ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Đây đã là đêm thứ ba trong nhà cổ rồi.

Tiết tấu của cửa chơi này có vẻ chậm hơn so với rank Vàng một chút.

Nếu muốn suy ra lý do thì chắc có lẽ là do mỗi người chơi đều nắm giữ một ít manh mối, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ hết.

Tiếng ma nữ khóc than lại vang lên lần nữa, Kiều Vân Tranh đang ngồi trước bàn, mượn ánh trăng để nghiên cứu cây trâm vàng mới phát hiện được kia.

Còn Phó Lam Tự thì đang gối hai tay nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô nghe Kiều Vân Tranh thấp giọng nói: “Em Lam, hình như cây trâm này thiếu phụ kiện rồi.”

“… Phụ kiện gì cơ?”

“Ở dưới hoa mai chỗ đầu trâm có lỗ, theo lý mà nói, hẳn sẽ dùng để cắm thứ gì đó vào.”

“Chuyện này có nghĩa là chúng ta vẫn chưa tìm được thứ gì đó, tất nhiên, cũng có thể là đã bị người khác tìm ra rồi — Manh mối lần này vụn quá, không thể xác định chắc chắn được.”

Phó Lam Tự nói xong, một lúc lâu vẫn chưa nghe Kiều Vân Tranh đáp lại nên hơi nghi hoặc.

“… Anh Vân?”

Vẫn chẳng có ai trả lời.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn tới cạnh bàn nhưng chẳng thấy gì, không có ai đang ngồi đó hết.

Cây trâm đó vẫn đặt cạnh ngọn đèn, đuôi trâm sắc bén toát ra ánh sáng lạnh lẽo ẩn hiện.

“Anh Vân?”

Tổng thể căn phòng này rộng như thế nhưng mới nãy chẳng nghe được bất cứ tiếng động nào, Kiều Vân Tranh chắc chắn sẽ không ra ngoài mà chẳng nói tiếng nào như thế.

Hai người ở gần tới mức chỉ cần giơ tay đã đụng được, thế mà anh lại như biến mất trong hư không.

Phó Lam Tự lập tức xuống giường, đi một vòng quanh phòng, tiếc là chẳng thu hoạch được gì.

Tự dưng cô lại thấy hơi buồn bực trong lòng, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn đôi chút.

Tâm trạng bực bội chưa từng xuất hiện đang như một tấm lưới che trời, bao trùm lấy cô trong tích tắc.

Cô quay mặt sang hướng cửa chính, cắn chặt răng, ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nhưng bên tại lại có tiếng ù ù như tiếng động cơ, tiếng khóc của ma nữ kia càng lúc càng sắc nhọn khiến cô không thể nào tập trung tinh thần và thể lực được.

Sau lưng đột nhiên có một cơn gió lạnh ập tới, Phó Lam Tự rùng mình, đột nhiên quay người lại —

Trong một khoảnh khắc, cô thấy như mình bị choáng vài giây nhưng thị lực lại nhanh chóng khôi phục được.

Cô nhìn thấy ở cạnh bệ cửa sổ có một người đang đứng.

Hoặc nói cách khác, một người giấy đang đứng.

Người giấy đó mặc đồ xanh đỏ, khuôn mặt rất mơ hồ, nhưng vóc dáng lại cao bằng cô.

Hơn nữa, chỗ trán của người giấy lại bị đóng một cây đinh gỗ rất sâu.

Chẳng biết cửa sổ đã bị mở ra từ khi nào, gió đêm thổi làm người giấy loạng choạng, nó chậm chạp lê đôi chân giấy tới phía cô, mỗi bước đi đều sẽ phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” khi ma sát với mặt đất.

Phó Lam Tự thuận tay nhặt cây trâm trên bàn lên, thận trọng lùi ra sau.

Nhưng người giấy vẫn từng bước ép tới, mãi tới khi cô dán lưng vào vách tường, chẳng thể nào lùi được nữa.

Trong khe hở chỗ bị đóng đinh gỗ ở trán nó từ từ có khói đen túa ra, càng lúc càng dày đặc, cho tới khi hoàn toàn bao trùm lấy Phó Lam Tự.

Ngay sau đó, Phó Lam Tự chợt có cảm giác có một bàn tay lạnh như băng, xuyên qua làn khói đen để siết chặt cổ mình.

Hai bàn tay đó như giấy nhưng mạnh tới lạ thường, không phải thứ mà cô có thể dễ dàng tránh thoát được.

Cổ họng truyền tới cơn đau rát, xương cổ kêu răng rắc, cô gần như không thở nổi nữa.

Lúc này đây, cô không còn lựa chọn nào khác.

Cô nắm chặt cây trâm trong lòng bàn tay, giơ lên trước mặt người giấy rồi đâm mạnh xuống.



“Em Lam!”

Trong làn sương khói, Phó Lam Tự loáng thoáng nghe có người đang gọi tên mình, tựa như truyền tới từ một chân trời xa xôi nào đó.

Là giọng của Kiều Vân Tranh, một giọng điệu bối rối và lo lắng chưa từng thấy.

Bối rối, lo lắng, những từ ngữ như thế không phải dùng để miêu tả anh.

Cô mơ hồ ngửi được mùi máu tanh, lúc này, cổ chợt được thả lỏng ra, cơn đau đớn và ngạt thở đã biến mất.

Giữa khuỷu tay trở nên ấm áp, nhịp tim ai đó vừa nhanh vừa mạnh đang từng chút vang lên bên tai cô.

Cô mở choàng mắt ra, khói đen trước mặt đã tan biến hết, tầm mắt trở nên rõ ràng trở lại.

… Cô vẫn đứng trước bàn vuông, vẫn đang nắm chặt cây trâm kia, mà đuôi trâm hướng xuống đang nhỏ máu.

Cô bị Kiều Vân Tranh ôm trong lòng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh Vân?” Sửng sốt một lúc lâu, bấy giờ cô mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên, nét mặt nghiêm túc, “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiều Vân Tranh nắm vai cô, nghiêm túc quan sát cô một phen, mãi tới khi xác nhận cô thực sự đã bình thường trở lại mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi lại thở dài.

“Ừm, tự dưng em lại xuống giường giật lấy cây trâm, giơ tay muốn đâm vào động mạch cổ của mình, cứ như bị điên ấy, tôi cản không được luôn.”

Sắc mặt anh hơi tái, chắc cũng bị cô dọa sợ rồi.

Phó Lam Tự nhìn xuống, thấy lòng bàn tay anh bị rạch một vết thương rất dài, máu đang chảy dọc theo ống tay áo nên lập tức thấy áy náy.

“Tôi… làm anh bị thương hả?”

“Tình thế cấp bách mà, nếu phải đâm cây trâm này xuống thì tất nhiên phải đâm vào người tôi rồi.” Trông Kiều Vân Tranh có vẻ không mấy để ý, anh ấm áp trấn an cô, “Đây là cách ít nguy hiểm nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc đó, em không cần cảm thấy quá áy náy đâu, dù sao nếu đổi chỗ lại, em cũng sẽ không ngồi yên nhìn tôi đâu, đúng không?”

Phó Lam Tự im lặng một lúc lâu, xoay người lấy hộp thuốc thoa từ trên ngăn tủ cao nhất xuống.

Hiện tại cuối cùng cô cũng hiểu tại sao ở đây lại vô cớ bày một hộp thuốc cầm máu rồi, chính là dành cho người chơi xui xẻo dùng chứ còn sao nữa.

Cô giúp anh thoa thuốc, cắt miếng vải trắng phủ trên giỏ liễu để băng bó vết thương trên tay của anh.

“Ừm, nhưng tôi vẫn mong tình huống này xảy ra càng ít càng tốt.”

Kiều Vân Tranh xoa đầu cô, rất dịu dàng dỗ dành: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng sao hết, em nói cho tôi biết trước đi, rốt cuộc khi nãy là sao vậy?”

“Theo góc nhìn của tôi thì là tự dưng anh biến mất tăm, sau đó ở cửa sổ xuất hiện người giấy, xông tới muốn bóp ch3t tôi — Trên đầu người giấy còn đóng một cây đinh gỗ, y hệt với cây trong giỏ kia ấy.”

“Ý em là có người chơi sử dụng chú thuật người giấy rồi?”

“Đúng thế, nếu chúng ta tìm được quyển sách đó thì hẳn người khác cũng sẽ tìm được thôi.”

Rất rõ ràng, ai mà chịu bỏ lỡ cơ hội tốt thế này chứ?

Ánh mắt Kiều Vân Tranh hơi trầm xuống, anh nhìn vết thương trong lòng bàn tay chằm chằm, khóe môi chợt hiện ra một tia cười lạnh lẽo.

“Tôi biết rồi.” Anh nói, “Sáng mai để ý thử xem ai làm, không thể che đậy được giấu vết đâu.”

Nếu kẻ đó đã gửi thư khiêu chiến thì anh và cô phải tiếp chiêu mới đặng chứ.

*

Sáng hôm sau, ngoài dự đoán là có một người chơi nữ đã chết.

Lần này là bạn cùng phòng của Cố Mặc Trì, tên là Hà Oánh.

Không chết thảm khốc như Thôi Lỵ Lỵ đêm trước, Hà Oánh chết rất gọn gàng và đơn giản, ở chỗ trái tim có một lỗ máu, vết thương rất sâu, một cú trí mạng, máu cũng không chảy ra quá nhiều.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh vẫn đến hiện trường cuối cùng.

Hai người vừa tới đã thu hút rất nhiều ánh mắt, có người chơi nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của Kiều Vân Tranh, cũng có người nhìn Phó Lam Tự từ trên xuống dưới.

Phó Lam Tự đã nhìn thấy hết tất cả phản ứng của mọi người.

Cô quay đầu nhìn vào phòng, nhẹ giọng hỏi: “Chết thế nào vậy?”

“Tự sát.” Cố Mặc Trì hờ hững trả lời, “Nửa đêm ra ngoài, lúc quay về thì mất hồn mất vía, cầm kéo tự đâm vào ngực mình, tôi cản không được.”

Cặp đôi kia lén nhìn thoáng qua, Thư Anh hơi nhỏ giọng nói: “Anh là đàn ông mà, nếu muốn cản chắc chắn sẽ được.”

“Đúng thế, tôi mang hình tượng Thánh Phụ mà, nên giữ bản tính lương thiện, ai bị trúng tà cũng phải cứu chứ.” Cố Mặc Trì cười, “So sánh tí nhé cô gái, cô với bạn trai cô chắc chắn muốn sống sót chung đúng không? Thế nếu cuối cùng còn lại bốn chúng ta, trò chơi lại quy định chỉ có ba người được sống, lúc đó cô có thể bày tỏ tinh thần, tự nguyện hy sinh mình vì chúng tôi không?”

“…”

Thư Anh không lên tiếng, cô ta ý thức được mình đã nói ngu rồi.

Đúng thật, trong loại trò chơi này, làm gì có ai có nghĩa vụ phải bảo vệ tính mạng cho người khác chứ?

Số người được sống sót rất ít, nếu muốn sống tiếp thì không được nhân từ nương tay.

Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, thấy ông lão áo xám lại xách chổi và túi vải tới để thu dọn thi thể lần nữa, tất cả đều cảm thấy ở đây cũng vô ích, vì thế bèn giải tán.

Tờ giấy dán tên Hà Oánh trên cửa cũng bị xé đi.



Chẳng mấy chốc, tám người chơi còn lại vẫn tập hợp ở sảnh lớn để cùng ăn sáng.

Có lẽ là ảo giác mà lúc mọi người nhìn nhau dường như đều có chút nham hiểm.

Phó Lam Tự chậm rãi cắn bánh bao, sau một lúc lâu thì đứng dậy, đi tới cái nồi sắt bên cạnh múc cho mình và Kiều Vân Tranh thêm một bát cháo nữa.

Trước khi về chỗ ngồi, cô đột nhiên khom lưng xuống, bình tĩnh hỏi một người chơi nữ ở gần mình.

“Chị gái, có ăn thêm cháo không?”

Vừa nói, cô vừa làm như muốn lấy bát của đối phương.

Người chơi nữ đó có mái tóc ngắn ngang vai, mày rậm mắt to, tên Thường Như, là bạn cùng phòng với tên đanh đá Đậu Siêu. Chiều qua hai người còn xì xào bàn tán ở hành lang, chẳng biết đang nghiên cứu gì.

Thấy cô sắp đụng vào bát của mình, Thường Như vô thức giơ tay ngăn cản: “Không cần, tôi đã no rồi, không ăn thêm cháo nữa đâu.”

Phó Lam Tự nhìn lướt qua tay đối phương rồi thản nhiên nhìn sang chỗ khác.

“Ừm.”

Cô giơ chân lên dưới bàn, khẽ đá vào Kiều Vân Tranh một chút.

Kiều Vân Tranh nheo mắt lại, ngầm hiểu ý.

Bữa ăn này mọi người đều ăn rất vội, từng người thi nhau chạy thật nhanh.

Trên đường quay về phòng, Phó Lam Tự thấy Uông Đằng đang tới lui ở sân trước, trông bộ dạng có vẻ rất nôn nóng và bất an.

Kể từ khi chứng kiến cái chết bi thảm của Thôi Lỵ Lỵ, tinh thần của tên này có vẻ hơi thất thường, xem ra là ngu người đi rất nhiều rồi.

Vào phòng rồi đóng cửa lại, cô ngồi bên giường, bắt đầu bàn bạc với Kiều Vân Tranh.

“Tôi chắc chắn, trên tay Thường Như có vết thương do kéo đâm thủng.”

Khi nãy lấy cháo chỉ là cái cớ của cô thôi, cô đã phát hiện ra điều này trong lúc Thường Như cầm bát.

Dùng chú thuật người giấy phải cứa ngón tay rồi viết tên mục tiêu, đồng thời phải nhỏ máu lên đinh gỗ, không thể nào không có dấu vết được.

“Tất cả đều dán tên trên cửa, chỉ cần tìm được gợi ý trong sách, làm được người giấy thì việc dùng chú thuật này rất dễ dàng.” Kiều Vân Tranh lạnh giọng nói, “Nếu là cô ta làm thì tối chúng ta cũng thử một lần đi, chỉ định cô ta làm mục tiêu.”

Răng trả răng, mắt đền mắt.

Chưa kịp dứt lời, bên ngoài chợt vang lên một đợt gõ cửa.

Cả hai lập tức cảnh giác, Phó Lam Tự bước tới trước cửa, trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”

Người ngoài cửa rất thản nhiên: “Cố Mặc Trì.”

“…”

Cô và Kiều Vân Tranh sau lưng nhìn nhau, thấy Kiều Vân Tranh gật đầu, cô bèn mở cửa.

Vừa mở cửa ra, Cố Mặc Trì đã lách người đi vào, đóng kỹ cửa lại.

“Làm phiền hai người rồi.”

Y luôn nói chuyện kiểu cà lơ phất phơ, khó tránh khiến người ta có ấn tượng không đáng tin, nhưng thực chất, người không đáng tin sẽ không thể sống được tới rank Vàng. Không được trông mặt mà bắt hình dong là quy tắc cơ bản của trò chơi này.

Vì thế khi đối đãi với y, thái độ của Phó Lam Tự luôn rất thận trọng.

“Anh Cố có chuyện gì tìm chúng tôi à?”

“Có chuyện chứ, thấy tay anh Kiều bị thương, tôi nghĩ không thể không tìm hai người thương lượng một chút.”

Phó Lam Tự nhìn y, không nói gì.

Nụ cười của Cố Mặc Trì lại càng sâu hơn, thậm chí y còn ngả ngớn nhướng mày với cô.

“Sao thế, cô Phó, rốt cuộc cô đang có ý kiến chủ quan hay khách quan với tôi đây?”

“Tôi không có ý kiến gì với anh, chỉ có nghi hoặc thôi.”

“Hả? Nghi hoặc gì?”

Lúc này, Kiều Vân Tranh ngồi cạnh bàn im lặng nãy giờ chợt thản nhiên hỏi.

“Anh Cố, là anh giết Hà Oánh đúng không?”

Câu hỏi đi thẳng vào vấn đề, không có bất cứ cảnh báo nào trước, không hề cho Cố Mặc Trì có cơ hội phản ứng nào.

Cố Mặc Trì cau mày một cách rất khó nhận ra, y đảo mắt nhìn sang Kiều Vân Tranh.

“Mắt nhìn của anh Kiều độc thật đấy.” Y thừa nhận rất thoải mái, “Đúng thế, là tôi giết, nếu không phải vì chuyện tối qua như thế thì hôm nay tôi cũng chẳng cần tới tìm hai người.”

“Tại sao?”

“Vì chú thuật người giấy.” Cố Mặc Trì thản nhiên nói, “Hai người không cần giấu giếm tôi làm gì, chắc chắn là hai người biết rồi, nếu không vừa rồi trên bàn ăn, cô Phó cũng chẳng đi dò xét người chơi họ Thường kia, đúng không?”

Người đàn ông này thông minh và nhạy bén hơn so với tưởng tượng nhiều.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kiều Vân Tranh trầm ngâm: “Thế xem ra, anh Cố cũng trúng chiêu rồi à? Nhưng anh đâu có dấu vết bị thương gì.”

“Ở đây này.”

Nói xong, Cố Mặc Trì nhàn nhã giơ tay lên, bắt đầu cởi cúc áo khoác của mình.

Phó Lam Tự bên cạnh: “…”

Kiều Vân Tranh đứng dậy, cản giữa y với Phó Lam Tự: “Anh Cố, vui lòng giữ tự trọng.”

“… Tôi có gì mà không tự trọng chứ?”

Trong lúc nói chuyện, Cố Mặc Trì đã cởi áo khoác ra hết.

Cái áo thun trắng y mặc bên trong hiện ra một vết cắt đẫm máu, trông khá đáng sợ.

Sau đó, y lại vén áo thun lên bằng một tay.

Trông y có vẻ là người luyện võ, đường cong cơ ngực và cơ bụng rất mượt mà đẹp đẽ, cực kỳ gợi cảm.

… OK, đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là vết máu trên ngực y, dù không sâu, sau khi thoa thuốc cũng đã cầm được máu, nhưng dài chừng hai tấc, có thể nhìn ra là bị lệch khỏi trái tim trong lúc mấu chốt nên bị rạch thẳng tới phần bụng.

Phó Lam Tự nhíu mày: “Quả nhiên, tối qua anh Cố cũng rất nguy hiểm nhỉ.”

“Đúng thế, nhưng so với anh Kiều chỉ bị thương ở tay thì vận may của tôi hơi kém tí.”

“Người tối qua trúng chú thuật người giấy không phải anh ấy, là tôi.”

Rõ ràng Cố Mặc Trì rất kinh ngạc với đáp án này: “Là cô ư? Cô bị thương ở đâu vậy?”

Suy nghĩ một lúc, y lại tự hiểu ra: “À, là anh Kiều cứu được cô à?”

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Ở chung một phòng thì là đồng minh rồi, giúp một tay cũng nên mà?”

“Nếu bạn cùng phòng của tôi có thể nhận thức như anh Kiều thì cô ta đã không phải chết rồi.” Cố Mặc Trì nói, “Nhưng cô ta lại thừa lúc tôi bị thi chú mà muốn giế t chết tôi.”

“Lúc anh bị thi chú có còn cảm nhận được môi trường xung quanh không?”

“Thật không dám giấu, sức mạnh tinh thần của tôi mạnh hơn so với người bình thường một chút, đó cũng là nguyên nhân tôi có thể sống được tới giờ.” Cố Mặc Trì chỉ vào đầu mình, giọng điệu vẫn mang nét bình tĩnh đặc trưng, “Vì thế trong thế giới game, trong cùng hoàn cảnh, tôi sẽ ít bị ảnh hưởng bởi ma quỷ hơn người khác nhiều.”

“Cơn đau khiến tôi tỉnh táo lại ngay, tối qua đáng lẽ tôi định dùng kéo đâm thẳng vào tim mình, kết quả ngay khoảnh khắc sống còn, tôi đã cố gắng khiến nó lệch đi, tâm trí cũng tỉnh táo lại.”

“Ai ngờ chưa tỉnh lại được bao lâu thì Hà Oánh đã dùng thắt lưng của cô ta để siết cổ tôi, tôi còn làm gì được nữa? Chỉ có thể giết cô ta để diệt trừ rắc rối về sau thôi.”

Người chơi rank Vàng đa số đều là người dùng thủ đoạn ác độc, đã có ý định giết người rồi thì chắc chắn sẽ không giữ lại, nếu không dù lần này có tha thì cũng khó nói lần sau đối phương có lại ra tay tàn nhẫn với mình hay không.

Tóm lại, dù là do sợ hãi kiêng dè hay chỉ đơn giản là muốn loại trừ một đối thủ cạnh tranh thì Hà Oánh cũng đã ra tay với y, mối quan hệ đồng minh tan vỡ, thế là y cũng đáp trả ngay, chẳng nương tay chút nào.

Cố Mặc Trì nghiêng đầu bước tới một bước, từ góc độ của Phó Lam Tự có thể dễ dàng nhìn thấy một vết dây hằn nông trên cổ y, có lẽ y không nói dối.

Cô suy nghĩ một lúc rồi quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Kiều Vân Tranh.

“Nghe ý của anh Cố thì hình như muốn hợp tác với chúng tôi rồi, thế nội dung hợp tác thế nào nhỉ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi