ĐỪNG ÉP ANH ĐỘNG TÂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Động tác của Giang Điềm quá đột ngột, Lục Minh Chu ngẩn người ra, động tác dưới chân dừng lại, nửa giây sau, anh rũ mi mắt xuống, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Thấy cô lâu sau cũng không phản ứng, ánh mắt anh dừng một chút, khóe miệng nhếch lên nửa ý cười, ý tứ sâu xa nói: “Cầm lấy cằm xong, biết bước tiếp theo là gì không?”

Giang Điềm vẫn đang trong trạng thái sững sờ, động tác vừa rồi dường như là theo bản năng, liền ma xui quỷ khiến mà giơ tay qua như vậy…..

Cô đón nhìn ánh mắt của anh, miễn cưỡng ổn định lại giọng nói, hỏi: “Là cái gì?”

Lục Minh Chu không hề chớp mắt nhìn cô, ý cười bên môi càng sâu, à một tiếng: “Hôn.”

Ngón tay Giang Điềm vẫn giữ cằm Lục Minh Chu đột nhiên run lên, hàng mi dài chớp chớp, tim đập loạn một nhịp.

Lục Minh Chu giữ chặt cánh tay nâng người ôm cao lên một chút, lại cố ý khom lưng xuống, cúi đầu ghé sát vào Giang Điềm, anh mập mờ nói: “Cô muốn hôn tôi sao?”

Lời nói móc câu, ý tứ sâu sa.

Ánh mắt Giang Điềm lấp lóe, cô cắn cánh môi, không nói một tiếng nào.

Hơi thở ấm áp của Lục Minh Chu phả xuống, nhẹ quét qua mặt cô, giống như bị điện giật, cảm giác tê dại nháy mắt lan tỏa toàn thân, cánh tay Giang Điềm mềm nhũn, cô hoảng loạn buông tay, khẩn trương túm lấy góc áo.

Lục Minh Chu cũng không vội, Giang Điềm không biết làm sao trốn về sau, anh chậm rãi lấn tới, hô hấp ra ra vào vào, kề sát vào gò má Giang Điềm, Giang Điềm lại lui về sau, đầu quay ra sau, đã hết đường lùi.

Lục Minh Chu khẽ cười, chiếm thế thượng phong.

Ngón tay Giang Điềm nắm vuốt vạt áo thật chặt, lấy hết dũng khí, cô đột nhiên quay đầu qua, tới gần khuôn mặt tuyệt đẹp phóng đại vô hạn trước mắt, chỉ cách một chút là hai người liền hôn nhau, Lục Minh Chu bỗng dưng ngẩng đầu, kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

Giang Điềm xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nhàn nhạt cười, “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh.”

Lục Minh Chu thua một vòng, anh nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Nhắc nhở cái gì?”

Đầu lưỡi Giang Điềm đảo qua răng một vòng, cưỡng chế nhịp tim đập kịch liệt, cô cười nói: “Tôi nhìn thấy gỉ mũi của anh.”

“…..”

Giang Điềm thuận theo chớp chớp mắt, lại nói thêm một câu: “Tôi vẫn luôn tưởng rằng trai đẹp thì không có gỉ mũi.”

“…..”

“Cho nên là… Lần sau có người nắm cằm anh không nhất định là muốn hôn anh, có lẽ là anh…..”

Ánh mắt Lục Minh Chu gắt gao khóa chặt nhìn cô, tươi cười bên môi đã biến mất, không cảm xúc nói: “Cô có tin tôi trực tiếp ném cô xuống ngay bây giờ không?”

Nói xong, anh nhếch đuôi mày lên, ánh mắt nhìn thẳng.

Lòng Giang Điềm căng thẳng, thật vất vả khắc chế tiếng tim đập thình thịch không dứt.

Nói thật là, cô tin.

Giang Điềm liếm má, cô đổi lời, thật giả lẫn lộn nói: “Đùa thôi, làm dịu bầu không khí tí, tôi chỉ thấy thái độ của anh hôm nay có phần kỳ lạ…..”

Cô cố tình dừng lại, “Bà nội tôi nói, hơn nửa đêm có nhiều thứ bẩn thỉu, tôi làm sao biết anh có phải là anh thật hay không.”

Lục Minh Chu lười biếng “À” một tiếng, cũng không vạch trần Giang Điềm nói hươu nói vượn, theo lời cô nói hỏi: “Bà cô còn nói gì nữa?”

Cánh tay Giang Điềm nhấc lên, bóp chặt hai bên gò má Lục Minh Chu, xoa xoa hai cục thịt, bên miệng lải nhải: “Bà tôi còn nói, nếu là thật có mấy thứ bẩn thỉu thì bóp mặt hắn, có thể nhìn ra da thật cùng giả da rất là không giống nhau.”

“…..”

Sắc mặt Lục Minh Chu tối sầm, Giang Điềm vẫn không biết sống chết xoa nắn mặt anh, anh gằn từng chữ: “Buông tay.”

Giang Điềm rõ ràng diễn quá mức, lại nghĩ tới hai ngày trước cũng bị anh bắt nạt như này, lực trên tay lại nặng thêm chút.

Lục Minh Chu cười khẽ, cánh tay buông lỏng, thực sự buông tay.

Giang Điềm bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, cô phản ứng nhanh, cánh tay khẩn cấp vòng qua bám vào cổ người đàn ông, dính sát trên người Lục Minh Chu.

Hai người đứng ở hành lang tầng thượng, Giang Điềm hoảng sợ, phía sau lưng cứng đờ, cô run giọng nói: “Sẽ ngã chết người đấy.”

Lục Minh Chu đút tay vào túi quần, Giang Điềm giống như cái bao cát treo ở trước người anh, anh cúi đầu mấp máy môi, lạnh nhạt nói: “Xuống.”

Giang Điềm nuốt nước bọt, mang theo chút mê man.

Lục Minh Chu bỗng nhiên cười một tiếng, khóe miệng nâng lên, ánh mắt hướng xuống phía dưới dừng ở nơi kề sát nào đó, đuôi mày nhướng cao hơn, hờ hững thốt ra một câu: “Cup B?”

Anh cố ý dừng lại, hơi tiếc nuối: “Hơi bé.”

Giang Điềm: “…..” Còn đang phát dục, nhỏ cái rắm.

Hai câu ba lời, Giang Điềm cuống quít buông tay từ trên người Lục Minh Chu nhảy xuống dưới.

Ngực bị áp có chút đau, cô không được tự nhiên mà nhẹ xoa, Lục Minh Chu lẳng lặng nhìn cô một giây, nhàn nhạt bình phán câu: “Tự mình xoa cũng vô dụng.”

“…..” Biến đi.

Làm loạn như vậy, Giang Điềm ít nhiều có chút bị thương, hàng lang chật hẹp, cô đẩy Lục Minh Chu đang chắn phía trước ra, dẫm “đùng đùng” lên cầu thang.

Lục Minh Chu không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Tầng năm.

Giang Điềm sững sờ ở ngoài cửa phòng, Lục Minh Chu như không có việc gì mà hướng về căn phòng của mình, móc chìa khóa ra, động tác mở cửa lưu loát liền mạch, anh đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt thoáng nhìn qua, anh mím môi, cố tình không đóng cửa, tinh ý để lại một khe hở.

Mười lăm phút sau, anh tắm rửa đơn giản, thay quần áo sạch sẽ, tay phải cầm theo khăn bông trắng lau đầu.

Cửa chính bị đẩy vào vài phần, khe cửa mở lớn, còn có nửa vệt bóng lung la lung lay.

Đáy mắt Lục Minh Chu hiện lên ý cười, anh tiếp tục lau đầu, thoải mái ngồi xuống sô pha ở phòng khách.

Nhoáng một cái lại thêm mười phút.

“Két” một tiếng, cửa phòng mở rộng hơn, thò vào nửa cái đầu, chậm rì rì lại dịch tiến thêm nửa người vào, theo sau là nhỏ giọng một câu: “Lục Minh Chu…..”

Lục Minh Chu đặt hai chân lên bàn trà, trong tay quơ quơ khăn tắm, chậm rãi “Ừ”.

Giang Điềm nghe được trả lời, toàn bộ thân hình từ sau khung cửa tiến hẳn vào, ngón tay giữ ở cửa, thấp giọng giải thích: “Túi của tôi vẫn ở chỗ bạn tôi, trên người tôi chỉ có mỗi di động…..”

Cô liếm liếm môi: “Sân thượng quá nhiều muỗi, không thể ngủ được, có thể cho tôi mượn… Mượn một chút sô pha không…..”

Mất mặt quá.

Giây trước còn phất tay áo chạy lấy người, giây sau lại phải ăn nói khép nép cầu anh.

Giọng cô ngày càng nhỏ, một chữ cuối cùng dường như không nghe rõ.

Lục Minh Chu đứng dậy, đi tới cửa, anh đương nhiên biết, di động vẫn là vì anh muốn xác nhận “Sugar” chính là Giang Điềm nên tạm thời cầm đi.

Lục Minh Chu đi đến phía cô, Giang Điềm ngước mắt nhìn anh.

Tóc vừa mới gội còn ướt dầm dề, ánh sáng chiếu xuống hết sức đen nhánh, giọt nước ở đuôi tóc tỏa sáng lấp lánh, theo bước chân anh, giọt nước ngưng kết thành hình, lướt qua trán, bỗng nhiên nhỏ giọt xuống dưới.

Giang Điềm ngẩn người, yết hầu lăn lăn, hoảng loạn dời mắt.

Lục Minh Chu dừng lại cách cô hai bước chân, tay chống tại then cài cửa.

Tiến lại gần, Giang Điềm ngửi được trên người đối phương có mùi sữa tắm nhàn nhạt, cô chun mũi nhẹ ngửi một chút, phản xạ có điều kiện lui về sau một bước.

Lục Minh Chu cúi người xuống, nhìn thẳng cô, anh mím môi nói: “Ớt Nhỏ, cô không sợ sao?”

Giang Điềm nhướng mày nhìn anh, “Sợ… Sợ cái gì?”

Trán Lục Minh Chu nghiêng về phía trước, Giang Điềm ngả lại về phía sau, Lục Minh Chu bật cười: “Không sợ chúng ta ——” Anh cố tình dừng lại, âm cuối vòng quanh: “Giống như đêm qua, một đêm bảy lần.”

Gương mặt Giang Điềm nháy mắt ửng đỏ, Lục Minh Chu hứng thú không tồi.

“Ợ ——”

Một luồng khí lưu loát phả vào mặt người nào đó.

Giang Điềm ngượng ngùng vỗ vỗ ngực, hổ thẹn cúi đầu, Lục Minh Chu đứng thẳng dậy, lấy bàn tay làm quạt dùng sức phẩy phẩy bên mũi hai cái, anh nhíu mày hỏi: “Buổi tối cô ăn cái gì vậy?”

Giang Điềm cười giảo hoạt: “Sủi cảo rau hẹ.”

“…..”

Giang Điềm nuốt nước bọt, lại chớp chớp mắt như vô tội hỏi: “Anh vừa rồi mới nói cái gì cơ?”

Lục Minh Chủ trực tiếp đem khăn tắm đắp trên mặt Giang Điềm, mặt không biểu cảm nói: “Ngủ trên sô pha, còn dám vào phòng ngủ tôi liền cởi quần áo của cô.” Nói xong, anh lại chơi xấu mà hung hăng xoa đầu xoa mặt Giang Điềm qua lớp khăn.

Giang Điềm: “… Biết rồi.”

***

Giang Điềm thành thành thật thật ngủ trên sô pha một đêm, sáng sớm hôm sau liền nhận được điện thoại của Dư Tư Nghiên.

Tiếng chuông di động thình lình vang lên, Giang Điềm hoảng sợ, vội vàng tiếp điện, trộm liếc về phía phòng ngủ, xác định là không làm đánh thức người, cô cầm điện thoại nhón chân đi ra ngoài cửa.

Dư Tư Nghiên tối qua cũng xác thật là bị dọa, thực sự không yên tâm, ngày hôm sau mới sáng sớm liền chạy đến phòng cho thuê của Giang Điềm.

Khu nhà cũ, nhiều ngõ nhỏ, cô nàng lại mới tới đây lần đầu tiên, đi lòng vòng liền tiến vào ngõ cụt.

Giang Điềm xuống đón Dư Tư Nghiên, Dư Tư Nghiên đúng lúc mang theo túi xách và ghi-ta đưa cho cô, hai người đi qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Giang Điềm nhớ tới cái gì, vào tiệm mua bánh bao cùng sữa đậu nành.

Lúc lên cầu thang, Dư Tư Nghiên nhìn cái túi trong tay cô, khó hiểu hỏi: “Buổi sáng cậu ăn nhiều như vậy sao?”

Giang Điềm lắc đầu: “Mua cho Lục Minh Chu, tớ không biết anh ta thích cái gì, mỗi loại mua một cái.”

Dư Tư Nghiên gật gật đầu, đồ vật trong tay Giang Điềm nhiều, Dư Tư Nghiên lấy chìa khóa mở cửa, mở cửa xong cô cũng không đi vào, Giang Điềm không biết tại sao, lấy khuỷu tay hẩy cô nàng một chút.

Dư Tư Nghiên không phản ứng, tầm mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó. cô nàng thấp giọng hỏi: “Hàng xóm của cậu… Thật là đưa hàng chuyển phát nhanh sao?”

Giang Điềm cúi đầu, thuận miệng trả lời: “Ừ.”

Dư Tư Nghiên hơi nhíu mày, giọng càng ép thấp: “Vậy làm thế nào…” Làm thế nào cậu quen được anh ta?

Tình huống tối hôm qua quá hoảng loạn, cô không kịp suy nghĩ, hiện tại cân nhắc, lại cảm thấy không đúng lắm.

Cô nàng nói được một nửa, Giang Điềm cũng chú ý Lục Minh Chu đi ra từ phòng bên cạnh, cô vội vàng tiến lên trước, đem túi trong tay đưa cho anh, “Ngày hôm qua cảm ơn anh.”

Lục Minh Chu do dự nửa giây, miễn cưỡng duỗi tay tiếp nhận, anh nhìn xuống chiếc túi có chút dầu mỡ trong tay, nhàn nhạt nói: “Như này liền xong rồi?”

Giang Điềm lại đem túi sữa đậu nành ở bên tay khác đưa cho anh, Lục Minh Chu khó khăn lắm mới nhận lấy, tiếp tục nói: “Khách sạn tiện nghi nhất bên ngoài một đêm cũng mất hơn trăm tệ, cô ngủ ở nhà tôi hai ngày, lại chỉ có ngần này ư?”

Nói xong, anh giơ giơ hai túi trong tay.

Lời này lại có lý, Giang Điềm mím môi, nghiêm túc nói: “Nếu hôm nay qua phỏng vấn, sẽ thu xếp thật tốt mời anh đi ăn.”

Lục Minh Chu nhíu nhíu mày, không thể nói có tâm tình gì.

Dư Tư Nghiên đem đồ đạc của Giang Điềm đưa vào phòng, lại lần nữa đi ra, chỉ nghe thấy một câu cuối cùng của Giang Điềm, cô nhìn thời gian, nhắc nhở: “Đúng rồi, không phải cậu bảo sáng nay còn có buổi phỏng vấn sao? Công ty đĩa nhạc Tân Gia khá xa chỗ này đấy.”

Nghe xong, Giang Điềm vội vàng liếc nhìn thời gian, cũng không chú ý đến Lục Minh Chu, cô quay đầu chạy vào trong phòng, lo lắng lại vui sướng mà ồn ào: “Tớ muốn trang điểm, Tư Nghiên, cậu nói xem tớ nên mặc quần áo gì, có nên mặc quần áo trang trọng không?”

Dư Tư Nghiên bị Giang Điềm kéo vào nhà, trước khi vào trong cô quay đầu nhìn Lục Minh Chu, mắt hai người giao nhau, gần một giây, Lục Minh Chu nhìn cô thản nhiên cười, Dư Tư Nghiên vội vàng rời tầm mắt, không dám nhìn anh.

Lục Minh Chu bước nhanh xuống lầu, đi ra hành lang, tùy tiện ném túi đồ ăn sáng vào trong xe, chỉ lấy ly sữa đậu nành lên uống mấy ngụm.

Công ty đĩa nhạc Tân Gia?

Công ty âm nhạc của giải trí Thành Niệm.

Phần lợi nhuận thấp nhất trong số các hoạt động kinh doanh của Lục Viễn Hoài, mấy năm nay thị trường kinh tế của đĩa nhạc đình trệ, hoạt động kinh doanh của Tân Gia ít nhiều bị giảm xút thu hẹp, nhưng danh tiếng bên ngoài, vẫn là có tiếng vang dội.

Anh bóp cốc giấy trong tay, sau đó cầm di động gọi điện, vội vàng hỏi vài câu, điện thoại cắt đứt, ngay sau đó lại rung một chút, gửi đến là một tin nhắn.

Lục Minh Chu liếc nhìn, tay gõ gõ màn hình, sau một lúc, anh lại gọi điện thoại, nói thẳng vào vấn đề: “Sáng nay có buổi phỏng vấn sao?”

“Ban đầu không có, hai hôm trước chú Xuyên nói muốn giới thiệu cô gái tên Giang Điềm tới đây, lại vừa đúng nghỉ hè liền thuận tiện nhận tuyển thực tập sinh.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nữ rõ ràng rất căng thẳng.

Lục Minh Chu dựa đầu vào cửa sổ xe, anh bình tĩnh hỏi: “Chú Xuyên còn nói cái gì?”

Đầu bên kia do dự, thành thành thật thật nói ra.

Lục Minh Chu bình tĩnh nghe xong, anh ngẩng đầu nhìn lên phía tầng thượng, cười một cái thật nhẹ, nói câu cuối cùng.

“Theo quy tắc mà làm, có năng lực thì giữ lại, không có năng lực thì nhân lúc còn sớm làm cho cô ta cút đi.”

_______

Phan: Lúc edit mà cứ gặp phải tên đồ ăn là lại làm tôi đói hichic ╥﹏╥ Tôi cũng thích ăn sủi cảo lắm, thỉnh thoảng nhà có hẹ là lại làm sủi cảo với làm mỳ ăn.



Sủi cảo rau hẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi