ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Phó Lam Tự quay lưng về phía người chơi nữ rồi giơ gương lên, trong gương, cô không thấy được hình dạng của người chơi nữ mà chỉ có thể thấy trong ánh sáng màu xanh yếu ớt có một con ma bé trai cả người trắng bệch, nó đang xé từng mảng da của người chơi nữ ra.

Con ma bé trai nhét da thịt rướm máu vào miệng nhai sồn sột, hàm răng của nó vừa nhọn vừa dày, tựa như một cái cối xay thịt cỡ nhỏ vậy, càng nhìn càng thấy đáng sợ.

Cùng lúc đó, người chơi nam đang đánh nhau với Kiều Vân Tranh rõ ràng cũng nghe tiếng kêu của bạn gái mình nên vô thức ngừng đánh, sau đó thì bị Kiều Vân Tranh đấm thẳng một cú cho ngã xuống đất.

Kiều Vân Tranh lùi về sau một bước, không ra tay nữa.

“…”

Tiếng da người bị xé và tiếng nhai vang vọng rất rõ ràng trong phòng y tế, dù không thấy được tình hình cụ thể nhưng cũng có thể đoán ra được.

Hơi thở của người chơi nam dần dần trở nên bối rối, hắn mấp máy miệng mấy cái, cuối cùng cảm xúc đã thắng lý trí, hắn bật thốt trong nức nở.

“… Mai Mai?”

Tiếc là người chơi nữ đã chết hẳn rồi, không thể nào đáp lại hắn được.

“Mai Mai! Đừng mà Mai Mai!”

Sau khi xác định người yêu đã chết, hắn như đột nhiên phát điên, cao giọng lao tới phía người chơi nữ, giữa đường còn đụng phải hai cái bàn.

Qua tấm gương, Phó Lam Tự nhìn thấy một con quỷ nhỏ tóc tai bù xù khác đang cười quỷ quyệt, vươn tay về phía không trung.

Chẳng mấy chốc, người chơi nam cũng phải gặp hậu quả tương tự, hắn nằm trên đất điên cuồng giãy giụa, tiếng kêu r3n thảm thiết liên tục thốt ra từ cổ họng, hắn vẫn đang gọi tên người yêu mình.

Trong game không có đúng sai, cũng chẳng có thắng thua, tất cả mọi người đều là những người đáng thương chẳng làm gì được mà thôi.

Nếu được chọn, ai mà chịu trải qua những thứ như địa ngục thế này chứ?

Lúc bài đồng dao vang lên lần nữa, người chơi nam cũng tắt thở.

Tiếng vải ma sát với mặt đất càng lúc càng xa dần, hai thi thể đã bị kéo đi, chẳng biết là tới chỗ nào.

Phó Lam Tự bất đắc dĩ cất tấm gương lại, xoay tay gõ vào tủ thuốc sau lưng.

Kiều Vân Tranh nghe tiếng xác định vị trí của cô, rất nhanh anh đã đi tới, lo lắng kiểm tra xem cô có bị thương không.

Anh sờ tới vết thương bị dao quẹt ở tay phải của cô, vết thương vẫn còn rướm máu, Kiều Vân Tranh lập tức hít một hơi.

Dù chẳng ai nói chuyện nhưng Phó Lam Tự có thể cảm nhận được nhịp tim của anh không ổn định chút nào, anh đang lo lắng.

Cô vuốt v e bờ vai anh như trấn an, ra hiệu mình không sao.

Kiều Vân Tranh giơ tay mò mẫm cái bàn ở gần mình, trên bàn bày rất nhiều chai lọ, anh lần lượt mở ra để xác nhận.

Mãi đến khi anh ngửi thấy mùi cồn y tế.

Anh dùng cồn khử trùng sơ qua vết thương của cô rồi xé cái cà vạt trang trí trên áo sơ mi của mình, cẩn thận băng bó cho cô.

Phó Lam Tự khép ngón tay lại, phát hiện anh buộc cho mình một cái nơ con bướm thì không khỏi cong khóe môi.

Cô đi tới bên cạnh vài bước, cúi người xuống.

Ở chỗ thi thể bị kéo đi vừa nãy loang lổ máu, có một con dao phẫu thuật rơi lại, đó là con dao mà khi nãy người chơi nữ dùng để giết cô, hẳn là tìm được trong phòng y tế.

Tóm lại là dùng ổn hơn con dao cạo lúc đầu tìm được nhiều, hợp để phòng thân.

Cô giắt con dao vào bên hông.

Lúc này Kiều Vân Tranh cũng bước theo tới, anh kéo tay cô, viết chữ “Đợi” vào lòng bàn tay cô.

Phó Lam Tự hiểu ý anh ngay, hiện tại trò chơi đã qua hơn ba tiếng rồi, các người chơi đều đang làm quen với địa hình, không gian cô nhi viện này lại có hạn nên không biết khi nào họ sẽ chạm mặt rồi tàn sát nhau trong bóng đêm.

Nên đợi một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, quan sát tình hình, đỡ hơn là đâm đầu vào trận chiến trong lúc tình trạng như ruồi mất đầu thế này.

Cô cũng đồng ý, hai người thử một chút, phát hiện cửa phòng y tế có thể khóa trái được nên khóa lại để chặn rủi ro rồi đi tới tìm một góc tường, ngồi xuống cạnh nhau.

Mùi máu tươi trong phòng vẫn còn rất nồng nặc, ngửi lâu sẽ hơi choáng váng.

Cô lặng lẽ nghiêng người sang, tựa vào bờ vai của Kiều Vân Tranh.

Kiều Vân Tranh giơ tay ôm cô, rất dịu dàng hôn lên trán cô một cái.

Ở chốn không phân biệt được ngày hay đêm này, chí ít có người ở bên cũng là một chuyện đáng để an lòng.

*

Tiếng chuông trong tòa nhà liên tục vang lên ba lần, giờ đã sang 12 giờ đêm.

Trong lúc đó lại có tiếng đồng dao vang lên, số người chơi đã chết lên tới sáu người, chỉ còn lại sáu người.

Phó Lam Tự đang nửa tỉnh nửa mê, cảm giác như Kiều Vân Tranh đang khẽ vỗ vào lưng mình, cô mở mắt ra, bàn tay bị thương vô tình quẹt qua đất nên bị đau tới mức run lên.

May mà cô có tính cảnh giác cao, không rên thành tiếng.

Kiều Vân Tranh lấy cái đồng hồ đeo tay trong túi cô ra, đặt bên tai cho cô nghe và viết chữ vào lòng bàn tay cô:

Chuẩn bị, lên tầng 3.

Anh luôn dùng đồng hồ kim giây để tính thời gian, đã sắp tới 1 giờ rồi.

Trong ba lần đèn sáng khi nãy, anh đã lục tung cả phòng y tế lên.

Tất nhiên, anh lại tìm thấy được một tờ sticker nữa, xé bỏ ngay tại chỗ — Mình đã có manh mối rồi thì không thể để lại cơ hội cho người chơi khác nữa.

Ngoài ra, anh còn tìm được một con dao phẫu thuật khác.

Phó Lam Tự vừa gật đầu, chợt thấy ánh sáng trước mặt sáng lên đột ngột, cô mới tỉnh ngủ nên vô thức giơ tay che mắt lại. Tuy nhiên, lý trí đã thắng cơn buồn ngủ, cô lập tức vươn vai rồi đứng dậy.

“Chúng ta tới tầng 3 à?”

“Đúng vậy.” Kiều Vân Tranh nắm tay cô, không quay đầu mà đi ra khỏi phòng y tế, “Anh vẫn chưa đi tới tầng 3, có lẽ sẽ có manh mối quan trọng hơn nữa.”

Hai người ra ngoài rồi rẽ phải, băng qua một sảnh lớn chất khá nhiều đồ đạc ở tầng 2 rồi lên thẳng cầu thang tầng 3.

Lúc ở góc cầu thang, hình như Phó Lam Tự nghe thấy tiếng gì đó, cô cảnh giác liếc mắt sang bên cạnh, nhìn tới hướng cách đó không xa.

… Có một thanh niên đang bám vào vách tường, mặt mày bầm tím đang khập khễnh đi tới phía này.

Cổ áo thun của anh ta đã bị giật ra để lộ hình xăm trên xương quai xanh, là một chữ “J” màu đen.

Anh ta vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của Phó Lam Tự, Phó Lam Tự trầm ngâm.

“Anh là A Kiện đúng không?”

“…”

“Trong 30 giây sáng đèn có thể nói chuyện được, chúng ta tranh thủ đi.”

A Kiện do dự, nhưng trực giác thứ sáu của anh ta đã nhận ra điều gì đó, anh ta khàn giọng hỏi lại: “Sao cô biết?”

“Lúc tôi xuyên vào game, bạn gái anh đã gọi tên anh ở ngoài cửa nên vi phạm quy tắc.”

Trước khi chết, người chơi nữ bị quỷ nhỏ gi3t chết đầu tiên luôn gọi tên A Kiện.

Trông tình trạng hiện tại của A Kiện, có lẽ người chơi bị đẩy xuống cầu thang bốn tiếng trước cũng là anh ta rồi.

Lúc đó anh ta không chết cũng không ngất đi mà chỉ bị thương ở chân, có thể bò thẳng tới đây, chịu đựng nhiều tiếng như thế đúng là không dễ.

A Kiện chợt nghe tin dữ thì lập tức sững ra, anh ta đỏ mắt nhìn Phó Lam Tự chằm chằm, giọng điệu lộ ra chút hung hãn vô cớ.

“Sao có thể được? Cô lừa tôi, là cô giết cô ấy.”

“Tôi cần phải thế à?” Phó Lam Tự tiếp tục đi tới tầng 3, cô bình tĩnh trả lời, “Nếu tôi giết cô ta thật thì không cần phải nói với anh làm gì, huống hồ gì sao bạn gái của anh lại nói tên anh cho tôi biết chứ?”

“…”

“Tôi chỉ đơn giản là làm chút nghĩa vụ, báo cho anh biết, mong anh có thể sống sót vì cô ta thôi.”

Sắc mặt A Kiện tái mét, hai chân chợt nhũn ra rồi quỳ sụp xuống đất, anh ta ôm đầu gối bị thương im lặng một lúc rồi, há miệng muốn khóc nhưng vẫn không tài nào khóc thành tiếng được.

Vì ánh đèn đã tắt, bóng tối lại ập đến.

Bóng tối có thể che khuất tất thảy những nỗi đau, cũng có thể phóng to sự tuyệt vọng tới vô tận.

Nhưng trong quy tắc tàn khốc thế này, gã đã mất luôn cả quyền lợi được khóc cho người mình yêu.



Khoảnh khắc đèn tắt, Phó Lam Tự vẫn chưa kịp tới tầng 3 nên cũng không thấy được bố cục toàn cảnh của tầng 3.

Cô dựa vào tường ở đầu cầu thang, một lúc lâu sau chợt nghe tiếng bước chân kéo dài, hình như A Kiện cũng lên theo.

Đúng thế, Kiều Vân Tranh cũng đã nhận ra.

Anh trở tay rút con dao phẫu thuật bên hông ra, sẵn sàng đón địch, định nếu A Kiện thể hiện ra bất cứ dấu hiệu mang tính tấn công nào sẽ lập tức gi3t chết anh ta.

Nhưng A Kiện không làm gì hết, thậm chí là không tới gần họ, từ đầu chí cuối vẫn giữ một khoảng cách an toàn giữa hai bên.

Phó Lam Tự chạm vào vách tường tầng 3, nhưng lúc cô tính đi tới trước tiếp thì lại đâm thẳng vào một cánh cửa.

Cả người cô đột nhiên khựng lại, Kiều Vân Tranh phát hiện có gì đó không ổn nên lập tức giơ tay cản trước mặt cô.

Hai người chồng tay lên nhau để cùng đẩy cửa ra, sau đó né sang hai bên cho đến khi xác nhận trong cửa không có thứ gì kỳ quái xuất hiện mới lần lượt bước vào, chính thức vào được khu vực tầng 3.

Phó Lam Tự nghe tiếng bước chân ở sau, cô biết A Kiện cũng vào rồi.

A Kiện đóng cửa lại.

Hành lang tầng 3 rất hẹp, hẹp hơn nhiều so với hành lang tầng 1, hai người đi kề vai nhau đã là chật lắm rồi.

Trong môi trường lặng ngắt như tờ, đến cả hơi thở và nhịp tim cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Phó Lam Tự giơ tấm gương lên lần nữa, xoay người soi một vòng.

Trong tầm mắt vẫn chưa có người chơi nào khác, vì mặt gương chỉ soi ra ba con quỷ nhỏ.

Con nằm trên vai cô, con ôm eo Kiều Vân Tranh, cả con buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh A Kiện nữa.

Từ vị trí của quỷ nhỏ có thể đoán A Kiện thực sự không quá gần họ, chí ít là vẫn rất lịch sự, chưa có ý định tấn công.

Có thể thấy anh ta vẫn còn lý trí, không đổ hết cái chết của bạn gái lên đầu cô.

Vừa rồi cô còn nghĩ không biết mình có nên nói hết sự thật cho anh ta biết không, thực ra bỏ mặc hoặc giết anh ta nhân lúc đối phương bị thương cũng được.

Nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định này.

Con người luôn sẽ có những khoảnh khắc đồng cảm, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại chọn tha cho anh ta.

… Lúc này, ở một nơi nào đó truyền tới tiếng đập cánh.

Gần như là cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh quả quyết ấn người cô cúi xuống, sau đó có thứ gì đó lướt qua sát trên đầu hai người, chỉ để lại tiếng kêu sắc nhọn.

Quát — Quát —

Kiều Vân Tranh vẫn chưa buông tấm gương đang cầm ra, ngay lúc cô đang nghi ngờ thì chợt thấy con quỷ nhỏ nằm trên vai mình tái mặt khi nghe tiếng chim kêu, rõ ràng là đang rúm ró mặt mày lại.

Con chim này khiến quỷ nhỏ sợ ư?

Suy nghĩ cô xoay vần, ngay lập tức nhớ lại bài đồng dao đáng sợ được lặp đi lặp lại.

Quạ đen, đồng hồ trắng,

Bóng ai hằn trên tường,

Chỉ có gương mới biết.

Đúng rồi, là quạ đen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi