ĐỪNG ÉP ANH ĐỘNG TÂM

Một hồi lâu, Giang Điềm mới ngẩng đầu lên từ trong ngực Lục Minh Chu, cô lui về sau một bước nhỏ, hai tay đặt trước người không khỏi vuốt ve qua lại.

Lục Minh Chu xoay người nhặt điện thoại trên mặt đất, màn hình di động đã tắt, anh đưa trả lại cho Giang Điềm, Giang Điềm cúi đầu nhìn mũi chân, không biết lại nghĩ cái gì.

Lục Minh Chu suy nghĩ nửa giây, anh đem điện thoại nhét vào trong túi xách của Giang Điềm, Giang Điềm vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Lục Minh Chu bỗng nhiên kéo tay Giang Điềm qua, nắm trong lòng bàn tay.

Bàn tay người đàn ông nóng bỏng, năm ngón tay bao bọc tay cô.

Giang Điềm bỗng nhiên ngước mắt, không thể tin được mà nhìn anh.

Khóe mắt Lục Minh Chu mỉm cười, lực lòng bàn tay anh tăng hơn một chút, như có như không mà bấm một cái vào mu bàn tay Giang Điềm, nhếch môi không nói lời nào.

Ánh mắt Giang Điềm không nhúc nhích, trong lòng bàn tay thấm ướt chút mồ hôi, cô muốn rút về, lại mềm nhũn không có lực, im lặng một lát, Giang Điềm thấp giọng gọi: “Lục Minh Chu…..”

Cô tạm dừng, xoay tròn cổ tay, có chút khó chịu thốt ra một câu: “Anh… anh đang làm gì vậy?”

Lục Minh Chu cong khóe môi một chút, thản nhiên nói, “Chúng ta về nhà thôi.”

Anh nhẹ nhàng bâng quơ một câu, lông mi Giang Điềm run lên, trong đầu ba hoa chích chòe, cô nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ, chính lúc rối rắm nên mở miệng như thế nào, ai ngờ Lục Minh Chu lại phun ra một câu: “Thúy Hoa, ba ba đưa con về nhà.”

Anh liếm liếm má: “Về nhà cùng nhau tắm rửa thơm thơm, hi hi hi…..”

Giang Điềm: “…..”

Trong nháy mắt, bầu không khí bị hủy không còn một mảnh.

Lục Minh Chu bước chân đi phía trước, Giang Điềm nhắm mắt theo đuôi bên cạnh anh, cô có chút mất tự nhiên, lòng bàn tay sớm đổ hồ hôi ròng ròng, nhưng lại luyến tiếc không nỡ bỏ ra.

Hai người rất gần nhau, ở chóp mũi đều là mùi rượu, Lục Minh Chu không biết đã uống bao nhiêu, thật ra cô có thể cảm nhận được, Lục Minh Chu người này không phải bình thường đều tùy ý lạnh nhạt, dường như anh ẩn giấu rất nhiều bí mật, hoặc thậm chí… Anh có lẽ không phải đơn giản chỉ là một anh trai nhỏ đưa chuyển phát nhanh như vậy, như ban đầu cô phỏng đoán, nếu anh là anh công tử nhà ai đó đi trải nghiệm cuộc sống, thì cũng quá nhập vai rồi.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, thật ra cô thay đổi cái phương hướng phỏng đoán.

Giang Điềm suy nghĩ miên man, bước chân Lục Minh Chu chậm lại, anh nghiêng mắt nhìn Giang Điềm, giọng trầm xuống hỏi: “Ớt Nhỏ —— cô có biết tại sao tôi lại đánh nhau không?”

Giang Điềm cái hiểu cái không, cô lắc đầu.

Lục Minh Chu có chút kiêu ngạo nhướng mày: “Tôi đã khó chịu cậu ta từ lâu rồi.”

Giang Điềm biết anh đang nói mê sảng, nhưng cũng nguyện ý phối hợp, cô thuận theo lời Lục Minh Chu hỏi: “Khó chịu nên anh liền động thủ?”

Lục Minh Chu rất nghiêm túc gật gật đầu, cứng rắn nói: “Đánh hắn răng rơi đầy đất, tôi siêu cấp lợi hại, hì hì…..”

Giang Điềm ngước mắt nhìn về phía Lục Minh Chu, khóe miệng anh vẫn còn thương tích, rõ ràng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, cô hơi bật cười, lại nhịn không được nói: “Anh cũng thường xuyên thấy tôi khó chịu…..”

Lục Minh Chu không đợi cô nói hết câu, nửa đường đã ngắt lời, “Chúng ta cùng nhau tắm rửa thơm thơm, không đánh nhau.”

“…..”

Khuôn mặt Giang Điềm nóng lên, cô vừa bực vừa buồn cười nói: “Anh không phải ba ba của tôi sao?”

Lục Minh Chu trở mặt không nhận, “Cô hiểu nhầm.”

Giang Điềm nhấp môi không nói, mắt Lục Minh Chu híp lại, chợt lại cười khiêu gợi, “Tôi là người đàn ông của cô, hi hi hi…..”

Giang Điềm nói không nên lời, chỉ lo được đỏ mặt.

Lục Minh Chu ấn đầu Giang Điềm xuống, ánh mắt anh không chớp mắt, nhớ tới cái gì, dâm dâm nói: “Tôi đều nhớ rõ…..”

Giang Điềm hỏi đương nhiên: “Nhớ cái gì?”

Lục Minh Chu liếm liếm cánh môi trên, cười không có ý tốt, “Chúng ta đã từng một đêm bảy lần, là giai thoại sách giáo khoa…..”

Đôi mắt anh chau lên, giống như lâm vào hồi ức, hồi lâu sau, giọng điệu hơi cảm khái, “Tôi tự hào về cô, ngày hôm sau cô tung tăng nhảy nhót, lại còn muốn giới thiệu cho tôi thầy thuốc Đông Y đấy!”

Giang Điềm xấu hổ không chịu nổi, cuống quít che miệng anh lại, đầu óc Lục Minh Chu mơ hồ, nhưng phản ứng vẫn nhanh nhẹn như cũ, một tay khác của anh ngay lập tức bắt được cổ tay Giang Điềm.

Hai người dừng lại bước chân, Lục Minh Chu tiến đến bên tai Giang Điềm, nháy mắt giống như tổng giám đốc bá đạo, anh thả chậm tốc độ nói, giảm âm lượng xuống, “Không ghét bỏ được tôi, hử?”

Lời cuối câu hướng lên, câu người không kìm hãm được.

Hơi thở ấm áp phả xuống, đầu Giang Điềm không tự chủ được ngớ ra, lông mi run rẩy, cô miễn cưỡng phản kích: “Anh rốt cuộc có biết chính mình đang nói cái gì không?”

Nói xong, cô lui chân phải ra sau, kéo ra chút khoảng cách.

Lục Minh Chu dường như không nghe thấy, anh chỉ lo nói chính mình, đầu đưa về phía trước, nhẹ nhàng đụng vào trán Giang Điềm, vẫn sắc sắc như cũ, “Đương nhiên là biết… Tôi rất mong chờ.”

Anh hắng giọng nói, nắm Giang Điềm bước nhanh về phía trước, “Chúng ta chạy nhanh về nhà đi! Tôi không chờ nổi nữa rồi!”

Giang Điềm: “…..”

Ngã tư đường phía trước, đèn đỏ sáng lên, Lục Minh Chu ngẩng đầu mà bước tiếp về phía trước, Giang Điềm giật mình, né người sang một bên chặn lại trước Lục Minh Chu, Lục Minh Chu phản ứng chậm một nhịp, hai người đâm mạnh vào nhau, Giang Điềm nhíu nhíu mày, trong ngực nổi lên một trận đau nhối, đáy mắt Lục Minh Chu chợt lóe lên dị sắc, anh vội vàng cúi người, tay trái đặt lên trên ngực Giang Điềm, giọng điệu lo lắng, “Có sao không?”

Anh dừng một chút, lại dịu dàng nhẹ xoa hai cái, “Đâm hỏng rồi, tôi sẽ đau lòng.”

“…..”

Giang Điềm vội vàng chụp lấy tay anh, nhanh liếc nhìn anh một cái, vừa rồi trong lúc hoảng loạn, cô còn bị Lục Minh Chu giẫm vào chân, Giang Điềm có chút tức giận, “Rốt cuộc là anh uống bao nhiêu vậy?”

Uống bao nhiêu rượu, mà có thể thành dạng này…..

Giang Điềm tò mò muốn chết.

Lục Minh Chu nhướng mày, khịt mũi: “Tôi không say!”

Giang Điềm vươn ba ngón tay lắc lắc qua lại trước mặt Lục Minh Chu, sau đó dừng ở chính giữa, cô hỏi: “Mấy đây?” 

Ánh mắt Lục Minh Chu ngừng một chút, anh cố gắng xác định được, lại gằn từng chữ một rất nghiêm túc mà nói, “Tôi không nói cho cô biết!”

Nói xong, anh thở phì phì quay mặt đi không để ý tới cô.

Giang Điềm bị anh chọc cười, cô gập lại hai ngón, chỉ dựng thẳng lên ngón trỏ, cô lắc lắc, lại lấn tới hỏi: “Vậy đây là mấy?”

Lục Minh Chu liếc khóe mắt qua, ngẩn người, anh lại quay đầu sang một lần nữa nhìn Giang Điềm, “Cái này tôi biết!”

Giang Điềm gấp không chờ nổi hỏi: “Là cái gì?”

Lục Minh Chu lại bỗng nhiên cười, anh híp mắt, cúi đầu, môi mỏng liền theo tư thế của Giang Điềm mà ngậm lấy ngón tay cô.

Giang Điềm ngơ ngẩn trong nháy mắt, đầu óc chết máy.

Cánh môi Lục Minh Chu nhẹ nhàng chạm, chậm rãi mút vào, một giây hai giây ba giây….. Anh chưa đã thèm mà vươn đầu lưỡi lên, Giang Điềm bỗng nhiên giật mình, cô đang định thu tay lại, Lục Minh Chu nhướng mày, cực kì tự giác buông tay cô ra.

Anh ngẩng đầu lên, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, lại lắc đầu thở dài: “Xúc xích mặn quá…..”

“…..”

Giang Điềm thẹn quá hóa giận, ghét bỏ chùi tay hai cái vào quần áo trên người Lục Minh Chu, khóe miệng Lục Minh Chu khẽ cong, đột nhiên lại bắt đầu cười khiêu gợi, Giang Điềm sợ anh lại nói ra cái gì xấu hổ chết người, cô túm Lục Minh Chu đi về phía trước vài bước, bắt chiếc taxi, vội vàng đem người đẩy lên xe.

Trên xe taxi.

Lục Minh Chu yên tĩnh hơn nhiều, đôi tay đặt trên đùi, thành thành thật thật ngồi đó, Giang Điềm thở phào nhẹ nhõm, vừa định lấy di động ra nhắn tin cho Trần Mộ Dương, Lục Minh Chu lại không nghiêm chỉnh.

Chỗ ngồi phía sau của xe khá rộng rãi, ban đầu hai người ngồi hai bên, ở giữa cánh chút khoảng cách, hiện tại, Lục Minh Chu nhích từng tí một đến bên cạnh người cô, không đến một hồi sau, da thịt hai người tiếp xúc.

Giang Điềm chống cạnh cửa, muốn tránh cũng không được, cô giả vờ tức giận trừng anh: “Anh… Anh lại muốn làm gì đấy?”

Khóe mắt Lục Minh Chu giương lên, anh tiến gần đến bên môi Giang Điềm, hạ giọng khắc chế, “Yên tâm… Tôi sẽ không làm xằng bậy.”

Giang Điềm đẩy đầu anh, cảnh giác hỏi: “Vậy anh thò qua đây làm gì?”

Lông mi Lục Minh Chu cụp xuống, khóe môi mấp máy, anh thở dài: “Anh muốn gần vợ yêu hơn một chút.”

“…..”

Hai má Giang Điềm lại theo dự kiến đỏ bừng lên, cô vô thức chớp chớp mắt, cánh môi mím chặt.

Khuỷu tay Lục Minh Chu húc vào người Giang Điềm, không hiểu hỏi: “Em đỏ mặt cái gì?” Anh lại giơ tay nhẹ nắm lấy cằm Giang Điềm, thở dài, “Khuôn mặt biến thành mông khỉ… Thật xấu.”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu cười mí mắt cong cong, nắm cằm xong lại đi bóp cái mũi Giang Điềm, động tác nhỏ không dứt, Giang Điềm không nhịn được nữa, lại lui không lui được, bị anh làm cho cổ đều đỏ một vòng.

Đột nhiên, môi Lục Minh Chu tiến đến, Giang Điềm không biết anh muốn làm gì, vội vàng giơ tay ngăn cản, xuống tay không có nặng nhẹ, tát mạnh một cái.

Lục Minh Chu bị ăn đánh, anh không tin được nhìn về phía Giang Điềm, khó chịu nói: “Em thế mà lại đánh anh?”

Giang Điềm chột dạ, cô cao giọng bao biện, “Tôi không đánh! Đừng nói bừa!”

Lục Minh Chu lùi đầu về, ánh mắt ảm đạm đi mấy phần, khí phách ném xuống một câu: “Chờ trên giường xem.”

Giang Điềm: “…..”

Lại một nghẹn, trán Giang Điềm giật nhảy thình thịch, ở lại nhiều thêm mấy giây, cô sẽ bị Lục Minh Chu làm nổi điên lên mất, cô hẳn là nên mở ghi âm ra, đem hết tất cả lời nói thô tục của tên khốn nạn này ghi lại, ngày mai ném vào vào mặt, tìm hắn tính sổ.

Chuyến xe mất tầm hai mươi phút, Giang Điềm trả xong tiền, đẩy Lục Minh Chu xuống xe, hai người lùi sang một bên, xe taxi chậm rãi xoay đầu.

Lục Minh Chu cực kỳ chủ động lôi kéo Giang Điềm đi đến hành lang, Giang Điềm ỡm ờ, chưa đi được mấy bước, khóe mắt cô thoáng nhìn qua, thấy một chiếc xe ô tô màu trắng cách đó không xa.

Bước chân cô dừng một chút, đứng bất động.

Lục Minh Chu hơi không vui nhìn cô, tầm mắt Giang Điềm vẫn nhìn chiếc xe màu trắng không nhúc nhích, trong khu nhà cũ này trừ bỏ của Lục Minh Chu ra thì chiếc xe giá trị đắt đỏ thứ hai, chính là con xe trước mắt này.  

Gần như cùng lúc, cửa con xe trắng mở ra, tia sáng choáng hoàng chiếu xuống, một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt, sau đó là đôi chân đàn ông thẳng đắp, hướng lên trên là áo sơ mi quần tây chỉnh tề.  

Chờ anh hoàn toàn xuất hiện trong tầm nhìn, ánh mắt hai người gặp nhau, Giang Điềm gần như liếc mắt cũng liền nhận ra được.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc Trần Mộ Dương sẽ trực tiếp tới tìm mình, thế nên cô hoàn toàn bỏ qua một vấn đề khác: Làm thế nào Trần Mộ Dương biết cô sống ở đâu?

Đột nhiên Giang Điềm có chút lo lắng.

Lục Minh Chu lại thập phần khó chịu, anh mạnh mẽ xoay đầu Giang Điềm qua, bắt cô nhìn về phía mình, âm trầm mở miệng: “Nhìn dã nam nhân cái gì, ông đây là đẹp nhất.”

Giang Điềm bất đắc dĩ, đưa tay đẩy anh.

Lục Minh Chu lại nghiêm túc cường điệu: “Anh ưa nhìn anh ưa nhìn! Anh rất ưa nhìn!”

“…..”

Giang Điềm bị người điên nào đó say rượu đùa nghịch giày vò đến một chút tính tình cũng không có, dành phải ‘vuốt lông’ cho anh, “Đúng đúng đúng! Anh to nhất đẹp trai nhất!”

Lục Minh Chu cảm thấy mỹ mãn, anh buông gò má Giang Điềm, đôi tay ôm lấy bả vai Giang Điềm hướng đi vào trong, Giang Điềm không phối hợp, mắt Lục Minh Chu nhíu lại, lại muốn xù lông lên, Giang Điềm vội vàng dịu dàng trấn an: “Là bạn của em, em đi qua nói với anh ta vài câu.”

Lục Minh Chu quyết đoán không cho: “Không được.”

Giang Điềm đành phải bày ra gương mặt tươi cười lấy lòng, học bộ dáng của Lục Minh Chu, đôi mắt híp lại, dâm đãng nói: “Anh lên đi tắm rửa thơm thơm, tắm rửa thơm thơm chờ em.” Cô nói mà gương mặt đỏ lên, lại run giọng bổ sung: “Nhiều nhất mười phút.”

Lục Minh Chu quả thật ăn bộ dáng này, dáng vẻ lưu manh hỏi lại: “Thật không?”

Giang Điềm vội gật đầu không ngừng.

Lục Minh Chu đút tay vào túi, “Nhiều nhất năm phút đồng hồ!”

Giang Điềm liên thanh nói “Được”.

Đôi mắt Lục Minh Chu giảo hoạt nhìn qua một vòng, anh thổi vài lọn tóc trên trán, cúi đầu hôn nhẹ vào trán Giang Điềm, chợt động tác nhanh chóng xoay người, bước nhanh lên cầu thang.

Bước chân “bịch bịch bịch” dẫm kêu vang, toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy.

Giang Điềm vừa bực vừa buồn cười, cô lắc đầu, lại khẽ thở dài.

Ngày thường là người ẩn nhẫn khắc chế như vậy, lúc uống say lại giống như một đứa trẻ, mừng giận vui buồn đều viết hết trên mặt, cũng không biết đem cô thành ai, không hiểu sao lại bị đùa giỡn cả tối, cũng không biết nên vui hay buồn.

Giang Điềm thở dài một hơi, chua chát trong lòng chất tầng tầng lớp lớp, cô cũng không nghĩ nhiều, ngước mắt nhìn Trần Mộ Dương, cách mấy mét, người đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi, chống cạnh cửa đứng yên.

Anh dường như cũng không vội, lẳng lặng nhìn cô cùng Lục Minh Chu tán ngẫu xong.

Cánh tay Giang Điềm đặt bên chân nắm chặt, lấy hết dũng khí đi đến phía Trần Mộ Dương, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cuộc điện thoại trước đó.

Trần Mộ Dương hỏi cô, có còn nhớ An Tĩnh không.

An Tĩnh

Đương nhiên cô nhớ rõ.

Trần Mộ Dương nhắc tới An Tĩnh không ngoài dự định của cô, tuy rằng ngay từ đầu cô bị sốc, nhưng suy nghĩ về nó cẩn thận, lại có vẻ rất hợp lí.

An Tĩnh cũng ở An Lạc Dao, Trần Mộ Dương quen biết, là chuyện đương nhiên. 

Cô chỉ là ngạc nhiên… Đã rất lâu rồi không có người nào nhắc đến An Tĩnh với cô, thậm chí như Dư Tư Nghiên và Trình Tuế lớn lên cùng cô, cũng chỉ là nghe cô nói qua, vẫn là trong những năm trước đây.

An Tĩnh là bạn chơi cùng tốt nhất của Giang Điềm ở An Lạc Dao, sau khi cô ấy được nhận nuôi từ Viện phúc lợi ở Chu Phổ đến thành phố An Thành, ban đầu hai người cũng vẫn liên lạc, sau đó…..

Sau đó.

Không thấy An Tĩnh nữa.

Hai người đã sớm mất liên lạc, Trần Mộ Dương đột nhiên nhắc đến, làm sao cô có thể không kinh ngạc.

An Tĩnh.

Hóa ra, cô vẫn không ngừng nhớ kỹ.

Cách khoảng tầm nửa mét, Giang Điềm dừng lại bước chân, cô ngước mắt, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tôi còn nhớ, An Tĩnh… An Tĩnh là bạn… Bạn rất thân của tôi, hai người cũng quen biết?”

Ánh mắt Trần Mộ Dương thật sâu, khuôn mặt trắng mịn tuấn tú biểu cảm rất hờ hững, một lúc lâu, anh không có cảm xúc gì nói: “Chuyện này nói sau, tôi có việc khác muốn nói với cô.”

Giang Điềm không biết tại sao, lẳng lặng chờ vế sau của anh.

Trần Mộ Dương hơi hơi nghiêng người, tai phải với vào ghế điều khiển qua cửa sổ xe, sau một hồi, anh lại lần nữa đứng thẳng thân mình, trong tay cầm một tờ giấy, anh hơi giơ tay ra, đưa tới trước mặt Giang Điềm: “Có hứng thú không?”

Giang Điềm do dự vài giây, cô duỗi tay tiếp nhận, cô cúi đầu, dựa vào ánh đèn đường cách đó, mắt quét nhanh nội dung trên giấy, năm ngón tay cô run lên, có chút không tin được, ước lượng tờ giấy trong tay, tầm mắt lại nhìn lên.

Trần Mộ Dương thu hết một loạt động tác của Giang Điềm vào trong đáy mắt, khóe miệng cong lên gần như không thể phát hiện ra được, anh nhàn nhạt nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ là người cố vấn của chương trình, nói không chừng, lại có cơ hội tự mình đưa cô đi.”

Anh dừng một chút, giọng điệu rõ ràng: “Đương nhiên, trên tay cô mới chỉ là giấy đăng ký, có thể vượt qua mọi chông gai để đến trước mặt tôi hay không, vẫn phải xem năng lực của cô.”

Ngón tay Giang Điềm cầm tờ giấy không khỏi nắm chặt, bóp ra mấy nếp nhăn, dù thế nào cô cũng không đến… Không nghĩ đến chuyện Trần Mộ Dương sẽ đưa cho cô cái này…..

Trần Mộ Dương khuyến khích nói: “Cô hẳn là sẽ thấy hứng thú.”

Mắt Giang Điềm như thủy triều lên xuống, quay cuồng một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô đưa trả lại tờ giấy, miễn cưỡng cười một cái, “Xin lỗi, tôi không có hứng thú… Nhưng mà, vẫn là rất cảm ơn anh.”

Giang Điềm nói như vậy, ngược lại Trần Mộ Dương cũng không ngoài ý muốn, anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Giang Điềm, đẩy trở lại tay trả tờ giấy của cô.

Anh nhướng mày, giọng nói không gợn sóng như cũ, “Không cần trả lời tôi nhanh như vậy, cô có một tuần suy nghĩ.”

Nói xong, anh cũng không đợi Giang Điềm phản ứng, khom lưng nhanh chóng lên xe, trở tay đóng sầm cửa xe lại, chợt truyền đến tiếng khởi động động cơ.

Giang Điềm vội vàng đi về phía trước một bước, đôi tay đặt lên cửa kính xe ô tô, cô vội vàng nói: “Chuyện An Tĩnh…..”

Cô còn chưa nói hết câu, Trần Mộ Dương đã nhẹ nhàng ngắt lời cô, cười lễ phép, trả lời: “Không vội.”

Giang Điềm không hiểu ý anh, thẳng cho đến khi xe của Trần Mộ Dương đã ra khỏi ngõ nhỏ, đầu cô ù đi, không nghĩ ra, tất cả mọi chuyện đều không nghĩ ra.

Trần Mộ Dương chủ động nhắc đến An Tĩnh, lại không nói chuyện về cô ấy nhiều, hơn nữa nửa đêm thế mà lại cố ý đưa cố ý đưa cho cô giấy đăng ký…..

Giang Điềm trèo lên cầu thang, ngơ ngơ ngác ngác đem giấy báo danh gấp thành một khối tùy tay nhét vào trong túi, cô đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ mập mờ.

Giang Điềm cảnh giác xoay người, thấy rõ người trước mắt, lại nhẹ nhàng thở ra.

Các vài bước, Lục Minh Chu chỉ mặc đúng một cái áo choàng tắm dài màu trắng, ngực hơi rộng mở, tóc ướt dầm dề, ánh đèn chiếu trông đen nhánh, vài giọt nước còn dính ở ngọn tóc, lấp la lấp lánh giống như sẽ phát sáng.

Giang Điềm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không biết nhìn vào chỗ nào.

Lục Minh Chu giang hai cánh tay hướng về phía cô, vòng tay ấm áp rộng mở, khiêu gợi nói: “Anh tắm rửa sạch sẽ rồi! Vợ yêu ngửi xem có thơm không!”

“…..”

_______

Phan: Chị Điềm ơi thơm không~?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi