ĐÚNG ĐÚNG

Sau tối hôm đó, Hứa Gia Niên triệt để không nhìn tới Thịnh Huân Thư nữa.

Bất kể là lúc ở nhà, ở lớp học hay là lúc ăn cơm, kể cả lúc làm bài tập hoặc là xem TV vốn thường làm cùng nhau, Hứa Gia Niên không để ý tới Thịnh Huân Thư, căn bản coi đối phương như không tồn tại.

Thịnh Huân Thư thực ra có chút hối hận, nhưng chút hối hận ấy gặp sự lạnh lùng của Hứa Gia Niên rất nhanh biến thành buồn bực. Nó cũng không để ý tới Hứa Gia Niên, trừ giờ ăn cơm và giờ đến trường cần trình diện, thời gian khác vẫn chơi vui vẻ. Thiên tính vốn sáng sủa, chỉ cần nó muốn tìm bạn bè, đi đến chỗ nào cũng vô cùng náo nhiệt.

So sánh với nhau, Hứa Gia Niên bởi vì thành tích rất tốt, sở thích tương đối đặc biệt, đến trường về nhà đều chỉ đi một mình, nên có vẻ thanh lãnh.

Nhưng thay đổi này cơ bản không thể chuyển biến quyết tâm kiên định của Hứa Gia Niên.

Nói không chơi với Thịnh Huân Thư chính là không chơi với Thịnh Huân Thư, nó nói chuyện với mình cũng được, không nói chuyện cũng được, chơi với người khác cũng được, không chơi với người khác cũng được, mình không chơi với nó nữa!

Hai đứa trẻ trong nháy mắt biến thành người xa lạ, mẹ Hứa vốn cảm thấy trẻ con cãi nhau thì cứ để cho chúng cãi nhau bây giờ đã ngồi không yên, đang muốn tìm một cơ hội tác hợp cho hai đứa, cuối tuần đến, ba Thịnh mẹ Thịnh lúc này cùng nắm tay trở về, trước khi về, chính là đi thẳng đến quán net, xách con trai mải chơi về nhà, rút chổi lông gà, đánh!

Hừ!

Hừ hừ hừ!!!!!

Thịnh Huân Thư nhảy lên nhảy xuống, quỷ khóc sói tru: “Hai người dựa vào cái gì mà đánh con!”

Ba Thịnh cả giận nói: “Dựa vào tao là ba mày! Tao ở ngoài vất vả kiếm tiền cho mày ăn học, mày học không học, lại đi quán net chơi với đám lưu manh để trả ơn cho tao?!”

Thịnh Huân Thư tức chết rồi: “Có phải do Hứa Gia Niên cáo trạng với ba không! Bạn của con không phải là lưu manh!”

Ba Thịnh không kiên nhẫn nổi: “Một đám nhãi mỗi ngày trốn học đi quán net, ở trường học thì bị giáo viên khuyên răn không phải là lưu manh thì là cái gì? Ngày nào mày cũng chơi với bọn nó, mày cũng là lưu manh dự bị!”

Nói xong, chổi lông gà một lần nữa bay lên, nếu không phải Thịnh Huân Thư tay chân linh hoạt thì đã sớm bị lông gà uy vũ đánh trúng vài lần!

Chính là như thế ba Thịnh còn ngại không đủ, kêu lớn với Thịnh Huân Thư: “Mày đứng lại cho tao! Mày không chỉ bỏ học đi quán net, mày còn học cái thói nói dối! Thi kém là do năng lực, nói dối là do nhân phẩm, nếu không phải tao gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm lớp, thật đúng là bị mày lừa rồi! Nhỏ trộm kim, lớn trộm vàng, tao thấy mày đã không thỏa mãn làm lưu manh nữa, mày còn muốn làm phần tử tội phạm…”

Thịnh Huân Thư đang chạy vòng quanh sofa bỗng dừng lại.

Ba Thịnh không kịp phanh tay, chổi lông gà đánh vào cổ Thịnh Huân Thư, nổi lên một vết đỏ.

Khóe mắt mẹ Thịnh giật giật, vội vàng đứng lên nói: “Ôi, Sai Sai, con không sao chứ? Có đau không?”

Ba Thịnh cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh ông chống nạnh nói: “Biết mình sai chưa? Mày đứng yên cho tao, hôm nay tao phải đánh cho mày chừa!”

Đang lúc chiến tranh gia đình sắp khai hỏa, tiếng đập cửa “cốc cốc” đột nhiên vang lên.

Ba người cùng nhìn về phía cửa đóng chặt.

Hứa Gia Niên đứng ở ngoài cửa.

Cậu nhìn không chớp mắt, trực tiếp bỏ qua Thịnh Huân Thư, tay đặt một miếng thịt ba chỉ chưng lên bàn ăn, nói với ba Thịnh mẹ Thịnh: “Cô chú, đây là mẹ cháu bảo cháu mang sang.”

Mẹ Thịnh nói: “Mẹ cháu khách sáo quá, thay cô cảm ơn mẹ cháu.”

Hứa Gia Niên: “Cô chú, cháu đi về trước.”

Nói xong, cậu xoay người đi ra ngoài, một lần nữa bỏ qua không nhìn Thịnh Huân Thư, đi về nhà mình.

Thịnh Huân Thư bắt lấy cơ hội làm cái đuôi của Hứa Gia Niên, thuận cảnh không còn khói lửa lẻn ra ngoài, đuổi theo Hứa Gia Niên trước khi Hứa Gia Niên kịp vào nhà!

Hứa Gia Niên ngừng tay đang đóng cửa, lạnh lùng nhìn Thịnh Huân Thư.

Cậu hỏi: “Có chuyện gì?”

Thịnh Huân Thư gãi gãi mặt: “Tớ… xin lỗi, hiểu lầm cậu, thì ra không phải cậu nói với ba là tớ thi không tốt.”

Hứa Gia Niên: “Ừ.”

Sau một con chữ, hai người không nói gì nữa.

Thịnh Huân Thư cảm thấy hướng đi này có vẻ không phù hợp với tưởng tượng của mình…. Nó nghĩ nghĩ, lại nói: “Tớ xin lỗi, bọn mình làm hòa đi?”

Hứa Gia Niên nói: “Tớ thấy đây không phải là vấn đề.”

Thịnh Huân Thư: “?”

Hứa Gia Niên: “Thứ chúng ta yêu thích không quá giống nhau, tớ thích thì cậu không thích, cậu thích thì tớ không thích, chúng ta vốn không thể cùng chơi lâu dài.”

Thịnh Huân Thư có phần hiểu được ý của Hứa Gia Niên.

Nó cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng, nó không nói gì cả, xoay người đi.

Hứa Gia Niên đóng cửa sau khi Thịnh Huân Thư đi. Cậu chuyển lồng thú cưng ra khỏi một góc hẻo lánh Thịnh Huân Thư không thể thấy, con nhím đang nằm bên trong. Cậu đặt con nhím vào lòng bàn tay, tay chống cằm, nhìn con nhím chậm rãi bò trên tay.

Ánh nắng chiếu sáng trán cùng mũi của cậu, vờn quanh ngọn tóc.

Lời nói hôm nay là thứ cậu đã suy nghĩ vài ngày.

Cậu cảm thấy đây chính là ngọn nguồn mâu thuẫn giữa Thịnh Huân Thư và mình, cậu nói hết ra để chuyện này kết thúc. Nhưng kết thúc không mang cho cậu cảm giác thoải mái và khoái chá, ngược lại có cảm giác uể oải không biết từ đâu tới, khiến toàn thân mệt mỏi vô lực.

Dòng thời gian không vì bất luận tâm tình của kẻ nào mà dao động.

Sau cuộc nói chuyện ngắn kia, Hứa Gia Niên không chiến tranh lạnh với Thịnh Huân Thư nữa, gặp mặt thì vẫy tay, ngồi cùng bàn thì nói hai câu, ngẫu nhiên Thịnh Huân Thư sẽ hỏi vài bài tập, ngẫu nhiên Hứa Gia Niên sẽ nói cho Thịnh Huân Thư cách giải bài, lại có một lần, Thịnh Huân Thư quên mang máy tính, Hứa Gia Niên cho Thịnh Huân Thư mượn một máy tính mình còn dư.

Ai cũng không nói gì nhiều, bọn họ chỉ như là bạn học mà thôi.

Trong lúc lơ đãng, thời gian bay nhanh, học kì đầu trôi qua, nghỉ đông tiến đến, hết nghỉ đông, kì hai của lớp bảy đến, thi cuối kì cũng sắp sửa kết thúc —

Qua nửa năm này, Hứa Gia Niên mỗi một lần thi đều chiếm vị trí thứ nhất, tham gia thi đấu trong thành phố trong tỉnh cũng thường xuyên có tin tức tốt, trường học thường thường sẽ phát loa khen ngợi một lần, dần dần trở thành một truyền kì của khối lớp bảy trong trường.

Ba mẹ Thịnh Huân Thư cũng không biết đã thương lượng như thế nào, dù sao sau đó cũng ở nhà với Thịnh Huân Thư, quản Thịnh Huân Thư, không cho nó rảnh rỗi chơi bời. Cứ như vậy, thành tích của Thịnh Huân Thư cũng chầm chậm có sự khởi sắc, từ cuối lớp dần kéo lên đến vị trí thứ 35, tuy rằng vẫn là vị trí trung bình thấp, nhưng so với ban đầu đã có biến hóa rõ ràng.

Lại một ngày 26 tháng 6 nữa đến, sinh nhật Hứa Gia Niên.

Cậu chờ đợi ngày này đã lâu.

Cậu đề ra kế hoạch, trước một ngày xin phép nghỉ với giáo viên, sáng hôm sau chín giờ đợi ba mẹ ra ngoài đi làm, sang gõ cửa nhà hàng xóm, giải thích với mẹ Thịnh: “Cô, cháu có sách bài tập tìm không thấy, không biết có phải để trong phòng Thịnh Huân Thư hay không.”

Mẹ Thịnh không nghĩ nhiều, trực tiếp cho Hứa Gia Niên vào: “Tự cháu vào phòng Sai Sai tìm xem, cô cũng không biết nó để đồ chỗ nào. Bệnh của cháu có nặng không?”

Hứa Gia Niên nói: “Không sao, chỉ là cảm thôi ạ.”

Vừa nói chuyện xong, cậu đã lên lầu hai, nhìn cửa phòng khép hờ của Thịnh Huân Thư  hít sâu một hơi, bất ngờ đẩy cửa, lâm vào thế giới khác!

Bí mật giấu trong trí nhớ một lần nữa xuất hiện trước mắt.

Anh lớn vẫn ngồi trên ghế, vẫn mặc trang phục như vậy.

Thời điểm cậu đi vào, đối phương đang chôn mặt giữa hai bàn tay, tựa hồ có chút uể oải.

Nhưng nghe được động tĩnh của cửa phòng, đối phương lập tức ngẩng mặt, khi nhìn thấy Hứa Gia Niên, ánh sáng vọt ra trong mắt còn sáng hơn cả tia nắng mặt trời.

Sau đó, Hứa Gia Niên nghe được thanh âm như trút được gánh nặng của đối phương: “Cậu đến? Tớ còn sợ hôm nay cậu phải lên lớp, sẽ không tới đây.”

Nếu không phải bởi vì cậu cãi nhau với Thịnh Huân Thư, xác thật sẽ không đến đây.

Hứa Gia Niên nghĩ mà mất hứng. Đồng thời cũng mê hoặc: Anh lớn… Thịnh Huân Thư tương lai thật sự chờ mong mình đến như vậy?

Tạm thời cậu không để ý tới đối phương, vọt tới trước giá sách, lấy khung ảnh xuống, nhìn ảnh chụp.

Trong ảnh, mình và Thịnh Huân Thư phiên bản người lớn kề vai sát cánh.

Cậu buông khung ảnh xuống, lại vọt tới bàn máy tính, nhìn màn hình máy tính.

Trên màn hình, mình và Thịnh Huân Thư bản người lớn mười ngón nắm chặt.

Nhưng thế này là không nên!

Mình với Thịnh Huân Thư hòa hảo như thế nào? Vì sao mình và cậu ấy lại ở cùng nhau!

Hứa Gia Niên nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, mãi không dời tầm mắt. Lâu đến mức đột nhiên Hứa Gia Niên bị “quá tải” ngã ngửa ra sau, đành phải một tay chống bàn, một tay bám vào Thịnh Huân Thư: “Hiện tại cậu là năm đầu cấp hai, chúng ta cãi nhau phải không?”

(chỗ quá tải, gốc ghi là overshoot: chỉ tình trạng tín hiệu thu nhận vào bị vượt qua mức cao nhất có thể xử lí được)

Hứa Gia Niên lúc này mới liếc nhìn anh lớn, mặt lộ vẻ phức tạp.

Thịnh Huân Thư cũng nhìn Hứa Gia Niên. Anh phát hiện biểu cảm của Hứa Gia Niên lúc này vô cùng kỳ quái, trộn lẫn giữa uể oải, vô lực, khó hiểu, không tin, cự tuyệt, chán ghét… phức tạp khó nói.

Đương nhiên Thịnh Huân Thư nhớ rõ thời điểm hai người cãi nhau.

Thịnh Huân Thư cũng biết kết quả cuối cùng của trận cãi nhau này.

Chỉ là không biết, không dự đoán được, năm đó, ngoại trừ chính mình nằm trong ổ chăn, cắn răng thầm mắng Hứa Gia Niên một trăm lần, Hứa Gia Niên cũng vì khắc khẩu với mình mà canh cánh trong lòng, vạn phần để ý.

Ánh nắng bay nhẹ ngoài cửa sổ, nhạt nhòa giữa không trung.

Thịnh Huân Thư hít một hơi, đánh vỡ trầm mặc trong phòng: “Hứa Gia Niên, tớ sai rồi.”

Hứa Gia Niên mặt không chút thay đổi: “Anh không sai.”

Thịnh Huân Thư: “Hứa Gia Niên…”

Hứa Gia Niên nói còn nhanh hơn Thịnh Huân Thư, vì cậu đã đoán biết được tương lai nên hoàn toàn mất hứng, nhưng lý trí vẫn còn, phân rõ sự khác biệt của hai người: “Đó là việc giữa em với quá khứ của anh, không phải cùng anh hiện tại.”

Lúc này đổi thành Thịnh Huân Thư không biết nói gì đáp lại.

Nhưng không thể phủ nhận, Hứa Gia Niên như vậy mới là Hứa Gia Niên nhiều năm mà Thịnh Huân Thư biết, chẳng sợ tuổi còn nhỏ, tư duy vẫn rõ ràng, ý chí vẫn kiên định.

Thịnh Huân Thư thấp giọng nói, thanh âm nhu hòa: “Vậy có muốn biết lúc nào chúng ta làm hòa không?”

Hứa Gia Niên mặt không hề thay đổi: “Cũng không muốn biết.”

Nói đến đây, Hứa Gia Niên giơ tay, đặt khung ảnh về chỗ cũ, cố chấp nói: “Dù sao không phải chúng ta sẽ làm hòa sao? Em không muốn biết lúc nào hoàn cảnh nào làm hòa, em sẽ tự mình trải qua, nếu Sai Sai thuyết phục em, em sẽ hòa hảo với cậu ấy, nếu Sai Sai không thuyết phục, em sẽ không bao giờ hòa hảo với cậu ấy!” Hứa Gia Niên nhìn chung quanh một vòng: “Anh không cần cổ vũ, đây là việc của em và anh trong quá khứ!”

Càng quen thuộc, càng là thoải mái, càng chờ mong, càng là mãn nguyện.

Từ ban đầu đến bây giờ, mệt mỏi trôi đi, bức thiết biến mất, trầm trọng đương nhiên cũng bay luôn. Thịnh Huân Thư nhìn Hứa Gia Niên nho nhỏ, chỉ cảm thấy lòng hoan hỉ, thần thái sáng láng. Anh cười ra tiếng: “Tớ không có tự cổ vũ, tớ thật sự nhận ra sai lầm, từ rất sớm – so với cậu hiện tại phải sớm hơn một quãng thời gian.”

Không đáng tin!

Hứa Gia Niên quét liếc nhìn đối phương, tiếp tục im lặng.

Thịnh Huân Thư lại nói: “Cậu ngồi trước, tớ lấy cho cậu cốc nước, không đúng -” Anh đột nhiên nói: “Hiện tại cậu vẫn uống nước chanh?”

Thật sự là nói đúng.

Hứa Gia Niên liếc nhìn, cố ý nói: “Không, uống nước.”

Chủ nhân căn phòng tạm thời rời đi, Hứa Gia Niên vẫn khó mà bình tĩnh, nhìn chằm chằm khung ảnh trên giá sách, nhưng lúc này, một quyển sổ nhỏ bên cạnh khung ảnh khiến cậu chú ý.

Đúng hơn là một tấm ảnh kẹp trong sổ nhỏ lộ ra gợi lên sự chú ý của cậu.

Cậu thấy thế nào cũng có cảm giác giống…… Chính mình?

Hứa Gia Niên hồ nghi cầm lấy quyển sổ, dưới quyển sổ còn có một phong thư cứng, bên trên viết “Tuyển tập ảnh triển lãm cá nhân của photographer nổi tiếng thời hiện đại Thịnh Huân Thư.”

Gì?

Thư ở dưới sổ cũng khiến Hứa Gia Niên hứng thú, Hứa Gia Niên vừa muốn thò tay, sau lưng đã truyền đến tiếng của Thịnh Huân Thư: “Nước của cậu đây.”

Hứa Gia Niên nhìn sang, Thịnh Huân Thư tay cầm nước chanh, xuất hiện ở cửa.

Ảnh chụp kẹp trong sổ nhỏ từ trong tay Hứa Gia Niên trượt xuống, cậu cúi đầu nhìn, phát hiện đây thật sự là ảnh chụp chính mình.

Trong bể bơi, nửa người của cậu ngoi lên mặt nước, da trần trụi gợn sóng lấp lánh, bọt nước tung trào bắn ra bốn phía, vầng sáng mặt trời kết hợp cùng ống kính mơ hồ, trong trẻo xán lạn.

Chụp rất đẹp!

Nhưng Hứa Gia Niên không kịp tán dương Thịnh Huân Thư.

Thời gian mười lăm phút đếm ngược đã kết thúc, bốn phía phát sinh sóng gợn biến hóa……

Chớp mắt, đã không thấy người phía trước, ngay cả thời gian nói một câu cuối cùng cũng không có.

Thịnh Huân Thư phát ngốc, nhặt ảnh rơi dưới đất lên, kí ức thời trung học mờ mịt chợt lóe, trong lúc lơ đãng đánh rơi tình cảm bí ẩn trong tâm trí xuống hình ảnh……

Thịnh Huân Thư vuốt ve ảnh chụp, cười một lúc, khóe môi giương lên một lần nữa hạ xuống.

Hứa Gia Niên, Hứa Gia Niên, thế mà tớ lại được gặp cậu ở quá khứ. Nhưng hiện tại cậu đang làm gì?

Hứa Gia Niên, sau khi chia tay với cậu, tớ rất khổ sở.

…… Cậu thế nào?

Tớ rất nhớ cậu.

…… Cậu thì sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi