ĐỪNG ĐỘNG VÀO KỊCH BẢN CỦA TÔI

Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Tân Y Dật đáp xuống sân bay Urumqi.

(1) Sân bay quốc tế Urumqi ở Urumqi, thủ phủ khu tự trị Tân Cương, là sân bay bắt buộc phải ghé qua nếu tới Tân Cương bằng đường hàng không.

Xuống máy bay, cô mở điện thoại kiểm tra tin nhắn mới nhận được. Trừ tin nhắn từ đoàn phim và một đống tin từ đủ thứ nhóm chat, cô còn nhận được tin của Ninh Dương.

Ninh Dương: “Mình tìm ra một nhà hàng được lắm, cuối tuần này cậu rảnh không? Mình đi ăn nhé.”

Tân Y Dật cầm điện thoại, khóc không được cười chẳng xong.

Nói thật thì, tuy cô thích Đoàn Lăng Tinh nhưng trước nay luôn cảm thấy đó là việc không thực tế, thậm chí cô còn không phân rõ nổi đến cùng cái thích đấy là ngưỡng mộ hay tình yêu. Còn Ninh Dương thì mấy năm nay vẫn chưa từng bỏ cuộc, khiến cô hơi dao động ít nhiều.

Chỉ tiếc dao động về dao động, chứ thời điểm Ninh Dương tìm cô thực sự không đúng lúc.

Cô nhắn thẳng cho Ninh Dương một tin định vị vị trí của mình.

Tân Y Dật: “Ngại thật đấy, mình mới xuống máy bay, phải đi đoàn phim một thời gian.”

Ninh Dương: “[Mồ hôi]”

Ninh Dương: “Cậu đi Tân Cương rồi? Bao giờ thì về?”

Tân Y Dật: “Chắc phải chừng một tuần.”

Ninh Dương: “Đợi cậu về Thượng Hải mình tới đón cậu nhé.”

Tân Y Dật: “Không cần đâu, hành lý của mình không nhiều, bắt xe tí là xong.”

Ninh Dương: “Tiểu Dật…”

Ninh Dương: “Nhiều năm vậy rồi, cho nhau một cơ hội được không? [Mặt buồn]”

Tim Tân Y Dật giật thót, cầm điện thoại ngần ngừ do dự.

Mấy năm gần đây Ninh Dương luôn muốn tiếp cận cô, tất nhiên cô đã cảm nhận được. Song đây là lần Ninh Dương nói thẳng ra nhất.

Cô có thích Ninh Dương không? Không hẳn, nhưng không tới nỗi ghét. Cô biết mình là người chậm chạp trong tình cảm, khi xưa với Đoàn Lăng Tinh cũng do cùng ở chung trong đoàn phim suốt ba tháng trời mới rung rinh. Còn lần này có lẽ cô nên cho đối phương một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, cố gắng một lần?

Tân Y Dật do dự rất lâu, cuối cùng xóa đi câu từ chối.

Một lát sau.

Tân Y Dật: “Được. Thế đợi mình đặt vé máy bay rồi sẽ nhắn cho cậu.”

Ninh Dương: “[OK]”

Tân Y Dật cất điện thoại đi, không nói chuyện với anh ta nữa. Giờ cô còn phải chuyển sang chuyến bay khác, đi tới thành phố Aksu.

Sa mạc Taklamakan là sa mạc lớn nhất trong nước, Tân Cương cũng là tỉnh lớn nhất nước, chỉ tính riêng quãng đường đi từ Thượng Hải tới sa mạc thôi đã tiêu tốn thời gian một ngày rưỡi.

Cô làm xong thủ tục chuyển tiếp chuyến bay, bắt đầu ngồi đợi chuyến kế tiếp thì nhận được tin nhắn từ Hạ Lâm Tự gửi tới.

Hạ Lâm Tự: “Đàn chị, chị tới Urumqi chưa?”

Tân Y Dật: “Rồi, đang chuẩn bị chuyển chuyến tiếp.”

Hạ Lâm Tự: “Trong sa mạc thường thiếu thốn rau củ trái cây, trước khi vào sa mạc chị nên mua ít trái cây mang vào nhé. Trái cây ở Aksu ngon lắm.”

Tân Y Dật bật cười. Hạ Lâm Tự đúng là cậu chàng biết quan tâm.

Tân Y Dật: “Yên tâm đi, đoàn phim có chuẩn bị hết rồi.”

Hạ Lâm Tự: “Dạ.”

Hạ Lâm Tự: “Sa mạc chắc là đẹp lắm. Đàn chị nhớ chụp nhiều nhiều hình.”

Từ những dòng chữ này, Tân Y Dật nhận ra sự tiếc nuối của cậu khi không hề cùng đi, nghĩ một hồi lại hỏi: “Sau này có cơ hội chúng ta lại viết một phim về sa mạc, vậy là có thể cùng đi du lịch miễn phí rồi [thông minh]”

Tin nhắn gửi đi rồi, sảnh chờ máy bay bỗng vang loa thông báo, nhắc nhở hành khách có thể bắt đầu lên máy bay. Tân Y Dật vội cất điện thoại, đi lên xếp hàng trình vé.

Mấy phút sau, cô cất gọn đồ đạc lên ngăn hành lý, ngồi xuống số ghế của mình, lại lấy điện thoại ra.

Hạ Lâm Tự gửi tới một tấm hình động, cô bấm vào để xem.

Đó là hình một con chó shiba miệng ngậm dây thừng xớn xác nhảy bình bịch trước cửa nhà, yêu cầu chủ nhân dắt nó ra ngoài đi dạo.

“Phì!” Không nhịn được, Tân Y Dật bật cười thành tiếng.

Mấy hành khách đi lướt qua liếc nhìn cô lấy làm lạ, đoạn tiếp tục tìm kiếm số ghế của mình.

Từ khi quen Hạ Lâm Tự, Tân Y Dật cũng tải về rất nhiều meme với biểu tượng cảm xúc liên quan tới chó shiba. Cô lướt tay tìm kiếm, đáp lại Hạ Lâm Tự một biểu tượng “xoa đầu chó”.

Gửi tin đi rồi, cô không thoát wechat ngay mà cuộn lịch sử trò chuyện của mình với Hạ Lâm Tự xuống đọc lại vài lần, đọc một hồi khóe miệng bất giác nhoẻn cong.

Cô nghĩ ngợi, bấm vào hình đại diện của Hạ Lâm Tự, vào trang biệt danh. Hạ Lâm Tự đã nghe theo đề nghị của cô đổi tên wechat thành tên thật từ trước đó, song cô lại đổi biệt danh cho cậu – “Chó”.

Về lại giao diện trò chuyện, thấy đối tượng chat đã lại trở thành chú “Chó” thân thương, tự dưng tâm trạng Tân Y Dật tươi lên hẳn.

Ở đầu kia, Hạ Lâm Tự ngồi trước máy tính đã gõ vào khung nhập câu “Đàn chị, bao giờ chị về em ra sân bay đón chị nhé”, tuy vậy lưỡng lự một hồi vẫn chưa gửi đi.

Bây giờ nói thì liệu có rào đón quá không? Nếu Tân Y Dật từ chối thì phải làm thế nào? Hay cứ đợi một ngày trước khi chị ấy về hẵng vờ như lơ đễnh nhắc tới? Cứ nói là trách nhiệm trợ lý nên làm?

Nhưng nếu cứ để chị ấy coi là trợ lý hoài, thì phải làm sao để tiến thêm bước nữa đây…

Hạ Lâm Tự nhức đầu lắm thay.

Một lúc sau, Tân Y Dật nhắn lại: “Giờ tôi phải bay rồi. Cậu với Tiểu Thuần Tử nhớ tập trung viết kịch bản, không được lười biếng đó!”

Hạ Lâm Tự băn khoăn lưỡng lự một hồi, sau vẫn xóa sạch câu nói đã gõ xong xuôi đi, gửi một biểu tượng shiba gật đầu.

Tân Y Dật không nhắn thêm tin nào nữa. Cô đã tắt máy chờ thời khắc máy bay cất cánh.



Mấy tiếng nữa trôi qua, Tân Y Dật thuận lợi đáp xuống thành phố Aksu. Lúc hạ cánh trời đã tối đen, cô sẽ nghỉ lại Aksu một đêm, ngày mai mới đi vào sa mạc.

Cô bắt tắc xi ở sân bay, chạy tới nhà nghỉ. Tắc xi mới rời sân bay chưa bao lâu, cô đã trông thấy một hàng bán trái cây bên ven đường. Ông chủ hàng trái cây bày sạp trước cửa tiệm, trêи sạp bày kín những quả táo to đỏ mọng, trông đến là tươi ngon mướt mắt.

Tân Y Dật nhớ tới lời Hạ Lâm Tự đã nói, tuy đinh ninh đoàn phim sẽ có nguồn cung rau củ trái cây đầy đủ song ma xui quỷ khiến thế nào cô lại vỗ vỗ ghế tài xế ngồi trước: “Bác tài, có thể tấp vào lề một lát không? Cháu muốn mua ít trái cây rồi hẵng đi.”

Đường buổi tối chẳng mấy bóng xe, tài xế cũng không vội, bèn đánh xe tấp vào.

Tân Y Dật chạy tới hàng trái cây, lựa mấy quả táo vừa to vừa đỏ, trả tiền rồi về lại trong xe.

“Cảm ơn bác. Mình đi tiếp đi ạ.”

Nửa tiếng sau, tắc xi đưa cô tới nhà nghỉ rồi bỏ đi.

Ngồi máy bay suốt cả ngày, Tân Y Dật đã mệt rã. Cô tắm rửa xong đi ra, cảm thấy hơi đoi đói. Cô không thích đồ ăn trêи máy bay,cả ngày nay gần như chưa có gì bỏ bụng, bèn rửa tạm quả táo to làm bữa khuya.

Cắn một miếng, trái cây trồng tại Aksu vừa ngọt lại giòn, quả thực ngon hơn trái cây cô mua ở nơi khác. Táo vào miệng có vị ngọt lịm đặc trưng hơn hẳn các giống khác(1), nước nhiều, hậu vị ngọt ngào.

(1) Gốc là băng đường tâm, khả năng chỉ táo Fuji, loại táo có hàm ngọt cao, giống lai từ Nhật.

Ăn xong một quả táo, Tân Y Dật lại xem yêu cầu chỉnh sửa kịch bản mà bên đoàn phim gửi qua một lát, tới khi không còn sớm mới uống một viên an thần như thường lệ rồi lên giường đi ngủ.

Đêm, cô mơ một giấc mơ. Trong mơ cô ôm một con chó shiba, vừa xoa đầu nó vừa gặm táo. Con shiba trong mơ rất dễ thương, táo trong mơ cũng rất ngọt.



Sáng sớm hôm sau, Tân Y Dật rời khỏi nhà nghỉ. Xe của đoàn phim điều tới đã chờ sẵn dưới cửa nhà nghỉ.

Từ Aksu tới sa mạc Taklamakan còn cần trải qua mấy giờ chạy xe. Cô không quen dậy sớm, vì vậy lên xe cái đã thϊế͙p͙ đi ngay. Suốt đường chốc tỉnh chốc mê, phố xá chung quanh lùi dần về hai bên, phong cảnh dần trở nên tráng lệ.

Tân Cương quả là chốn tuyệt đẹp.

Chạy xe được hai giờ đồng hồ, Tân Y Dật đã bay hẳn cơn buồn ngủ. Phong cảnh dọc đường đi đẹp ngoài tưởng tượng, cô cứ giơ điện thoại chụp tanh tách mãi.

Buổi trưa, cô và tài xế vào một quán nhỏ ven quốc lộ ăn món cơm “tay bốc”(1) rồi tiếp tục lên đường.

(1) Một món phổ biến ở các nước vùng Trung, Tây Á. Cơm nấu với thịt dê/cừu đã được xào với cà rốt từ trước, và theo truyền thống của người Duy Ngô Nhĩ thì món này ăn bốc.

Khoảng độ 3 giờ chiều, xe dừng lại bên rìa sa mạc. Chiếc xe con đã hoàn thành nhiệm vụ, một chiếc việt dã chuyên địa hình sa mạc khác tới đón.

Trước khi đổi xe, biết sau khi vào sa mạc tín hiệu sẽ rất kém, muốn liên lạc với bên ngoài vô cùng khó khăn nên Tân Y Dật nhắn tin cho những người có khả năng sẽ tìm mình có việc, báo tình hình cho họ trước. Rồi cô lại gửi một tấm hình ở ngoài bìa sa mạc lần lượt cho Hạ Lâm Tự và Giả Thuần Thuần.

Giả Thuần Thuần trả lời: “Lão đại yên tâm, trong thời gian chị vắng mặt em vẫn sẽ chăm chỉ chạy bản thảo!”

Hạ Lâm Tự đáp trả bằng một biểu tượng “Cuộc đời gian nan, chó ta thở dài”.

Tân Y Dật cười lưu biểu tượng này lại, liền đó ngồi vào chiếc việt dã. Tài xế của chiếc việt dã là một người đàn ông râu ria lởm chởm. Thực ra nếu chỉ nhìn từ nửa bên mặt, trông anh ta không phải quá lớn tuổi. Song làn da ngăm vì phơi nắng sa mạc và cái cằm râu chẳng biết đã bao lâu chưa cạo khiến anh ta có vẻ như đã trải nhiều biến cố.

Tân Y Dật nói: “Chúng ta đi thôi!”

Xe lăn bánh, tài xế xổ cái giọng đặc khẩu âm phương bắc hỏi: “Em gái, phải lúc trước em từng tới sa mạc Taklamakan rồi không? Anh thấy em quen lắm.”

Tân Y Dật gật đầu: “Có từng tới.” Khi viết kịch bản, vì cần khảo sát thực tế nên cô đã cất công tới đây một lần.

Cô cũng nhớ lần trước tới có từng gặp anh tài này, bèn hỏi: “Anh này, anh làm việc trong sa mạc luôn à? Anh sống trong sa mạc?”

“Chính thế.”

Trong sa mạc có khu tập kết, nơi đây sẽ tiếp nhận du khách hoặc cho đoàn phim mượn cảnh ghi hình.

“Em nghe khẩu âm anh, hình như không phải người địa phương?” Tân Y Dật nói, “Sao anh lại muốn tới nơi này làm việc?”

“Vì trong sa mạc rất sạch sẽ, rất đơn thuần.” Anh tài đưa ánh mắt trầm lắng dõi về vùng cát vàng vô cùng vô tận phía trước, “Em không cảm thấy là ở lại nơi này, tâm hồn người ta có thể được gột rửa ư?”

Tân Y Dật nhướng mày: Ể, đừng trông ngoại hình anh này cục mịch mà lầm to, hóa ra còn là một thanh niên văn nghệ? Xem ra có thể thử tán dóc về triết học?

Chưa để cô tìm được đề tài triết học để chen lời, chỉ mấy giây sau anh tài nọ đã chợt gãi đầu: “Hầy! Thực ra ban đầu anh tới đây là để cưa gái đó!”

“Hả?” Tân Y Dật thộn mặt, “Cưa gái?”

“Chứ sao.” Anh tài nói, “Cô nàng gặp hồi mấy năm trước khi du lịch tới Tân Cương. Anh trúng tiếng sét ái tình với cổ, nhưng mới giao lưu được hai ngày thì cổ đã đi mất, còn không để lại cách liên lạc. Anh không biết đi đâu tìm người ta, chỉ nhớ cô ấy từng nói sa mạc Taklamakan là một trong những nơi đẹp nhất cô ấy từng mục kϊƈɦ, về sau chắc chắn sẽ còn quay lại.”

Tân Y Dật ngạc nhiên: Quào, sự tích lãng mạn ghê, anh chàng lãng mạn ghê!

“Thế là anh bèn tới đây làm việc luôn?”

Anh tài gật gù: “Sau khi tới đây, anh làm hướng dẫn viên cho du khách, cũng làm công tác bảo vệ môi TS mạc. Anh ở đây mấy năm rồi, cô ấy vẫn chưa từng quay lại. Nhưng lại nhận ra mình thật sự thích nơi này, thích cả công việc này, thế là cứ ở lại.”

Tân Y Dật trông anh tài có ngoại hình khoáng đạt bất cần, tự dưng trong đầu nảy ra một câu kịch: Thích một người, sẽ vì người ấy trèo đèo lội suối, vì người ấy vượt cách trở trùng dương. Băng qua thảy mọi hiểm nguy trắc trở, chỉ mong được gặp người ấy một lần.

Bất chợt cô lại chán chường: Liệu có một ngày, cũng có người có thể thích mình như thế?

Gió thổi lộng dần, gò cát trong sa mạc ngày càng nhiều, xe tròng trành rung lắc hơn mỗi lúc. Gió cát rít gào át đi tiếng nói không nghe được. Tân Y Dật và anh tài không trò chuyện nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi