ĐỪNG CÓ GIẢ NGHÈO VỚI TÔI



Kết cục thế này đương nhiên không thể chiếm được sự yêu thích của Tống Minh Hải.

Cho nên cuối cùng Tống Yếm vẫn không thể ăn được chiếc bánh kem to bự do Khổng Hiểu Hiểu mua cho cậu, là đã bị Tống Minh Hải cưỡng chế yêu cầu rời khỏi Tam trung.

Ngày hôm đó là kinh trập.

*Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Ngày bắt đầu tiết kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°.

Nó hẳn là một mùa tốt lành để vạn vật đâm chồi nảy lộc trong tiếng sấm mùa xuân.

Nhưng lại mở ra mùa hè khó khăn và dài nhất trong cuộc đời của Tống Yếm.

Mọi chuyện kém lạc quan hơn nhiều so với những gì cậu và Hạ Chi Dã đã nói.

Vì tránh khỏi việc cậu và Hạ Chi Dã lén lút liên lạc, Tống Minh Hải tịch thu điện thoại của cậu, nghiêm khắc hạn chế tất cả các nguồn kinh tế, máy tính trong nhà cũng cắt mạng.

Vì không muốn cho cậu thông qua Thẩm Gia Ngôn hoặc là bạn học cậu quen trước kia để liên lạc với Hạ Chi Dã, ngày kế tiếp sau khi đến Bắc Kinh, cậu đã bị ông ta đưa vào một trường học tư thục nội trú tuyệt đối cấm tiệt chuyện sử dụng công cụ liên lạc và thiết bị điện tử.

Ớ đó không có bất kỳ người nào cậu quen, thậm chí cũng chẳng có một người mà cậu có thể nói chuyện, chỉ có hết thảy hoàn toàn xa lạ.

Mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ được cho phép về nhà, tài xế đúng giờ đến trước cổng trường đón đưa, không cho cậu có cơ hội đến bất cứ nơi nào để gặp bất kỳ người nào cả.

Cho dù cậu chỉ dùng thẻ tín dụng của Tống Minh Hải mua một ly trà sữa, cũng sẽ bị sự dò hỏi nghiêm khắc.

Mà một ngày trước khi cậu bị đưa vào ký túc xá trường học, cậu nghe thấy Đàm Thanh và Tống Minh Hải cãi nhau một trận, đập vài món đồ sức đắt tiền, bể nát đầy đất rối tinh rồi mù, trước mắt hỗn độn.

Tống Yếm biết lý do bọn họ cãi nhau, cũng biết cuối cùng Đàm Thanh không thể thắng được.

Cậu nhìn Đàm Thanh ngồi một mình một cõi trong phòng khách liên tục lau nước mắt, lấy hòm thuốc ra, bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh của cô, cúi đầu băng bó miệng vết thương trên tay do bị mảnh sức vỡ cắt trúng: "Con xin lỗi."
Đàm Thanh hoàn toàn có thể ly hôn với Tống Minh Hải sớm hơn.

Nhưng một khi ly hôn, tất nhiên cô sẽ không có cách nào giành quyền giám hộ của Tống Yếm với người ba ruột như Tống Minh Hải, đến lúc đó Tống Yếm chỉ có một người giám hộ hợp pháp là Tống Minh Hải, vậy thì Tống Minh Hải có thể không chút cố kỵ rồi làm ra việc gì đó, ai mà biết được.

Cho nên Đàm Thanh đành chờ đến khi Tống Yếm thi đại học xong, mới dám chân chính rời khỏi Tống Minh Hải.

Việc này Đàm Thanh không nói, nhưng Tống Yếm đều hiểu hết.

Đàm Thanh cố nén nước mắt sờ đầu của cậu: "Không sao, sẽ tốt cả thôi, chúng ta phải nhịn một chút."
Nhịn thêm một chút, nhịn qua mùa hè khắc nghiệt và trời đông giá rét dài đằng đẵng này, rồi ta sẽ gặp lại mùa xuân trăm hoa đua nở.


Cũng nhờ đây là một xã hội có trình độ khoa học kỹ thuật phát hiện cao, cho nên khi một người thật sự vô cùng nhung nhớ một người, sẽ luôn có biện pháp nói ra hết thảy sự nhớ nhung của bạn với người đó.

Mỗi khi nghỉ học quay về nhà, Đàm Thanh luôn đưa điện thoại của cô cho Tống Yếm, như vậy thì cậu có thể video call cho Hạ Chi Dã suốt một ngày một đêm.

Đôi khi tưởng chừng như có vô số lời muốn nói, nghe đối phương kể lại những câu chuyện thú vị kỳ lạ đã xảy ra trong trường học, lại ghen tuông kiểm tra xem có nữ sinh nào lén lút tặng quà cho người kia hay không.

Có đôi khi lại không cần nói một lời, từng người bật video lên, đặt bên cạnh gối đầu, làm bộ như bọn họ vẫn nằm ngủ cạnh nhau, ai cũng không nhắc đến mấy chuyện thương tâm đó nữa.

Mà mỗi khi có ai đó không ngủ được, đột nhiên mở bừng mắt, luôn luôn vô tình bắt gặp được đôi mắt chưa kịp nhắm lại của đối phương.

Sau đó im lặng không chút tiếng động đối diện với nhau một hồi lâu, mãi cho đến khi có một trong hai người cuối cùng cũng không nhịn được, đỏ mắt, quay mặt đi, tất cả cảnh thái bình ngụy tạo mới tự dưng sụp đổ, toát ra sự nhớ thương tha thiết mà bọn họ cố gắng giấu giếm nhưng chẳng giấu nỗi.

Bọn họ thương nhớ lẫn nhau, hai ngày một tháng chẳng thể nào sánh kịp với nỗi nhớ ấy.

Vì thế mà Hạ -ngôi sao sáng của nền văn học- Chi Dã đã tìm về phương thức liên lạc cổ xưa nhất của nhân loại.

--- Hắn bắt đầu viết thư cho Tống Yếm, sau đó chuyển phát nhanh qua SF Express.

Cái ngày cậu nhận được bức thư đầu tiên của Hạ Chi Dã, là xuân phân.

*Xuân phân theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa mùa xuân.

Hạ Chi Dã viết: Ngô phu Tống Yếm, hiện tín như ngộ, triển tín thư nhan, hoa đào trên sườn núi phía sau trường Tam trung đã nở rồi, tôi nhớ cậu.

*Chồng tôi Tống Yếm, thấy thư như thấy người, mở thư lòng an nhiên, hoa đào trên sườn núi phía sau trường Tam trung đã nở rồi, tôi nhớ cậu.

Vì câu dưới có nhận xét bức thư này viết nửa nạc nửa mỡ nên tui để nguyên mấy cụm từ Hán Việt nhé.

Nửa nạc nửa mỡ, không đầu không đuôi, chẳng chút dinh dưỡng, lông gà vỏ tỏi, buồn nôn làm màu.

*Nửa nạc nửa mở: 不文不白, một cụm từ chỉ cách viết nửa tiếng phổ thông nửa tiếng xưa.

Lúc Tống Yếm ngồi một mình trong phòng học mở hộp chuyển phát nhanh ra, nhịn không được mỉm cười mắng một câu ngu ngốc.

Bạn học mới ngồi bên cạnh kinh ngạc: "Đù má, Tống Yếm, cậu thế mà cũng cười à?"
Tống Yếm ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, ngón tay nắm lấy bức thư khẽ dừng một chút, sau đó lại cúi đầu, đọc lá thư kia thêm một lần nữa.

Hóa ra rời khỏi Hạ Chi Dã, đi đến một hoàn cảnh mới hoàn toàn xa lạ, cậu lại bắt đầu trở về bộ dáng như trước.

Không thích nói chuyện, lạnh lùng quái gở, không có người có thể giao lưu tâm sự, không có người để tin tưởng, luôn một mình một cõi ngồi trong một góc của phòng học, ngoại trừ vùi đầu học tập thì chính là giải đề, chẳng có mấy hứng thú với tất cả sự vật khác bên ngoài.

Có đôi khi, thậm chí cậu còn rọi đèn pin tỏng phòng vệ sinh rồi học bài đến 3, 4 giờ snags, sau đó lúc 6 giờ 50 phút lại một mình một người xuất hiện đúng giờ ở phòng tự học.

Bạn cùng phòng mới cảm thấy quả thật khó tin: "Tống Yếm, cậu không cần ngủ à?"
Tống Yếm trả lời: "Ừ, tôi không thích ngủ."
Nhưng thật ra không phải cậu không thích ngủ, là do ngủ không ngon mà thôi.

Cậu không có nói cho bất cứ người nào, bao gồm cả Hạ Chi Dã, cậu lại bắt mất ngủ rất nghiêm trọng.

Từ lúc bắt đầu chỉ có một viên thuốc ngủ, lại thêm hai viên, thậm chí có đôi lúc sẽ lớn mật uống thêm ba viên, cũng không có tác dụng.

Một khi nhắm mắt lại, cậu sẽ cảm thấy bản thân đang đứng bên cạnh bờ vực sâu thẳm đen nhánh, không có đường đi, không có chỗ đến, phía sau là sự cô độc và tuyệt vọng vô tân đang truy đuổi cắn nuốt, thế cho nên cậu nghĩ, liệu có thể từ trên này nhảy xuống vách núi được không.

Lần đầu tiên cậu lại bắt đầu sinh ra ý nghĩ này một lần nữa, Tống Yếm đột nhiên hoảng sợ ngồi bật dậy khỏi giường, cậu cảm thấy đây là điềm báo tái phát của bệnh trầm cảm.

Nhưng mà cậu không thể tái phát, cậu đã đồng ý với Hạ Chi Dã rằng sẽ ngoan ngoãn chờ hắn tìm đến cậu, vì thế nên cậu ngồi dậy,
Bởi vì cậu còn chưa được ngắm hoa đào trên sườn núi phía sau trường Tam trung.

Cậu gửi lại cho hắn một bức thư: Sang năm nhớ cho tôi xem.

Từ đó về sau, gần như ngày nào Tống Yếm đều sẽ nhận được chuyển phát nhanh từ phòng bảo vệ trước cổng trường.

Có đôi khi thư sẽ rất ngắn, chỉ là một câu tôi nhớ cậu.

Có đôi khi thư rất dài, sẽ kể một đống chuyện thú vị.

Từng bức thư tích góp đầy một thùng giấy, Hạ Chi Dã nói mấy thứ đó là minh chứng tình yêu mà tin nhắn, cuộc gọi hay video call trên Wechat không thể nào vượt qua.

Chờ sau này về già sẽ lấy ra đọc, đây nhất định là trải nghiệm tình yêu lãng mạn nhất và cảm động nhất.

Tống Yếm cảm thấy Hạ Chi Dã thật lạc quan.

Cậu cá rằng qua mấy năm nữa lấy ra đọc, Hạ Chi Dã chắc chắn sẽ ghét bỏ bản thân hắn lúc đó sao lại buồn nôn và ấu trĩ như vậy cho xem.

Nhưng những lá thư được gửi cho cậu mỗi ngày để thay thế cho phương tiện liên lạc điện tử này thật sự là niềm an ủi lớn nhất trong chuỗi ngày dài cô độc ấy của cậu.

Cậu biết tiểu Béo đã giảm cân, tiểu Mạt Chượt cũng cao lên, Triệu Duệ Văn bắt đầu theo đuổi Khổng Hiểu Hiểu, Nguyễn Điềm kết hôn với bạn trai của cô, và Chu Tử Thu đã thành công bẻ cong bản thân.

Và ở một nơi nào đó, bọn họ cũng nhớ đến Tống Yếm trong một buổi sớm mai, sau đó thở dài một hơi: "Cũng không biết bây giờ anh Yếm sống như thế nào."
Tống Yếm nói với bọn họ, cậu sống rất khá.

Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cậu bị Tống Minh Hải đưa vào một trại tập huấn thi đại học hoàn toàn khép kín, và mất liên lạc với toàn bộ thế giới bên ngoài khoảng hơn một tháng, rốt cuộc cậu đã ngã bệnh ngay tuần cuối cùng của tháng tám.

Bệnh đến không báo trước, nhưng khí thế lại rất dữ dội, sốt nhẹ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác nhưng không thể khỏi hẳn, ban ngày thượng thổ hạ tả, ban đêm mơ thấy ác mộng rồi đổ mồ hôi trộm, cái gì cũng ăn không vô, ngủ như thế nào cũng ngủ không được.


Một trận ốm kéo dài rất nhiều ngày, thân hình thiếu niên vốn đã đơn bạc, bây giờ đã gầy đến nỗi trông như một bộ xương khô.

Bác sĩ nói, đây đều là do nguyên nhân tâm lý gây nên, nếu không trị liệu đàng hoàng, sợ là sẽ khiến cho cậu nhóc phế luôn.

Tống Minh Hải cuối cùng cũng chấp nhận để Đàm Thanh tới chăm sóc cậu, nhưng vẫn không cho cậu liên lạc với Hạ Chi Dã như cũ, hơn nữa sau khi ngàn dặn vạn dò bác sĩ và hộ sĩ trong phòng bệnh VIP không cho bất kỳ người nào không phải người thân đến thăm, mới vội vàng đi giải quyết mấy việc sứt đầu mẻ trán trên thương trường.

Mà lúc Đàm Thanh dẫn theo Tống Nhạc Nhạc xuất hiện trong phòng bệnh, một lớn một nhỏ, nhìn thấy bộ dạng đang nằm trên giường của Tống Yếm, bỗng chốc đỏ bừng hốc mắt.

Tống Nhạc Nhạc chạy lại ôm chầm Tống Yếm: "Huhuhuhu, anh hai đừng bệnh nữa, anh hai khỏe lại nhanh lên, bởi vì anh hai không được gặp anh Hạ nên mới bị bệnh ạ? Em đem Tống Tiểu Hỉ đến đây cho anh nè, anh mau khỏe lên đi nhé, được không ạ..."
Đàm Thanh đỏ mắt đặt chậu cây vạn tuế bé xíu lên tủ trên đầu giường bệnh: "Con nít cái gì cũng hiểu, nhưng cái gì cũng không hiểu, nó nói anh Hạ của nó nói với nó rằng, chỉ cần con cầu nguyện với cây thần, anh Hạ sẽ xuất hiện rất nhanh, à...!Dì ra ngoài một lát nhé."
Có lẽ là không muốn bị con trẻ nhìn thấy bản thân thắt thố, Đàm Thanh mới nói được một nửa, có hơi nghẹn ngào, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, định bình ổn lại cảm xúc, để bản thân không làm trò khóc lóc trước mặt mấy đứa nhỏ.

Mà Tống Nhạc Nhạc vẫn còn đang ở tuổi tác không thể che giấu cảm xúc, gục lên người Tống Yếm, chùi nước mắt nước mũi vào người cậu, khóc đến nỗi thở hổn hển: "Anh ơi, bọn họ nói anh không vui nên mới đổ bệnh, nhưng mà tại sao anh lại không vui thế, bởi vì không gặp được anh Hạ phải không anh? Vậy anh hai mau cầu nguyện với cây thần đi được không, anh Hạ sẽ xuất hiện ngay sau khi anh cầu nguyện đấy."
Tống Yếm dùng bàn tay bị chọc vài lỗ kim xoa xoa đầu của Tống Nhạc Nhạc, giọng nói khàn khàn: "Anh hai không thể cầu nguyện."
"Tại sao vậy ạ?"
Tống Nhạc Nhạc không rõ.

Tống Yếm cười cười: "Bởi vì anh không thể khiến anh Hạ của em nuốt lời được."
Trên thế giới này nào có cái gọi là cây thần, chẳng qua là do tên lừa đảo kia lừa con nít mà thôi.

Tên lừa đảo kia bây giờ cũng bị trong nhà cấm đoán, hạn chế nguồn thu nhập, ngay cả Hạ Du cũng bị cưỡng ép không cho giúp hắn, cho dù hắn biết cậu đổ bệnh, ngoại trừ phí công lo lắng một hồi, thì có thể làm cái gì đây.

Nhưng Hạ Chi Dã đã từng hứa với cậu rồi, nhất định sẽ nói được làm được.

Cho nên cậu không thể khiến hắn phá vỡ lời hứa.

Chỉ cần cố gắng một chút là được.

"Anh mệt rồi, muốn đi ngủ một lát, em tự chơi nhé, được không." Tống Yếm quả thật cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn khép mắt lại rồi nghỉ ngơi một chặp.

Tống Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bưng Tống Tiểu Hỉ lén lút ra ngoài, trốn vào một góc của hành lang, ngồi xổm xuống, nhìn chậu cây vạn tuế bé xíu, nhớ đến việc Hạ Chi Dã từng nói nếu Nhạc Nhạc của chúng ta có đủ thành ý, nói không chừng cũng sẽ linh nghiệm với cậu nhóc, gắt gao mím môi.

Tuy rằng nhóc không phải là một đứa trẻ thông minh có thành tích cao, nhưng nhóc cũng không có ngốc.

Nhóc biết một chậu cây vạn tuế nho nhỏ không thể biến ra anh Hạ được, vì thế nên nhóc lấy chiếc đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ của nhóc ra, bấm số máy mà lần trước Hạ Chi Dã đã lưu trong đồng hồ của cậu nhóc.

"Alo, cây thần phải không, anh trai em bị bệnh rồi, tôi muốn giúp anh ấy cầu nguyện, tôi có rất nhiều rất nhiều thành ý, bởi vì anh trai của tôi siêu siêu khó chịu."
Lúc Hạ Chi Dã nhận được điện thoại của Tống Nhạc Nhạc, hắn đang vùi đầu khổ cực giải đề.

Hắn là một người thông minh nhưng lười biếng, bởi vì không cần phí sức quá nhiều mà vẫn có thể làm việc có hiệu quả hơn người khác nhiều, thế nên hắn sống theo kiểu được chăng hay chớ, tản mạn tùy ý, trước nay cũng chưa từng có suy nghĩ nhất định phải phấn đấu trong chuyện thành tích thi đua gì đó.

Nhưng bắt đầu từ khi hắn muốn chăm sóc chu đáo cho Tống Yếm cả đời và kể từ ngày Tống Yếm không thể không rời khỏi Nam Vụ, hắn quyết định rằng hắn cần phải nỗ lực càng nhiều càng tốt, bởi vì chỉ khí nào có đủ sự cố gắng, trở thành một người đủ mạnh mẽ và ưu tú, mới có thể bảo vệ được tất cả mọi thứ hắn quan tâm.

Không chơi game nữa, không còn ngủ gục trong giờ học, ngoại trừ lúc ăn ngủ, hắn gần như dùng tất cả thời gian để viết thư cho Tống Yếm và học bài.

Việc này đối với phụ huynh mà nói, là một hiện tượng rất đáng mừng, nếu như không phải ở nhà Hạ Chi Dã càng ngày càng trầm mặc.

Mà ông Hạ dường như cảm thấy hổ thẹn với đứa cháu trai này nên kể từ khi vừa nghỉ hè, ông chưa từng về nhà lần nào cả.

Chỉ còn lại Hạ Du một bên bị ông Hạ ra lệnh giám sát Hạ Chi Dã, không cho Hạ Chi Dã bất kỳ khoản tiền nào, cũng không được phép Hạ Chi Dã đi gặp Tống Yếm, một bên lại đau lòng cho thằng em trai ngốc nhà mình.

Ngồi trong phòng khách, nhìn bộ dáng vùi đầu khổ học của Hạ Chi Dã qua tấm kính ngay chỗ rẽ, nghe tiếng sấm sét ấm ầm và cơn mưa to tầm tã bên ngoài cửa sổ, bưng ly cà phê, thở dài thườn thượt.

Nhưng mà còn chưa thở dài xong, đã thấy Hạ Chi Dã nhận điện thoại, sau đó lung tung thu dọn cặp sách, vác lên vai, rồi bước nhanh đến trước mặt cô: "Chị, em ra ngoài một chuyến."
Hạ Du: "?"
"Tống Yếm bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, em phải đi thăm cậu ấy."
"Không được, nếu ông nội phát hiện, đừng nói là em, ngay cả chị và anh rể của em cũng sẽ bị phạt, đâu phải em không biết..."
"Chị, em xin chị."
Hạ Chi Dã từ nhỏ đến lớn đều tồn tại như thiên chi kiêu tử chúng tinh phủng nguyệt, đã bao giờ nói ra mấy lời như thế này đâu.

Hạ Du ngồi trên ghế sofa, bưng cà phê, ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn đĩnh đạc không biết đã trưởng thành như vậy từ bao giờ, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng than thở một tiếng: "Em đi rồi có ích gì chứ.

Em cho rằng em đi là có thể gặp được thằng bé à, ba thằng bé không có dễ nói chuyện như nhà của chúng ta đâu, mẹ kế của em ấy cũng là hôm nay mới được người đó."
Hạ Chi Dã nắm chặt quai đeo cặp sách trên vai: "Chị biết trước rồi?"
"Cũng là nhờ chị Đàm mới vừa nói cho chị, chị ấy nói nếu không phải người thân thì không thể vào thăm, Nam Vụ Bắc Kinh đều đổ mưa to, em có đi cũng chỉ là một chuyến tay không thôi, khi về còn phải bị ông nội phạt nữa, tội tình gì chứ.

Gọi video call, không phải cũng giống như vậy à."
"Không giống."
"Tại sao lại không giống."
"Bởi vì em đã hứa với cậu ấy rằng em sẽ nói được làm được."
Nói xong, cầm lấy cây dù để ở huyền quan, rồi xoay người bước vào trong màn mưa tầm tã xối xả của những ngày hè.

Trên người hắn chỉ có 400 tệ, không đủ mua một chiếc vé máy bay từ Nam Vụ đến Bắc Kinh, nhưng mà vẫn đủ để hắn mua một tấm vé đứng trên xe lửa màu xanh đi đến Bắc Kinh.

Hắn nói với Tống Nhạc Nhạc, tại vì đây là nguyện vọng do Tống Nhạc Nhạc chuyển giao nên thần tiên cần phải xử lý trễ một ngày, trước khi hắn đến thì cậu nhóc phải giữ bí mật, ở bên cạnh chăm sóc anh trai, để anh trai cơm nước đàng hoàng, như vậy thì khi anh hai thức dậy, sẽ được nhìn thấy một bất ngờ thật lớn.

Vì thế mà trong buổi sớm nai sấm sét ầm ầm, mưa sa gió giật, Tống Yếm bị Tống Nhạc Nhạc đánh thức giữa sự mỏi mệt vô bờ bến.

Tống Nhạc Nhạc ôm một cái chai có chứa một nhánh cây trong tay, đáy mắt là sự hưng phấn không thể che giấu: "Anh ơi, anh ơi, hoa quế nở rồi, anh ngửi thử xem, thơm lắm."
Tống Yếm nhìn mấy đốm trắng li ti giữa những lá cây, mới bừng tỉnh phát hiện ra đã là cuối hè, lại đến mùa hoa quế nở rộ.

Chỉ là không biết năm nay ở hẻm Tại Tửu, có thể gặp lại cậu thiếu niên trong hương quế thơm nồng không nữa.


Đầu ngón tay của cậu gảy gảy nhánh hoa quế: "Ừm, rất thơm."
Tống Nhạc Nhạc nâng hoa, nháy mắt: Dưới lầu bệnh viện còn có rất nhiều hoa quế, rơi đầy đất luôn ý, anh hai có muốn đi xuống đó ngắm hoa không ạ."
Tống Yếm xoa xoa giữa mày: "Anh, có hơi mệt, không đi đâu."
Tống Nhạc Nhạc lại không thuận theo không buông tha: "Ai da, anh hai đi đi mà, đi mà đi mà đi mà."
Tống Nhạc Nhạc không phải là người tùy hứng làm nũng không hiểu chuyện như vậy.

Cậu nhóc như bây giờ, hơn phân nửa là vì muốn dỗ cho cậu vui vẻ.

Không có lý nào lại đi làm tổn thương tấm lòng của con nít cả.

Nghĩ như vậy, Tống Yếm bất đắc dĩ nắm kéo của Tống Nhạc Nhạc, mặc một cái áo khoác bên ngoài bộ đồ của bệnh nhân: "Đi thôi, em muốn xem xem rốt cuộc là hoa thơm bao nhiêu."
"Cực kỳ thơm, vô cùng thơm, thơm đến nỗi muốn khóc luôn ý."
Tống Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ đỡ lấy cánh tay của Tống Yếm, thừa dịp hộ sĩ trực ban không chú ý, mới dẫn cậu xuống dưới lầu.

Thật ra Tống Yếm cũng chẳng có bao nhiêu chờ mong.

Cậu đã từng ngắm loại hoa quế đẹp nhất ở hẻm Tại Tửu, hoa quế ở nơi này, dù đẹp thì có thể đẹp đến mức nào chứ.

Mà cậu vừa đi theo Tống Nhạc Nhạc xuống lầu, Tống Nhạc Nhạc bỗng buông lỏng tay ra, tung ta tung tăng không biết chạy đến chỗ nào, cậu cũng lười so đo, đừng cạnh cửa sổ, nhìn sắc trời tăm tối bên ngoài cửa sổ, cảm thấy cơn mưa hôm nay thật lớn, lớn cứ như cậu đã quay về Nam Vụ.

Tính thử, cách lần đầu tiên cậu gặp Hạ Chi Dã đã đúng tròn một năm, chỉ là không biết lần sau gặp mặt là khi nào nữa.

Có lẽ, chắc phải đợi một năm nữa.

Cũng không biết cậu có thể nhớ Hạ Chi Dã đến nỗi nhớ nhung thành bệnh hay không đây.

Nghĩ thế, cậu bống nghe thấy một tiếng Tống Yếm quen thuộc.

Cậu nghĩ bản thân quả nhiên đã nhớ nhung thành bệnh, xuất hiện cả ảo giác luôn này.

Ngay sau đó, cậu lại nghe thấy một tiếng Tống Đại Hỉ.

Cậu ngơ ngác một hồi, như là khó mà tin được.

Nhưng mà điệu cười lười biếng vô cùng quen thuộc ở phía sau lại lọt vào tai cậu lần nữa: "Tôi nhận được nguyện vọng do Tống Tiểu Hỉ truyền đạt, nên đến thăm cậu, cậu không định nhận à?"
Đầu ngón tay rũ bên người của Tống Yếm không tự giác cuộn tròn lại, khóe mắt cũng chẳng biết vì sao mà bỗng nhiên chua xót.

Cậu cảm thấy nhất định đây là ảo giác của mình, không có khả năng là sự thật được, không tin thì cứ quay đầu lại sẽ biết.

Cậu không dám chất chứa bất kỳ hy vọng nào mà xoay đầu lại.

Sau đó chợt nhìn thấy Hạ Chi Dã đứng dưới hành lang bên ngoài ô cửa, cầm dù, hình như trông rất bụi bặm và mệt mỏi, nhưng vẫn cong cong cặp mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp rồi cười với cậu như cũ: "Thế nào, Yếm cưa của chúng ta mới nửa năm không gặp, mà đã không nhận ra người bạn trai đẹp bá cháy bọ chét như vậy rồi à? Có phải bạc tình bạc nghĩa quá rồi không."
Lười biếng bất cần lại không biết xấu hổ.

Miệng toàn nói phét chẳng có chút đứng đắn.

Ngoại trừ Hạ Chi Dã, Tống Yếm không quen biết người thứ hai nào giống như vậy bao giờ cả.

Cho nên người kia chỉ có thể là Hạ Chi Dã.

Nhưng mà mẹ nó cậu mới bạc tình bạc nghĩa.

Tống Yếm bước qua đó, hung hăng đấm Hạ Chi Dã một quyền, lại đấm đến nỗi khiến cho bản thân đỏ bừng hốc mắt, cổ tay nhói đau.

Thế nên tiếp tục hung dữ đạp Hạ Chi Dã một cái, lại đá đến mức cổ họng như thắt lại, lồng ngực đau đớn.

Tại sao nửa năm không gặp, tính tình của công chúa Yếm Yếm nhà bọn họ vẫn kém như vậy chứ.

Hạ Chi Dã khẽ cười một tiếng, ôm Tống Yếm vào trong lòng, để mặt của cậu vùi vào hõm vai của hắn, làm bộ như không hề cảm nhận được sự ướt át xuyên thấu qua lớp vải áo thun mỏng manh truyền đến da thịt, thấp giọng nói: "Tống Yếm, tôi rất nhớ cậu."
Thế cho nên dù bọn họ có nói chuyến đi này mưa gió gấp gáp và vô nghĩa, nhưng tôi chỉ muốn gặp cậu ngay trong mùa hoa nở rộ.

Hết chương 77.

Lời của tui:
Chưa xong đâu mấy bồ, đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về.

Còn 5 chương nữa là hoàn chính văn rồi, nhưng còn tận 15 phiên ngoại cơ.

Thấy phiên ngoại nhiều quá mà muốn khóc quá, tại vì tui sắp đi học lại rồi đó....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi