ĐỪNG ĐỘNG VÀO KỊCH BẢN CỦA TÔI

Ba tháng sau.

Nhạc Vọng Dương đi qua cửa hải quan, thấy trong sảnh đón máy bay đã có rất đông người đứng, đều là người đến đón người thân. Cô dáo dác trái phải một lúc, cuối cùng nhìn thấy đằng sau đám đông có một thanh niên trẻ ngồi khoanh chân dưới đất, laptop đặt trêи đùi, đang tập trung thao tác với màn hình.

Cô vội kéo va li chạy tới.

“Hể? Anh đang cắt phim?” Cô tò mò sáp lại, “Đây là phim gì vậy?”

Thình lình có tiếng người vang sát tai, Hạ Lâm Tự giật mình suýt hồn lìa khỏi xác, quay phắt sang, va mạnh vào Nhạc Vọng Dương.

“Ai dô!”

Hai anh em đồng thời ngã đổ về sau.

Hạ Lâm Tự xoa trán trách móc: “Sao em cứ im ỉm xuất hiện sau lưng anh vậy?”

Nhạc Vọng Dương tức phát cười: “Anh hai, anh tới để đón em đấy, là chính anh chỉ biết chúi mũi vào máy tính không nhìn thấy em, giờ còn không biết ngại trách ngược lại?”

Hạ Lâm Tự trề môi, lưu phần phim mình mới cắt ghép lại, gập máy tính cất vào cặp.

“Anh cắt ghép cái gì mà tập trung quá vậy? Biên kịch mà còn phải đích thân cắt phim?” Vừa hỏi Nhạc Vọng Dương vừa quan sát chung quanh. Ban nãy có cả đống các cô các chị trẻ tuổi vây xung quanh liếc trộm Hạ Lâm Tự, Nhạc Vọng Dương lại gần, mấy người đó đều thất vọng tản đi.

Hạ Lâm Tự bò dậy, phủi phủi ʍôиɠ: “Trêи đường anh kể ems au. Đi thôi, theo anh đi hoàn thành việc quan trọng nhất đã!”

……

Cùng thời gian ấy, ở cách mấy chục cây số.

Tân Y Dật đi khỏi tòa nhà văn phòng, mở điện thoại ra xem thời gian, mải mốt nhắn tin cho Hạ Lâm Tự.

Tân Y Dật: “Đón được Dương Dương chưa?”

Chó: “Đón rồi ạ.”

Tân Y Dật: “Cậu nhắn lại hộ tôi, bữa nay tôi bận quá không đi đón con bé được. Tối ăn cơm tôi mời, coi như tạ lỗi.”

Chó: “Chị yên tâm, nó chả để ý đâu.”

Chó: “[Shiba vẫy đuôi.gif]”

Chó: “Chị bận tiếp đi nhé, tối gặp ~ ”

Tân Y Dật đọc ba tin nhắn liên tiếp Hạ Lâm Tự gửi, cứ cảm thấy hình như Hạ Lâm Tự đang vội, muốn đẩy cô đi. Nhưng đón người ở sân bay thì quả thực hoàn cảnh có hơi nhốn nháo, cô cũng không nghĩ nhiều.

Trải qua mấy tháng cố gắng, công tác chuẩn bị tiền kỳ cho “Kiến thế” đã gần như hoàn thành, vài hôm nữa là sẽ khởi quay. Hôm nay Tân Y Dật đi xác nhận lại với bên hợp tác lần cuối, để đảm bảo lúc khởi quay sẽ không xảy ra sự cố gì.

Hôm nay Nhạc Vọng Dương từ Anh Quốc trở về, vốn dĩ Tân Y Dật đã định sẽ tạm hoãn công việc lại, rút ra mấy tiếng đồng hồ cùng ra sân bay đón với Hạ Lâm Tự. Nhưng Hạ Lâm Tự lại hết lời khuyên cô nên hoàn thành công việc trước, việc đi đón cứ để mình cậu lo.

Tân Y Dật nhắn lại cho Hạ Lâm Tự một câu “tối gặp”, đoạn cất điện thoại đi.

……

Một giờ đồng hồ sau, hai anh em họ Hạ đã có mặt trong trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố.

Cả hai rảo một vòng trong trung tâm, cặp mắt Nhạc Vọng Dương bỗng vụt bừng sáng, chỉ cửa hàng trước mặt reo lên: “Chính là hiệu đó!”

Hạ Lâm Tự rảo bước đi về hướng cô chỉ.

Vào trong cửa hang, Nhạc Vọng Dương ngắm nghía tủ quầy một hồi, chỉ một chiếc nhẫn kim cương trong tủ kính thủy tinh, nói giọng chắc nịch: “Anh, chiếc này!”

Hạ Lâm Tự ngước lên, tìm kiếm nhân viên có thể giúp đỡ.

Lúc này trong cửa hàng rất vắng khách. Hai người vừa đi vào, mấy cô gái đã chú ý ngay tới hai người trẻ rõ là bổ mắt này. Ngay khi Hạ Lâm Tự phát tín hiệu, mấy cô bán hàng hoảng hồn rồi lập tức đi tới. Một cô gái nhanh nhẹn nhất giành trước, những người khác chỉ đành hậm hực lùi về.

Cô bán hàng cười thật tươi lấy chiếc nhẫn đưa tới: “Hai anh chị đúng là tinh mắt, đây là kiểu dáng kinh điển nhất của tiệm bọn em, viên kim cương chính của chiếc này có kϊƈɦ cỡ 1.5 cara, còn có thể thay đổi viên khác theo yêu cầu.”

Hạ Lâm Tự nhận chiếc nhẫn ngắm nghía trêи dưới, hỏi Nhạc Vọng Dương: “Em chắc chắn là chị ấy thích kiểu này?”

“Anh cứ yên tâm.” Nhạc Vọng Dương vỗ ngực đầy tự tin, “Chị ấy thích kiểu này.”

Ngay từ một tháng trước, Hạ Lâm Tự đã bắt tay vạch ra kế hoạch cầu hôn. Để biết được Tân Y Dật thích kiểu nhẫn kim cương thế nào, cậu đã bỏ công phái Nhạc Vọng Dương ra trận dò hỏi. Đầu tiên Nhạc Vọng Dương lân la nghe ngóng được nhãn hiệu trang sức Tân Y Dật thích, lại lấy cớ nhờ Tân Y Dật cho ý kiến về thiết kế của mình, chắc chắn được kiểu dáng cô thích.

Hạ Lâm Tự quay sang hỏi nhân viên: “Viên kim cương chính của nó có thể tăng lên to cỡ nào?”

Nhân viên cười đáp: “Anh đây muốn viên to cỡ nào ạ? Tiệm bọn em có đủ mọi loại kim cương chất lượng khác nhau. Cho dù trong cửa hàng không có cũng có thể cho người chuyển tới.”

Hạ Lâm Tự không có khái niệm gì về kϊƈɦ thước của kim cương, tò mò hỏi: “Lớn nhất là bao nhiêu?”

Nhân viên: “…”

Nhạc Vọng Dương bộp luôn một phát lên lưng Hạ Lâm Tự: “Anh muốn khoe giàu đấy hả? Hai cara là đã đủ lắm rồi! To hơn nữa cho vẽ chuyện hả? Chị Y Dật đeo vào cũng đâu làm gì được!”

Hạ Lâm Tự cảm thấy cũng hơi hơi có lý, bảo nhân viên lấy cho mình viên kim cương hai cara coi thử, gật đầu: “Thế đổi viên hai cara đi.”

Nhân viên lại giới thiệu về độ tinh khiết và màu sắc của kim cương, Hạ Lâm Tự chọn một loại tốt nhất trong tiệm, trả tiền mua luôn chiếc nhẫn.

Đi ra khỏi trung tâm, Nhạc Vọng Dương hỏi: “Anh, anh định khi nào thì cầu hôn?”

“Thứ Ba tuần sau là “Kiến thế” khởi quay, anh đã lên kế hoạch hết rồi, buổi tối trước hôm khởi quay sẽ cầu hôn.”

“Buổi tối trước hôm khởi quay? Tại sao anh không cầu hôn luôn trong lễ khai máy? Vậy thì náo nhiệt biết mấy?”

Hạ Lâm Tự lắc đầu: “Không được. Hôm khởi quay sẽ có rất nhiều phóng viên tới. Ngộ nhỡ bị người ta coi là gây scandal để nâng phim mới thì không ổn.”

Nhạc Vọng Dương nghĩ một hồi, thấy cũng phải. Cứ cho là một vài lúc họ cần phải lên ống kính để tuyên truyền, nhưng Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự lại không phải nghệ sĩ, không thích công chúng tọc mạch quá nhiều về chuyện riêng tư của mình, quả thực không cần thiết phải làm vậy.

Cô cũng từng nghe Hạ Lâm Tự nhắc là sau khi khai máy đoàn phim sẽ bận quay cuồng không biết trời đất là gì, sợ rằng không có thời gian nghĩ chuyện khác. Hèn gì Hạ Lâm Tự lại lên kế hoạch cầu hôn trước hôm khởi quay một ngày.

Cứ nghĩ chẳng mấy nữa ông anh trai nhà mình và chị dâu tương lai sẽ kết hôn, Nhạc Vọng Dương lại háo hức khó kìm, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh hôn lễ. Song bản thân người trong việc thì hình như lại chẳng chờ mong được như cô.

Bỗng Nhạc Vọng Dương nghe bên cạnh có tiếng thở dài, ngó sang nhìn, thấy Hạ Lâm Tự thế mà lại mang dáng vẻ sầu não ủ ê.

“Anh làm sao vậy?” Nhạc Vọng Dương hỏi, “Không phải anh bắt đầu sợ hôn nhân rồi đấy chứ?”

“Mắc gì phải sợ hôn nhân?” Hạ Lâm chả hiểu mô tê gì, “Anh đang sợ bị từ chối.”

“Cái gì?!” Nhạc Vọng Dương kinh ngạc lắm thay. Chẳng lẽ tình cảm của họ không được tốt?!

“Hồi trước anh có nửa đùa nửa thật dò hỏi chị ấy mấy lần, hỏi chị ấy có chịu kết hôn với mình không, chị ấy đều chẳng bật đèn xanh, cứ chỉ biết chăm chăm vào sự nghiệp. Vốn là anh định đợi quay “Kiến thế” xong, sự nghiệp có khởi sắc hẵng lại tính chuyện…”

“Thế sao giờ anh không đợi nữa?”

“Đợi không nổi chớ sao! Một bộ phim từ khi khởi quay tới khi công chiếu chí ít cũng phải mất toi một, hai năm! Vả lại làm tốt còn có thể làm tốt hơn, làm không tốt thì tiếp tục cố gắng, có liên quan quái gì tới chuyện kết hôn hay không kết hôn?”

Nhạc Vọng Dương không bắt bẻ gì được, im lặng nhìn anh trai chăm chú.

“Anh, tự dưng em cảm thấy có khi hồi xưa bố mẹ sinh hai bọn mình ra mà sinh nhầm rồi.”

“Là sao?”

“Đáng lý anh phải là em gái, em nên là anh trai mới đúng. Từ nhỏ em đã cảm thấy mình chẳng có trái tim thiếu nữ gì, hóa ra là nó mọc tót sang người anh.”

“…… Cút ==+”

……

Đến tối, Hạ Lâm Tự chở Nhạc Vọng Dương đi ăn lẩu với Tân Y Dật.

Đây là lần đầu Tân Y Dật và Nhạc Vọng Dương chính thức gặp mặt. Song vì trước đó đã nói chuyện rất nhiều qua mạng nên giữa hai bên hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm.

Ngồi vào bàn ăn, lập tức Nhạc Vọng Dương tám hăng say với Tân Y Dật.

“Ngại thật đấy,” Tân Y Dật lại xin lỗi, “Hôm nay chị bận quá, không ra sân bay đón em được.”

Nhạc Vọng Dương tức thì xua tay: “Không sao không sao, anh em đã nói chuyện này rồi. Hoàn thành công việc trước mới là quan trọng.”

Tân Y Dật hỏi: “Hồi ban ngày hai người đi đâu chơi rồi à?”

Nhạc Vọng Dương vô thức trao đổi một ánh mắt với Hạ Lâm Tự. Hạ Lâm Tự vội ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo em gái đang có để hớ chuyện mua nhẫn ra.

Nhạc Vọng Dương lắc đầu: “Có đi đâu đâu ạ. Ngồi máy bay mệt quá chừng, bọn em về thẳng nhà nghỉ luôn.”

Tân Y Dật gật gù: “Ra vậy à. Em ra nước ngoài cũng mấy năm rồi, thành phố này đổi khác nhiều lắm, mấy hôm tới cứ đi chơi cho thỏa.”

Nhạc Vọng Dương chuyển chủ đề: “À này chị Y Dật, mấy nay đám bạn em đều đang thảo luận về “Thời đại bứt phá” đó, phim xem hay quá chừng luôn! Kịch bản chị với anh em viết hay bá cháy!”

Chưa để Tân Y Dật kịp khiêm tốn một phen, Nhạc Vọng Dương càng nói càng hung chí: “Tình tiết hay này, diễn viên cũng diễn tốt luôn! Đoàn Lăng Tinh đúng là đẹp trai quá xá! Vì khuôn mặt của anh ấy, mỗi tập em đều có thể xem hai lần!”

Hạ Lâm Tự mới đắc ý nhấp ngụm trà đã sặc luôn.

“Khụ khụ… Đến cùng em xem phim hay ngắm diễn viên thế hả?”

“Hai cái đó có mâu thuẫn sao?” Nhạc Vọng Dương hùng hồn, “Phim hợp nhãn, trai đẹp còn hợp nhãn hơn!”

“… Nông cạn!”

Tuần trước “Thời đại bứt phá” đã chính thức phát song trêи truyền hình và internet. Kịch bản phim chất lượng vượt trội, lại có fan của các diễn viê như Đoàn Lăng Tinh them vào, công ty làm phim lại còn đổ máu chế tác hậu kỳ và tuyên truyền rầm rộ, chỉ mới chiếu đã lập tức thành chủ đề bàn luận hót họt trêи mạng.

Dường như để chứng minh rốt cuộc phim này nổi cỡ nào, họ nhanh chóng nghe được tiếng bàn luận từ bàn bên cạnh.

“Đúng rồi,” một em gái bàn bên hỏi cô bạn, “Mấy nay bọn mày có coi “Thời đại bứt phá” không?”

“Có có có, đang theo đây!”

“Tao cũng đang theo cũng đang theo!”

“Tình tiết viết hay ghê, tao sắp phát khóc luôn rồi. Não biên kịch bự thật!”

“Phải đó, cảm giác chất lượng phim trong nước mấy năm nay đã tăng lên không ít.”

“Biên kịch này đáng nể thật! Tao đề cử bọn mày đi coi mấy phim khác của cổ, đều hay lắm luôn!”

Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự dỏng tai nghe ké một hồi, tới khi bàn bên cạnh chuyển chủ đề mới che miệng cười trộm. Cảm giác tác phẩm của mình được người ta công nhận thực sự quá tuyệt vời, toàn thân trêи dưới mỗi một lỗ chân lông đều đang kêu gào khoan kɧօáϊ.

Nhạc Vọng Dương tò mò hóng chuyện: “Chị Y Dật, giờ phim này nổi rồi, thù lao của chị có được tăng lên không?”

“Có chứ.” Tân Y Dật nhỏ giọng trả lời: “Mới đây có một bên sản xuất phim tìm chị thuê viết kịch bản, thù lao tăng gấp đôi trước đó rồi.”

“Wow!”

Không chỉ có “Thời đại bứt phá”, ngay từ một tháng trước “Vì sao sáng nhất” cũng đã công chiếu, phản hồi và độ phổ biến đều rất khả quan. Trong tình huống liên tục tạo ra thành tích, giá trị con người Tân Y Dật cũng như con thuyền lên theo dòng nước, vô số lời mời hợp tác gửi tới làm cô không trả lời kịp. Nhưng bây giờ cô chỉ một lòng lo cho “Kiến thế”, tạm thời không còn dư sức nhận thêm việc mới, kể ra còn có thể lựa giúp cho Giả Thuần Thuần một dự án chất lượng.

Ăn cơm xong, Hạ Lâm Tự và Tân Y Dật lái xe đưa Nhạc Vọng Dương về trước, sau đó cả hai về nhà mình.

Chở Tân Y Dật về tới dưới văn phòng, Tân Y Dật đang định tháo đai an toàn xuống xe, Hạ Lâm Tự bỗng nắm tay cô kéo lại: “Đàn chị, cuộc hẹn thứ Hai tuần sau chị đừng quên đấy.”

Thứ Ba là “Kiến thế” khởi quay, từ tận hai tuần trước đó Hạ Lâm Tự đã đề nghị Tân Y Dật rút bớt thời gian vào buổi tối trước hôm khai máy để hẹn hò với cậu. Đằng nào suốt hơn nửa năm chuẩn bị cho dự án này họ đã bận quay như chong chóng, gần như không hẹn hò riêng lần nào, mà sau khi khai máy thì suốt mấy tháng liền cũng phải ngâm mình trong đoàn phim, không có thời gian yêu đương hò hẹn.

Tân Y Dật nắm ngược lại tay cậu, kề lại gần hôn mổ lên mặt cậu: “Yên tâm, không quên được đâu.”

Đang định buông cậu ra, Hạ Lâm Tự đã thình lình ôm chầm qua vai cô, cúi xuống hôn lên môi cô. Khác với cái hôn thoáng lướt khẽ chạm là tách thường ngày, lần này cậu hôn vào sâu hơn, răng môi giao quyện, hôn tới khi mặt Tân Y Dật đỏ lừ mới từ tốn buông cô ra.

Dưới ánh trăng, trong xe không bật đèn, chỉ có tia sáng lờ nhờ từ đèn đường ngoài kia, soi tỏ ánh mắt Hạ Lâm Tự dịu dàng.

Có một thoáng Tân Y Dật không nỡ xuống xe.

“Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói là thứ Hai dẫn tôi đi hẹn hò chỗ nào đấy?’

“Em lên kế hoạch hết rồi, chị cứ việc đi theo em thôi.”

“Úp mở gì vậy?” Tân Y Dật nhìn cậu ngờ vực, “Việc gì hả? Không phải cậu định làm chuyện lớn gì đấy chứ?”

Hạ Lâm Tự: “………………”

“Làm gì là làm gì?” Cậu vờ cười, vờ như bình thản, “Chẳng phải do công việc của chị nhiều quá, không muốn chị tốn sức nghĩ nhiều hay sao?”

Tân Y Dật nửa tin nửa ngờ.

Hạ Lâm Tự vuốt tóc cô: “Được rồi, chị về nghỉ sớm đi.”

“Ừm, cậu cũng vậy. Ngày mai còn phải đi kí hợp đồng, tối nay ngủ sớm tí.”

Cuối cùng Tân Y Dật xuống xe lên tầng.

Đợi bóng lưng cô khuất hẳn khỏi tầm nhìn, Hạ Lâm Tự vỗ vỗ lồng ngực xoa dịu cơn kinh hoàng, một lát sau mới đi về.

……

Trong mấy ngày cuối cùng trước khi khởi quay, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự cùng nhau quay cuồng lo đàm phán những vấn đề bàn xong, kí những hợp đồng chưa kịp kí. Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ chờ khai máy.

Thứ Hai, cũng tức ngày cuối cùng trước hôm khai máy, hai người rút ra thời gian trọn một buổi chiều đi đu đưa hò hẹn.

Hạ Lâm Tự đợi dưới tầng mấy phút, Tân Y Dật từ trêи đi xuống.

Hôm nay cô diện cái váy liền bó sát màu cà phê, trang điểm kĩ càng, còn dùng máy uốn nóng uốn thành kiểu tóc lọn to, rất chi là bỏ tâm ăn diện.

Cặp mắt Hạ Lâm Tự rực sáng: “Hôm nay chị đẹp quá.”

Tân Y Dật cười chạy tới: “Lâu quá rồi chưa hẹn hò, hôm nay ráng bỏ công ăn diện kĩ càng. Đợi sau khi khai máy, đoán hẳn còn chẳng có thời gian trang điểm.”

Hạ Lâm Tự ôm eo cô, xót xa nói: “Dạo này chị gầy đi nhiều rồi.”

“Cậu cũng phát hiện à? Hôm qua tôi lên cân, thấy nhẹ đi tận hai kí rưỡi đó! Khó lắm mới giảm được số mỡ từ mấy nồi lẩu đợt trước, a há há há!”

Hạ Lâm Tự thấy cô vui vậy, không nói gì thêm.

Hạ Lâm Tự ngoắc cánh tay cậu: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”

“Em muốn về trường trước.”

“Về trường?”

“Phải.”

Địa điểm đầu tiên trong kế hoạch của Hạ Lâm là học viện hí kịch. Tuy thời điểm Tân Y Dật tốt nghiệp cậu còn chưa vào trường, song duyên phận giữa họ lại vẫn khởi nguồn từ chính ngôi trường này. Không thể không nói, duyên phận quả là một thứ kỳ diệu.

Xe chạy đến cổng trường, Hạ Lâm Tự dừng xe, hạ cửa sổ, nhìn ra bồn hoa không xa: “Lần đầu chị nhìn thấy em là ở chỗ này?”

Tân Y Dật nhớ kiểu ăn diện của Hạ Lâm Tự hôm đấy, vẫn không nhịn được bật cười: “Ờ, sớm biết vậy hôm đó tôi nên chụp cho cậu tấm hình, kiểu ăn mặc của cậu lúc đó thực sự buồn cười quá cơ.”

Hạ Lâm Tự nhớ tới biểu hiện ai nhìn thì giật điện của mình hôm đó, tự dưng mặt hồn hồng. Cậu mở cửa xe: “Đi thôi, chúng ta qua đó chụp tấm ảnh.”

Chụp vài tấm hình tại nơi lần đầu hai bên gặp gỡ, họ lại đi vào khuôn viên trường.

Mới qua cánh cổng, Tân Y Dật sực nhớ tới một việc tiếc nuối: “Cái hôm cậu chụp hình tốt nghiệp, tôi còn định chụp chung với cậu cơ. Tiếc là sau đó vẫn chẳng chụp được, chỉ có mỗi hình tập thể.”

Hạ Lâm Tự móc điện thoại ra: “Giờ chúng ta chụp đi, muốn chụp thế nào thì chụp thế ấy.”

Lúc trước Tân Y Dật không thích selfie, thậm chí còn chẳng hứng thú gì với chuyện chụp hình. Nhưng từ sau khi yêu đương, bỗng dưng cô hiểu được tại sao mấy cặp tình nhân đang yêu dù đi đâu cũng thích giơ điện thoại chụp hình như thế.

Những lúc ngọt ngào, vui vẻ trong cuộc sống, nếu không lưu giữ lại thứ gì, dường như qua đi rồi cũng chỉ còn là quá khứ bình thường phẳng lặng. Nhưng giữ lấy vài tấm hình, ngày sau có cơ hội thường thường ôn chuyện sẽ thấy nó như cái bàn quay góp nhặt hồi ức, từ nó có thể tìm được kho báu vô cùng vô tận.

Hai người chậm rãi dạo bước trong sân trường, kể những chuyện lý thú na ná nhau thời đi học, về thầy cô và căn tin tương tự như nhau, tưởng cũng đã tạo ra một hồi ức chung.

Đi tới bên bờ hồ, Hạ Lâm Tự kéo Tân Y Dật ngồi xuống trong đình nghỉ mát.

“Chị biết không, hồi trước khi còn đi học, em vẫn hay ngồi ở đây nghĩ tới chị.”

“Nghĩ tới tôi?” Tân Y Dật rất ngạc nhiên.

“Vâng ạ. Chẳng phải em đã thích tác phẩm của chị từ lâu rồi à? Có một hôm khi một mình ngồi ở chỗ này, tự dưng em nghĩ trước kia khi chị còn đi học, liệu cũng có từng ngồi đây suy nghĩ về kịch bản? Không phải trong “Mười hai” có một cảnh rơi xuống nước đấy ư? Em đã nghĩ liệu có phải chị sinh ra linh cảm đó trong lúc nhìn ngắm mặt hồ này không.”

Tân Y Dật ngỡ ngàng nhìn cậu chăm chú. Quả thật khi trước cô rất thích ngồi ngẩn ngơ bên ven hồ, và quả cũng đã sinh ra rất nhiều linh cảm trong quá trình đó.

Bất chợt, trong tâm trí cô hiện lên mấy khung hình.

Trăng mọc trời lên, mây tan mây cuộn, bên ven hồ có thiếu nữ dạo bước, ngồi lặng, đọc sách. Ở một thời không khác, cũng ven bờ hồ ấy có chàng trai trẻ dõi nhìn, ngẩn ngơ, cười nói. Giữa lúc trời sao chuyển dời, hai thời không chầm chậm giao chồng, hai con người vốn dĩ ở hai cuộc sống riêng biệt xuất hiện trong cùng một thời không. Họ nhìn thấy nhau, đằng sau người tới người đi, hoa nở hoa tàn. Từ mù mờ nét mặt họ đã có sắc thái, cho đến cuối cùng lại nhìn nhau cười.

Dạo khắp sân trường, sắc trời đã không còn sớm, Hạ Lâm Tự hỏi Tân Y Dật hồi còn đi học thích đi quán nào rồi họ vào một quán gần đấy ăn tối.

Trong lúc ngồi dùng bữa, Tân Y dật hỏi: “Ăn cơm xong cậu còn kế hoạch gì không?”

Hạ Lâm Tự gật đầu: “Chúng ta đi xem phim.”

“Xem phim?” Tân Y Dật nhớ độ này không có phim gì mình thấy hứng thú, bèn đề nghị, “Hay chúng ta đi vườn bách thảo vậy, hai hôm nay chỗ đó có hoạt động âm nhạc.”

Mặt Hạ Lâm Tự tức thì cứng đơ: “Nhưng em đã mua sẵn vé xem phim rồi.”

“Bao nhiêu tiền? Có đắt không?”

“Không phải vấn đề đắt hay không.” Hạ Lâm Tự chột dạ gõ gõ đôi đũa vào bát, “Em muốn đi xem phim.”

“Phim gì vậy?”

“Nhật ký thanh xuân……”

Nghe cái tên này Tân Y Dật nghĩ ngay tới mấy bộ phim tình cảm máu cún trong nước, lập tức lôi điện thoại ra tra tóm tắt giới thiệu. Không xem thì thôi, mới xem cái sắc mặt cô lập tức trở nên rất khó tả.

“Cậu thích kiểu phim thế này?”

Thực tế Hạ Lâm Tự chẳng hề biết “Nhật ký thanh xuân” nói về chuyện gì, chỉ là trong mấy phim công chiếu gần đây chỉ có phim này là nom giống phim tình cảm. Cậu bấm bụng đáp: “Phải.”

“Cậu thực sự, nhất quyết muốn xem phim này?”

“Dạ.” Để đập tan ý đồ thay đổi kế hoạch của Tân Y Dật, cậu đáp như đinh đóng cột, “Em thực sự rất muốn xem nó!”

Tân Y Dật dợm nói lại thôi, cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp: “Cậu…… thôi được rồi.”

Một lát sau, Tân Y Dật vào nhà vệ sinh, Hạ Lâm Tự hớt hải móc điện thoại tra thử tóm tắt giới thiệu của “Nhật ký thanh xuân”.

“Nữ chính Tiểu Mỹ và nam chính A Cường yêu nhau từ hồi còn đi học, vì hiểu lầm mà A Cường với Tiểu Quyên nảy sinh quan hệ mập mờ, trong cơn tức giận Tiểu Mỹ đã phát sinh quan hệ với người theo đuổi mình là Đại Tráng. Không ngờ biến cố khiến Tiểu Mỹ mang thai đứa con của Đại Tráng, Đại Tráng đau khổ yêu thầm Tiểu Mỹ đã lâu nhưng trong lòng Tiểu Mỹ lại chỉ có A Cường. Cuối cùng Tiểu Mỹ vứt bỏ đứa bé, nhưng quan hệ giữa cô và A Cường cũng không thể trở về như xưa… Vận mệnh đổi dời, tình cảm dây dưa khó gỡ, đây là một mối tình thanh xuân dằng dai sầu khổ.”

“Cốp!” Hạ Lâm Tự đập luôn đầu vào mặt bàn.

Cái đờ mờ đây mà là nhật ký thanh xuân á?! Cả lô lốc phim điện ảnh như thế, tại sao cậu cứ phải chọn trúng phóc bộ này?!

Nhưng lời nói ra không rút lại được, cậu chỉ đành cố mà nhận vậy.

Hai người nhanh chóng dùng bữa xong, rời khỏi quán.

Lên xe, Tân Y Dật thấy Hạ Lâm Tự chọn vị trí chỗ ngồi xem phim trêи điện thoại, vẫn không nhịn được khuyên thêm một câu: “Tôi cảm thấy có lẽ tiết mục ca nhạc sẽ hay ho hơn xem phim đó.”

Hạ Lâm Tự đâm lao theo lao: “Hôm nay em chỉ muốn xem phim tình cảm! Chị xem phim với em, lần sau em đi xem tiết mục ca nhạc với chị.”

Tân Y Dật: “……” Cậu trẻ này bị cái gì kϊƈɦ thích rồi hở?

Sau cùng, xe vẫn chạy tới cổng rạp chiếu phim.

Tới gần địa điểm mục tiêu, nhịp tim Hạ Lâm Tự ngày càng dồn dập, căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi. Sau khi dừng xe, cậu không xuống xe ngay mà mở điện thoại gửi tin nhắn cho nhân viên trong rạp chiếu.

“Tôi đến rồi. Các anh chuẩn bị xong hết chưa?”

“Anh Hạ yên tâm, mọi việc đã đâu vào đấy.”

Tân Y Dật đưa đầu qua: “Cậu nhắn tin với ai vậy?”

Hạ Lâm Tự tức tốc cất ngay điện thoại: “Trả lời tin nhắn công việc thôi. Đi thôi, chúng ta đi vào.”

Đến cũng đến rồi, Tân Y Dật đã chuẩn bị sẵn tâm lý phí hoài hai tiếng đồng hồ sắp tới, bèn đi xuống xe.

Vào trong rạp, Hạ Lâm Tự bảo Tân Y Dật đi mua đồ uống trước. Đợi cô mua nước trở về, cậu cũng đã đổi vé xong xuôi.

Tân Y Dật chủ động nắm tay Hạ Lâm Tự, cảm xúc nơi bàn tay chạm tới làm cô giật mình: “Sao tay cậu lắm mồ hôi vậy?”

Hạ Lâm Tự rụt ngay tay về lau vào quần: “Em thấy hơi nóng.”

“Hả?”

Cả hai lại nắm tay đi vào trong rạp chiếu, Tân Y Dật cúi đầu nhìn một lượt, lại hỏi: “Sao tại cậu lại run rồi?”

“Giờ em lại hơi lạnh.”

“……?”

Tân Y Dật đánh giá Tân Y Dật với vẻ hoài nghi, không hiểu nổi rốt cuộc hôm nay cái tên này trúng gió thế nào.

Hạ Lâm Tự không khỏi nắm tay cô đnh trống lảng: “Mau lên đi, phim sắp chiếu rồi.”

Đi vào trong phòng chiếu, bên trong vắng vẻ thênh thang, chẳng một mống người.

Hạ Lâm Tự dẫn Tân Y Dật tìm tới một vị trí có tầm nhìn đẹp nhất ngồi xuống.

Đợi chừng mấy phút, thấy thời gian chiếu phim sắp tới mà trong phòng chiếu vẫn chỉ có mỗi hai người họ. Tân Y Dật định chê bộ phim này phải nát tới mức nào mới chẳng có lấy một người muốn tới xem, suy xét tới cảm xúc của Hạ Lâm Tự vẫn đành nhịn.

Sau giây lát, đèn trong phòng chiếu phụt tắt, bộ phim chính thức bắt đầu.

Tim Hạ Lâm Tự đánh trống liên hồi, cố ép mình bình tĩnh, dặn dò Tân Y Dật: “Lát nữa chị phải xem kĩ đó.”

Tân Y Dật càng thêm nghi hoặc: Xem cái gì? Câu chuyện tình yêu thanh xuân ở thế giới khác hả?

Hạ Lâm Tự siết chặt điện thoại. Trong cả vùng tối đen, chỉ duy màn hình điện thoại đang nhấp nháy chỉ thời gian. 7 giờ 59 phút, bộ phim đã sắp bắt đầu.

Bỗng có tiếng nhạc phá tan sự yên ắng, song đó lại không phải tiếng nhạc nền của bộ phim mà là chuông điện thoại của Tân Y Dật.

Cô lấy điện thoại ra coi thử, lập tức đứng dậy: “Tôi ra nhận cuộc điện thoại.”

Hạ Lâm Tự ngớ người: “Giờ là bắt đầu rồi, có thể không nhận không?”

“Không được đâu, là anh bạn bên bộ Văn hoa gọi tới, rất quan trọng.” Mấy nay họ cứ vướng mãi ở một bước xét duyệt không qua được, do đó cô đã nhờ vả anh bạn bên bộ Văn hóa giúp đỡ, cuộc điện thoại này chắc chắn là về chuyện ấy.

Hạ Lâm Tự còn chưa kịp nói gì, Tân Y Dật đã cầm điện thoại chạy ra. Cậu muốn nắm lấy cổ tay cô, lại chỉ nắm được không khí.

Lúc này màn hình lớn tối đen đã vụt sang, bộ phim chính thức bắt đầu.

Cùng lúc ấy, bóng lưng Tân Y Dật cũng vừa khuất dạng sau cánh cửa phòng chiếu.

Hạ Lâm Tự sững ra tại chỗ như trời trồng, ngơ ngẩn bối rối.

Trêи màn hình lớn chậm rãi hiện ra một dòng chữ, lại không phải danh sách diễn viên của “Nhật ký thanh xuân”.

— “Dành tặng bộ phim này cho cô gái em yêu nhất.

By Hạ Lâm Tự”

Thứ sắp chiếu cũng chẳng phải bộ phim tình cảm máu cún trong nước sản xuất gì, mà là bộ phim do tự tay Hạ Lâm Tự biên tập.

Kể từ khi thực hiện chế tác hậu kỳ cho “Vì sao sáng nhất”, cậu đã học được rất nhiều kĩ thuật biên tập từ biên tập viên và đạo diễn. Cậu bỏ thời gian suốt tháng trời, lấy tư liệu từ tất cả những bộ phim Tân Y Dật sáng tác, cắt nó thành một bộ phim thay cho lời tỏ tình của cậu.

Cậu đã trao đổi với rạp phim từ trước, phòng chiếu phim hôm nay cũng đã được bao toàn bộ, muốn lấy đó làm một bất ngờ. Cậu đã mường tượng trong đầu về khung cảnh này vô số lần, vô cùng chờ mong phản ứng của Tân Y Dật.

Nhưng kế hoạch vẫn không thể theo kịp biến hóa, trong phòng chiếu rộng thênh thang này đây, giờ chỉ còn lại một mình cậu lầm lũi.

Bộ phim đã bắt đầu rồi.

“Chị biết không? Trong những năm tháng thiếu niên xuân trẻ, chị là thần tượng của em.”

“Em muốn tiến về chị thật gần, muốn quen biết với chị, muốn trở nên giỏi giang giống như chị.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã thích chị rồi. Chị rạng rỡ như thế, đẹp đẽ như thế, chị là tiêu điểm trong đám đông. Kể từ thời khắc ấy, trong mắt em chỉ còn một mình chị chiếm trọn.”

Mỗi một câu thoại đều do Hạ Lâm Tự bỏ rất nhiều công sức lọc ra từ mấy bộ phim cắt ghép lại. Trêи màn hình lớn là các diễn viên trong phim đang thể hiện, nhưng cái họ diễn thì lại là kịch bản của cậu.

“Mới đầu chị không thích em, em cũng từng có ý định từ bỏ. Nhưng tình cảm thì làm sao có thể khống chế? Cứ càng muốn mình không thích chị, em lại càng khó mà kiểm soát mình.”

“Em từ bỏ vùng vẫy, khuất phục trước chị.”

“Vì chị mà em cố gắng sống, vì chị mà em trở thành một bản thân tốt hơn. Là chị khiến em cảm thấy thảy mọi điều trong cuộc sống đều đong đầy ý nghĩa.”

“Em thực sự rất thích chị.”

“Em yêu chị.”

Trong phòng chiếu thênh thang vắng lặng, Hạ Lâm Tự bưng kín mặt.

Mấy tháng nay trừ công việc ra mọi thời gian còn lại gần như cậu đã dành cả để học về biên tập và tìm kiếm tư liệu. Sở dĩ nảy ra ý tưởng ấy, nguyên nhân vì đây đều là tác phẩm của Tân Y Dật, cũng là những tác phẩm bên cậu suốt quá trình trưởng thành mấy năm nay.

Cậu những tưởng đây là một việc đầy ý nghĩa, nhưng thời khắc nó trở thành vở kịch một vai, cậu lại cảm thấy từ đầu đến chân nó đều ngốc nghếch ngớ ngẩn.

“Chị có đồng ý đi cùng em quãng đời còn lại không?”

“Em sẽ thương chị, yêu chị, mỗi bữa cơm sẽ luôn làm món chị thích ăn, mặc bộ đồ chị chọn cho, đi du lịch ở những nơi chị thích, cùng chị lên kế hoạch cho mỗi một sự việc trong cuộc đời của chúng ta.”

“Em đã không thể chờ đợi thêm nữa. Em muốn trở thành người yêu của chị, người nhà của chị.”

Hạ Lâm Tự liếc nhìn về hướng cửa phòng chiếu. Nơi cửa trống không chẳng bóng người, có lẽ Tân Y Dật đã nhận một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng.

Cảm giác lạc lõng và bất lực ngập ngụa nhấn chìm cậu.

Đúng lúc ấy, một bàn tay mảnh dẻ đặt lên vai cậu.

Cậu quay phắt đầu, Tân Y Dật đã đứng ngay đằng sau, nhìn cậu cười.

Hạ Lâm Tự mừng rỡ đứng dậy: “Chị về lúc nào vậy?’

“Chạy ra cái là về luôn, mỗi một câu đều đọc được hết rồi.”

Ban nãy khi chạy ra khỏi phòng chiếu nghe điện thoại, đi qua rất nhiều dãy ghế trống, cảm giác lạ lùng trong lòng cô càng trở nên mạnh mẽ. Ngay một khoảnh khắc bước chân ra khỏi cửa phòng chiếu, vô số biểu hiện khác thường của Hạ Lâm Tự hôm nay đồng loạt hiện rõ trong tâm trí cô, bỗng chốc cô ý thức được điều gì.

Thế là sau câu nói mải mốt “xin lỗi lát nữa mình gọi lại cậu sau”, cô cúp điện thoại chạy trở lại phòng chiếu. Song trong cả một vùng đen kịt, đến khi cô đã vòng tới sau lưng Hạ Lâm Tự rồi, cậu vẫn không hề nhận ra.

Lời tỏ bày đong đầy tình cảm chợt hiện lên trêи màn hình lớn, nhạc nền bắt đầu cất lên. Những phân đoạn về mấy cặp tình nhân mà Hạ Lâm Tự cắt ra, cũng là những phân đoạn tương tự như câu chuyện của họ.

Tân Y Dật cười hỏi: “Cậu đang cầu hôn đấy hả?”

Hạ Lâm Tự căng thẳng không nói nổi lời, chỉ biết gật đầu.

Hai bên bốn mắt nhìn nhau, ngượng ngạo một thoáng, Tân Y Dật vươn tay ngán ngẩm: “Tôi còn tưởng sẽ có nhẫn chứ.”

Hạ Lâm Tự nhìn ngón áp út hơi cong lên của cô, lại ngẫn ra một khoảng, giây lát bừng tỉnh.

“Nhẫn! Có, có! Em mua hết rồi!”

Hạ Lâm Tự mải mải mốt mốt quỳ một gối xuống, đồng thời thò tay vào túi lùng sục, đầu gối chưa chạm tới mặt đất đã chợt hóa đá.

— Nhẫn không ở trong túi mà bị cậu để lại trêи xe rồi. Lúc xuống xe cậu căng thẳng quá, thế mà lại quên luôn cả thứ quan trọng nhất đấy!

Cậu bật dậy phi ngay ra ngoài: “Chị đợi một lát, em đi lấy nhẫn!”

Tân Y Dật định kéo cậu lại nhưng chỉ chạm được tới góc áo cậu bạn trai. Cậu lao đi nhanh quá, lúc chạy xuống bậc thang thì loạng choạng, suýt ngã chỏng vó.

Gà bay chó chạy, mọi thứ loạn cào cào cả lên.

Hạ Lâm Tự lại bật dậy tiếp tục lao ra ngoài, Tân Y Dật hét với theo bóng lưng cậu: “Từ từ thôi! Đừng có cuống!”

Màn hình lớn vẫn đang lập lòe.

Phát sóng bộ phim tình cảm ngọt ngào nhất đời này cô từng xem.

– HOÀN –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi