ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Lần này về tới hiện thực, Phó Lam Tự phải mang theo vài vết thương nhỏ bị tóc ma nữ cứa.

Dù không nghiêm trọng nhưng anh em nhà họ Bạch, kể cả Kỷ Linh vẫn cứ hô hào một phen, nhao nhao thoa thuốc cho cô.

“Xem ra đấu thăng cấp ở Vàng IV thực sự rất khó.” Bạch Tiêu nói, “Anh còn nhớ từ sau lần bị chặt chân, mấy năm nay Lam Lam chưa bao giờ bị thương nữa.”

“Hơi khó thật, rất nhiều cạm bẫy.” Phó Lam Tự thở dài, “Cơm cũng không ngon.”

“Nữa anh sẽ nấu canh gà hầm nấm để em bồi bổ.”

“Được, rất được.”

Kỷ Linh nhiệt tình đề nghị: “Ở góc đường số 0 mới mở một nhà hàng, nghe nói cơm niêu với cơm cuộn rất ngon, mai chúng ta đi chung nhé?”

“Được, rất được.”

Bạch Sanh cũng không chịu yếu thế: “Ở đối diện nhà chúng ta mới mở quán thịt nướng, có bán mang đi, tối mai ghé ăn tối đi.”

“Được, rất được.”

Mỗi lần xuyên việt về phải ăn uống thả cửa để làm dịu đi bóng ma mà thế giới trò chơi đem lại.

Nửa tháng tiếp theo kéo dài tới cuối tháng, Phó Lam Tự đều nghỉ ngơi để lấy lại sức, không xuyên việt nữa.

Mỗi ngày của cô là ăn, uống, xem phim, tập thể dục; đi dạo phố với Kỷ Linh, giám sát Bạch Sanh vận động, tiện thể thử món Bạch Tiêu làm.

Trong khoảng thời gian đó, cô còn liên lạc với Kiều Vân Tranh vài lần, vì cuối tháng là rank Bạch Kim của Kiều Vân Tranh rồi.

Rank Bạch Kim nguy hiểm gấp bội, anh lại xuyên việt một mình, dù thế nào thì cô cũng nên đánh tiếng hỏi thăm một chút.

“Nhớ cẩn thận nhé, khi nào về báo cho tôi biết một tiếng.”

Lúc đó Kiều Vân Tranh đang nghe điện thoại đã khẽ cười.

“Ừ.” Anh dịu dàng bình tĩnh đồng ý, “Chuyện đầu tiên sau khi tôi quay về sẽ là báo tin cho em.”



Một ngày ở trong game dài đằng đẵng; nhưng trong thế giới hiện thực lại cực kỳ nhanh.

Có lẽ vì thế nên người ta mới biết trân trọng những phút giây hiện tại hơn.

Dù sao mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng trong cuộc đời mà.

Đã ba ngày của tháng 12 trôi qua, tối đó Phó Lam Tự thức nguyên đêm ôn lại một số bộ phim kinh dị thời xưa.

Kết quả là chưa xem hết được một bộ thì chuông điện thoại đã vang lên.

Màn hình điện thoại hiển thị tên Kiều Vân Tranh.

Cô vô thức vươn tay ra, lập tức ấn nút trả lời.

“A lô?”

“A lô? Em Lam.” Giọng nói của Kiều Vân Tranh vẫn trầm thấp và đầy ý cười, nhưng không thể nào che đậy được cảm giác mệt mỏi, “Về rồi, mọi chuyện đều thuận lợi hết.”

Cô như thở phào: “Thuận lợi là tốt rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Thế chúng ta liên lạc lại sau nhé.”

“Ừm, liên lạc sau.”

Đối với Phó Lam Tự mà nói, chỉ cần xác định Kiều Vân Tranh xuyên việt lần này bình an là được rồi.

Nhưng cô không ngờ rằng mình hiếm khi muốn nằm trên giường một lúc mà đã bị một cú điện thoại làm phiền.

Ngoài dự đoán hơn nữa, người gọi điện thoại tới lại là Cảnh Hạc.

“… Cậu bị rảnh quá hả?”

“Chị Lam!” Cảnh Hạc hoàn toàn không để ý thái độ của cô, cậu ta cười hì hì chào, “Dạo này chị Lam có khỏe không? Lâu quá rồi không gặp, nhớ quá.”

“Đáng lẽ là rất khỏe, nếu cậu đừng tự dưng làm phiền chị ngủ nướng là còn khỏe hơn nữa.”

“Này, chị Lam, đừng vô tình thế chứ, em đã cân nhắc kỹ lắm rồi mới lấy hết can đảm gọi điện mời chị chứ bộ.”

Phó Lam Tự ôm chăn nằm ngửa ra giường, uể oải nhắm mắt lại: “Mời cái gì?”

“Có muốn tới nhà em ăn một bữa rau dưa không? Lần trước chị giúp em qua được cửa rank Bạc mà em vẫn chưa kịp cảm ơn chị.”

“Không cần, dù sao cậu cũng trả tiền công mà, câu nệ làm gì.”

“Sao lại bảo là câu nệ được? Chủ yếu là vì em cũng muốn gặp chị thôi.” Giọng nói của Cảnh Hạc rất thành khẩn, thành khẩn tới mức khiến người ta cảm thấy cậu ta có ý đồ gì đó, “Thật đó chị Lam, chị tới ăn bữa cơm đi, em tự xuống bếp, sau đó chúng ta tiện thể bàn về nhiệm vụ rank Bạc tháng này của em luôn — Em muốn ký hợp đồng với chị, vậy là công việc rồi đúng không? Thế chị có tới vì công việc không?”

Đặt đơn và ký kết đúng là công việc thật.

Vừa hay tháng này Phó Lam Tự chưa nhận đơn nào, nếu đối tượng là Cảnh Hạc, người quen xuyên chung cũng sẽ thoải mái hơn.

Vì thế cô đã đồng ý.

“Được, gửi địa chỉ nhà cậu cho chị đi.”

“OK, cảm ơn chị Lam nhé!”

*

Thật ra lúc đi theo địa chỉ, Phó Lam Tự có hơi nghi ngờ.

Cô còn nhớ loáng thoáng lần trước Cảnh Hạc có nhắc là nhà mình ở phía Tây thành phố, nhưng chỗ hôm nay cô phải tới lại là phía Bắc thành phố.

Chung cư Tân Tinh phía Bắc thành phố vừa được xây dựng xong vài năm, vì sát đường ray xe lửa mà lại gần khu buôn bán và văn phòng nên đa phần đều là dân đi làm trẻ tuổi ở.

Cô tìm ra tòa số 7, đi thang máy thẳng tới tầng 16, ấn chuông cửa phòng 1609.

Cửa lập tức được mở, Cảnh Hạc ló khuôn mặt non nớt và đẹp trai từ trong ra.

“Chị Lam!”

Cậu ta đang ôm một con mèo Maine Coon tai nhọn trong lòng.

Phó Lam Tự đi vào đổi dép, không khỏi liếc nhìn một cái: “Cậu còn nuôi cả mèo cơ à?”

“Không phải em nuôi, là anh Vân nhận nuôi đấy, nó tên là Cà Phê.”

“… Nhận nuôi á?”

Giống mèo Maine Coon này trông có vẻ là thuần chủng, đắt thế mà có người nuôi xong rồi vứt bỏ à.

Cảnh Hạc giải thích: “Cà Phê không phải mèo hoang, chủ nhân trước của nó chung tổ chức với anh Vân, cách đây một thời gian không vượt qua nổi đấu thăng cấp Vàng IV nên… Sau khi người đó chết, anh Vân đã nhận nuôi mèo của người đó.”

Phó Lam Tự im lặng một lúc, xoa đầu con mèo, gật đầu thở dài.

“Ừm, đợi con mèo này lớn là chắc cậu không bế nổi nữa đâu.”

Mèo Maine Coon trưởng thành sau ba đến bốn năm, có thể dài hơn 1m, đây là kích cỡ lớn so với các giống mèo.

Xem ra Cà Phê chỉ mới chưa tới 1 tuổi, chưa kịp có tình cảm với người chủ cũ thì duyên đã tận.

Cô chợt nghĩ ra một câu hỏi khác.

“Mèo anh ấy nhận nuôi mà sao lại ở nhà cậu?”

“Anh Vân bận quá nên nhiều khi không rảnh để chăm, thi thoảng em sẽ giúp anh ấy nuôi vài hôm.”

Đáp án này nghe có vẻ rất bình thường, nhưng hình như lại không hợp lý cho lắm.

… Nếu Phó Lam Tự không liếc thấy cái áo khoác trên mắc áo.

Kiều Vân Tranh từng mặc cái áo khoác denim này trong cuộc hẹn xuyên chung lần trước, trí nhớ của cô đã thấy là không bao giờ quên.

“Cảnh Hạc.”

“Dạ, sao vậy chị Lam?”

“Ở đây không phải nhà của cậu đúng không?”

“…” Cảnh Hạc sửng sốt, rõ ràng hơi lắp bắp, “Không không, sao thế được? Không phải nhà em thì nhà ai nữa?”

Chỉ số thông minh của thằng nhóc này không cao lắm, nói dối cũng chẳng được lưu loát.

Phó Lam Tự im lặng, cô tiện tay đẩy cậu ta ra, đi thẳng vào trong.

Cô băng qua phòng khách, phát hiện cửa phòng ngủ đóng chặt nên nghi ngờ, đang tính bước tới xoay khóa cửa thì bất ngờ bị Cảnh Hạc ở sau kéo lại.

“Chị Lam, em sai rồi.” Cảnh Hạc đặt cằm lên vai cô, thành thật thừa nhận, “Thật ra đây là nhà của anh Vân, chị khoan hẵng vào, anh ấy đang ngủ trong phòng đấy, lát hãy đánh thức anh ấy.”

Phó Lam Tự dùng một ngón tay ấn vào trán cậu ta, khiến cậu ta cách xa mình một chút.

“Thế cậu nói cho chị biết trước đi, cậu lén lút ở trong nhà Kiều Vân Tranh còn cố tình gọi chị tới, có phải có bệnh gì không?”

Cảnh Hạc, một nam sinh chưa qua được thời kỳ nổi loạn hoàn toàn chẳng thể làm được gì với quý cô này, cậu ta cực kỳ tủi thân.

“Em có lén lút đâu, mấy ngày em luôn ở đây, giữ nhà với cho mèo ăn thay anh Vân mà — Chẳng phải tối qua anh ấy mới về sao, em bèn tính gọi chị tới, hôm nay chúng ta họp ba người luôn.”

“Họp thì họp chứ có gì mà không dám nói thật, vòng vèo quanh co.”

Cảnh Hạc cười ha hả: “Chẳng phải do em sợ chị ngượng nên không tới hay sao!”

“… Cậu hiểu chị quá cơ.”

Phó Lam Tự không thể hiểu được logic xàm xí của cậu ta nên chẳng để ý tới nữa, tự xuống phòng bếp, lấy một lon nước ngọt có ga trong tủ lạnh ra uống.

Lát sau, Cảnh Hạc ở phòng khách gọi.

“Chị Lam, có muốn đánh một ván game VR không?”

Cô bình tĩnh xoay người lại: “Đánh, chọn chủ đề kinh dị nhất ấy, tiện thể cho cậu luyện lòng dũng cảm tí luôn.”

Cảnh Hạc: “?”

*

Căn hộ mà Kiều Vân Tranh thuê rộng khoảng 120m2, hai phòng ngủ, một phòng khách, trang trí theo phong cách Bắc Âu, đơn giản và trang nhã, đầy đủ mọi tiện nghi.

Diện tích không lớn nhưng lại rất đáng sống.

Mà Phó Lam Tự đang vất vả chơi game với Cảnh Hạc trong một nơi đáng sống như thế.

Vì Cảnh Hạc hay la hét, đeo kính VR hoảng hốt chạy bậy bạ và còn thường xuyên đâm đầu vào lòng cô nữa.

Cuối cùng, một tay cô bắn, tay kia thì bóp cổ cậu ta, miễn cưỡng qua được ván chơi.

Cô lạnh mặt: “Hình như cậu chẳng tiến bộ được gì hết.”

“Sao lại thế được chị Lam?” Cảnh Hạc tháo kính xuống, nghiêm túc phản bác cô, “Tháng trước em mới xuyên việt một cửa rank Bạc một mình, hơn nữa không phải nằm chờ thắng mà là thật sự tìm được manh mối đấy.”

“Ồ? Thế thì tuyệt vời, đã có thể qua cửa một mình rồi thì cậu tìm chị làm gì nữa?”

“Chẳng phải cha em cứ lo hão mãi đấy sao, suốt ngày khóc lóc kể lể bảo không thể để em chết được, bảo em nghe lời, có cao thủ bảo vệ sẽ ổn hơn.”

Phó Lam Tự liếc cậu ta: “Có người lớn quan tâm là may mắn đấy, cậu nên biết đủ đi.”

Cảnh Hạc ngoan ngoãn đồng ý: “Dạ, em nhớ rồi, thế chị Lam à, hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé? Em đói quá.”

“Không phải cậu bảo mình tự xuống bếp à?”

“Uầy, em làm gì biết nấu ăn? Em chỉ sợ chị không tới nên mới thể hiện thành ý tí thôi — Nhưng mà yên tâm, dù không nấu cơm nhưng thành ý của em trăm phần trăm là thật.”

“…”

Suýt chút nữa Phó Lam Tự đã ném cái tay cầm VR vào mặt cậu ta rồi.

May mà cô kìm lại được.

Thôi, không chấp nhặt với trẻ con.

Bốn mươi phút sau, cuối cùng thức ăn cũng được giao tới.

Cảnh Hạc không dám đánh thức Kiều Vân Tranh, theo cậu ta nói, Kiều Vân Tranh lúc thức dậy hơi cáu kỉnh, trừ khi là tự dậy, nếu không có thể còn đánh người nữa.

Sự thật là cậu ta đã từng bị đánh rồi.

Phó Lam Tự thấy hơi lạ, dường như cô chưa từng thấy bộ dạng lúc mới dậy của Kiều Vân Tranh.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc xuyên việt chung, thật ra Kiều Vân Tranh cũng chẳng ngủ yên được mấy, làm gì có vụ thức dậy?

Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, rón rén bước vào trong.

Rèm cửa đang khép hờ, ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu vào tạo thành một cái bóng lốm đốm trên đất.

Kiều Vân Tranh nằm nghiêng trên giường, cái áo ngủ màu đen làm nổi bật nước da trắng lạnh của anh, anh nhắm mắt, hàng mi dài lẳng lặng rủ xuống, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp dịu dàng và thanh tú tới lạ thường.

Phó Lam Tự rất ít khi nghiêm túc quan sát anh ở khoảng cách gần như thế, đặc biệt là lúc anh ngủ say.

Cô cúi người xuống, vốn định vỗ vai anh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà bàn tay lại đột ngột đổi hướng, ngập ngừng chọt vào mặt anh.

“Dậy nào, ăn pizza với hamburger không?”

Chưa kịp nói hết, gần như là bản năng cảnh giác, Kiều Vân Tranh bất ngờ dùng tay trái kẹp chặt cổ tay cô, sức mạnh tới mức chỉ trong tích tắc đã hằn ra năm dấu tay đỏ bừng trên cổ tay cô.

Anh lạnh lùng mở mắt ra.

Nhưng ngay sau đó, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy người đứng cạnh giường là ai nên lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng thả tay ra.

“Em Lam?” Anh hơi khựng lại, ánh mắt hiếm khi hiện ra chút hoang mang, “Sao em lại ở đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi