Phó Lam Tự nhìn tấm gương trên đất kia chằm chằm, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm nghị.
Trong gương phản chiếu lại hình bóng của bà già NPC, bộ sườn xám đỏ và giày thêu của bà ta đều hơi mơ hồ.
Nhưng đó không phải điều quan trọng.
Quan trọng nhất là nếu nhìn lên, dưới mái tóc được búi gọn gàng của bà lão, gương mặt trang điểm đậm nhuốm đầy dấu vết của thời gian đã biến thành…
Một gương mặt mèo.
Một gương mặt mèo vằn vện, hai mắt xanh đậm, râu ria.
Bà già nhoẻn miệng cười, cái mặt mèo trong gương cũng lộ ra nụ cười dữ tợn, răng sắc nhọn, trên đó còn lờ mờ có dính máu nữa.
Bà ta ôm mèo mun, cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Phó Lam Tự thầm kéo ống tay áo của Kiều Vân Tranh dưới bàn, Kiều Vân Tranh hiểu ý ngay, tiện thể kéo Cảnh Hạc theo, ba người vờ như hoảng hốt rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Nhưng khó giải quyết là tên béo lậm anime kia đã nhận định Phó Lam Tự là nhân vật nữ chính Kono Sakura phiên bản đời thực của mình, sợ Phó Lam Tự biến mất trong tầm mắt của mình nên cũng vội đi theo.
“Sakura, đợi anh với!”
“…” Phó Lam Tự quay đầu lại, nhìn anh ta như nhìn tên thiểu năng, “Tôi không phải Sakura, tôi họ Phó.”
“Thế em Phó, để đảm bảo an toàn của em, hay là tối nay chúng ta ở chung nhà đi nhé? Dù sao ở đây cũng chỉ có bốn nhà thôi, dù sao cũng phải ghép hai người ở chung nhau mà.”
Cảnh Hạc nghe vậy thì ngạc nhiên: “Ở chung với anh mới là nguy hiểm đấy! Rõ ràng anh có ý đồ xấu với người đẹp trong sáng người ta, trắng trợn quá rồi đấy!”
Tên béo thẹn quá hóa giận, có thể thấy anh ta là một tên otaku nóng nảy: “Liên quan gì tới cậu!”
“Đi thôi.” Phó Lam Tự ra hiệu với Cảnh Hạc, thấp giọng nói, “Ở với ai cũng được, cứ đại đi, căn này vậy.”
Cô tiện tay rút chìa khóa mở cửa căn hộ bên cạnh rồi đẩy cửa vào nhà.
Tên béo lườm Cảnh Hạc ra chiều khiêu khích rồi vui mừng khấp khởi theo vào trong.
Cảnh Hạc ở lại bên ngoài rất không yên tâm: “Lỡ chị Lam bị sàm sỡ gì thì sao? Em phải lấy dao chém chết tên đó mới được!”
“Em Lam tự biết mà.” Kiều Vân Tranh cười đầy ẩn ý, “Đừng nóng, tới khuya cô ấy sẽ tới tìm chúng ta thôi.”
Phó Lam Tự làm thế ắt phải nắm chắc rồi.
…
Đêm về khuya.
Nhà của các người chơi rõ ràng là đơn giản hơn nhà bà già rất nhiều, không có cửa sổ, chỉ có một tấm phản cứng và một cái ghế sô pha, trên giường đơn lại có vết bẩn loang lổ, cộng với ánh đèn sáng choang trên đầu khiến người ta cảm giác rờn rợn cứ như trong nhà xác vậy.
Dường như tên béo không lo tìm manh mối mà chỉ cười híp mắt, nhìn Phó Lam Tự chằm chằm, tựa như một thằng ngốc vậy.
“Năm nay Sakura bao nhiêu tuổi vậy? Ở thành phố nào, bình thường có sở thích gì?”
Đm càng ngày càng thái quá rồi nhé.
Phó Lam Tự lạnh lùng đáp: “Tôi họ Phó, mong anh đây tỉnh táo lại một chút, làm ơn gọi đúng tên trước.”
Tên béo không thèm để ý tới thái độ của cô mà vẫn cười ha hả.
“Ừ, thế em Phó à, ghế sô pha vừa thấp vừa hẹp, chắc chắn không ai ngủ vừa hết, nhưng trong phòng chỉ có mỗi một cái giường thôi, anh nghĩ tối nay chắc chúng ta phải chịu khó chen nhau rồi nhỉ?”
Phó Lam Tự liếc anh ta: “Anh nghĩ cái giường này ngủ được à?”
“Đừng lo, con người anh rất ga lăng, tất nhiên sẽ không để nữ giới phải chịu thiệt, anh sẽ nhường cho em phần lớn.”
Chắc vì thần thái và cử chỉ, giọng điệu của anh ta đều quá ớn nên Phó Lam Tự chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Cô ngước mắt nhìn ra sau anh ta, chợt đanh mặt lại, trở nên vô cùng khiếp sợ.
“Đó… Đó là cái gì vậy?!”
Tên béo sửng sốt, gần như là vô thức xoay người lại ngay.
Cùng lúc đó, Phó Lam Tự quả quyết vớ lấy một cây gậy gỗ dựng sau ghế sô pha, vung một vòng đánh thẳng vào gáy anh ta.
Tiếng vũ khí cùn va chạm với da thịt vang lên trầm đục, tên béo ngã ra đất, trợn trắng mắt rồi hôn mê.
Cô đạp anh ta một cú rồi dựng gậy gỗ lại về tường, sau đó bắt đầu lục soát trong phòng để tìm manh mối.
Theo lý mà nói, trong phòng này không có nhiều chỗ để giấu đồ.
Cuối cùng, cô lôi ra được một chiếc cặp màu đen kiểu cũ ở dưới gầm giường, trên tay cầm có gắn một ổ khóa, phải có chìa khóa mới mở ra được.
Chìa khóa sẽ được giấu ở đâu nhỉ?
Cô lục lọi trên khắp sàn nhà, chuyển ghế sô pha ra lần nữa, thậm chí là xé cả vỏ gối.
Chẳng thu hoạch được gì, cô chợt bừng tỉnh rồi ngẩng đầu lên nhìn.
… Trong cái đèn chùm bẩn thỉu có thể thấy được một bóng đen lờ mờ, không biết chắc sẽ nghĩ đó là xác gián.
Nhưng nhìn kỹ thì đó là hình chìa khóa.
Quả nhiên.
Cô đạp lên giường rồi nhón chân lên, vặn chao đèn ra, một chiếc chìa khóa làm bằng đồng rơi ngay xuống dưới chân cô.
Lần này, cái cặp đã được mở ra dễ dàng.
Trong cặp có hai cuốn sách y hệt nhau, trang giấy đã ố vàng, trên bìa viết tám chữ:
Mười Cách Gặp Ma, Dương Khí Lật Sách.
Mười Cách Gặp Ma ư.
Phó Lam Tự có ấn tượng lờ mờ, hình như đây là một bộ phim kinh dị lâu đời lắm rồi, tiếc là chất lượng hình ảnh quá tệ nên cô vẫn chưa xem được.
Để tránh có chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát xảy ra, cô tạm thời không mở sách ra mà chỉ ôm một cuốn vào lòng, cuốn còn lại thì thả vào cặp, khóa lại lần nữa.
Cô cầm chìa khóa phòng và chìa khóa cặp đi, lúc ra cửa thì tiện tay ném chìa khóa cặp vào thùng rác cách đó không xa.
Cô tới thẳng cửa phòng Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc, khẽ gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong đã truyền tới tiếng của Kiều Vân Tranh.
“Ai đấy?”
“Em.”
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Phó Lam Tự sải bước vào nhà, thấy Kiều Vân Tranh nghiêng người tránh ra, để lộ Cảnh Hạc đang đứng bên giường.
Lúc đó Cảnh Hạc mới cởi áo sơ mi ra để Kiều Vân Tranh xem vết sẹo trên cánh tay do bị khâu lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mấy năm gần đây, cậu ta luôn kiên trì tập thể hình để chơi game, cơ ngực và cơ bụng đều có đường cong rõ ràng, tập rất đẹp.
Cúc áo sơ mi được mở ra chưa kịp cài lại, dáng người thiếu niên hoàn hảo lộ ra chẳng sót thứ gì.
Phó Lam Tự liếc mắt nhìn thoáng qua, không khỏi tặc lưỡi một cái rồi thuận miệng khen: “Đẹp đấy.”
“… Chị Lam nói gì vậy!” Cảnh Hạc vội quay lưng đi, “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
“Cậu là đàn ông đàn ang mà thẹn thùng cái gì.”
“Em còn chưa yêu ai nữa đấy! Chị nhìn rồi thì có chịu trách nhiệm với em không?”
Kiều Vân Tranh ở bên cạnh cười: “Nếu cậu không quên số điện thoại của cô gái ở cửa game trước thì nhiều khi giờ đã tới lượt cậu yêu đương rồi.”
“Thôi khỏi.” Cảnh Hạc thở dài, “Cô ta gào lớn lắm, không phải gu em.”
Phó Lam Tự gật đầu: “Đúng nhỉ, cậu đã gào đủ lớn rồi, không thể tìm người gào lớn hơn cậu được.”
“…”
Nói chuyện phiếm xong, Kiều Vân Tranh thấp giọng hỏi Phó Lam Tự: “Tên béo kia đâu rồi?”
“Bị em đánh ngất rồi, đang nằm trong phòng.”
“Anh đoán em sẽ không giết anh ta mà.”
“Em không ra tay thì anh ta cũng sống chẳng được bao lâu.” Phó Lam Tự nói, “Hai người có tìm được manh mối gì không?”
“Cuốn sách Mười Cách Gặp Ma đó hả?”
“Đúng vậy.”
Hai người lần lượt lấy sách của mình ra, Cảnh Hạc đã cài cúc áo cũng lấy cuốn thứ ba ra.
Mỗi phòng có hai bản, rõ ràng quy tắc phân phối của hệ thống là mỗi người chơi đều có một bản.
Họ cùng châu đầu vào nhau để nghiên cứu.
“Em với anh Vân vẫn chưa dám mở sách này ra, sợ sẽ có thứ gì không sạch sẽ, chị Lam, chị mở ra chưa?”
“Chị cũng chưa.” Phó Lam Tự lắc đầu, “Chị nghĩ mọi người cùng mở ra đi, có vấn đề gì còn hỗ trợ nhau được.”
“Chị nghĩ có vấn đề gì xảy ra được?”
“Trên này có viết “Dương Khí Lật Sách”, nói không chừng là sẽ hút dương khí của người ta.”
“…” Cảnh Hạc lẳng lặng lau mồ hôi lạnh trên trán, “Xem ra là em với anh Vân sẽ xui hơn nhỉ?”
“Chắc thế.”
Vì đây là nhiệm vụ hệ thống nên dù là phúc hay họa vẫn phải làm, tránh vỏ dưa ắt gặp vỏ dừa.
Ba người ngồi bên nhau cạnh giường, lần lượt cầm cuốn sách của mình lên, cùng bắt đầu lật ngay khi Phó Lam Tự lên tiếng ra hiệu.
Bất ngờ là họ chỉ làm động tác lật một trang sách nhưng thực tế là nó lại đang tự mình lật xoành xoạch.
Như kiểu xổ số trúng thưởng trên màn hình lớn ấy.
Sau đó, cuốn sách trong tay ba người dừng lại ở những chương ngẫu nhiên khác nhau.
Hơn nữa ngoài trang hiện tại này, họ không thể nào lật tới trang khác nữa.
Cảnh Hạc nhìn nội dung trong trang của mình rồi lại xem nội dung của hai người kia, cực kỳ kinh ngạc.
“Mấy bức tranh này là sao thế?”
Trên trang sách của cậu ta có viết “Cách gặp ma thứ tư”: Chơi trốn tìm với ma.
Trên trang của Kiều Vân Tranh thì viết “Cách gặp ma thứ ba”: Gõ bát.
Trang của Phó Lam Tự viết “Cách gặp ma thứ bảy”: Chải đầu lúc nửa đêm.
“Hiểu rồi.” Phó Lam Tự trầm giọng nói, “Đây là nhiệm vụ ngẫu nhiên đưa ra cho từng người chơi, rút được cách gặp ma nào thì phải làm theo.”
Thu phục được ma và sống sót tức là qua cửa.
“Em không nhớ cụ thể mười cách gặp ma là thế nào, hai người còn nhớ không?”
Kiều Vân Tranh nói: “Nếu nhớ không nhầm thì là Bôi Tiên, bung ô trong nhà, gõ bát, chơi trốn tìm với ma, bôi thi bùn, nhìn lộn ngược, chải đầu lúc nửa đêm, đổi giác mạc với người chơi, phụ nữ có thai nhảy lầu chết, cuối cùng là mặc áo liệm của xác chết để bước vào cõi âm.”
Cảnh Hạc nghe mà giật mình: “Mấy cách khác thì em hiểu, nhưng còn giác mạc của người chết sao mà đổi chứ? Cả phụ nữ có thai nhảy lầu chết nữa… Đi đâu tìm phụ nữ có thai đây? Tạo ra tại chỗ à? Thế cũng đâu đủ thời gian!”
Phó Lam Tự thuận tay quạt vào đầu cậu ta một cái: “Cậu tưởng tượng hay quá nhỉ?”
“Ách, chẳng phải em đang giả dụ thôi sao.”
“Mười cách này có tính khả thi khác nhau, có thể là do hệ thống chỉ định, hoặc do vận may thôi.” Kiều Vân Tranh trầm ngâm, “Ví dụ như rút phải cách không thể hoàn thành được sẽ tương đương với việc phán tử hình cho người chơi.”
“Nói cách khác là vận may của chúng ta không kém lắm nhỉ?”
“Chắc thế, nhưng cũng không phải quá may mắn đâu.” Kiều Vân Tranh thản nhiên cười, “Nếu là anh Cố, anh nghĩ anh ta sẽ rút ngay cách thứ sáu “Nhìn lộn ngược”, chẳng cần đạo cụ gì, chỉ cần nhìn ngược vào tường là được rồi.”
Cảnh Hạc lập tức chắp tay trước ngực: “Mong anh Cố số đỏ phù hộ cho chúng ta thuận buồm xuôi gió vậy!”
“Khỏi mong, anh Cố ở xa lắm, chắc không phù hộ được cậu đâu.”
“…”
Phó Lam Tự nghiêm túc đọc những bức tranh và chú thích trên trang giấy, nói với họ: “Gọi ma phải tiến hành vào ban đêm, chúng ta còn ban ngày ngày mai nữa để tìm đạo cụ cần thiết.”
Không có gì bất ngờ thì cả con hẻm này đều thuộc phạm vi tìm kiếm của họ.
Cảnh Hạc ảo não nói: “Nhiệm vụ của hai người, một thì cần lược, một thì cần bát, rất dễ tìm, nhưng còn em… Chơi trốn tìm với ma là phải ôm một con mèo mun đi trong rừng cây, mèo đâu ra bây giờ? Mà rừng cây lại ở đâu nữa?”
“Tạm thời chưa tìm ra rừng cây, nhưng mèo mun thì dễ lắm.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ý chị là…” Cảnh Hạc chợt bừng tỉnh, tóc gáy dựng hết cả, “Con mèo bà già kia vuốt v e ấy hả? Em phải đi trộm mèo của bà ta á?”
Phó Lam Tự nói: “Nhưng lúc trộm cậu nhớ cẩn thận tí nhé, bà già đó không phải người đâu.”
“Bình thường thôi, đa số NPC trong game này đều không phải người mà.”
Cô chậm rãi bổ sung thêm: “Tối nay lúc ở bàn cơm, chị có thấy mặt bà ta trong gương, là một gương mặt mèo đấy.”
“Ối dào…” Cảnh Hạc ghét bỏ bĩu môi, bắt đầu xoa da gà nổi trên cánh tay mình, “Hóa ra ở đây còn có vụ bà già mặt mèo nữa à?”
“Đúng thế, vì thế mai cậu phải đi trộm mèo mun chỗ bà già mặt mèo đó về chơi trốn tìm với ma đấy.”
“… Chị à, giờ nói mấy câu líu lưỡi đó sẽ ngầu hơn à?”
“Là để tăng khả năng tiếp nhận cho tâm lý cậu thôi.”
Phó Lam Tự cất quyển sách kia lại, phát hiện hiện có thể khép sách lại nhưng lúc mở ra vẫn sẽ tự động lật tới trang của mình.
Cô uể oải ngáp một cái, nằm uỵch xuống giường.
Kiều Vân Tranh lập tức xách cổ áo Cảnh Hạc, lôi cậu ta tới ghế sô pha.
“Chị cậu buồn ngủ rồi, giường này chỉ có thể chứa mình cô ấy thôi.”
“Em ngủ trên ghế sô pha cũng được, nhưng anh Vân, sao anh ngủ bây giờ? Đừng nói là anh tính ôm chị Lam ngủ ngay trước mặt em đấy nhé?”
Kiều Vân Tranh nhìn cậu ta như nhìn tên ngốc: “Anh không ngủ.”
Mới tới hoàn cảnh xa lạ, trong đêm sẽ phải có người trông coi để đề phòng.
“Chà, đúng là anh Vân của em, sức chịu đựng vẫn đỉnh của chóp.” Cảnh Hạc nằm phịch xuống ghế sô pha, sau một lúc bụng chợt kêu ọc ọc, cậu ta ảo não thở dài, “… May mà hôm nay trước khi tới đây đã ăn cơm tối rồi, chứ không chắc em chết đói mất.”
Mớ bánh bao nhân thịt người và nước tro trên bàn kia, nghĩ tới thôi cũng muốn nôn rồi.
Nghĩ tới việc mấy ngày tiếp theo có thể sẽ không có cơm ăn, hoặc có cơm cũng chẳng ngon lành gì, tâm trạng của Phó Lam Tự trở nên rất tệ.
Cô nhắm mắt lạnh mặt nói: “Thời gian gấp gáp, phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.”
Ngoài vấn đề sinh tử ra, cơm nước cũng là yếu tố k1ch thích bản năng hiếu thắng của cô.
*
Sáng sớm hôm sau, phát hiện một thi thể trong hành lang.
Là cô gái đồ xám vô tình uống nước tro tối qua.
Cô ta gục bên tường, trên vách tường hiện đầy dấu tay máu, trên mặt đất cũng toàn là vết máu do giãy giụa, có thể thấy trước khi chết cô ta đã cực kỳ đau đớn;
Tóc tai cô ta rối bời, quần áo rách rưới như bị thú hoang tấn công, phần da thịt lộ ra ngoài be bét máu, đầy vết cào, gần như đã bị cào tới xuống, chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn;
Hai mắt cô ta vẫn đang trợn tròn, nét mặt dừng lại ở vẻ cực kỳ kinh dị, thịt hai bên má gần như là bị xé toạc ra hết, chỉ còn lại một lỗ máu cực kỳ đáng sợ, trông mà giật mình.
Phó Lam Tự chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, cô hơi nghiêng người, thì thầm với Kiều Vân Tranh.
“Biển hiệu ở hàng lang đúng là quy tắc thật.”
Kiều Vân Tranh khẽ gật đầu rồi chẳng nói gì nữa.
Hôm qua lúc bước vào chung cư, tất cả người chơi đều thấy tấm bảng ở ngoài cửa hành lang, trên đó viết bốn chữ lớn: Chào mừng khách tới.
Dường như chỉ để nhắc nhở chứ chẳng có gì đặc biệt hết.
Nhưng Phó Lam Tự có thị lực nhạy bén cũng đồng thời thấy được bốn chữ cực nhở ở giữa chữ “Khẩu” (口) trong chữ “Khách” (客).
Chớ uống nước ma.
Nếu mọi người dám ăn bánh bao nhân thịt người thì cùng lắm chỉ nôn ra vài lần thôi.
Nhưng nếu uống nước tro là sẽ làm trái quy tắc, sẽ chết.
Trong game, mọi người sẽ chẳng bao giờ đoán được bước tiếp theo của mình sẽ giẫm phải quả mìn gì trong đó.
…
Bữa sáng hôm nay vẫn ăn trong phòng ăn của bà già.
Dù thực ra mọi người đều không muốn tới, nhưng vì phải hoàn thành nhiệm vụ nên không thể không cắn răng ngồi lại tiếp được.
Tên béo vào cuối cùng, anh ta xoa xoa cổ, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Chỉ khi nhìn thấy Phó Lam Tự, mắt anh ta mới hơi lóe lên.
“Sakura! Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy, sao anh lại tỉnh dậy trên mặt đất thế? Mà sao em không đợi anh?”
“Tôi họ Phó.” Phó Lam Tự không hề biến sắc mà bình tĩnh đáp, “Tối qua anh bị trúng tà, chẳng biết thấy gì rồi đột nhiên hét toáng lên, tự bóp cổ mình, cuối cùng thì ngã rất đất bất tỉnh — Anh nặng quá nên tôi không kéo anh nổi, lại sợ nửa đêm anh nổi điên lên đánh tôi nên cả đêm chẳng dám chợp mắt tí nào, mới hửng sáng đã vội chạy ra ngoài rồi.”
“Thế lúc đó em chỉ anh nhìn ra sau là vì thấy gì?”
“Trên tường có một cái mặt mèo, tôi sợ nó cắn anh nên tính nhắc anh một câu, ai ngờ anh quay đầu lại như bị trúng tà ấy.”
… Nói như thật luôn.
Quả nhiên tên béo đã bị lừa, anh ta hoảng hốt: “Đm, chỗ này quái lạ thật đấy!”
Phó Lam Tự nghiêm túc gật đầu: “Chứ còn gì nữa.”
Nói thật, cơm nước sáng nên bình thường so với tối qua, có cháo, bánh, sữa, dù đám người chơi mới thấy cô gái đồ xám chết nên cũng chẳng muốn ăn gì.
So với việc ăn uống, họ để ý tới nhiệm vụ gặp ma của mình hơn.
Phải tìm đạo cụ thật nhanh.
Quan sát chi tiết hành vi của họ sẽ có thể đoán được lờ mờ nhiệm vụ là gì.
Ví dụ như người chung phòng với cô gái đồ xám là một cô gái đeo kẹp tóc ngọc trai, tạm thời gọi là cô gái ngọc trai đi, sau khi uống sữa xong, cô ta đã lén nhét cái cốc rỗng vào ngực.
Rõ ràng, cô ta đã rút được cách gặp ma đầu tiên: Bôi Tiên.
“Người đẹp ơi.” Cảnh Hạc nhai cái bánh hành nhạt nhẽo trong miệng, nói mơ hồ, “Tối qua cô nhìn thấy gì vậy? Rốt cuộc bạn cùng phòng của cô chết ra sao thế, có tiện chia sẻ với chúng tôi tí không?”
Cô gái ngọc trai liếc nhìn cậu ta một cái, có lẽ cũng bị ám ảnh nên trả lời rất miễn cưỡng.
“Thì hơn nửa đêm tự dưng có người ở ngoài gõ cửa, hai chúng tôi tỉnh dậy, chẳng ai dám ra mở cửa hết nhưng cánh cửa lại tự mở ra.”
“Ồ? Sau đó thì sao?”
“Hai chúng tôi sợ quá nên tính tới cạnh cửa nghe ngóng thử, ai ngờ mới ghé tới gần thì khóa cửa lại tự mở ra, có hai móng vuốt kéo cô ta ra ngoài, cửa lại tự đóng sầm lại.”
“Móng vuốt ư?”
“Đúng thế.” Cô gái ngọc trai nhấn mạnh, “Giống như vuốt mèo ấy.”
Thảm kịch sau đó dù không miêu tả nhiều nhưng những người có mặt cũng tưởng tượng ra được.
Cảnh Hạc đã lờ mờ hiểu ra, rất có thể là bà già NPC, cũng chính là bà già mặt mèo ở đây giết cô gái đồ xám.
Ngoài có gương mặt mèo ra, có khi nào tới tối là bà ta cũng sẽ trở thành mèo không?
Cậu ta tưởng tượng ra cảnh một con mèo vằn mặc sườn xám đỏ, nằm sấp ở cửa ra vào gặm người mà không khỏi rùng mình một cái.
Đáng sợ quá!
Thế còn ai dám nuôi mèo nữa? Lỡ một đêm nọ mà con mèo mình nuôi biến thành một bà già, cầm bánh bao nhân thịt người hỏi mình có ăn không thì phải làm sao?
(Chú thích: Trên đây hoàn toàn là lời xàm xí của Cảnh Hạc, không có ý định nhắm vào bất cứ chú mèo nào.)
Cảnh Hạc thì thầm với Kiều Vân Tranh: “Anh Vân, sau này về nhà coi chừng Cà Phê nhà anh tí đi, hình thể mèo Maine khổng lồ như thế, biến thành người chắc khó đối phó lắm đấy.”
“…” Kiều Vân Tranh nhíu mày nhìn cậu ta, “Hình như bệnh của cậu càng lúc càng nặng rồi đúng không?”
“?”
*
Ăn sáng xong, những người chơi đều rời bàn hết, Kiều Vân Tranh cũng đi trước, đồng thời bưng luôn bát dưa muối mình chỉ muốn đụng một chút với đôi đũa đi luôn.
Nhiệm vụ của anh, cách gặp ma thứ ba: Gõ bát.
Theo hình minh họa trong sách, cách làm cụ thể là chuẩn bị ba món mặn, một món canh, một cái bát trống và một đôi đũa, đi tới đường vắng từ 2 giờ tới 4 giờ sáng, bắt đầu gõ liên tục để mời ma tới dùng bữa khuya.
Hiện tại đã đủ ba món mặn rồi, chỉ còn thiếu một bát canh nữa, bữa trưa chỉ cần lấy thêm là được.
Tại sao lại là ba món mặn à?
Vì bát dưa muối đó là dưa chuột muối, củ cải muối và bắp cải muối trộn vào nhau, vừa đủ ba loại.
So ra, nhiệm vụ của Cảnh Hạc khó hơn, trước khi đi còn nhìn con mèo mun đang nằm chằm chằm bên tượng thần, nhưng vì bà già đang ở phòng bếp, có thể ra bất cứ lúc nào nên kế hoạch trộm mèo xem như phá sản.
“Anh Vân.” Cậu ta thầm bàn với Kiều Vân Tranh, “Nói chính ra thì NPC này cũng xem như là mèo nhỉ? Em bắt cóc bà ta thì có tính không?”
“Thật à?” Kiều Vân Tranh mỉm cười hỏi lại, “Cậu đang muốn chơi trò trốn tìm lãng mạn với bà già mặt mèo mặc sườn xám đỏ đó dưới ánh trăng hả?”
“…”
“Cũng được, về nhà anh sẽ đích thân lo liệu tang lễ cho cậu, sau này cũng sẽ thay cậu báo hiếu cho Chủ tịch Cảnh.”
Cảnh Hạc vội níu cánh tay anh lại.
“Không được, không được đâu, anh à, em chỉ tiện miệng nhắc tới thôi, chúng ta vẫn nghĩ cách trộm mèo đi.”
Mặt khác, tên béo kia vẫn dám rịt Phó Lam Tự, cứ như dán cao con chó vậy, chẳng thể nào thoát khỏi được.
Sự kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của Phó Lam Tự cuối cùng cũng hết sạch.
Cô dừng bước, lạnh lùng ngoái lại nhìn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cửa này lấy cảm hứng từ bộ phim kinh dị Hong Kong “The Eye 10”, tất nhiên ngoài mười cách này ra thì cốt truyện là nguyên bản, không liên quan gì tới phim hết.