bám vào cánh tay anh, móng tay vô thức bấm vào da anh tạo ra vết hằn.
Vốn đang nắm quyền trong tay, nhưng trong nháy mắt bị mất đi, cô biến thành bị động, dễ dàng bị lôi kéo đắm chìm.
Cho đến khi, không biết là ai đã vô tình đụng phải tay gạt vòi sen, nước vốn đang ấm áp bỗng chốc biến thành nước lạnh.

Tang Nhược giật mình một cái, mà lúc này anh đã…
“Hạ Cảnh Tây.” Đột nhiên cô lên tiếng, hơi thở dồn dập: “Em…”
Nụ hôn mạnh mẽ đột nhiên trở nên dịu dàng, Hạ Cảnh Tây khẽ hôn lên khoé môi cô, ngữ điệu cũng mềm đi hai phần: “Đừng sợ, có anh đây.”
Một giây sau…
Một tia lí trí cuối cùng của cô cũng bị cướp mất.

“Tang Tang, mở mắt ra.”
Trong phút chốc, cô dường như nghe được giọng nói của người đàn ông, mi mắt run rẩy, cô chậm rãi nhấc mí mắt lên, chỉ liếc mắt một cái, mặt của cô đã không có tiền đồ đỏ lên.
___Bọn họ ở trước gương.
Lồng ngực Tang Nhược không khống chế được phập phồng kịch liệt, vô thức muốn nhắm mắt lại, nhưng lại nghe thấy âm thanh khàn khàn cực kì của người đàn ông lại chui vào trong tai lần nữa___
“Tang Tang, chúng ta kết hôn nhé.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp văn án 《 Dụ tình thâm hãm 》 cầu cất giữ, cưới trước yêu sau/ gương vỡ lại lành / truy thê hỏa táng tràng / mất trí nhớ ngoan cố, chuyên mục có thể thấy được ~
Lúc Giang Dư yêu Kỷ Thanh Thời, không đụng tường nam không quay đầu.
Đêm bức hôn đó…
Ở trong xe mùi vị tình dục chưa tan, lúc Kỷ Thanh Thời hững hờ rẩy điếu thuốc, giọng nói cũng vang lên: “Tôi không có tình cảm với em.”
Giang Dư nhìn anh, chắc chắn nói: “Anh sẽ yêu em.”
Kỷ Thanh cười nhạo một tiếng, duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt cô, ánh mắt lạnh nhạt: “Không bằng nằm mơ.”
Hôm sau, Giang Dư được như ý nguyện trở thành bà Kỷ, chiếm được người anh.
Nhưng sau đó, kết hôn được cùng lắm nửa năm, Giang Dư đã trở thành trò cười của toàn bộ giới thượng lưu ở Thanh Thành…
Cô độc chính là cô độc, khắc người khắc kỷ, chiếm được Kỷ Thanh Thời thì như thế nào, lúc xảy ra chuyện còn không phải là bị bỏ rơi sao.
Cô cuối cùng cũng đồng ý chấp nhận sự thật___
Quả thật là cô đang nằm mơ, Kỷ Thanh Thời sẽ không yêu cô lại một lần nữa.
*
Hết bệnh, Giang Dư để lại một tờ giấy li hôn định rời đi.
Nhưng lúc tỉnh lại thì phát hiện tay chân mình bị trói, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Kỷ Thanh Thời.
Người đàn ông nặng nề ngồi xuống ghế sô pha, anh ngậm điếu thuốc, từng vòng khói chậm rãi phun ra, nhấc mí mắt lên, trong đôi đồng tử đã không còn sự nuống chiều: “Còn muốn chạy sao, bà Kỷ.”
Hơn một trăm bức thư tình bị ném ra, một bức ảnh cũ của con dấu nhựa nổi bật.
Trên tấm ảnh, là Giang Dư cùng với một người đàn ông ôm nhau thân mật, mà người đàn ông kia có một gương mặt hoàn toàn tương tự với mặt Kỷ Thanh Thời.
Sau đó trong một cái chớp mắt, cằm Giang Dư bị anh thô lỗ nâng lên, người đàn ông nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu lạnh lùng thấu xương: “Ai cho em lá gan, xem tôi là vật thế thân, hả?”
– –


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi