ĐỪNG CÓ GIẢ NGHÈO VỚI TÔI

Bắt đầu từ hồi tiểu học, Hạ Chi Dã đã được rất nhiều cô gái yêu thích. Sau này lên cấp hai cấp ba, mấy món quà nhỏ như trà sữa bánh kem càng là lâu lâu có người trộm đưa cho, toàn bộ lớp một đều đã nhìn quen.

Mà thái độ của Hạ Chi Dã đối với việc này chính là một mực không nhận.

Nhưng trước kia khi tặng hình như đều sẽ kèm theo tên họ và phương thức liên lạc, hắn muốn trả lại cũng biết nơi mà trả.

Nhưng lần này lục lọi cả trong cả ngoài hộp giày vẫn không tìm được bất kỳ thông tin nào, gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng thì được cho biết là họ không có quyền tiết lộ tin tức của khách hàng, muốn trả hàng mà không có biên lai thanh toán thì cũng không được trả.

Thật sự không còn cách nào, Hạ Chi Dã đơn giản nhét hộp giày vào túi mua, đứng lên.

Tống Yếm ngẩng đầu nghiêng mắt: "Đi đâu?"

"Phòng tìm đồ thất lạc."

"?"

Hạ Chi Dã lung lay cái túi trong tay: "Loại đồ vật không rõ lai lịch như thế này không thể giữ."

"..."

Đồ cậu mua mới không rõ lai lịch.

Tốt xấu gì tốn hơn phân nửa tài sản của mình, Tống Yếm không thể trơ mắt nhìn thứ này nằm trong phòng tìm đồ thất lạc được, tức giận nói: "Đã nói là có thể do người nào đó yêu thầm cậu tặng rồi mà, tại sao lại bảo lai lịch không rõ?"

"?"

Tại sao Tống Yếm bỗng đột nhiên để ý loại chuyện này vậy?

Hạ Chi Dã còn đang nghi hoặc, Tống Yếm lại lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: "Dù sao cậu cũng chẳng hiếm lạ gì một hai người yêu thầm thế này."

"..."

Hơi dừng, Hạ Chi Dã tựa như có chút bừng tỉnh.

Giọng điệu này của Tống Yếm chẳng lẽ là do ghen?

Vậy thứ này càng không thể nhận.

Dù sao tuy rằng hiện giờ còn chưa hoàn toàn xác định Tống Yếm rốt cuộc có tâm tư kia không, nhưng hắn quả thật có chút ý đó đó, cho nên phải có tính tự giác thật cao với loại chuyện này.

Đây là tu dưỡng đạo đức cơ bản nhất và tính tự giác của một người đàn ông.

Vì thế làm lơ biểu tình lạnh lùng đến mức muốn đánh người của Tống Yếm, cười vừa dịu dàng vừa cưng chiều: "Yên tâm, tôi không phải người trêu hoa ghẹo nguyệt quà của ai cũng nhận."

Nói xong không đợi Tống Yếm ngăn cản, đã đưa túi đồ cho Khổng Hiểu Hiểu đang chuẩn bị đến văn phòng hội học sinh: "Chị Hiểu, nhờ cậu tiện đường đem cái này đến phòng nhận đồ thất lạc giúp tôi chút nhé."

Đối với chuyện này Khổng Hiểu Hiểu đã tập mãi thành quen, nhìn cũng lười nhìn, trực tiếp nhận lấy, sau đó ôm một đống tư liệu nhanh chóng đi đến văn phòng hội học sinh.

Tống Yếm nhìn bóng dáng xách theo 1399 kiên quyết rời đi của cô nàng: "..."

Hạ Chi Dã đúng là tên siêu ngốc thuần chủng.

Hạ Chi Dã còn tự mình cảm thấy vô cùng tuyệt vời, thấy rằng mình đã chịu đựng được cuộc khảo sát độ trung thành của bạn trai tương tiềm năng dành cho hắn, ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra, săn sóc hỏi: "Anh Yếm, buổi trưa muốn ăn gì?"

Muốn ăn óc của cậu.

Tống Yếm nhịn xuống xúc động muốn đánh chết Hạ Chi Dã ngay tại chỗ, rút sách bài tập Hóa ra dùng sức gõ mạnh vào bàn, lạnh lùng nói: "Ăn căn-tin."

Động tác đặt cơm hộp của Hạ Chi Dã dừng lại, nghiêng đầu khẽ nâng mắt: "Căn-tin?"

"Ừ, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, mấy ngày nay tôi tiêu chảy." Tống Yếm tùy tiện nói ra một lý do muốn qua loa lấy lệ.

Hạ Chi Dã lại tưởng thật, hơi nhíu mày, duỗi tay sờ bụng Tống Yếm: "Không thoải mái chỗ nào."

Lòng bàn tay cách một lớp vải đồng phục dán lên bụng nhỏ của Tống Yếm, truyền đến nhiệt độ rất thoải mái. Tống Yếm đột nhiên cảm thấy có hơi mất tự nhiên, đập vào tay Hạ Chi Dã một cái: "Mẹ nó đừng sờ loạn."

"Nói thật, rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào, chỗ này, hay là chỗ này?" Đầu ngón tay của Hạ Chi Dã hơi dùng sức, ấn lên bụng Tống Yếm một lần nữa, còn di chuyển qua lại hai nơi, lực đạo không nặng không nhẹ, khiến cậu vừa ngứa vừa mềm.

Trong nháy mắt Tống Yếm cảm thấy hướng máu chảy ngay dưới bụng bắt đầu trở nên không đúng, xuất phát từ bản năng nhanh chóng hất tay Hạ Chi Dã ra lần nữa, giọng nói cũng không tự giác mà cao lên: "Nói rồi, mẹ nó đừng có sờ loạn."

Một tiếng không lớn không nhỏ, khiến cho phòng học vốn không xem là ồn ào trở nên yên lặng như gà tỏng tích tắc.

Mọi người yên lặng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy trong góc lớp, cái tay của Hạ Chi Dã đang giấu dưới bàn không biết là sờ vào chỗ nào của Tống Yếm, mà Tống Yếm bị hắn sờ nghẹn đến mức bỏ bừng mặt, tựa như tức giận, xinh đẹp tuyệt trần.

Vì thế ba giây sau, lại gọn gàng ngay ngắn trầm mặc quay đầu lại, tựa như là muốn tỏ ra bản thân không nhìn thấy cái gì hết á.

Để lại Tống Yếm trong trắng hồn nhiên sạch sẽ: "..."

Cuộc sống này quả thật là không có cách nào trải qua.

Suốt một buổi chiều Tống Yếm đều không muốn để ý đến Hạ Chi Dã.

Tiểu Béo cũng không được nghe hai người ve vãn đánh yêu suốt cả buổi chiều, có hơi không thích ứng, quay đầu lại trộm hỏi Hạ Chi Dã: "Hạ gia, cậu lại chọc gì anh Yếm nữa rồi."

Hạ Chi Dã nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm, lười biếng nói: "Yếm cưa, tiểu Béo hỏi tôi lại chọc gì cậu nữa kìa."

Tiểu Béo: "..."

Chồng chồng hai người ve vãn đánh yêu, tội gì phải kéo một tên mập như tôi làm đệm lưng chứ.

Cũng may Tống Yếm không có ý định làm tổn thương người vô tội, cúi đầu làm bài, đầu ngón tay di chuyển lia lịa, giọng điệu lãnh đạm không gợn sóng: "Không chọc tôi, chỉ đơn thuần là không rảnh."

Nói xong đút tay trái vào hộc bàn, rút ra một tấm bảng chữ trắng nên đỏ có đế đứng vỗ mạnh về phía bên phải, tám chữ cái thật to trêи tấm bảng lập tức sáng mù mắt chó của nhóc học tra tiểu Béo --- Bế quan học tập, xin đừng quấy rầy.

"Đừng mà anh Yếm, cậu thi thiếu một môn thôi cũng treo tôi lên đánh được rồi, giờ còn nỗ lực ôn tập như vậy, chẳng lẽ là muốn làm thủ khoa kỳ thi đại học?"

Tiểu Béo vốn chỉ là thuận miệng phê phán giai cấp học bá gian ác đang cố mở rộng sự chênh lệch sang nghèo này một câu mà thôi, thế mà lại nghe Tống Yếm bình tĩnh 'ừ' một tiếng.

Ngẩn người, mới phản ứng lại được, tiểu Béo thử thăm dò: "Ý của cái từ 'ừ' này là cái ý mà tôi đang nghĩ à?"

"Ừ."

"..."

Tiểu Béo vươn tay phải, dựng ngón tay cái của mình lên: "Không hổ là anh Yếm của tôi, chí hướng to lớn như thế, Tam trung có cậu thật là vĩ đại. Hôm nay cậu từ hào vì Tam trung, ngày mai Tam trung tự hào vì cậu."

"Xin lỗi, tôi không có tự hào về Tam trung." Tống Yếm lý trí cắt đứt câu nói khẳng khái của tiểu Béo.

Tiểu Béo hơi dừng, sau đó che giấu lương tâm nói: "Ai da, Yếm cưa, cậu cũng không thể nói thế được, thật ra Tam trung của chúng ra cũng không tồi, cậu không biết đấy thôi, 35 năm trước chúng ta cũng có thủ khoa tỉnh."

Tống Yếm: "Tôi biết."

Tiểu Béo: "Cậu biết?!"

"Ừ, bởi vì đó là ba của tôi."

"..."

Tiểu Béo đột nhiên không muốn nói chuyện với Tống Yếm cho lắm.

Cái gì gọi là không công bằng?

Cái này gọi là không công bằng.

Ba mẹ người ta từ nhỏ đã học giỏi, lớn lên sự nghiệp thăng tiến, sinh ra một phú nhị đại, tiếp tục học giỏi, sự nghiệp thăng tiến, con đàn cháu đống, địa vị củng cố, bắt đầu ngay từ nền tảng tốt.

Cho nên thành tích của bạn kém như vậy thì phải trách bạn à?

Không trách.

Muốn trách chỉ có thể trách ba mẹ bạn năm đó thi đại học một người đạt 250 điểm, một người thì 251 điểm. Bạn có thể có thành tích như hôm nay là đã thuộc về sự đột biến gen trong lịch sử tiến hóa của nhân loại.

"Cho nên cậu vì muốn chứng minh cậu giỏi hơn ba, mới lập chí đỗ thủ khoa kỳ thi đại học à?" Tiểu Béo nhớ lại những bộ phim truyền cảm hứng cho giới trẻ mà bạn đã xem về mối quan hệ ân oán cha con rồi đưa ra suy đoán hợp lý.

Tống Yếm lại không chút do dự ném ra hai chữ: "Không phải."

"Thế thì là bởi vì..."

"Bởi vì ở trường học trước kia của tôi nếu ai đậu thủ khoa đại học thì có thể nhận được học bổng 100 vạn."

"..."

Rất thực tế.

Học bổng thì không có khó hiểu, dù sao ngay cả một ngôi trường như Tam trung mà nếu có một thủ khoa đại học thì cũng giành được 20 vạn học bổng đấy thôi. Huống chi trước kia Tống Yếm còn học tại một trường tư lập học phí đắt đỏ kiểu kia."

Nhưng mà thứ tương đối khó hiểu chính là một tên phú nhị đại như Tống Yếm thì hiếm lạ chút tiền đấy à?

Tiểu Béo còn muốn đặt câu hỏi, đã bị Hạ Chi Dã chụp ót lôi về: "Được rồi, chăm chỉ ôn tập phần cậu đi, điểm đầu vào trường giỏi cũng đạt không được thì quản việc của đại học bá phú nhị đại làm gì."

Tiểu Béo hờn dỗi xoa xoa cái đầu vốn chẳng thông minh lắm của mình: "Ai nói tôi không đạt điểm đầu vào của trường giỏi, lần này tôi tốn gần 80 tệ để mua tài liệu ôn tập của đại thần trường Thực Nghiệm, thi giữa kỳ mà không đạt điểm khá giỏi thì thật có lỗi với tiền tiêu vặt mà tôi ăn mặc cần kiệm để dành dụm."

"Vậy chúc cậu may mắn."

Hạ Chi Dã không để bụng.

Tống Yếm cũng không nói nữa, tiếp tục vùi đầu múa bút thành văn.

Bắt đầu từ khi cậu lên cấp hai thì đã quyết định rằng sau này sẽ không đi thi Olympic, cũng không muốn tuyển thẳng, mà chỉ chú ý đến điểm thi đại học thôi.

Bởi vì chỉ khi có được học bổng thì cậu mới có năng lực sinh hoạt tự lập, mới có thể hoàn toàn rời khỏi Tống Minh Hải, đường đường chính chính mà sống một cuộc đời mà cậu muốn sống.

Cho nên khi Tống Minh Hải muốn lấy lại thẻ tín dụng, cậu mới không thèm nói hai lời mà trả lại.

Cậu sẽ không làm màu cố ý không cần tiền của Tống Minh Hải, dù sao trong cái gia nghiệp kia còn có một phần mà mẹ cậu để lại. Nhưng nếu Tống Minh Hải không cho, cậu cũng tuyệt đối vứt mặt mũi đi đòi.

Dù sao cũng chẳng đến mức không có chút tiền tiêu vặt của Tống Minh Hải thì cậu sẽ không sống nổi, vì vậy nên không nhất thiết phải chịu đựng sự uất ức kia lần nữa.

Tống đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn luôn có những khoản tiền tiêu vặt rất lớn được chuyển tới tài khoản nên cảm thấy chuyện này không đáng kể gì.

Thắng đến khi buổi tối cậu xách một túi quần áo thật bự đến tiệm giặt ủi sau đó được người ta cho biết chi phí giặt đồ là một phần hai số tài sản hiện tại của mình, Tống Yếm mới rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

Trước kia bởi vì tiêu xài phung phí không để ý đến giá cả, không ngờ rằng hôm nay vừa mới hỏi thì đã đến mức mình không mua nổi.

Tống Yếm đứng trước cửa tiệm giặt ủi trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng đè thấp vành nón, quẹo vào cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh mua một lọ Trăng Xanh.

Sau khi Hạ Chi Dã tan tiết tự học có việc phải trở về hẻm Tại Tửu một chuyến. Chờ đến lúc hắn trở lại ký túc xá, vừa đẩy cửa đã bị ngập trong hương thơm của nước giặt.

Không phải lấy hơn phân nửa bình Trăng Xanh lau nhà thì không thể gây ra hiệu quả nồng nàn như thế được.

Hạ Chi Dã nhìn mặt đất ướt dầm dề còn thỉnh thoảng sủi bọt bóng, lại nhìn dãy quần áo vẫn còn nhỏ nước ào ào trêи ban công, rồi nhìn Tống Yếm vẻ mặt cáu kỉnh cầm cây lau nhà múa may tứ tung phải trái hận không thể trực tiếp phá hủy ký túc xá ngay lập tức: "..."

Tống Yếm cảm nhận được cái nhìn chăm chú yên lặng ở phía cửa, nắm cây lau nhà không kiên nhẫn ngẩng đầu: "Chưa từng thấy người nào giặt quần áo à?"

"..."

Thấy thì thấy rồi, nhưng chưa thấy ai giặt đồ thôi mà còn thuận tiện giặt luôn toàn bộ cả ký túc xá.

Hạ Chi Dã não bổ cảnh tượng đại thiếu gia tay làm hàm nhai trải nghiệm cuộc sống, kết quả giặt đồ đến mức tay vội chân loạn, chà quần áo thì quần áo không chịu nghe lời, chỉ có thể một bên tức giận một bên cáu bẳn cuối cùng đành bất đắc dĩ giặt xong đống đồ của mình, cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.

Đi ra ban công, thuận tay nhận lấy cây lau nhà từ trong tay Tống Yếm: "Tại sao lại đột nhiên muốn tự giặt đồ?"

Tống Yếm tức giận nói: "Tiệm giặt ủi đóng cửa, tôi thấy vui khi tự mình giặt, liên quan cái rắm gì tới cậu."

Tiệm giặt ủi nằm trong một cái hẻm nhỏ hoàn toàn ngược hướng với trường học, Hạ Chi Dã ngày thường không có cơ hội đi ngang qua, nghe Tống Yếm nói vậy cũng không nghĩ nhiều mà tin luôn.

Duỗi tay cầm lấy một cái áo len dệt kim, đốt ngón tay dùng sức xoắn tụi nó vào trong.

Ào ào ---

Ùng ục ---

Người trừ việc chưa vắt khô nước, thì còn nổi lên một chuỗi hai chuỗi ba chuỗi bốn chuỗi bong bóng bột giặt trắng như tuyết.

Tống Yếm: "..."

Hạ Chi Dã: "..."

Sau một hồi lâu, Hạ Chi Dã gật đầu: "Tôi thấy mấy bộ quần áo này cũng rất vui, vui vẻ đến mức sủi bọt."

Tống Yếm: "..."

Cút ông nội cậu đi.

Một câu cũng không muốn nhiều lời với Hạ Chi Dã, xụ mặt, vươn tay kéo quần áo định đi giặt lại lần nữa.

Hạ Chi Dã lại cầm lấy cổ tay của cậu, lôi đến trước mặt, nhìn lòng bàn tay vốn tinh tế trắng nõn không hề tỳ vết của vị địa thiếu gia nào đó đột nhiên xuất hiện vết nhăn và những lỗ nho nhỏ màu trắng, hỏi: "Lúc giặt đồ bị à?"

Bản thân Tống Yếm vốn cũng chẳng phát hiện, nghe hắn nói vậy, theo tầm mắt của hắn nhìn xuống thì mới nhận ra trêи ngón tay xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, nhưng cũng không để trong lòng: "Chắc vậy."

"Hóa ra là công chúa hạt đậu."

Hạ Chi Dã cúi đầu cười khẽ.

Tống Yếm không nghe rõ: "Chúa gì?"

"Không có chúa gì hết, chỉ là nói tính kiềm của loại nước giặt này quá mạnh, da cậu thì quá non, có hiện tượng bị bỏng."

"Cho nên?"

"Cho nên cậu cứ về gường nằm đi, để nô tỳ giúp thiếu gia giặt quần áo cho." Hạ Chi Dã một bên lười biếng cười cười, một bên ôm đống quần áo giặt rồi cũng như chưa giặt về.

Tống Yếm lạnh mặt đoạt lấy: "Không cần."

Hạ Chi Dã dáng cao tay dài, vừa nhấc tay lên đã nhẹ nhàng tránh thoát: "Được rồi, tôi giặt một lát là xong, nhưng chờ cậu giặt xong thì chắc tối nay tôi không có cánh nào tắm rửa ngủ nghỉ mất. Sáng sớm ngày mai còn phải tham gia huấn luyện với đội bóng rổ của trường nữa, Yếm cưa của chúng ta coi như là đau lòng cho tôi, được không?"

Giọng nói của Hạ Chi Dã có một loại tản mạn lười nhác rất độc đáo, một khi cười đùa dỗ dành người khác sẽ luôn khiến người ta cảm thấy hắn nói cái gì cũng đúng.

Tống Yếm vẫn có chút hiểu biết đối với động tĩnh và thực lực khi giặt quần áo của bản thân, một khi bắt đầu chà mạnh thì có thể đến hai giờ sáng cũng chưa ngủ được. Vì thế giữa lúc chần chờ, Hạ Chi Dã đã vào nhà vệ sinh sau đó đóng cửa.

Tống Yếm trở về chỗ ngồi, lấy điện thoại ra, cảm thấy nếu cứ thế thì không phải cách hay.

Ăn cơm thì có thể đến căn tin dùng thẻ cơm.

Giặt quần áo thì cậu có thể tự mình làm, cùng lắm vẫn còn Hạ Chi Dã.

Nhưng sau này chỗ cần dùng tiền nhất định sẽ có rất nhiều.

Không nói việc khác, chỉ nói về acc clone 'Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền' của cậu thôi, cuối tuần nào ít nhất phải trả cho Hạ Chi Dã 200 tệ, cũng không thể nói dừng là dừng được? Nếu không Hạ Chi Dã lại đi tìm mấy chị gái yêu quý kỳ kỳ quái quái thì biết làm sao.

Nghĩ đến việc Hạ Chi Dã dùng giọng điệu lười biếng mang theo ý cười dỗ dành cô gái khác, trong lòng Tống Yếm bỗng cảm thấy phiền.

Cho nên ngoài trừ tiết kiệm thì cần phải kiếm tiền nữa.

Nhưng mà làm cách nào để kiếm tiền đây, lên 2taobao bán quần áo giày dép là không có khả năng. Nghĩ đến việc quần áo giày dép mình từng mặc cuối cùng bị người kỳ kỳ quái quái nào đó mua về rồi làm một ít việc kỳ kỳ quái quái, toàn thân Tống Yếm chợt không thoải mái.

Chơi game thì cũng tàm tạm, nhưng với đấu pháp và tính cách của cậu mà đi chơi chung thì về cơ bản là tương đương với việc lừa gạt người tiêu dùng.

Chì còn dư lại thứ am hiểu nhất chính là học tập, nhưng học tập thì làm sao biến...

Sao học tập lại không thể biến thành hiện vật được chứ.

Tống Yếm đột nhiên nhớ sáng nay tiểu Béo hình như có nói bạn tốn 80 tệ mua một tờ tài liệu ôn tập của đại thần trường Thực Nghiệm gì đó.

Suy nghĩ một hồi, Tống Yếm click mở ảnh đại diện Wechat của tiểu Béo.

YAN: Onl?

Không cho phép tương lai còn dài:???

Không cho phép tương lai còn dài:!!!

Không cho phép tương lai còn dài: Đù má! Yếm cưa sống!

YAN:...

Không cho phép tương lai còn dài: Chúng ta thêm bạn tốt hai tháng rồi, đây là lần đầu tiên cậu tìm tôi nói chuyện! Trời má! Tôi quá kϊƈɦ động! Hay là cậu thật ra là Hạ gia?"

YAN:...

Sao Hạ Chi Dã lại dùng điện thoại của mình? Ở trong mắt nhóm người này thì quan hệ của mình và Hạ Chi Dã đã tốt đến trình độ này rồi à?

Cậu và Hạ Chi Dã rõ ràng đâu có thân.

YAN: Không phải, tôi tìm cậu có chút việc.

Không cho phép tương lai còn dài: Ồ, được, anh Yếm cứ phân phó.

YAN: Hồi sáng cậu nói việc mua tài liệu ôn tập là sao vậy.

Không cho phép tương lai còn dài: Ồ, cái đó à, chính mấy trường cấp ba trọng điểm ở khu của chúng ta có lập chung một group giao lưu học tập. Trước mỗi lần cả khu thi chung thì sẽ liên hệ trao đổi với nhau, giúp nhau nâng cao thành tích, đôi khi sẽ có đại thần vô đó bán ít tài liệu học tập.

Tống Yếm tự hỏi một chút, trả lời:

YAN: Các cậu biết đại thần Thực Nghiệm là ai không?

Không cho phép tương lai còn dài: Cái này thì không biết, đều là acc clone thêm vào group. Đại thần ở trong group bán một phần tài liệu trước, nếu cảm thấy hữu dụng thì kết bạn với acc clone của đại thần mua hết số còn lại, chuyển khoản trêи QQ, không tiết lộ thông tin cá nhân.

Không cho phép tương lai còn dài: Nhưng mà sao anh Yếm lại đột nhiên hỏi việc này thế?

YAN: Ồ, không có gì, chỉ là tôi có một người bạn thành tích không tốt lắm nên cũng muốn mua một tập.

Không cho phép tương lai còn dài: Vậy được, tôi share group cho cậu, bên trong không chỉ có một đại thần, gồm nhiều loại thành tích và đầy đủ các môn, nhưng mạch suy nghĩ rõ ràng nhất vẫn là đẹp trai ngầu lòi đệ nhất thiên hạ, được đề xuất rất nhiều.

YAN: Ừ, cảm ơn.

Bắt đầu từ cấp hai Tống Yếm vẫn luôn được gọi là học thần, bởi vì cậu đẹp trai, học giỏi, còn biết chơi game. Thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn đám học bá ngâm mình trong biển đề rất nhiều, nhưng thật ra Tống Yếm chưa từng lơi lỏng việc giải đề hay ghi bút ký, chỉ là cậu càng chú trọng hiệu suất hơn mà thôi.

Cho nên thứ cuối cùng cậu ghi trong bút ký đều là quan trọng trong những thứ quan trọng, tinh hoa trong tinh hoa, bất kể là khái quát kiến thức hay là lược lại ý nghĩ giải đề, tuyệt đối là vũ khí sắc bén cho người vốn có thành tích không tồi.

Vừa lúc lễ quốc khánh cậu có đến nhà Thẩm Gia Ngôn sắp xếp kiến thức cho cậu chàng thì cậu có rà quét notebook của mình một lần rồi lưu trữ lại, lúc đó là vì muốn lưu vào điện thoại để có thể dễ dàng ôn tập mọi lúc mọi nơi, bây giờ vừa lúc có tác dụng.

Quản trị viên của group rất nhanh đã chấp nhận lời xin tham gia của Tống Yếm.

Trong group rất là náo nhiệt, tin tức bắn ra liên tục, chưa đến một phút đã hơn 99+.

Nhưng Tống Yếm không có hứng thú nói chuyện phiếm, trực tiếp gửi tin nhắn:

Like: Bán tài liệu học tập phần khó của khối 11, Toán Lý Hóa Sinh, nội dung tập trung vào chỗ trọng điểm và khó. Những người thích hợp: 1. Trúc Linh Nhóm người phù hợp: 1. Cầm chắc nguyện vọng một, có ý định cố gắng vào trường xuất sắc, nhưng đề bài khó quá thì vẫn khó tiêu hóa. 2. Nhóm cầm chắc vào các nguyện vọng một hoặc hai, có ý định cố gắng vào top 5, nhưng hai câu hỏi lớn sau cùng thì lúc làm được lúc không. 3. Dưới khá giỏi thì chớ quấy rầy. Giá cả: 80 một môn, 150 hai môn, 210 ba môn, 250 bốn môn. Đọc thử trong album của group.

Vừa mới gửi đi, phía sau đã nhảy ra một loạt dấu chấm hỏi.

Không biết lấy tên gì 1:???

Không biết lấy tên gì 2:???

Không biết lấy tên gì 3:???

Không biết lấy tên gì 1: Đây là người mới chui ở đâu ra vậy? Thật là càn rỡ, vừa vào đã muốn so với đại thần đẹp trai?

Không biết lấy tên gì 2: Đúng đó, lại còn nói dưới khá giỏi thì chớ quấy rầy, kỳ thị thành tích?

Không biết lấy tên gì 3: Cái acc không báo tên này, chỉ có kẻ ngu mới mua thôi.

...

Không đỗ Thanh Hoa thề không bỏ qua: Thật xin lỗi, tôi chính là kẻ ngu kia đó.

Không biết lấy tên gì 1, 2, 3: Thanh thần, sao lại nói thế.

Không đỗ Thanh Hoa thề không bỏ qua: Tuyệt, thật sự rất tuyệt, trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy tài liệu ôn tập nào giải thích ăn đứt hai đề Toán cuối cả, tuy rằng tư liệu đọc thử chỉ mới tổng kết đề bài dãy số nhưng mà ếch ngồi đáy giếng cung có thể nhìn được một chút. Tôi quyết định lần này không mua của đẹp trai ngầu lòi nữa mà sẽ mua của Like.

Không biết lấy tên gì 1: Đù má, thật hay giả?

Quái thú nhỏ chỉ muốn đậu Bắc Đại: Thật đó! Tôi mới nhìn môn Vật lý của cậu ấy! Rất đỉnh! Tôi kết bạn với cậu ấy rồi, mong cậu ấy nhanh chóng chấp nhận.

Không biết lấy tên gì 2: Thật xin lỗi, tôi đi đọc tư liệu thử rồi, tôi cũng quyết định phản bộ đẹp trai ngầu lòi.

Không biết lấy tên gì 1: Tôi cũng đi xem.

...

Hết thảy đều giống như Tống Yếm suy đoán.

Cậu tắt giao diện của group, quả nhiên nhận được mấy lời mời kết bạn.

Tài liệu của cậu là nhắm vào những học sinh tầm trung trở lên, đối tượng thật ra rất hạn chế, cho nên cũng chẳng trông cậy vào doanh số nhiều hay ít, nhưng chỉ cần ổn định bộ phận khách hàng này là được.

Tống Yếm cũng có niềm tin với tài liệu của bản thân mình.

Nhưng cậu vừa mới nhận tiền, gửi hoàn chỉnh cả bộ cho 'Không đỗ Thanh Hoa thề không bỏ qua', đối phương đã lập tức trả lời hai chữ: Đù má.

Like:?

Không đỗ Thanh Hoa thề không bỏ qua: Đại tần đẹp trai bán phá giá ở trong group kìa.

Like:?

Không đỗ Thanh Hoa thề không bỏ qua: Tài liệu học tập của cậu ấy trước kia luôn thuộc loại tốt nhất trong nhóm, nhưng lại hướng tới đối tượng có trình độ cơ bản hơn là cậu nên không hợp với tôi cho lắm. Cơ mà cậu ấy giảm giá như thế, đoán chừng rất nhiều người sẽ sẵn sàng mua của cậu ấy hơn.

Tống Yếm quay trở lại group, quả nhiên thấy một cái avatar với kiểu tóc HKT thịnh hành vào mười năm trước nhắn tin vào trong nhóm: Nhảy lầu bán phá giá, giá gốc 80 một mon, hiện giờ chỉ có 68, không cần 998, không cần 888, chỉ cần 288, tài liệu bốn môn đem về nhà.

Tống Yếm:?

Đầu năm nay muốn bán tài liệu học tập mà cũng phải rắc rối thế à?

Vừa nghĩ xong, 'Đẹp trai ngầu lòi thiên hạ đệ nhất' lại gửi tin: Thật ra tôi cũng không phải là muốn cạnh tranh với đại thần Like, chỉ là cuộc sống không dễ dàng, mèo cũng bán nghệ, tôi thật sự quá thiếu tiền.

Không biết lấy tên gì 1: Đại thần, gặp chuyện gì vậy?

Đẹp trai ngầu lòi đệ nhất thiên hạ: Thật ra cũng chẳng có gì, mấy cậu đều biết mà, tôi bơ vơ không nơi nương tựa, gia đình khó khăn, chỉ có thể nhận được sự tấm lòng hảo tâm của các cậu, bán tài liệu học tập để kiếm sống.

Đẹp trai ngầu lòi đệ nhất thiên hạ: Nhưng mà gần đây tôi lại yêu một người không nên yêu. Cậu ấy lóa mắt như vậy, mỹ lệ như vậy, giàu có như vậy, ưu tú như vậy. Tôi biết tôi và cậu ấy không phải người cùng một thế giới, tôi không xứng với cậu ấy, cho nên tôi không định nói với cậu ấy, chỉ muốn lễ Giáng Sinh hai tháng sau tặng cho cậu ấy một món quà, cho cậu ấy biết đã từng có một tên vô danh tiểu tốt hèn mọn ngưỡng mộ cậu ấy.

Không biết lấy tên gì 1: Huhuhuhu, cảm động quá.

Không biết lấy tên gì 2: Đại thần cố lên! Chúng tôi ủng hộ cậu!

Không biết lấy tên gì 3: Đúng! Thành tích của cậu tốt như vậy! Nhất định có thể xoay chuyển cuộc đời cưới được bạch phú mỹ! Cố lên!

Đẹp trai ngầu lòi đệ nhất thiên hạ: Cho nên các cậu có sẵn sàng mua tài liệu học tập của tôi không?

Không biết lấy tên gì 1: Mua!

Không biết lấy tên gì 2: Mua!

Không biết lấy tên gì 3: Mua!

Tống Yếm: "..."

Cậu nhất thời cũng chẳng biết nên cảm thán cái tên đẹp trai ngầu lòi này mặt dày vô sỉ hay là cảm thán quần chúng hóng chuyện ngu xuẩn nữa.

Đang cạn lời cứng họng, cửa nhà vệ sinh mở ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Chi Dã một tau ôm thao, một tay nghịch điện thoại đi ra từ bên trong.

Tuy rằng Tống Yếm không biết giặt đồ nhưng còn chưa đến mức không biết phơi. Nhìn bộ dáng của Hạ Chi Dã hình như là đang có việc bận, đứng dậy qua đó, nhận lấy cái thau: "Cậu lo chuyện của cậu đi, tôi tự phơi."

"Không có việc gì, sắp xong rồi, để tôi phơi, nếu không vừa quay đầu cậu lại làm ướt đồ nữa." Hạ Chi Dã vừa nói vừa đưa ngón tay lướt nhanh trêи màn hình, như là phải trả lời tin nhắn của rất nhiều người.

Tống Yếm nhịn không được liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của hắn một cái, nhưng một ánh nhìn thoáng qua này lại không dời tầm mắt ra được.

Bởi vì cậu thấy trêи màn hình của Hạ Chi Dã rõ ràng là giao diện của một group chat trêи QQ.

Tên group: Ngoài vòng pháp luật.

Ảnh đại diện phía bên phải: Giống HKT.

ID phía trêи anh đại diện: Đẹp trai ngầu lòi đệ nhất thiên hạ.

Tống Yếm: "..."

Cho nên cái tên đối thủ cạnh tranh khóc lóc bán thảm mặt dày vô sỉ chết cũng không biết xấu hổ thế mà xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

Bản thân mình tốn hơn một nửa gia sản mua giày cho hắn, hắn thì lại đoạt mối làm ăn của mình vì muốn mua quà tặng lễ Giáng Sinh cho người hắn thích.

Tống Yếm gắt gao nắm lấy bàn tay.

Sau một lúc lâu, thở ra một hơi thật sâu: "Hạ Chi Dã, chúng ta đánh một trận đi."

Hạ Chi Dã đang đếm tiền xem có đủ mua một cái máy giặc nho nhỏ đặt trong ký túc xá cho đại thiếu gia này hay không mờ mịt ngẩng đầu: "?"

Hắn lại làm sai cái gì à?

Hết chương 29.

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Yếm: Cái tên siêu ngốc Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã: Tôi dịu dàng săn sóc, tinh tế tỉ mỉ, quan tâm vợ yêu có đau bụng hay không!

Tống Yếm: Cái tên siêu ngốc Hạ Chi Dã?

Hạ Chi Dã: Tôi nghiêm túc học tập, nỗ lực kiếm tiền, mua máy giặt cho vợ yêu!

Tống Yếm: Cái tên siêu ngốc Hạ Chi Dã!

Hạ Chi Dã:???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi