ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Cố Mặc Trì đã bị ràng buộc với [Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót] từ năm 20 tuổi, xuyên việt trong game suốt mười hai năm rồi, thực lực và vận may đều có đủ, cực kỳ ít khi xảy ra sai lầm.

Từ trước tới giờ y có tính cách bướng bỉnh, không bận tâm, slogan sống là sống lúc nào hưởng thụ lúc ấy, bất cứ khi nào cũng chuẩn bị chịu chết, không thấy có gì là to tát hết.

Nhưng năm 27 tuổi, y đã gặp cô gái họ Bạch, thấy sự ngây thơ hoạt bát, cười nói tự nhiên của cô ấy dường như là một tia sáng trong trẻo giữa thế gian phàm tục, y đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Từ đó, trong cuộc đời y có thêm một mục tiêu nữa là dẫn cô ấy qua cửa, bảo vệ cô ấy thật chu đáo, cùng sống với cô ấy thật tốt.

Nhưng cuối cùng, y lại chẳng sống nổi qua tuổi 32.

Sinh nhật y ở đầu tháng 12, vốn đã hẹn sẵn với nhóm bạn, chờ khi làm xong nhiệm vụ rank Bạch Kim tháng 11 sẽ mời mọi người đi ăn tối.

Ai ngờ chuyến này lại có đi mà không có về.

Y đã giữ lời hứa, liều chết bảo vệ người con gái mình yêu tới cuối cùng, tiếc là kiếp này chỉ có thể đi tới đây với cô ấy mà thôi.

— Sanh Sanh, anh nhường lại tất thảy may mắn của đời anh cho em sau này.

— Đi đi, tiến tới phía trước, đừng quay đầu lại.

Với y mà nói, đây là kết thúc đẹp nhất.

Không có hối hận, cũng chưa từng hối hận.

Chỉ là, thật sự không nỡ.

Tình sâu duyên mỏng, cuối cùng rồi cũng phải nói lời chia ly.

*

Rất lâu sau đó, Bạch Tiêu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng hôm đó. Vốn anh ta đang ngồi xem phim với Kỷ Linh trên ghế sô pha, thấy Bạch Sanh về, chưa kịp vui vẻ hỏi thăm thì Bạch Sanh đã lao ra khỏi nhà như phát điên.

Sau đó anh ta mới biết, Cố Mặc Trì đã ở lại cửa game Bạch Kim, chỉ bảo vệ cho Bạch Sanh chứ không màng tới bản thân mình.

Vì chết trong game nên thậm chí họ còn không được nhìn Cố Mặc Trì lần cuối.

Game rank Bạch Kim là một trò chơi có quy tắc cực kỳ đặc biệt, chín cửa ải, hàng chục người chơi, mỗi cửa đều phải dùng một người để tế ma quỷ.

Chuyện này nghĩa là không thể thỏa mãn được chỉ tiêu ba người sống sót được, cùng lắm chỉ còn một người sống mà thôi.

Cố Mặc Trì và Bạch Sanh đi tới ải cuối cùng, lúc phải đối mặt với lựa chọn, y đã chọn tự sát để Bạch Sanh được tự động qua cửa.

Người chết thì si tình, nhưng với người sống mà nói thì tàn nhẫn biết bao.



Mấy ngày nay, Bạch Tiêu và Phó Lam Tự đều ở nhà Cố Mặc Trì với Bạch Sanh, vì có nói thế nào Bạch Sanh cũng không chịu đi.

Hai người sợ Bạch Sanh nghĩ quẩn nên chẳng dám rời nửa bước.

Chuyện Bạch Sanh thường làm nhất là ngồi trên sàn nhà phòng ngủ, ôm một con thỏ bông lông đen xù, mắt đỏ hoe, ngồi ngẩn người ra đó.

Con thỏ bông này là món quà cô ấy tiện tay mua cho Cố Mặc Trì trong lúc dạo phố năm ngoái, khi ấy cô ấy bảo con thỏ này rất giống y, trùng cả tên nữa.

Kể từ đó, Cố Mặc Trì luôn bày con thỏ bên giường, không hề di chuyển.

Nhìn vật nhớ người, cảnh còn mà người đã mất.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Phó Lam Tự bưng một bát cháo hải sản đi vào, cúi người tới gần Bạch Sanh.

“Sanh Sanh, ăn tí cháo đi, anh cậu mới nấu đấy.”

Sau một lúc lâu, thấy Bạch Sanh vẫn thẫn thờ, cô lại thử lấy con thỏ bông kia đi nhưng Bạch Sanh ôm rất chặt, không thể nào lấy được.

Cô thở dài: “Sanh Sanh, cậu không ăn là tớ ép đấy nhé.”

“…”

“Anh cậu đang lo gần chết rồi kìa, cậu xem như thương anh ấy mà nếm thử một miếng đi.”

Vừa nhắc tới Bạch Tiêu, cuối cùng nét mặt của Bạch Sanh cũng hơi gợn sóng, cô ấy im lặng một lúc lâu rồi quay lại nhìn bát cháo kia.

“Anh tớ nấu ăn ngon lắm.” Cô ấy khàn giọng, như đang nói một mình, “Thực ra Cố Mặc Trì cũng từng muốn học nấu ăn, còn bảo sẽ học anh tớ, nhưng lần nào nấu cũng tạo ra mùi vị khó tả hết — Anh ấy cũng từng nấu cháo hải sản rồi, lần đó chưa lột s@ch tôm khô, bị tớ chế giễu một trận.”

Bàn tay bưng cháo của Phó Lam Tự khựng lại, người luôn giỏi ăn nói mà giờ lại như bị nghẹn họng, chẳng biết an ủi gì.

Cô nghe Bạch Sanh lại nói: “Đáng lẽ lúc đó tớ nên khen anh ấy, tớ nên cảm ơn anh ấy vì đã chịu nấu cho tớ, thế mà tớ chẳng đáp lại được gì cho anh ấy hết.”

“… Không đâu.” Phó Lam Tự thấp giọng nói, “Anh Cố thích cậu là vì cậu xứng đáng để anh ấy thích, chuyện tình cảm là không màng tới đền đáp mà.”

“Mấy năm nay anh ấy dạy tớ rất nhiều thứ, không có anh ấy, tớ không thể nào tới được trình độ này.” Bạch Sanh cụp mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, đáy mắt lưng tròng, “Tớ cứ nghĩ mình đã đủ mạnh rồi, cuối cùng cũng có thể kề vai chiến đấu với anh ấy, nhưng anh ấy lại dạy tớ rồi bỏ đi một mình.”

Cô ấy nhận bát cháo, múc một thìa để húp nhưng tay cứ run bần bật, không thể nào húp được.

Cô ấy thả bát xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, rất lâu mới ai oán nói.

“Lam Lam, cậu nghĩ… Anh ấy là người sợ cô quạnh như thế, sao tớ có thể để anh ấy ở lại đó một mình được đây?”

“Sao tớ có thể trơ mắt nhìn anh ấy tự vẫn ngay trước mặt mình được chứ? Tớ không cản anh ấy được —!!”

Cô ấy kêu lên như một con thú nhỏ bị thương, tâm trạng đè nén lập tức như con đê vỡ, cuối cùng trở thành tiếng khóc đau đớn tâm can.

Phó Lam Tự cúi đầu, giọt nước mặt vẫn chưa rơi xuống, cô chỉ thấy cực kỳ chua xót, đó là cảm giác bất lực chưa từng có.

Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi tới khi cô quay đầu lại, thấy Bạch Tiêu đang đứng trước cửa phòng ngủ với vẻ mặt bình tĩnh mà ảm đạm.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như Bạch Tiêu đã quyết định điều gì đó, anh ta chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước mặt Bạch Sanh, vươn tay dịu dàng xoa đầu Bạch Sanh như rất nhiều lần trong quá khứ.

“Sanh Sanh, em phải tin anh.” Anh ta khẽ nói, “Chỉ cần em qua được cửa Bạch Kim IV là sẽ còn cơ hội gặp lại anh Cố.”

Bạch Sanh ngẩng phắt khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên: “Anh nói cái gì?”

Bạch Tiêu kiên nhẫn trả lời: “Trước đây trong một cửa rank Bạch Kim, anh với Kỷ Linh có nghe một người chơi may mắn sống sót nhắc tới hình vẽ trên mặt dây chuyền hệ thống.”

Dưới đế mặt dây chuyền của tất cả người chơi vào rank Bạch Kim đều sẽ xuất hiện hình vẽ thần bí, chia thành ba loại: Thánh giá, đồng hồ bỏ túi và bia mộ.

Kiều Vân Tranh là thánh giá, Phó Lam Tự là đồng hồ bỏ túi, còn hai anh em họ đều là bia mộ.

Hình vẽ trên mặt dây chuyền của cựu thủ lĩnh Đảo Ngầm, Giang Hà, cũng là bia mộ.

Chẳng ai biết sau khi Giang Hà rời khỏi thành phố C đã tới chỗ nào.

“Người chơi đó nói với bọn anh, bia mộ nghĩa là “Đứng im”, sau khi qua Bạch Kim IV, em sẽ nhận được một thẻ hợp đồng màu vàng kim. Chỉ cần em ký lên tấm thẻ hợp đồng đó là có thể quay lại chỗ ban đầu, tìm lại người yêu.”

“Em có thể chọn ở lại đó mãi mãi với anh ấy.”

Đôi mắt đã hoàn toàn đờ dẫn của Bạch Sanh lập tức lóe lên, cô ấy chần chừ, nhỏ giọng hỏi.

“Vậy là… Em vẫn còn cơ hội để gặp lại anh ấy ư?”

Bạch Tiêu mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, em vẫn còn cơ hội.”

“Anh không lừa em đúng không?”

“Sao anh lại lừa em.”

Anh ta ôm Bạch Sanh vào lòng, khẽ vỗ lưng và thì thầm với cô ấy.

“Đừng sợ, còn có anh ở đây mà, dù em muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ em.”

Phó Lam Tự im lặng một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn Bạch Tiêu.

Ở góc độ của cô có thể thấy Bạch Tiêu cũng đang lưng tròng.

Có lẽ chỉ có bản thân anh ta mới biết mình đau đớn cỡ nào khi nói ra những điều này.

*

Đêm đã khuya.

Sau khi xác nhận trạng thái tinh thần của Bạch Sanh đã ổn định lại, Bạch Tiêu tiễn Phó Lam Tự ra cửa.

“Lam Lam, lát nữa Kỷ Linh sẽ tới, em về nghỉ ngơi trước đi.”

Phó Lam Tự đáp lại, lúc gần tới cửa thì chợt dừng lại.

Cô quay lại nhìn anh ta: “Sao lại nói cho Sanh Sanh nghe chuyện đó vậy anh? Anh biết tỏng hợp đồng sau rank Bạch Kim IV chưa chắc đã là chuyện tốt mà, tới giờ chúng ta vẫn chưa dám chắc những người ký hợp đồng kia đã đi tới đâu nữa.”

Bạch Tiêu cười bất lực: “Em nghĩ anh còn sự lựa chọn à? Đâu phải em không biết tính Sanh Sanh, anh không cho nó hy vọng thì chắc nó sẽ đi theo anh Cố mất — Dù anh có thể trông chừng nó trong hiện thực, thế còn trong game thì sao? Một người hoàn toàn không có ý chí chiến đấu thì sống được qua bao cửa game Bạch Kim nữa?”

Phó Lam Tự im lặng.

“Anh tôn trọng tất cả quyết định của nó, dù sau này nó qua của Bạch Kim IV rồi muốn ký hợp đồng thật, anh cũng chấp nhận. Đó là con đường nó chọn, nó phải tự đi.”

Em gái anh ta đã không còn là cô bé được anh ta cưng chiều che chở trước đây nữa, cô ấy đã gặp được người hiểu mình, cũng có sự kiên trì của riêng mình.

Anh ta không thể đi theo cô ấy cả đời được.

Có lẽ cuối cùng anh ta sẽ phải chịu mất đi cô ấy.



Cơn gió đầu đông khiến những cành khô lá héo bên đường xào xạc.

Bốn bề yên tĩnh, Phó Lam Tự đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, châm một điếu thuốc.

Ngay khi ánh lửa bùng lên, cô giơ tay gạt đi làn khói trước mặt đã trông thấy một bóng người cao lớn, thẳng tắp đi tới phía mình.

Kiều Vân Tranh mặc một chiếc áo gió màu đen, sẫm hơn cả bóng đêm, anh dừng lại trước mặt Phó Lam Tự rồi cụp mắt nhìn cô chằm chằm.

Anh lấy điếu thuốc của cô đi, vừa dập tắt vừa vuốt lại mái tóc dài hơi rối giúp cô.

“Bớt hút thuốc lại đi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Phó Lam Tự ngẩng đầu lên: “Sao anh lại tới đây?”

“Không yên tâm để em đi một mình ban đêm nên tới đón em.” Anh hơi khựng lại, thấp giọng hỏi, “Cô Bạch thế nào rồi?”

“Tạm thời được Bạch Tiêu khuyên rồi, nhưng mà…” Cô chợt thở dài một tiếng, “Rank Bạch Kim còn dài như thế, chúng ta đều biết sau này có bao nhiêu khó khăn mà.”

Mỗi lần xuyên vào game, Bạch Sanh đều không ngừng nhớ tới cảnh Cố Mặc Trì chết, gần như sẽ là một vết thương không bao giờ đóng vảy, bị xé toạc một cách tàn nhẫn hết lần này tới lần khác.

Càng có nhiều kỷ niệm, lúc chia lìa sẽ càng khó chịu đựng hơn.

Không thể quên được, không thể nguôi ngoai.

Kiều Vân Tranh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng, tầng 15 là cửa sổ phòng ngủ của Cố Mặc Trì, trước đây lúc hai người hẹn nhau ra ngoài, Cố Mặc Trì luôn thích mở cửa sổ ra chào anh.

Ánh trăng tan trong đáy mắt anh, ánh mắt anh trầm tĩnh mà đau buồn.

Tới giờ, anh vẫn còn nhớ cảnh tượng mình gặp Cố Mặc Trì lần đầu tiên trong căn nhà ma ám.

Người đàn ông mặc áo khoác da có phong thái cực kỳ tàn khốc, lúc nào cũng nâng cao âm cuối câu, giữa hai mày là vẻ nổi loạn khó chiều.

Trước đây anh từng nghĩ tỉ lệ qua ải cuối cùng của rank Bạch Kim cực thấp, nếu trong đám bạn có ai chắc chắn thành công thì hẳn đó sẽ là Cố Mặc Trì đỉnh cả về thực lực lẫn vận may.

Nhưng Cố Mặc Trì lại là người đi trước nhất.

Đến cả câu tạm biệt cũng chẳng có, cứ thế mà biến mất vội vàng trong cuộc đời của họ.

Tiếp theo sẽ là ai đây?

Số phận của họ đã bị trói cứng với hệ thống rồi, thân bất do kỷ, phải chống lại tới chết.

“Em Lam.”

Kiều Vân Tranh gọi, nhưng chẳng nói gì tiếp.

Phó Lam Tự vươn tay ôm anh, cô dán mặt vào tim anh, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Cố Mặc Trì và Bạch Sanh ngày hôm nay có thể sẽ là anh và cô của ngày mai.

Rốt cuộc họ sẽ đi chung với nhau được bao xa trên con đường này đây?

*

Ngày sinh nhật của Cố Mặc Trì, thành phố C có tuyết rơi.

Trận tuyết năm nay tới sớm hơn những năm trước một chút.

Bạch Sanh từ chối đề nghị đi theo của nhóm bạn mà một mình tới bờ sông, muốn thả cho Cố Mặc Trì một chiếc đèn Khổng Minh.

Lúc trước cả hai đã thống nhất rồi, sau khi qua cửa rank Bạch Kim sẽ cùng đi chung, tiếc là y lại thất hứa.

Thế thì cô ấy sẽ tự đi thực hiện lời hứa.

Từng đợt tuyết lả tả rơi xuống mặt sông lấp lánh ánh trăng.

Bạch Sanh cầm bút lên, gần như là cung kính viết tên mình với Cố Mặc Trì lên đèn Khổng Minh.

Cô ấy không tham lam, chỉ có một nguyện vọng là mong hai người có cơ hội để trùng phùng.

Vì nguyện vọng này, cô ấy không ngại phải trả bất cứ giá nào.

Cô ấy thả tay ra, đèn Khổng Minh đã được nhóm lửa thuận theo gió mà từ từ bay lên bầu trời.

Cố Mặc Trì từng nói, dù thật sự không thể sống được tới cuối cùng thì y cũng sẽ đi ở phía trước cô ấy, để cô ấy không bị lạc đường sau này nữa.

Y nhắm mắt trong lòng cô ấy, trước khi chết vẫn còn lo cho cô ấy.

Y đã bảo vệ cô ấy lâu thế rồi, giờ tới lượt cô ấy đi tìm y.

“Em sẽ không bao giờ lạc đường đâu.” Bạch Sanh ngẩng đầu nhìn ánh đèn ở phía chân trời, ánh mắt lấp lánh, vừa kiên định lại vừa đượm vẻ đau đớn, “Nhất định em sẽ tìm thấy anh.”

Hỡi người em yêu, cuối cùng em sẽ lội qua bể máu, vượt qua thời gian tàn nhẫn dài đằng đẵng này, xóa nhòa ranh giới giữa sự sống và cái chết để từng bước đi về phía anh.

Anh chờ em nhé.

Hãy chờ em nhé.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Nói sao nhỉ, đã tới rank Bạch Kim rồi nên chuyện nhóm nhân vật chính không có ai chết, vui vẻ qua cửa tới kết thúc thì không thực tế lắm, hào quang của họ không mạnh tới vậy đâu.

Nhưng tôi có thể hứa là anh Cố với Sanh Sanh sẽ trùng phùng với nhau, tôi không viết BE đâu.

À với câu chuyện cụ thể về CP thì sau này có lẽ tôi sẽ viết ở ngoại truyện nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi