ĐỪNG CÓ GIẢ NGHÈO VỚI TÔI



Lúc Hạ Chi Dã chuẩn bị hoa đi tới hậu trường tìm Tống Yếm lại được người khác thông báo rằng ba của cậu đã đến đón cậu rồi, một cảm giác sợ hãi khi đồ vật mà mình quý trọng nhất sắp biến mất lập tức tràn ngập trong mỗi tế bào thần kinh với tốc độ máu chảy.

Hắn nhanh chóng chạy như điên về phía cổng trường.

Hắn cảm thấy bản thân chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ cả.

Hắn sợ nếu chậm một giây, Tống sẽ đi mất.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Tống Yếm, xông về phía trước ôm chặt cậu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nghe thấy giọng nói của cậu, dưỡng khí bị sự bất an đè ép mới quay về trong thân thể, đãi não cuối cùng cũng có thể suy nghĩ và thở được.

Mà loại suy nghĩ và hô hấp này chưa duy trì được hai giây, dưỡng khí trong máu lại lập tức bị rút đi cạn kiệt thêm lần nữa chỉ vì một câu nói của Tống Yếm.

Tống Yếm ngẩng đầu, nhìn hắn, hỏi: "Hạ Chi Dã, bây giờ tôi chỉ có một cái khăn quàng cổ không được đẹp cho lắm, cậu có còn bằng lòng ở bên cạnh tôi nữa không?"
Hạ Chi Dã, cậu có bằng lòng ở bên cạnh tôi không.

Sau khi chuẩn xác rút ra mấy chữ này, Hạ Chi Dã, người từ trước đến nay vốn luôn thông minh hơn bất cứ ai và thành thạo hơn bất kỳ người nào, thế nhưng bây giờ cũng bất chợt giật mình đứng im tại chỗ như một thằng ngốc, nói không nên lời nhìn Tống Yếm cả nửa ngày.

Cứ như là sau khi gặp chuyện buồn lại bỗng nhiên gặp chuyện cực vui khiến cho đầu óc choáng váng, cho nên có vẻ ngốc nghếch không quá thông minh.

Đây là lần đầu tiên Tống Yếm nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc này của Hạ Chi Dã, thế mà ánh mắt của tên ngốc vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu chằm chằm, mang theo cảm xúc trần trụi thẳng thắn thành khẩn không thèm che giấu nhất, nhìn chăm chăm đến nỗi khiến hai bên tai cậu càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, nhưng lại chẳng nói một câu.

Cậu vốn là kiểu người không giỏi biểu đạt tình cảm, nhất thời cảm xúc tràn bờ, khó có thể kìm nén bản thân, lỏa lồ chân tình, kết quả lão hồ ly đứng đối diện lại bỗng dưng biến thành thỏ con ngây thơ, khiến cậu cảm thấy bản thân buồn nôn muốn chết.

Bị nhìn chằm chằm đến nỗi ngượng ngùng, vừa đỉnh hỏi lại một câu, đã nghe thấy giọng nói của Nguyễn Điềm: "Tống Yếm, em làm gì đó, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi."
Vì thế nên đỏ tai nhét hai cái khăn quàng cổ vào trong tay Hạ Chi Dã, tức giận nói: "Không muốn thì thôi."
Nói xong, hai tay đút túi bước nhanh về phía Nguyễn Điềm.

Hạ Chi Dã lúc này mới hoàn toàn phục hồi tinh thần, vội vàng ôm bó hoa và khăn quàng cổ nhanh chóng đuổi theo: "Đâu phải tôi không muốn, tôi không có ý đó mà, Tống Yếm, cậu đợi tôi..."
Nhưng mà Tống Yếm càng đi càng nhanh, càng đi cành nhanh, nhanh chân đi theo Nguyễn Điềm trốn trong đám người đang lãnh thưởng giống như chuột trốn mèo, không cho Hạ Chi Dã chút cơ hội nào để nói nữa.

Nhưng lại nhịn không được lén lút nhìn thoáng qua đám đông ở bên ngoài, sau khi bị Hạ Chi Dã phát hiện, lại nhanh chóng rũ luôg mi, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là hai tai đã đỏ bừng đến mức khiến cho Nguyễn Điềm nhìn hết nổi: "Tống Yếm, lỗ tai em bị sao vậy?"
"Không sao ạ, chắc là bị đông lạnh đó cô."
Tống Yếm tỏ vẻ bình tĩnh trả lời một câu, sau đó lại chuyển đề tài trao đổi lưu trình với Giang Viên Viên, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, không hề khác thường.

Chỉ là làn da quá trắng khác với người thường, thế nên nhìn từ xa, hắn có thể nhìn thấy màu đỏ nhạt ánh non nớt tượng trưng cho sự xấu hổ và mới biết yêu của cậu thiếu niên, kéo dài một đường từ bên tai rồi biến mất trong cổ áo khoác của cậu.

Nhóc nhút nhát.


Tỏ tình một câu đã chạy.

Nếu không phải vừa nãy hắn vui quá nên đầu óc choáng váng, chắc chắn bây giờ đã dồn cậu vô góc tường mãnh liệt hôn cậu đến khóc giống như trong văn án của mấy quyển tiểu thuyết mà hắn đã đọc.

Tưởng tượng ra viễn cảnh khuôn mặt lạnh lùng uể oải cool boy của Tống Yếm bị hắn hôn đến nỗi khóe mắt đỏ bừng, rồi nhìn người nào đó tây trang thẳng thớm thấy được nhưng không chạm được đang đứng trong đám đông, Hạ Chi Dã hơi hơi chà sát răng cấm phía sau.

Hận người nào đó trêu chọc xong là chạy, lại hận bản thân lúc đó phản ứng không đủ nhanh.

Rõ ràng lúc trước đã từng dự đoán các kiểu phản ứng có thể trêu ghẹo Tống Yếm đến nỗi mềm nhũn hai chân sau khi Tống Yếm đồng ý lời tỏ tình của hắn qua vô số lần.

Nhưng khi thật sự đối diện, hắn vẫn biểu hiện giống như một thằng nhóc lỗ mãng.

Có thể là do hắn quá thích.

Quá thích cho nên quá trân trọng, quá trân trọng cho nên quá vụng về.

Cơ mà thật ra khi đó hắn sửng sốt là do một nguyên nhân khác nữa, bởi vì khóe mắt của Tống Yếm đỏ hoe, cứ như là rất muốn khóc nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn không khóc, như thể chịu rất nhiều oan ức khi ở bên ngoài rồi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn.

Cho nên là bạn nhỏ Tống Đại Hỉ nhà bọn họ lại gặp chuyện gì không vui vậy.

Hạ Chi Dã cúi đầu nhìn hai cái khăn quàng cổ xấu ơi là xấu trong tay của mình, nhớ đến lúc Tống Yếm nói câu Hạ Chi Dã, bây giờ tôi chỉ có một cái khăn quàng cổ không được đẹp cho lắm, cậu có còn bằng lòng ở bên cạnh tôi nữa không, trong lòng tự nhiên cực kỳ chua xót.

Tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn luôn có cảm giác phía sau hai cái khăn quàng cổ này, chắc chắn Tống Yếm đã bị oan ức rất nhiều rất nhiều.

Hắn rất muốn bắt Tống Yếm lại đây hỏi chuyện, hỏi đến khi cậu khóc, sau đó lại hôn cậu, sau khi hôn đến nỗi khiến cậu khóc, lại nói với cậu rằng không sao cả, không phải hắn chỉ có một cái khăn quàng cổ không được đẹp cho lắm, mà hắn còn có một người bạn trai rất đẹp.
Nhưng mà sự thật lại chứng minh nếu không nắm chắc cơ hội đầu tiên, sau này sẽ xuất hiện muôn vàn sự cản trở.

Chờ đến khi Tống Yếm vất vả lãnh thưởng xong, Hạ Chi Dã ôm bó hoa đi lên muốn hai người thì thầm với nhau vài câu, Nguyễn Điềm đã xông tới, mỗi bên giữ chặt cánh tay của mỗi người, cười nói: "Đi thôi! Cô mời hai em ăn lẩu!
Hạ Chi Dã mặt không đổi sắc nói dối: "Em tiêu chảy, hôm nay ăn không vô."
"Như vậy à..."
Nguyễn Điềm hình như có hút tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn Tống Yếm, "Em thì sao?"
Hạ Chi Dã vừa định nháy mắt ra hiệu với Tống Yếm, đã thấy Tống Yếm hai mắt nhìn trước, giọng điệu bình đạm: "Em sao cũng được."
Nguyễn Điềm lập tức cười tươi: "Thế thì tốt quá! Lần này Giang Viên Viên và Trần Duệ trường Thực Nghiệm cũng giúp chúng ta không ít, còn có tiểu Béo Triệu Duệ Văn Khổng Hiểu Hiểu với cả cái em học sinh lớp mười ba nữa, đều nói muốn tới chúc mừng em.

Vậy tối nay không tính Hạ Chi Dã, mấy người chúng ta đi chung nhé."
Tống Yếm: "Vâng."
Hạ Chi Dã: "..."
Được rồi, xem như hắn đã biết, vật nhỏ này chính là cố ý chọc giận hắn.

Trêu hắn đến nỗi tim ngứa khó nhịn, sau đó chọc xong rồi chạy, ném hắn một mình ngay giữa đường, ruột gan cồn cào.

Rất giận, nhưng mà lại không có cách nào.

Suy cho cùng thì ai bảo hắn không biết cố gắng ngay phản ứng đầu tiên chứ.

Cơ mà không sao hết, sau này sẽ cố gắng thành công.

Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm, nhẹ nhàng ma sát răng cấm, sau đó nói với Nguyễn Điềm: "Cô ơi, không có gì, bụng em hết đau rồi, có thể đi chung với mọi người."
Tống Yếm nghe được hắn nghiến răng nghiến lợi, chột dạ trốn tránh tầm mắt, mím môi.

Mà Hạ Chi Dã chỉ cười khẽ một tiếng, trịnh trọng tròng chiếc khăn quàng cổ xấu ơi là xấu kia lên như chuyện lạ.

Chứng cứ phạm tội ở đây, xem người nào đó có thể chống đỡ đến khi nào.

Quả nhiên với ngoại hình xuất sắc đỉnh cao của cái khăn quàng cổ này mà ngay giây đầu tiên khi một đám người ngồi xuống quán lẩu, Trần Duệ đã nhịn không được hỏi hắn: "Hạ gia, có chuyện gì vậy? Khiếu thẩm mỹ của cậu sau lại xuống cấp ghê thế? Cái khăn quàng cổ này xấu quá đi mất."
Tiếng nói vừa dứt, Tống Yếm ngồi bên cạnh lập tức đen mặt.

Hạ Chi Dã cũng nhấc mí mắt lười nhác liếc về phía bọn bọ: "Xấu?"
"..." Ẩn ẩn cảm nhận được một luồng sát khí, Trần Duệ và tiểu Béo lập tức sửa miệng, "Không xấu, đẹp, vô cùng đẹp, quả thật xứng đôi hoàn hảo với ngũ quan và dung nhan anh tuấn của Hạ gia."
Hạ Chi Dã mới vừa lòng gật gật đầu.

Một tên Triệu Duệ Văn cận thị 800 độ và loạn thi 200 độ ngồi ở bên cạnh cũng đẩy đẩu mắt kính, híp mắt: "Hình như quả thật cũng không tệ lắm ha, người khác tặng?"
Hạ Chi Dã thong thả ung dung sửa sang lại cái khăn quàng cổ, giọng điệu không hề khoe khoang: "Ừm hứm, người yêu tặng."
Tiếng nói vừa dứt, cạch ---, chiếc đũa trong tay Tống Yếm gãy đứt đoạn.

Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn qua: "Sao vậy anh Yếm?"
Hạ Chi Dã cũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn cười nói: "Yếm cưa nghe thấy tôi có người yêu nên kích động thế hửm?"
"..." Trong lòng Tống Yếm mắng Hạ Chi Dã không biết xấu hổ một trăm lần, sau đó cố nhịn ý muốn nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ bình tĩnh, "Không có gì, cũng không biết Hạ Chi Dã có người yêu khi nào."
Nghe thấy lời này, Trần Duệ Giang Viên Viên Trần Duệ Văn không rõ nguyên do mới chợt nhận ra, sau đó nhất trí nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Đúng rồi, cậu có người yêu hồi nào?"
Hạ Chi Dã hỏi gì đáp nấy, cười như gió xuân nhộn nhạo: "Ngay buổi tối hôm nay."
"?"
"??"
"???"
Ba mặt ngơ ngác.

"Không phải tối nay cậu luôn ở chung với mấy người bọn tôi à? Chẳng lẽ người yêu của cậu là Giang Viên Viên?"
Giọng nói kích động của Trần Duệ vừa tuôn ra, Giang Viên Viên điên cuồng xua tay: "Không phải việc của tôi, không liên quan đến tôi, tôi trong sạch."
"Vậy thì có thể là ai nữa?"
Trai thẳng Trần Duệ nghi hoặc.


Hạ Chi Dã lười biếng cười nói: "Chính là Y...!Á ---"
Hạ Chi Dã còn chưa cợt nhả xong, đã bị hung hăng dẫm lên chân.

Mà người khởi xướng vẫn đang bình tĩnh uống trà.

người khác cảm thấy thật đúng là quá kỳ quái: “Hạ gia, cậu kêu to làm gì?”
Hạ Chi Dã chịu đựng đau đớn, bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói người yêu của tôi là do quen qua mạng."
"Ồ..."
Thì ra là thế.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, trách không được tối này không nhìn thấy người đâu.

"Cơ mà Hạ gia, nghe anh em khuyên một câu, yêu qua mạng cần phải cẩn thận." Trần Duệ như là người từng trải, "Cậu đừng để mấy ngự tỷ hay em bé loli giọng nói ngọt ngào kia lừa, bây giờ máy biến âm rất hiện đại, những em gái ngoan ngoãn mà cậu nghĩ lúc móc ra nói không chừng còn lớn hơn cậu đó."
Lúc nói xong câu này, Tống Yếm Hạ Chi Dã và Chu Tử Thu đang ngồi bỗng dưng đồng thời bị sặc nước.

Tiếng ho khan hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai.

Trần Duệ: "? Tôi có nói sai cái gì à?"
Vô tội mờ mịt.

Chu Tử Thu là người đầu tiên hết ho, xoay xoay tay, giả vờ bình tĩnh: "Nói chung là hẳn sẽ không xảy ra chuyện này đâu."
Hạ Chi Dã cũng đỡ hơn, vỗ lưng cho Tống Yếm đang ngồi bên cạnh, cố nhịn cười: "Ừ, tao cũng thấy thế."
Tống Yếm vốn đã đỡ đỡ hơn chút, nghe thấy những lời này của Hạ Chi Dã, lại sặc tiếp, trực tiếp hung dữ đạp Hạ Chi Dã một cái.

Hạ Chi Dã còn giả vờ vô tội: "Cậu đá tôi làm gì?"
Tống Yếm: "..."
Đúng vậy, cậu đá Hạ Chi Dã làm gì.

Cũng không thể nói lúc mình móc ra sẽ to hơn Hạ Chi Dã đâu nhở.

Hơn nữa Hạ Chi Dã cũng đâu biết sau lưng tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền là cậu, chỉ là loạn quá nên mê sảng mà thôi, vì thế mà cậu cứ làm bộ như không biết cái gì hết là được.

Nghĩ như vậy, Tống Yếm đập một cái để hất tay Hạ Chi Dã ra, cầm chén trà lên, tiếp tục uống ừng ực ừng ực, nhằm hòa tan cảm giác xấu hổ trong nội tâm của mình.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mới vừa uống hai hớp, Trần Duệ đã mắt sắc nhìn thấy món đồ không nên nhìn: "Ai, cái khăn quàng cổ màu xanh lam vắt trên lưng ghế dựa của Tống Yếm sao lại giống như một cặp với cái của anh Dã thế, xấu, ế không, đẹp cũng đẹp y như đúc luôn."
Động tác ôm ly nước của Tống Yếm chợt cứng lại.

Hạ Chi Dã chống đầu nhìn cậu cười nói: "Đúng vậy, Yếm cưa, sao lại vậy? Sao khăn quàng cổ của cậu lại đẹp giống hệt như tôi thế? Chẳng lẽ lén lút mua đồ đôi với tôi à?"
Nếu Tống Yếm có nội lực, chén trà inox cũ trong tay cậu vào giờ này khắc này hẳn là đã bị cậu bóp nát.

Mà tiểu Béo trong lòng biết rõ vạn việc vạn vật ngồi ở một bên ngửa đầu lên trời thở dài một hơi, tại sao bạn phải tới đây xem người khác rắc cơm chó, lại còn chẳng có ai cùng chung nỗi hận với bạn.

Bạn học Trần Duệ ngốc nhất cả đám hiếu kỳ hỏi: "Cậu đột nhiên thở dài làm gì vậy?"
"Không có gì..." Tiểu Béo hữu khí vô lực đáp lời, "Tôi chỉ đang suy nghĩ xem chỉ còn hai tiếng đồng hồ là đến sinh nhật của Hạ gia, tôi nên tặng quà sinh nhật gì cho Hạ gia đây."
"Đúng ha! Ngày mai là Giáng Sinh! Sinh nhật của Hạ gia! Đệt, tôi quên chuẩn bị quà rồi!" Trần Duệ không hề nhận ra rằng thật ra quan hệ của hắn ta với Hạ Chi Dã cũng không có thân thiết đến mức đó.

Chu Tử Thu hằng năm đều tặng quà sinh nhật đúng giờ cũng chỉ thong thả ung dung ngồi thổi trà: "Không sao, tôi cũng chưa chuẩn bị.

Hơn nữa cậu xem Yếm cưa của chúng ta đi, quan hệ với Hạ gia tốt như vậy, không phải cũng chưa chuẩn bị à?"
"Phải không? Yếm cưa của chúng ta chưa chuẩn bị hửm?" Hạ Chi Dã ghé sát vào, nâng mặt nhìn Tống Yếm, cười vừa xấu xa vừa gợi đòn.

Tống Yếm rõ ràng đã chuẩn bị quà tặng hung dữ ma sát răng sau.

Hạ Chi Dã quả là cố ý, nếu bây giờ cậu nói khăn quàng cổ là do mình tặng, vậy thì tương đương với việc công khai thừa nhận bản thân là người yêu của Hạ Chi Dã.

Còn nếu nói cậu chưa chuẩn bị, Hạ Chi Dã người ta còn đang ôm một bó linh lan to ơi là to đặt ngay bên cạnh kìa, trông cậu cứ như có vẻ rất lòng lang dạ sói.

Nhìn ý cười bỡn cợt trong mắt của Hạ Chi Dã, lại nghĩ đến lời tỏ tình cực kỳ buồn nôn của mình lúc trước, Tống Yếm thẹn quá thành giận, trực tiếp đứng dậy: "Bây giờ tôi sẽ đi mua ngay."
Nói xong thì đi ra ngoài cửa, ngay cả áo khoác cũng quên mặc.

Trong phòng ấm áp sáng ngời, nhưng ngoài phòng chính là đường mòn đình viện rừng trúc thật sâu của quán lẩu, đêm dài tuyết nặng, vô cùng lạnh lẽo.

Hạ Chi Dã vội vàng xách áo khoác và khăn quàng cổ vắt trên lưng ghế của Tống Yếm rồi đuổi theo.

Ở trên đường mòn tóm được cổ tay của Tống Yếm, kéo cậu vào một góc ẩn khuất sau rừng trúc, sau khi giúp cậu trùm áo khoác mới nhìn khóe môi mím chặt của cậu, thấp giọng cười nói: "Lại giận cái gì đó."
Tống Yếm tức giận nói: "Không phải cậu chê quà mà tôi tặng cậu xấu à."
"Ai chê quà của cậu xấu?"
Tống Yếm xụ mặt, không nói lời nào.

Hạ Chi Dã nghiêm trang: "Trần Duệ và tiểu Béo bị mù đó, thẩm mỹ cũng chẳng ra hồn, người như bọn họ cả đời cũng không lấy được vợ."
Tống Yếm vẫn xụ mặt.

Hạ Chi Dã quyết định thay đổi sách lược: "Cơ mà Yếm cưa của chúng ta thật sự chỉ định tặng tôi một cái khăn quàng cổ làm quà sinh nhật thôi hửm?"
Tống Yếm vừa định phản bác, lại nuốt trở về.

Hạ Chi Dã thấp giọng thở dài: "Tôi thích Yếm cưa của chúng ta như vậy, vì cậu mà ngay cả lễ trao giải cũng không tham gia, ngàn dặm xa xôi quay về từ Bắc Kinh giúp cậu xả giận, ship lẩu hộp đến cho cậu, bị bảo an truy đuổi, bị bảo an mắng nữa, vất vả lắm mới đến sinh nhật nhưng chỉ được nhận một cái khăn quàng cổ bé xíu."
Tống Yếm: "..."
"Người ta đều nói quà nhẹ tình nặng, quà cáp không quan tâm có đắt hay không mà chỉ quan tâm đến tấm lòng, cho nên ở trong lòng cậu, tôi cũng chỉ có giá trị bằng một món hàng mua tạm trong sạp hàng vỉa hè thôi sao? Yếm cưa của chúng ta không coi trọng tôi như vậy à?" Vẻ mặt Hạ Chi Dã cứ như có chút bi thương.


Tống Yếm nóng nảy: "Tôi không có ý đó."
"Vậy cậu có ý gì?" Hạ Chi Dã muốn dụ Tống Yếm nói ra lời tỏ tình thêm lần nữa, "Chẳng lẽ Yếm cưa của chúng ta còn có thứ khác muốn tặng tôi?"
"..."
Đồ không biết xấu hổ!
Tống Yếm cũng đâu phải thằng ngốc, đương nhiên nhìn ra mục đích của Hạ Chi Dã, nghiến răng, vừa định đá hắn một cái, sau đó nghênh ngang rời đi, nhưng trước khi động cước lại bỗng nhớ đến tiểu Béo đã từng nói, tình cảm cũng cần đáp lại.

Sở dĩ Hạ Chi Dã chấp nhất với việc dụ dỗ cậu nói ra mấy lời đó một lần nữa, có lẽ là do hắn nói thích cậu quá nhiều lần, mà cậu lại chưa từng nói một lần nào cả.

Cho nên hôm nay lúc hắn không tìm thấy cậu mới có thể bất an như vậy.

Cho nên sau khi hắn nghe cậu chủ động tỏ tình mới có thể biến thành một nhóc ngốc ngây thơ to xác.

Nhớ đến bộ dáng Hạ Chi Dã xuyên qua trời tuyết tán loạn chạy về phía cậu để cho cậu sự ấm áp và quý trọng nhất, Tống Yếm làm sao cũng không đá hắn được.

Chỉ lạnh mặt giật lấy cái khăn quàng cổ màu xanh biển thật dài trong tay Hạ Chi Dã, đeo lên cổ, sau đó thắt một cái nơ con bướm ở ngay đằng trước, cứng cổ, vẻ mặt nghiêm nghị: "Như vậy là được rồi chứ?"
Hạ Chi Dã đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới nhận ra đây là phương pháp đóng gói bản thân mà hôm qua hắn dạy cho Tống Yếm.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả tình cảm yêu thích và nỗi niềm hạnh phúc bỗng chợt phá tan hết thảy trói buộc, hắn ôm chặt Tống Yếm vào trong lồng ngực, dùng sức xoa xoa đầu cậu, thấp giọng cười nói: "Tại sao trên thế giới lại có người đáng yêu như vậy chứ."
"Mẹ nó cậu mới đáng yêu."
Tống Yếm quả thật cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Nếu không phải vì dỗ dành Hạ Chi Dã, cả đời này cậu cũng không thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy đâu, kết quả người này còn khen cậu đáng yêu, quả thật là đang vũ nhục cậu.

Tống Yếm xấu hổ và giận dữ cố gắng muốn tránh khỏi cái ôm của hắn.

Theo động tác của cậu, có thứ gì đó từ trong áo khoác rớt xuống mặt đất.

Tống Yếm vội vàng muốn nhặt, Hạ Chi Dã lại nhặt trước cậu một bước.

Mặt đồng hồ hoàn toàn dập nát nằm trong lòng bàn tay, nhưng thông qua dây đồng hồ thì không khó nhìn ra đây là một cái đồng hồ mới tinh.

Nhìn thấy thần sắc của Tống Yếm, Hạ Chi Dã giống như đoán được điều gì đó, thấp giọng hỏi: "Mua cho tôi?"
Tống Yếm mím môi không trả lời.

Hạ Chi Dã hỏi tiếp: "Bị ba cậu làm hỏng rồi?"
Tống Yếm vẫn mím môi không trả lời, nhưng khóe mắt đã có chút ươn ướt như đang nghĩ đến việc gì đó tủi thân.

Giọng Hạ Chi Dã hơi đanh lại: "Có phải ba cậu còn trừ tiền tiêu vặt của cậu đúng không, tiền của cậu chỉ đủ mua cho tôi một cái khăn quàng cổ?"
Tống Yếm quay mặt đi: "Không phải tôi không coi trọng cậu mới tặng cậu đồ vỉa hè, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể tặng cho cậu cái này thôi, thế nên nếu cậu không muốn ở bên cạnh tôi cũng..."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Hạ Chi Dã ôm vào lòng một lần nữa, còn thấp giọng thở dài một hơi: "Tống Yếm, cậu là đồ ngốc à?"
Tống Yếm chửi theo bản năng: "Cậu mới là đồ ngốc."
Lần này Hạ Chi Dã không có nhường cậu, vừa bực mình vừa buồn cười: "Cậu không phải đồ ngốc vậy tại sao không biết rằng cho dù cậu không có gì hết, không thể cho tôi cái gì cả, nhưng tôi vẫn sẽ thích cậu chứ."
Hạ Chi Dã cúi đầu nhẹ nhàng lau đi khóe mắt của Tống Yếm: "Tống Yếm, tôi thích cậu chỉ đơn giản là do thích cậu thôi, chứ không phải bởi vì thích việc cậu có thể cho tôi được những gì."
Tống Yếm rũ mi.

Ngón tay Hạ Chi Dã nhẹ nhàng đảo qua đuôi mắt cậu, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp để xua tan tất cả sự bủn rủn ướt át: "Tống Yếm, cậu không cần phải sợ hãi bản thân cho chưa đủ nhiều, bởi vì sự tồn tại của cậu đã rất xứng đáng để người khác yêu thích.

Ít ra cũng có tôi rất thích, cậu hiểu chưa?"
Ít ra cũng có tôi rất thích.

Tống Yếm luôn cảm thấy ở nơi nào đó sâu thẳm trong ký ức, Hạ Chi Dã hình như cũng đã từng nói cậu như vậy, mà đó là lần đầu tiên cậu nhận được một mùi hoa quế thơm nhạt an ủi trong tất cả sự phủ nhận bản thân.

Mặc dù từ trước đến giờ cậu chưa từng tin rằng sự tồn tại của bản thân là một việc đáng để người khác yêu thích, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, cậu bằng lòng tin tưởng Hạ Chi Dã.

Có lẽ cậu thật sự có thể được người khác yêu thích.

Mà cậu cũng thật sự thích Hạ Chi Dã.

Vì thế cậu ngẳng đầu, nhìn về phía Hạ Chi Dã, vừa trực tiếp vừa thản nhiên hỏi: "Vậy cậu có bằng lòng ở bên cạnh tôi không?"
Hạ Chi Dã khẽ cười: "Tôi nói rồi, khăn quàng cổ của tôi là do bạn trai tặng, cho nên..."
Ngón tay Hạ Chi Dã móc lấy vành nơ con bướm trước cổ Tống Yếm, cúi đầu, kề sát môi mình ngay nơi gần trong gang tấc của Tống Yếm, thấp giọng cười nhẹ: "Cho nên tôi có thể mở quà sinh nhật của tôi được chưa, bạn trai? Chẳng hạn như..."
"Hôn một cái?"
Đêm đông tuyết bay tán loạn, trên đường nhỏ trong rừng trúc phương nam nơi không đọng nổi một chút tuyết, chiếc khăn quàng cổ màu xanh biển chậm rãi rớt xuống, phủ lên những chồi non ngo ngoe rục rịch sắp bừng tỉnh mùa xuân đang nằm dưới đất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi