ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Cửa game lần này có tổng cộng mười người chơi, tối qua được ghép thành năm cặp ngẫu nhiên để vào động phòng, có hai cặp rút được hỉ thiêm giống nhau, ba cặp rút khác nhau, cuối cùng còn lại bảy người sống sót.

Trên đường đi ăn sáng, Phó Lam Tự bày tỏ cảm xúc thật lòng.

“Em không ngờ lần đầu tiên kết hôn trong đời mình lại ở thời cổ, hơn nữa lại còn là với một tên đàn ông lạ đấy.”

Kiều Vân Tranh thong dong gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng không ngờ lần đầu tiên em kết hôn lại không phải với anh.”

“…”

Bữa sáng được bày trong một căn phòng tiếp khách cổ kính, bảy người quây quần quanh một cái bàn gỗ tròn, trên bàn có cháo và các món ăn kèm, thêm một bát trứng gà luộc nữa.

Ổn, không có thịt cũng ổn, không có thịt vẫn ăn được.

Phó Lam Tự tắm mình trong ánh mắt oán hận của Lan Lan đối diện, cụp mắt chậm rãi bóc trứng gà, làm như chẳng thấy gì.

Một cô gái đeo kính bên cạnh nói chuyện rất điềm đạm nho nhã, trông có vẻ cực kỳ lịch sự.

“Ba người tối qua… Rút thiêm không được thuận lợi lắm à?”

“Tất nhiên là không thuận lợi rồi.” Kiều Vân Tranh mỉm cười, “Nếu thuận lợi thì sao chỉ còn có ba người ở đây được?”

“…” Cô gái đeo kính lập tức hơi nghẹn họng, “Ừm, xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn biết nếu tối qua rút thiêm không thuận lợi thì cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì thôi.”

Nụ cười của Kiều Vân Tranh càng sâu hơn: “Đơn giản lắm, không thuận lợi là sẽ chết người, thế mà cô đoán không được à?”

“…”

Cô gái đeo kính không nói gì.

Cùng phòng với cô gái đeo kính là một người nam tóc xoăn nhuộm nâu, ngoại hình thuộc dạng không có quá nhiều tính công kích, khá thân thiện.

Gã kiên nhẫn nên cố gắng giao tiếp tiếp.

“Mọi người, tôi hiểu mọi người vẫn chưa khôi phục lại tâm trạng, nhưng giờ game chỉ mới bắt đầu thôi, chẳng ai có manh mối hết, vẫn nên giúp đỡ nhau tí mà phải không?”

Nghe vậy, cặp nam nữ còn lại cũng gật đầu phụ họa, hai người này nam mặc đồ đen, nữ mặc váy trắng nên tạm gọi là Đen Trắng cho dễ phân biệt.

Họ tán thành về việc đề nghị của tên tóc xoăn là chuyện bình thường, người chơi rút thiêm thuận lợi, cả đêm sóng êm biển lặng, chẳng ai chết thì phu nhân ma cũng không xuất hiện, thế tức là họ chẳng có được manh mối gì.

À đúng rồi, cũng chẳng biết họ có phát hiện được đồ kim loại trong hỉ xứng không nữa.

Tóm lại là người không có manh mối chắc chắn sẽ muốn người có manh mối nói gì đó.

Kiều Vân Tranh múc một thìa cháo, hơi nhướng mày: “Thế tối qua bốn người có lấy được manh mối gì không? Giúp đỡ lẫn nhau mà, quan trọng là ở chữ “lẫn nhau” đấy, chúng ta có thể trao đổi.”

“…”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nghẹn họng.

Xem ra là không trông cậy việc tìm được thông tin gì hữu ích từ miệng mấy người này rồi, Phó Lam Tự chẳng có hứng thú, cô ăn hết trứng gà bèn rời khỏi phòng tiếp khách luôn.

Kiều Vân Tranh đợi một lát, húp hết cháo trong bát mình, đợi người khác tản ra hết rồi mới chậm rãi đứng dậy, đi một vòng quanh hành lang rồi tới phòng sách phía Đông gần ao sen.

Lúc sáng khi đi tới đây, anh với Phó Lam Tự đã cố tình vòng đường xa để nắm sơ qua địa hình của căn nhà này, theo kinh nghiệm vốn có, hai người đều thấy vị trí của phòng sách nằm ở góc khá hẻo lánh, hẳn sẽ có manh mối gì đó trong này.

Cửa phòng sách đang đóng, anh gõ vài tiếng, cửa mở ra, Phó Lam Tự túm cổ áo rồi kéo anh vào phòng ngay.

Nếu không nhờ anh nhanh chân theo sát thì khoảng cách gần như thế đã khiến hai người hôn nhau rồi.

“Sao chậm thế?”

“Anh lo cô gái tên Lan Lan đó sẽ nói gì đó bất lợi cho chúng ta trên bàn ăn nên ở lại thêm tí.” Kiều Vân Tranh tiện tay xoa mặt cô, đổi chủ đề, “Em nói xem, sao cô ta cũng tên là Lan Lan nhỉ? Anh không quen tí nào.”

Phó Lam Tự đẩy tay anh ra, khẽ cong khóe môi: “Nhiều người tên Lan Lan lắm, tốt nhất là anh nên tập quen đi.”

Hai người đi sâu vào phòng sách, thấy trong này ngoài một cái bàn bày đồ văn phòng phẩm ra thì chỉ còn cái giá sách cao từ trần tới sàn nhà thôi.

Giá sách có tổng cộng năm tầng, bên trong đủ loại sách bày tán loạn, hoàn toàn không có logic gì hết.

Phó Lam Tự ôm hết sách xuống, giơ tay lau lau giá sách đầy bụi rồi ghé lại gần quan sát.

“Anh Vân, anh nhìn ở đây này.”

Trên mép của mỗi tầng đều có vết dao khắc mờ mờ ở những vị trí khác nhau.

Có vết một đường, có vết thì hai.

Kiều Vân Tranh nhìn chồng sách cao ngất xếp trên đất, trầm ngâm.

“Chúng ta phải xếp lại lần nữa à?”

“Thế nên xếp theo thứ tự gì đây? Thể loại, số từ, hay là…”

“Tên sách.”

Phó Lam Tự gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Chữ cái đầu của sách, chúng ta thử xem.”

Thế là hai người nhanh chóng sắp xếp lại tất cả sách theo thứ tự chữ cái từ A đến Z, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để xếp hết sách vào giá từ tầng đầu tiên tới tầng thứ năm.

Phó Lam Tự phát hiện vết khắc trên mép giá sách thực chất là tương ứng với một số quyển sách cũng có vết khứa.

Cô đặt quyển sách có vết khứa vào chỗ vết khắc, dễ dàng tìm ra được quy luật.

Với kinh nghiệm từ cửa game Bạch Kim trước, chỉ cần lần này sắp xếp gọn gàng manh mối thì không khó để kết luận nữa.

Sách ở tầng năm là: “Sơn Hải Kinh” “Nam Đường Phong Lưu”.

Sách ở tầng thứ tư là: “Trì Thủy Ánh Nguyệt” “Bắc Minh”.

Sách ở tầng thứ ba là “Tả Tướng truyện”.

Sách ở tầng thứ hai là: “Tứ Tượng Luân Hồi”.

Sách ở tầng đầu tiên là: “Lang Miếu Chí” “Trụ Thượng”.

Ghép lại là: Sơn Nam, Trì Bắc, Tả Tứ, Lang Trụ*.

(*) Dịch: Núi phía Nam, ao phía Bắc, thứ tư từ trái sang, cột trụ.

“Phía Nam hòn non bộ, phía Bắc ao sen à?” Cô nói, “Bố cục căn nhà này hình vuông, nếu em nhớ không lầm thì ở phía Nam hòn non bộ và phía Bắc ao là một khu vực khác, có mười mấy căn phòng.”

Kiều Vân Tranh đáp: “Tối chúng ta đi xem thử tí đi, ban ngày dễ khiến người ta để ý, không an toàn.”

“Thế cũng nên tiêu hủy manh mối ở đây, nếu để người chơi khác nhìn thấy thì họ cũng có thể giải ra được.”

Kiều Vân Tranh cười cười, xoay người cầm bút lông trên bàn, chấm đầy mực rồi lẳng lặng viết nguệch ngoạc lên tên sách tới mức chẳng đọc nổi ra chữ gì.

Sau đó, anh lại hất hết sách xuống đất khiến chúng bừa bộn khắp nơi, thần tiên cũng đừng hòng ghép lại được.

“Tiêu hủy manh mối thì có gì đâu mà khó?”

Đúng là rất đơn giản, với kiểu người chơi dày dặn kinh nghiệm, kinh qua những bối cảnh hoành tráng như họ thì đây đều là thao tác cơ bản cả.

Hai người cùng rời khỏi phòng sách, lúc tới gần ngã rẽ, Phó Lam Tự chợt cảnh giác ngoái lại nhìn ra xa xa.

Năm giác quan của cô nhạy bén nên những tiếng động nhỏ người bình thường không phát hiện sẽ chẳng qua nổi tai cô.

Kiều Vân Tranh thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

“Có người theo dõi chúng ta.”

Hoặc có thể là không theo dõi mà chỉ là người chơi mới tìm hết nơi khác rồi trùng hợp đi tới đây thôi.

Nhưng xét cho cùng, nếu đối phương phát hiện ra họ thì vào phòng sách cũng sẽ biết không có manh mối thôi.

“Họ sẽ nhắm vào chúng ta.”

“Không sao, dù là ai thì kết thành đồng minh ở rank Bạch Kim cũng rất dễ tan rã, tới đó chúng ta cứ gặp chiêu phá chiêu thôi.”

Hai người rất tự nhiên nắm tay nhau, sóng vai đi về.

Trong lúc đó khó tránh khỏi việc tán dóc vài ba câu.

“Em Lam.”

“Hả?”

Kiều Vân Tranh nghiêng mắt nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Tối qua lúc phát hiện người vén khăn cô dâu không phải anh, em có cảm giác thế nào?”

“…” Phó Lam Tự bình tĩnh hỏi lại, “Thế lúc phát hiện mình vén khăn cô dâu của người khác, anh cảm giác thế nào?”

“Tất nhiên là anh thấy tiếc rồi.” Anh dịu dàng trả lời, “Hơn nữa lúc nhìn thấy phu nhân ma, anh còn đang nghĩ váy cưới phượng mẫu đơn rất đẹp, em mà mặc thì hợp phải biết.”

Cô lập tức xua tay ghét bỏ: “Thôi thôi, nhiều khi qua cửa này là em không muốn mặc váy cưới thời xưa nữa ấy.”

“Không mặc váy cưới thời xưa thì vẫn mặc váy cưới thời hiện đại được nhỉ.”

Phó Lam Tự hơi ngẩn ra.

Cô vẫn đi tiếp tới trước, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới phát ra tiếng cười khe khẽ từ trong cổ họng.

“Được đó.” Cô bình tĩnh nói, “Nếu có cơ hội thì mặc.”

*

Màn đêm buông xuống, trời đã về khuya, rất thích hợp để làm những hành động mập mờ (…)

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh rời khỏi phòng, trước khi đi, cô còn cố tình lấy con dao găm lúc động phòng giắt bên hông.

Hai người mượn ánh trăng yếu ớt để dò đường, đi thẳng tới gần hòn non bộ, phân biệt hướng Nam Bắc rồi lại nhìn sang ao sen đằng xa, cuối cùng xác định được cụ thể vị trí “phía Nam núi, phía Bắc ao”.

Manh mối nhắc nhở là: Núi phía Nam, ao phía Bắc, thứ tư từ trái sang, cột trụ.

Phó Lam Tự giơ tay bắt đầu đếm từ căn phòng bên trái, đếm tới căn thứ tư, thấy căn phòng đó bình thường chứ chẳng có gì đặc biệt hết.

Cô bước tới, phát hiện cửa đã bị khóa, cần có chìa khóa mới mở được.

Cột trụ.

Cô lùi ra mấy bước, quan sát một vòng những cột trụ ở hành lang xung quanh, quả nhiên lờ mờ thấy được ánh sáng kim loại ở trên đỉnh một trong số đó.

“Là chìa khóa đấy.” Cô nhẹ giọng nói với Kiều Vân Tranh, “Nhưng hình như hai chúng ta đều không đủ cao.”

Kiều Vân Tranh bước tới quan sát, đọ chừng khoảng cách: “Anh nâng em lên là đủ.”

“… Hả?”

Chưa nói hết câu, anh đã cúi lưng xuống, ôm hai chân Phó Lam Tự rồi nhấc bổng cô lên.

Phó Lam Tự vội túm hai tay vịn cột hành lang để đứng vững lại, cô cố gắng vươn tay ra thật dài, sờ tới đỉnh cây cột.

“Keng” một tiếng, chìa khóa được đính trên cột rơi xuống đất.

Kiều Vân Tranh sợ cô ngã nên cẩn thận thả cô xuống mới nhặt chìa khóa lên.

Với chiếc chìa khóa này, anh mở cửa căn phòng thứ tư rất dễ dàng.

Hai người đẩy cửa ra, chỉ thấy một mùi bụi nồng nặc sặc vào mặt.

Trên bàn có hai giá nến bị lồ ng đèn bằng lụa trùm lên, ánh nến lung lay trong khi chẳng có tí gió nào, bóng đen chiếu trên vách tường khiến bầu không khí trở nên cực kỳ u ám.

Phó Lam Tự tháo nắp đèn lồ ng, cầm nến soi xung quanh, thấy trên vách tường có hai mảnh đồ sứ khảm một cơ quan làm bằng gỗ.

Trong cơ quan có tổng cộng mười sáu ô gỗ, mỗi ô đều khắc một chữ, ở góc trên bên phải chữ đều có bốn lỗ nhỏ, chẳng biết phải gắn thứ gì vào nữa.

Mười sáu chữ đó là:

Phong, Quan, Dương, Táp

Phàm, Phụng, Hoàng, Phong

Đảo, Hạp, Phong, Tiên

Cầm, Phảng, Vụ, Phong

Phó Lam Tự suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã nhìn ra.

“Có lẽ là cần cái này.”

Cô đưa tay vào ngực, lấy ra vật kim loại tìm thấy trong hỉ xứng tối qua đưa cho Kiều Vân Tranh.

Kiều Vân Tranh giật mình: “Anh cũng có.”

“Trong hỉ xứng của mỗi phòng đều có, rõ ràng là chỉ cần tìm được thứ này là có thể giải đề riêng rồi.”

Còn về đề bài thì rất có thể là câu thơ phu nhân ma để lại trên thi thể người.

Hay nói đúng hơn là đố chữ.

“Đúng rồi, về câu thơ đó.” Kiều Vân Tranh nhìn mười sáu chữ trên cơ quan chăm chú, trầm ngâm nói, “Anh nghĩ anh có thể đoán được cụ thể là chữ nào rồi.”

Kết quả là anh chưa kịp bàn chi tiết với Phó Lam Tự đã nghe một tiếng vang cực lớn, cửa phòng bị người ở ngoài dùng sức đạp ra.

Ba bóng người đồng loạt xuất hiện ở ngoài cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi