ĐỪNG ÉP ANH ĐỘNG TÂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưng Lục Minh Chu cứng đờ trong chớp mắt, mắt anh hơi híp lại, ánh mắt rơi trên mặt Giang Điềm, ánh mắt dò xét, trong lòng Giang Điềm bất an, ngoài mặt vẫn mạnh mẽ tỏ ra không có việc gì.

Không biết qua bao lâu, Lục Minh Chu giơ tay, ngón tay ấn vào môi dưới, sau đó ngước mắt lên, anh thu lại động tác, nghiêm túc kêu lên: “Giang Điềm.”

Trong lòng Giang Điềm hơi hồi hộp, cũng chỉ một tiếng đơn giản như vậy, cô lại hiểu được vài phần thái độ của Lục Minh Chu, trước khi mọi chuyện trở nên quá xấu hổ để kết thúc, Giang Điềm hòa giải: “Đùa thôi, anh tưởng thật à?”

Ánh mắt Lục Minh Chu hơi ngưng lại, tình cảm của Giang Điềm là thật hay giả, anh tự nhìn ra được, đối phó với tình cảm anh luôn luôn thẳng thắn trực tiếp, Giang Điềm cong cong mày cười nhìn anh, Lục Minh Chu gật đầu với cô.

Nụ cười của Giang Điềm dần dần nhạt đi, khóe miệng kéo thành một đường thẳng tắp.

Chết tiệt.

Chưa thấy ai không cho người ta mặt mũi như vậy.

Tim Giang Điềm như bị tàn nhẫn bóp lấy, Lục Minh Chu phá đám, cô đành phải cắn răng nói: “Vậy chúng ta bây giờ tính là cái gì?”

Môi mỏng Lục Minh Chu mím chặt, khuôn mặt banh ra giống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Giang Điềm không đợi anh trả lời, “Hàng xóm à?”

Lục Minh Chu hơi ngước mắt, ánh mắt dừng lại một chút, anh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Giang Điềm khịt mũi, làm dịu lại cảm xúc, hỏi trúng tim đen: “Anh sẽ hôn hàng xóm của mình ư?”

Lục Minh Chu cứng họng.

Giang Điềm hơi nhíu mày, lại hỏi: “Còn ngủ chung với hàng xóm trên một chiếc giường sao? Hết lần này đến lần khác?”

“…..”

Trán Lục Minh Chu giật nảy, sắc mặt ngượng ngùng nhìn chằm chằm Giang Điềm bất động.

Giang Điềm tiếp tục nói: “Lúc uống say sẽ gọi hàng xóm là vợ, rồi áp người trên giường mạnh mẽ hôn sao?”

Khóe miệng Lục Minh Chu co giật dữ dội, rõ ràng không còn bình tĩnh, giọng anh trầm xuống, tái nhợt mà thốt ra một câu: “Tôi có… Có sao?”

Giang Điềm đập bình vỡ(1), bắt đầu học người nào đó không cần mặt mũi, gò má cô đỏ lên một mảng, lại ép giọng mình cứng rắn: “Chính anh nhìn xem… Trên cô em chắc chắn có dấu dâu tây(dấu hôn) nhỏ, ừ… Anh đoán không sai… Là anh trồng tối qua.”

Nói xong, cô giả vờ định vạch cổ áo sơ mi của mình xuống.

Lục Minh Chu đã tự do tự tại quen, lần đầu bị đùa giỡn lại như này, anh lập tức như Nhĩ Khang(2) giơ tay ra, liên thanh nói: “Đừng đừng đừng đừng… Không cần.”

Giang Điềm vốn dĩ cũng đang giả vờ, thấy ổn liền thu lại, cô nhẹ nhàng nói: “Anh tự nhiên cũng sẽ cởi sạch, để cho hàng xóm nhìn mình lõa thể sao?”

Lục Minh Chu lại nghẹn họng, không còn lời nào để nói.

Giang Điềm cười lộ má lúm đồng tiền nông nông, lời nói rõ ràng phát ra từ tim nhưng lại bị cô pha trộn nửa thật nửa giả, “Anh nói xem… Anh trăm phương nghìn kế câu dẫn em như vậy, nếu em còn không thích anh, có lẽ anh nên hoài nghi sức cuốn hút nam tính của mình ý.”

Cô dừng một chút, thở dài: “Ai như anh, lý lẽ đều cho anh chiếm, em cũng không phải đầu gỗ, không giống như anh ôm hôn cũng không có cảm giác gì, lần đầu của cái gì cũng đều bị anh lấy mất, hiện tại thì tốt rồi, anh bảo em chỉ là háng xóm ư? Anh thì tính hàng xóm cái gì, cùng lắm là lão vua già không biết xấu hổ sống sát vách.”

Lục Minh Chu: “…..”

Ánh mắt Giang Điềm hơi ảm đạm, cười miễn cưỡng, hốc mắt chua chua, đôi môi mím lại, không nói được nữa.

Lục Minh Chu bị chặn đến á khẩu không trả lời được, cánh tay phải đặt bên thân đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Lời nói này của Giang Điềm, giống như mưa rơi tí tách tí tách trong lòng anh, từ bên trong gợn từng đợt sóng hướng ra ngoài, không phải là không có cảm giác, anh không chán ghét Giang Điềm, thậm chí rất thích Giang Điềm, nhưng chỉ có thế thôi, anh không chắc chắn lắm, nhưng ít nhất nó cũng được xác định như vậy.

Giang Điềm nhếch môi không nói lời nào, Lục Minh Chu ngước mắt nhìn mắt Giang Điềm, hốc mắt Giang Điềm đỏ đỏ, giống như một giây sau sẽ uất ức mà rơi nước mắt.

Lục Minh Chu lúc này cũng không thoải mái, nếu như từ vài năm trước, anh có lẽ sẽ không từ chối Giang Điềm, có cảm tình thì tìm hiểu, chưa chắc không thể. Hoặc lại nói, nếu hôm nay đứng trước mặt anh nói ra những lời này đổi thành một người, có lẽ anh cũng nguyện ý nếm thử, chuyện tình cảm này, muốn thử phải bắt đầu, mới biết có thích hợp hay không, bên cạnh anh xưa nay cũng không thiếu các thiên kim tiểu thư thục nữ.

Nhưng người này nếu như là Giang Điềm, anh do dự, anh biết rõ phần thích của mình đối với Giang Điềm kém xa phần Giang Điềm thích mình, Giang Điềm còn trẻ, tình cảm của cô tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lại một lời chân thành, nó xứng đáng hơn với người toàn tâm toàn ý thích cô, chứ không phải dạng nửa vời như anh.

Giang Điềm chờ một thời gian dài, cô có ngu ngốc thế nào cũng hiểu rõ ý tứ của Lục Minh Chu.

Ánh mắt Lục Minh Chu vẫn gắt gao khóa trụ trên Giang Điềm không nhúc nhích, môi mấp máy một hồi lâu, anh khàn khàn nói: “Xin lỗi, lúc trước tôi không nên…..”

Giang Điềm không để anh nói hết câu, trực tiếp ngắt lời: “Không có gì nên hay không nên.”

Đáy mắt Lục Minh Chu chợt lóe dị sắc, trong lòng như bị gai hung hăng đâm vào, anh nhất thời có chút không hiểu được tâm tư của chính mình.

Giang Điềm đều đã nói hết cái nên nói, lại rất bình tĩnh, trong khoảng thời gian này đã tìm được lý do của những cảm xúc xáo trộn đó, hiện tại phát tiết ra toàn bộ, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Yết hầu Lục Minh Chu nhấp nhô, vẫn không nói gì.

Giang Điềm cúi người, xách túi đồ ăn sáng trên bàn trà, nhét vào tay Lục Minh Chu, cô nhẹ nhàng nói: “Ban đầu nghĩ là có thể cùng anh ăn sáng.” Cô than nhẹ, “Nhưng chắc anh cũng không muốn ở cùng một chỗ với em, anh cầm về đi.”

Nói xong, cô nắm lấy cánh tay trái của Lục Minh Chu, hất cằm chỉ hướng cửa, “Chạy nhanh trở về đi, cẩn thận em không kìm lòng được nữa, sẽ nhào vào anh đấy.”

Cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, hơn nữa trong khoảng thời gian này lời nói và hành động của Lục Minh Chu đích thân dạy dỗ, cô đã có thể học được mấy phần lưu manh, nghiêm trang nói những lời vốn khiến cô mặt đỏ tim run.

Lục Minh Chu cũng là không nghĩ tới, anh cầm theo túi đồ ăn sáng, dường như cùng tay cùng chân đi tới cửa.

Mới đi được mấy bước, Giang Điềm sau lưng chợt “Ồ” một tiếng, Lục Minh Chu vội vàng xoay người, ánh mắt dò hỏi.

Tầm mắt Giang Điềm nhìn Lục Minh Chu một vòng, đôi mắt nheo lại ranh mãnh, “Anh… Anh không mặc quần lót đúng không?”

Khóe mắt Lục Minh Chu giật mạnh dữ dội.

Áo tắm của anh mặc chỉnh tề gọn gàng, làm sao cô nhóc này thấy được!

Đầu lưỡi Giang Điềm cuốn lên liếm liếm cánh môi trên, tấm tắc hai tiếng, “Không cần thẹn thùng, dù sao cũng đều thấy hết rồi, anh bạn cũ.”

Lục Minh Chu: “…..”

Mẹ kiếp!

Hiện trường màu hồng chuyển thành đen.

Giang Điềm cong cong mí mắt, ngụy trang không một kẽ hở, cô cười hắc hắc, “Tuy rằng anh từ chối em, nhưng mà em cũng còn chiếm được không ít tiện nghi, cũng không lỗ vốn.”

Lục Minh Chu: “…..”

Sau một đêm, da mặt Giang Điềm không biết dày lên bao nhiêu, tóm lại là rất đáng sợ.

Lục Minh Chu không tỏ ý kiến, đôi tay anh đặt ở tay nắm cửa, vừa định đẩy cửa ra ngoài, Giang Điềm lại lần nữa gọi anh, Lục Minh Chu do dự định trực tiếp đi, lại không hiểu được mà quay người lại.

Giang Điềm giơ tay hướng Lục Minh Chu, dịu dàng nói: “Bữa sáng tính của anh 10 tệ, tiền taxi hôm qua mỗi người một nữa, tổng cộng 53 tệ, anh trả cho em 50 là được rồi.”

Cô chỉ ngón tay lên màn hình, “Chuyển qua WeChat đi, em không lấy tiền mặt.”

Khóe miệng Lục Minh Chu khó thấy được mà run lên, anh ho khan hai tiếng, hỏi: “Thêm… Thêm WeChat á?”

Giang Điềm gật gật đầu, bấm mở màn hình thêm bạn bè.

Sắc mặt Lục Minh Chu hơi căng thẳng: “… Không tốt lắm đâu?”

Nếu như Giang Điềm biết Tiểu Chu Chu chính là anh, liệu có trực tiếp cầm đao chém chết anh không… Thật đáng sợ.

Giang Điềm khó có được kiên trì, “Số điện thoại của anh chắc chưa đăng kí nhỉ, trước đây em tìm không thấy nó.”

Lục Minh Chu trịnh trọng gật đầu, anh thuận theo nói dối, “Tôi không dùng WeChat.”

Giang Điềm chớp chớp mắt, hơi ngoài ý muốn, “Vậy anh dùng cái gì… Tin nhắn?”

Lục Minh Chu lại lần nữa thu vạt áo lại, mặt anh không biểu cảm nhìn tầm mắt Giang Điềm, hờ hững nói: “Viết thư.”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu rõ ràng trả lời qua loa lấy lệ với cô, thêm cái phương thức liên lạc cũng không vui, thật đau lòng, trong lòng Giang Điềm lại khó chịu, cô cố gắng giả vờ tỏ ra không quan tâm, cô hạm hực thu lại di động, “Thôi đi, mời anh ăn miễn phí.”

Lục Minh Chu gật đầu, giọng thành khẩn, “Cảm ơn.”

Đôi tay Giang Điềm chắp sau lưng, “Không cần khách khí, ăn xong anh chính là người của em.”

Bước chân Lục Minh Chu lại dừng lại lần nữa: “…..”

Giang Điềm cười thoải mái: “Em đùa thôi.”

Lục Minh Chu xoay người, trong tiếng cười giòn giã của Giang Điềm, chân tay anh cứng đờ, cùng chân cùng tay mở cửa bước ra ngoài.

Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô nàng sao đột nhiên lại đổi tính thế?

Bị ai kích thích?

Anh sao?

Anh làm cái gì?

Trồng dâu tây?

Không thể nào, quá thanh cao, không phải phong cách của anh.

Lục Minh Chu trở lại phòng mình, rửa mặt xong lại thay quần áo, anh ngồi ở phòng khách, mới sáng sớm đã bị Giang Điềm lăn lộn đến mất hồn mất vía.

Trên bàn trà để túi đồ ăn sáng còn bốc hơi nóng, tỏa mùi hương nhàn nhạt, Lục Minh Chu híp mắt dài, anh đưa tay lấy sữa đậu nành ở một bên, mở hộp ra kề đến bên miệng, ai ngờ “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng.

Đồng tử anh chợt co rụt lại, giật mình, động tác nhất thời không hãm lại được, uống một ngụm lớn sữa đậu nành, đầu lưỡi anh lập tức nóng rộp lên.

Giang Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, cô cao giọng: “Anh không thích em không quan trọng!”

Lục Minh Chu cau mày: “…..”

Vâng, không quan trọng.

Anh bị dọa, bị bỏng gần chết cũng không quan trọng.

Lục Minh Chu khó chịu le lưỡi, bưng rót cốc nước uống mấy ngụm, mới miễn cưỡng dễ chịu một chút.

Giang Điềm lấy dây chun trên tay buộc lại tóc cao lên, cô lại kéo chỉnh quần áo, chỉ để giả bộ dáng tiêu sái cùng hào hiệp, cô đem kịch bản đã chuẩn bị tốt ra duyệt lại một lần, chợt gằn từng chữ cứng rắn nói: “Bà đây có thể theo đuổi anh!”

Lục Minh Chu: “…..”

Lại còn cả bà đây nữa.

Điên rồi. 

Giang Điềm hỏi: “Anh thích dạng gì?”

Lục Minh Chu không đáp.

Giang Điềm hỏi lại: “Trong sáng hay quyến rũ?”

Lục Minh Chu vẫn im lặng.

Giang Điềm thử: “Hay là đàn ông?”

Sắc mặt Lục Minh Chu thay đổi, ngước mắt nhìn cô, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Giang Điềm chớp chớp mắt, tay chắp tước ngực vỗ xuống, vui sướng nói: “Em biết rồi!”

Lục Minh Chu khịt mũi hừ một tiếng, anh thản nhiên bắt chéo chân, nhàn nhạt hỏi: “Biết cái gì?”

“Anh thích thanh cao một chút!”

“…..”

“Ngực to!”

“…..”

“Em biết cái gì thích hợp với anh nhất rồi.” Nháy mắt Giang Điềm trông ảm đạm vài phần, đuôi lông mi uể oải rủ xuống, không còn tinh thần như trước.

Ngược lại Lục Minh Chu lại bị cô khơi dậy lòng hiếu kỳ, vì thế theo lời cô truy vấn: “Cái gì thích hợp nhất?”

“Nhân yêu(3) Thái Lan.”

“…..”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.

_______

(1) Đập bình vỡ (nguyên văn 破罐子破碎): cái bình đã bị vỡ, và nó lại rơi xuống. Phép ẩn dụ cho sau khi có những thiếu sót, sai sót hoặc thất bại, lại để nó đấy mà không sửa chữa, hoặc cố tình phát triển theo hướng tồi tệ hơn.

(2) Phúc Nhĩ Khang: một nhân vật trong “Hoàn Châu cách cách”



Chắc chị Ngọt tả anh Chu là giơ tay ra kiểu này này =)))

(3) Nhân yêu: Đồng tính nam (gay)

_______

Phan: Chị Sông Ngọt nhận của em một lạy ạ OTL

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi