ĐỪNG HÒNG BẺ CONG ĐƯỢC TÔI

Lúc xe đi ngang qua siêu thị lớn ở dưới khu chung cư nhà Chu Từ Bạch, Cố Ký Thanh thấp giọng nói: “Cậu dừng một chút, tôi muốn mua ít đồ”.

Chu Từ Bạch dừng xe, quay đầu nhìn anh, có chút khó hiểu: “Đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo cần thay ở trong vali cả rồi mà?”

“Ừ, nhưng không phải nhà cậu chỉ có một tấm ga trải giường cùng vỏ chăn hả?” Cố Ký Thanh mở danh sách đồ dùng cần mua đã liệt kê trên điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Từ Bạch.

Ánh mắt của anh tự nhiên vô tội như không có chuyện gì khác thường.

Chu Từ Bạch lại khẽ giật mình.

Anh có ý gì?

Cố Ký Thanh không muốn ngủ cùng giường với cậu?

Đã sống chung một mái nhà rồi còn phải ở riêng hai chỗ khác nhau sao?!

Tưởng tượng của Chu Từ Bạch hoàn toàn khác với tình cảnh này, cậu vội vàng hỏi lại: “Anh không thể ngủ trong phòng tôi hả?”

“Tôi ở trong phòng cậu không phải rất không tiện sao?” Cố Ký Thanh nói: “Một tuần chúng ta chỉ làm một lần, thời gian khác ở chung một chỗ, cậu không thấy khó chịu hả?”

Dù sao chuyện Chu Từ Bạch tinh lực tràn đầy hai người họ đều hiểu.

Mà Cố Ký Thanh nói rất có lý, đến mức làm cho Chu Từ Bạch nhất thời không thể nào phản đối được.

Nhưng sao chỉ còn một tuần một lần?

Không phải đã thỏa thuận thêm một lần rồi sao?!

Phần thưởng một mực không nhắc tới thì thôi, sao đến chuyện đã thỏa thuận cũng chơi xấu như vậy?!

Chu Từ Bạch nóng nảy định mở miệng, nào ngờ cửa sổ xe lại bị cộc cộc gõ vang.

Vừa quay đầu sang, Chu Từ Bạch đã trông thấy một cụ ông đang gào lên với cậu: “Sao lại dừng ở đây, chỗ này không được đỗ xe đâu! Đi thêm về phía Đông năm trăm mét có bãi đỗ xe! Hơn nữa đừng vừa lái xe vừa nói chuyện!”

Chu Từ Bạch là một công dân tuân thủ pháp luật, chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại lời định nói, lái xe vào bãi đỗ của siêu thị, đi theo giúp Cố Ký Thanh mua bốn bộ chăn ga gối đệm về nhà, lại bất đắc dĩ giúp anh bỏ đồ vào máy giặt, giặt xong khử trùng sấy khô trải gọn gàng.

Căn nhà của Chu Từ Bạch là một căn nhà xây dựng đối xứng, phòng ngủ của Cố Ký Thanh đối diện phòng ngủ chính của Chu Từ Bạch, bình thường trong nhà có cô giúp việc định kỳ đến dọn dẹp, nhiều đồ đạc phải đợi kỳ nghỉ mới có thể mang tới cho nên rất nhanh đã sắp xếp xong.

“Tôi có thể dùng máy tính để bàn trong phòng sách không?” Sau khi dọn xong, Cố Ký Thanh nhìn Chu Từ Bạch, đưa ra yêu cầu nho nhỏ này, thuận tiện bổ sung: “Có thể là sẽ phải sử dụng ba ngày ba đêm đấy”.

Lúc đầu Chu Từ Bạch định nói đồ trong nhà anh muốn dùng thì cứ thoải mái mà dùng, nhưng vừa nghe thấy ba ngày ba đêm một cái, lại nhớ đến lúc nãy Cố Ký Thanh từng bảo có lẽ anh phải thức mấy đêm liền, cậu nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”

“Ừ”. Cố Ký Thanh không định giấu Chu Từ Bạch: “Học kì này khoa chúng tôi có một môn học yêu cầu xây dựng mô hình toán học để làm bài thi qua môn, phải sử dụng hình thức y như thi đấu, hoàn thành trong ba ngày. Bình thường bài thi này phải yêu cầu ba người hợp tác, nhưng vì một số chuyện đặc biệt nên hiện giờ tôi muốn tự hoàn thành một mình”.

Chuyện đặc biệt là gì, không cần nói cũng biết.

Trước kia Chu Từ Bạch đã từng tiếp xúc với mô hình toán học, đương nhiên biết được một người muốn tự hoàn thành có bao nhiêu khó khăn: “Bạn học cùng lớp của anh đâu?”

“Hạ Sưởng Chi là lớp trưởng, có quan hệ tốt với giáo viên, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình”.

Cố Ký Thanh nói đơn giản tựa như không thèm để ý, nhưng Chu Từ Bạch lại siết chặt ngón tay đặt bên người. Cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Hạ Sưởng Chi rõ ràng đã nói hắn ta thích Cố Ký Thanh, mà lại làm ra những chuyện tổn thương anh như vậy.

Cậu rất khó tưởng tượng nổi chuyện Cố Ký Thanh tự mình thức trắng ba ngày ba đêm để làm bài, vừa đau lòng lại vừa tức giận, vội nói với anh: “Tôi cũng biết sơ sơ một chút, để tôi giúp anh nhé”.

“Không cần đâu”. Cố Ký Thanh nở nụ cười: “Đây là mô hình thi đấu, còn là bài thi cuối kỳ, tìm người khác lớp lại còn khác khoa giúp đỡ thì không khác gì gian lận”.

“Nhưng mà…”

Không đợi Chu Từ Bạch nói xong, điện thoại hai người cùng lúc vang lên tiếng chuông.

Cuộc đối thoại không thể tiếp tục, chỉ có thể lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn từ nhóm chat [Anaya bảo bối ngọt ngào], bên trong hiện đang ầm ĩ tung trời.

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Đờ mờ mờ! Mọi người lên diễn đàn chưa! Thẳng ngu nào đang tung tin đồn về Cố Cố nhà chúng ta thế?!]

[Tiểu Kiều không phải cầu nhỏ: Mẹ nó chứ! Tôi cũng vừa thấy! Tên này bị điên hả?! Cái quái gì mà đại gia nhà giàu! Kia là anh trai Cố Cố mà!]

[Lão Vương cách vách: Đúng!!! Còn con xe Land Rover kia chính là xe của Chu Tổng mà?! Bạn bè ra ngoài chơi sao lại thành cặp kè người giàu có?!]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Nhưng mà Cố Cố ơi, con xe Hummer kia là của ai thế? Bạn trai ông hả?! Hay là bảo bạn trai ông lên nói vài câu đi!]

Cố Ký Thanh còn chưa kịp nói gì, Chu Từ Bạch đã lạnh mặt nhắn lại: [Tao].

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng:???]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Mày đổi xe rồi?!]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Chờ chút, không đúng, đó là mày à?! Người Cố Cố hôn là mày á?!]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Thế mà mày còn không chịu nhận là bạn trai của Cố Cố hả?! Đồ lừa đảo!]

Chu Từ Bạch không quan tâm Lộ Bình đang điên cuồng thét gào, chỉ ấn mở diễn đàn, quả nhiên trông thấy bài đăng đang hot nhất hiển thị trên cùng [Hot! Người đẹp nổi tiếng của một khoa nào đó một chân đạp n chiếc xe sang! Có Land Rover, có Hummer, có cả Maybach! Có ảnh chứng minh đây!]

Chu Từ Bạch định nói gì đó.

Tiêu đề bài đăng cùng pop-up quảng cáo đặt ra vô cùng thu hút người xem.

Ảnh chụp đi kèm tiêu đề là tấm ảnh ngày hôm nay Cố Ký Thanh đang đứng bên ngoài chiếc Hummer, cúi người hôn cậu, từ góc độ chụp lén nhìn lại, người chụp chỉ có thể là Hạ Sưởng Chi.

Mà mở bài đăng ra, bên trong còn có tấm ảnh cậu lái con xe Land Rover đến đón Cố Ký Thanh, ảnh chụp lén cậu và Cố Ký Thanh trong phòng thay đồ, ảnh chụp con Maybach Cố Giác lái tới đón em trai, và tấm ảnh Cố Giác khoác vai Cố Ký Thanh đi vào cổng quán bar Free.

Đính kèm hàng chữ [Xem ảnh rõ lời, là người liền hiểu].

Mỹ nhân đi cùng xe sang từ trước đến nay luôn là đề tài giúp người xem phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú.

Mới đầu còn có rất nhiều người nói chuyện thay Cố Ký Thanh, lý trí chỉ ra sơ hở.

Nhưng đằng sau có mấy cái ID liên tục bình luận, nhìn qua là biết có người chỉ huy, lời lẽ vô cùng khó coi, thế là rất nhiều sinh viên trước giờ ghen ghét đố kỵ Cố Ký Thanh hoặc theo đuổi Cố Ký Thanh mà không được bắt đầu theo sau bỏ đá xuống giếng.

Bình luận càng lúc càng khó nghe, càng lúc càng bẩn thỉu.

Bản chất xấu xa của con người kinh khủng đến vậy đấy.

Chỉ cần bạn có tuổi trẻ có sắc đẹp, phủ thêm một tầng tiền tài lên người thì bạn sẽ phải chịu vô số nghi ngờ bẩn thỉu, thậm chí có những người vốn chẳng quen biết cũng có thể nhất thời vì lòng ham muốn của mình lén chụp chuyện riêng tư của người khác, sau đó cố ý bịa đặt thêm chuyện.

Chu Từ Bạch siết chặt điện thoại trong tay, đốt ngón tay càng lúc càng trắng bệch tựa như muốn bóp nát màn hình.

Nhưng cậu không muốn Cố Ký Thanh lo lắng, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhỏ giọng an ủi anh: “Yên tâm đi, tôi lập tức tìm người xóa”.

Cố Ký Thanh lại còn bình tĩnh hơn cậu: “Đừng xóa vội”.

Chu Từ Bạch ngước mắt.

Cố Ký Thanh tùy ý nói: “Bài mới đăng chưa đủ gây tổn thương cho tôi”.

Chu Từ Bạch: “...”

Cậu hiểu ý của Cố Ký Thanh, mặc dù phương pháp xử lý này không phù hợp với phong cách trước giờ của cậu nhưng cậu nguyện tôn trọng lựa chọn của anh.

“Nhưng những lời này sẽ mang đến cho anh rất nhiều tổn thương không cần thiết, nếu anh lo lắng không làm lớn chuyện sẽ không có ai xử lý thì cứ giao cho tôi, tôi có thể xử lý tốt chuyện này”. Chu Từ Bạch nhìn vào mắt anh, giọng điệu chững chạc chắc chắn.

Giây phút ấy, Cố Ký Thanh hiểu được, Chu Từ Bạch rất đáng tin.

Nhưng anh vẫn nói: “Yên tâm đi, xưa nay tôi không quan tâm đến lời của người khác, bọn họ không thể làm tổn thương tôi được”.

“Thế nhưng…”

“Không có nhưng gì cả. Chu Từ Bạch.” Cố Ký Thanh gọi tên cậu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Cậu nói đúng, từ chối là một sự sàng lọc, là một sự bảo vệ, không từ chối cũng là một bài kiểm tra tình cảm. Tôi muốn học từ chối, nhưng trước khi làm được, tôi phải có đủ năng lực chấp nhận những cái giá phải trả cho lời từ chối, có phải không?”

Giọng của anh rất dịu dàng.

Chu Từ Bạch nhất thời không biết nói sao.

Cậu đã quen bảo vệ tất cả kẻ yếu ở bên cạnh mình, nhưng cậu lại quên mất Cố Ký Thanh không phải một kẻ yếu.

Anh rất dịu dàng, giống như cô công chúa trong truyện cổ tích cần hoàng tử hôn mới có thể tỉnh dậy, nhưng anh đủ bình tĩnh đủ thông minh, tính cách cũng mạnh mẽ.

Chính vì thế cậu mới bị anh hấp dẫn.

Cố Ký Thanh lại nói: “Nhưng mà đúng là tôi cũng cần cậu giúp đỡ chút việc, bởi vì thời gian gấp quá, ba ngày nay chắc chắn phải tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên tôi cần một không gian hoàn toàn yên tĩnh, một chiếc máy tính để bàn có hiệu suất tốt, tốc độ internet ổn định, hai màn hình xử lý tài liệu khác nhau, tài khoản hội viên tất cả các trang web tài liệu khoa học, Matlab, SPSS, MathType, Visio, Latex bản quyền, và rất nhiều rất nhiều sườn xào chua ngọt”.

Lời trần thuật của anh không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, cả người lộ ra sự ung dung lạnh nhạt.

Giống như một lãnh đạo trời sinh, không chỉ khiến người khác phục tùng mệnh lệnh mà còn cảm thấy vinh hạnh bởi thái độ anh nói.

Chu Từ Bạch nghĩ thứ Cố Ký Thanh cần chính là thấu hiểu và tôn trọng, mà không phải chủ nghĩa đàn ông một mực muốn bảo vệ người ta. Thế là cậu không nói thêm câu nào, đồng ý: “Được, tôi nghe anh”.

Sau đó cậu đi vào bếp, giúp Cố Ký Thanh có thể ăn no uống đủ ngủ một giấc ngon lành trước khi sáu giờ chiều ngày hôm nay tới.

Tiếp theo cậu ôm chăn đệm, máy đun nước, máy lọc khí, đồ ăn vặt không làm bẩn tay, cà phê vào trong phòng sách.

Tất cả sắp xếp xong xuôi, Chu Từ Bạch lưu hết tài liệu của mình vào một chiếc USB để Cố Ký Thanh thuận tiện tìm tài liệu, đồng thời download cài đặt tất cả các phần mềm Cố Ký Thanh cần, đăng ký nạp tiền hội viên các trang web tài liệu khoa học, cam đoan có đầy đủ điểm tích lũy, đồng thời đặt chuông báo thức cho anh vào lúc 17h30.

Cuối cùng sau khi đóng cửa phòng sách lại, Chu Từ Bạch nghiêm túc ôm lấy Chúc Chúc, dẫn nó sang phòng mình nhỏ giọng tâm sự, nói với nó nhất định không được quấy rối ba ba.

Còn Cố Ký Thanh, sau khi nhận được đề tài của giáo sư gửi tới, anh tự thiết lập các mô hình liên quan trong đầu, nhanh chóng chọn một đề tài, bắt đầu tìm tài liệu đọc hiểu.

Chọn mô hình, xây dựng mô hình, lập trình.

Mấy bước này tốn trọn vẹn hai ngày một đêm của Cố Ký Thanh, trừ hai giờ quá buồn ngủ mơ mơ màng màng thì gần như anh không hề chợp mắt.

Mà Chu Từ Bạch đeo tạp dề đứng trong bếp, vừa lên mạng tra thực đơn, xem thử có món nào bổ não nâng cao tinh thần nhất, vừa nghĩ xem làm cách nào để Cố Ký Thanh có thể ăn tiện nhất.

Cậu thường xuyên bỏ ra mấy tiếng liền hầm một chén canh, để nguội đến nhiệt độ thích hợp, mang vào phòng. Cố Ký Thanh nhìn cũng không nhìn, vài giây đã uống hết sạch.

Uống xong nếu như liếm môi một cái, Chu Từ Bạch sẽ ghi nhớ lần tới lại làm thêm.

Uống xong mà nhíu mày, chứng tỏ là không thích.

Chúc Chúc rất ngoan, luôn ghé vào bên cửa phòng Cố Ký Thanh đang ở, không hề động đậy, đợi khi Cố Ký Thanh ra ngoài đi đến nhà vệ sinh nó mới vui vẻ đi theo cọ cọ cổ vũ cho anh một cái.

Mỗi lần Cố Ký Thanh nhìn thấy nó đều mỉm cười, cảm thấy không còn mệt mỏi.

Mãi đến khi không ngủ suốt năm mươi sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng Cố Ký Thanh cũng hoàn toàn quá trình lập trình cùng tính toán sơ bộ.

Anh ra khỏi phòng, nói với Chu Từ Bạch: “Tôi có thể ôm cậu ngủ một lúc không? Chỉ ngủ sáu giờ thôi, nhớ phải gọi tôi dậy nhé”.

Chu Từ Bạch vội vàng đứng lên khỏi ghế sofa, Cố Ký Thanh cứ thế ngã nhào vào ngực cậu.

Khi cậu ôm lấy anh mới phát hiện anh nhẹ không khác gì một sợi lông vũ, ngủ rất ngoan, rất im lặng, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, anh sẽ lập tức vỡ tan.

Chu Từ Bạch đau lòng ôm lấy anh, một cử động cũng không dám, hai mắt không dám nhắm lại, chỉ sợ vừa nhắm mắt, lúc Cố Ký Thanh cần cậu lại không thể giúp được anh ngay.

Mà sáu tiếng vừa qua, gần như không cần Chu Từ Bạch gọi, đồng hồ báo thức vừa vang, Cố Ký Thanh đã dụi mắt đứng dậy.

Sau đó anh đi chân trần trở về trước bàn máy tính, tiếp tục phân tích kết quả, chuẩn bị chỉnh lý trình bày lên luận văn.

Thế nhưng lòng bàn chân không hề thấy lạnh, anh cúi đầu xuống xem, không biết từ lúc nào trên đó đã được đeo vào một đôi tất hình đầu cún.

Đây không phải món đồ các bạn nữ thích đó sao?

Cố Ký Thanh thầm lẩm bẩm trong lòng, gõ lạch cạch mấy cái rồi lại co chân xếp bằng lên ghế, tiếp tục làm việc.

Thẳng đến giây phút công trình kết thúc, anh buông bàn phím ra, duỗi cái lưng đau mỏi, Chu Từ Bạch đã cầm áo khoác của anh và chìa khóa xe tới, đứng bên cửa phòng hỏi: “Tôi đưa anh đến trường học nhé?”

Cố Ký Thanh không từ chối, dường như anh đã quen làm phiền Chu Từ Bạch mất rồi, anh nở nụ cười, nói: “Được”.

·

Vì để tránh cho các sinh viên đục nước béo cò hoặc nhờ người làm hộ, thầy giáo giao đề tài cuối kỳ lần này đặc biệt tìm một giảng đường bậc thang thu xếp một tiết học muộn, để cho từng người lên giảng giải sơ qua về ý tưởng xây dựng mô hình của mình.

Lần này bài thi yêu cầu hoàn thành mô hình trong ba ngày, vốn là yêu cầu cực khó, Cố Ký Thanh lại chọn làm bài một mình cho nên khi anh đi vào trong lớp, tất cả tầm mắt đều tập trung về phía anh.

Mấy giây yên tĩnh trôi qua, đám bạn học bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Mày nói xem lần này Cố Ký Thanh còn có thể bảo vệ được thành tích dẫn đầu lớp không?”

“Ôi, mày còn dám nghĩ đến dẫn đầu cơ á? Bài tập lần này khó như vậy, nó chỉ làm có một mình, lão Trương cố cho thêm điểm để nó đạt tiêu chuẩn là đã không tệ”.

“Đúng đấy, cả ba người phòng tao cùng làm mà suýt chút nữa không viết xong luận văn, một mình nó lập trình được là đã giỏi lắm rồi”.

“Sao có thể so sánh thế được, mấy đứa chúng mày chưa từng làm, nhưng Cố Ký Thanh đã tham gia thi đấu rất nhiều lần rồi đấy”.

“Nhưng nó cũng không thể dùng sức một mình đọ với sức của ba người được”.

“Hạ Sưởng Chi với lão Lục cũng từng thi đấu đó thôi, tao nghe nói họ suýt chút nữa làm không xong”.

“Lần này Cố Ký Thanh mà được trên 50 điểm thì tao sẽ gọi nó là bố luôn”.

“Ôi, nói chung là lần này Hạ Sưởng Chi làm quá rồi, bình thường Cố Ký Thanh đối xử với mọi người không tệ, đâu đến mức…”

Trong âm thanh xì xào bàn tán, Cố Ký Thanh chọn góc trong cùng của bàn đầu tiên ngồi xuống.

Hạ Sưởng Chi ngồi xuống cạnh anh, hỏi: “Hối hận không?”

Cố Ký Thanh cúi đầu lật luận văn, nói: “Vẫn ổn, không phải giải thích cho đám người không chuyên nghiệp năng lực kém cỏi nên tiết kiệm không ít thời gian”.

“Cậu…” Hạ Sưởng Chi tức giận, nhưng sau khi nhìn sang sườn mặt khiến hắn vừa yêu vừa hận của Cố Ký Thanh, hắn chỉ có thể đem lời định nói nuốt lại: “Tự giải quyết cho tốt”.

“Ừ”.

Giáo sư đi vào, Cố Ký Thanh không nói tiếp.

Thứ tự lên trình bày dựa theo thứ tự trong danh sách.

Một nhóm lại một nhóm đi lên, có nhóm thì bị phê bình tư duy quá cứng nhắc, có nhóm thì bị phê bình lập luận nhiều sơ hở, thậm chí có nhóm còn bị giáo sư lạnh mặt đập bàn hỏi: “Các cậu tự xem đi, mô hình này của các cậu có thể sử dụng được sao?”

Dù sao thì bọn họ mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, mới học được một bộ phận nhỏ về kiến thức Toán học, cho dù tham gia thi đấu cũng chỉ tham gia những phần chuyên môn về công thức hay ngôn ngữ lập trình, những bạn học từng được chân chính hoàn chỉnh cả phần lập trình và luận văn rất ít, thế nên số người đạt 80 điểm không nhiều.

Người phải đi lên trình bày mồ hôi lạnh đầy người, người chưa lên trình bày cũng đầy người mồ hôi lạnh.

Bởi vì biết tình cảnh của Cố Ký Thanh, nhóm Lộ Bình Hạ Kiều lo lắng không thôi, đã sớm đứng bên cửa sổ giảng đường bậc thang để nghe lén.

Trông thấy một màn trước mặt, người này còn sốt ruột hơn người khác.

“Ôi mẹ ơi, giáo viên khoa Toán ác dữ vậy? Mà họ nói gì thế tao nghe ứ hiểu”.

“Xong xong xong, cả một tổ thế kia còn làm không xong, Cố Cố nhà chúng ta một thân một mình thì phải làm thế nào, hu hu hu hu”.

“Đúng thế, lão Tứ mày nghĩ cách đi, lỡ đâu Cố Cố bị mắng thảm quá thì chúng ta phải làm sao bây giờ”.

“Ơ đù má nhà nó, Cố Cố còn bị xếp cuối cùng, thằng Hạ Sưởng Chi kia xếp ngay trước mặt cậu ấy?! 85 điểm? Đờ mờ! Nó muốn mọi người so sánh nó với Cố Cố đây mà, tôi tức chết mất thôi”.

“Đúng đó! Lão Tứ mày nói gì đi chứ! Chúng ta có nên xử lý thằng Hạ Sưởng Chi kia không?”

Tất cả mọi người thúc giục Chu Từ Bạch, Chu Từ Bạch lại chỉ nhìn qua cửa sổ, ngắm gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn trong phòng đột nhiên trở nên đẹp đẽ tỉnh táo hơn hẳn, nói: “Không đâu”.

Cố Ký Thanh sẽ không làm cho bất cứ ai thất vọng.

Quả nhiên, sau khi giáo sư miễn cưỡng hài lòng tuyên bố thành tích của nhóm Hạ Sưởng Chi, ông đặt câu hỏi: “Có bạn học nào có ý kiến khác không?”

Cố Ký Thanh dịu giọng trả lời: “Mô hình này không phải giải pháp tối ưu”.

Cả căn phòng yên tĩnh, sắc mặt Hạ Sưởng Chi trở nên khó coi.

Thầy Trương lại thỏa mãn gật đầu: “Tôi thấy em cũng chọn đề tài giống nhóm của bạn, vậy giải pháp của em là tối ưu, phải không?”

Cố Ký Thanh thành thật trả lời: “Không ạ, bởi vì thời gian vội quá, nhưng giải pháp của em gần với giải pháp tối ưu hơn”.

“Được, vậy em lên trình bày đi”.

Thầy Trương vẫn cảm thấy Cố Ký Thanh là học sinh thông minh nhất trong số học trò hiện giờ ông có, cho nên lúc ông biết được Cố Ký Thanh một mình một tổ, ông cũng không hỏi đến, không can thiệp chỉ vì ông định nhìn xem lần này là do anh đã quá tự phụ hay là anh tự biết được năng lực của chính mình.

Cố Ký Thanh ung dung bước lên.

Lúc lướt qua nhau, Hạ Sưởng Chi nghiến răng nhỏ giọng nói: “Cố Ký Thanh, cậu đừng quá tự cho mình là đúng”.

Sắc mặt Cố Ký Thanh không thay đổi, nhấn mở PowerPoint, phong cách trình bày luận văn nghiêm túc sạch sẽ lại có sức sáng tạo thu hút người xem khiến bạn học trong phòng cùng ‘oa’ lên một tiếng.

Bởi vì sinh viên năm hai mới dừng lại ở mức học được cách sử dụng ngôn ngữ Toán học để biểu đạt. Lập trình thành sản phẩm và viết luận văn hoàn chỉnh cụ thể thì những bạn học chưa từng tham gia thi đấu đều không quen, hoặc thời gian không đủ, chỉ kịp viết nội dung, chưa kịp điều chỉnh xếp chữ.

Mà Cố Ký Thanh vẫn tiếp tục sử dụng giọng nói ấm áp chậm rãi bình tĩnh trần thuật: “Về vấn đề thiết kế lều năng lượng mặt trời, mục đích của chúng ta là phải kết hợp được vấn đề về sử dụng năng lượng, tiết kiệm năng lượng, hiệu quả kinh tế, lợi ích thiết kế và chiều sâu của việc sử dụng ứng dụng, cho nên mô hình phải suy xét được tổng sản lượng sinh ra, tổng sản lượng tiêu thụ, tuổi thọ sản phẩm và thời gian hoàn vốn đầu tư”.

“Mô hình của nhóm vừa rồi chưa suy xét đến hiệu quả kinh tế và lợi ích thiết kế, cũng chưa đủ để lều năng lượng sử dụng một cách thuận tiện, cho nên em đã chọn một mô hình đơn giản hơn, trong đó I ở đây là cường độ ánh sáng trên bề mặt sử dụng…”

Anh nói ra rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, Lộ Bình Hạ Kiều nghe không hiểu.

Nhưng bọn họ hoàn toàn có thể nhận ra khi Cố Ký Thanh bình tĩnh thản nhiên trình bày, người nghe bên dưới đều giữ im lặng, mà giáo sư Trương cũng lộ biểu cảm hài lòng. Họ nghĩ đây chắc là một bài phát biểu vô cùng xuất sắc.

Ở phần cuối cùng, Cố Ký Thanh trình bày một mô hình cơ bản của lều năng lượng mà anh tưởng tượng.

Ánh đèn rực rỡ thiêng liêng nhất trong khuôn viên trường đại học rơi xuống bảng đen, phản xạ lên bức màn chiếu, rơi xuống người chàng trai đứng đó, trở thành ánh đèn sân khấu khiến người ta không thể nào dời mắt.

“Trên người Cố Cố như đang tỏa sáng vậy”.

Hạ Kiều là thành phần dốt Toán điển hình, chân thành bày tỏ cảm xúc từ sâu tận đáy lòng.

Mà Chu Từ Bạch đứng từ xa nhìn Cố Ký Thanh, cậu nghĩ quả nhiên trên người anh có ánh sáng.

Không phải ánh sáng từ dung mạo mỹ lệ, mà xuất phát từ trí tuệ bẩm sinh Thượng Đế ban tặng, cùng tất cả nỗ lực mà anh đã bình thản trả giá.

Cậu đã chứng kiến một mình Cố Ký Thanh nỗ lực trong bóng đêm, cho nên cậu tin rằng anh sẽ không khiến người khác thất vọng.

Quả nhiên, Cố Ký Thanh nhận được tiếng vỗ tay từ bạn học và giáo viên giảng dạy.

“Không sai, các em nhất định phải nhớ kỹ, thứ gọi là ứng dụng toán học không phải để các em dùng thái độ mình giỏi hơn tất cả để thể hiện đầu óc thông minh của mình, mà phải vận dụng cho mọi ngành nghề, giúp cho những người không đủ may mắn có những dụng cụ dễ sử dụng hơn, lấy người làm gốc đó chính là chân lý của Toán học. Tất cả các em phải học hỏi điểm này ở Cố Ký Thanh, mà Cố Ký Thanh đã tự mình hoàn thành đề tài này, tôi cho em ấy 90 điểm, điểm cao nhất lớp chúng ta, nếu các em không có ý kiến gì khác thì tan học đi”.

Khoảnh khắc giáo sư Trương dứt lời, ngoại trừ Hạ Sưởng Chi sắc mặt đã sắp biến thành màu gan lợn thì tất cả bạn học trong phòng đều chân thành nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng.

Hạ Kiều và Lộ Bình ngồi xổm bên cửa sổ, không hẹn cùng nhau hô vang: “Ôi mẹ ơi! Cố Ký Thanh trâu bò!!! Ông chính là thần của tôi!”

Chuông tan học vang lên, Chu Từ Bạch siết chặt tay nguyên một tiết cuối cùng cũng thở phào.

Cậu có thể đón Cố Ký Thanh về nhà ngủ một giấc thật ngon rồi.

Nhưng khi cậu mới vừa cất bước, trong phòng học bỗng dưng lại ồn ào ầm ĩ.

Hạ Kiều Lộ Bình nghe tiếng ngẩng đầu lên, sững sờ ngay tại chỗ.

Trong phòng học, ngay tại lúc Cố Ký Thanh cúi đầu rút USB, màn hình lớn phía sau không biết kết nối với điện thoại người nào, bài đăng cố ý chỉ trích Cố Ký Thanh qua lại với đàn ông giàu có xuất hiện trước mắt mọi người.

Cố Ký Thanh phát hiện ra có chuyện kỳ lạ, lập tức quay đầu, thứ anh nhìn thấy chính là những lời lẽ bẩn thỉu tục tĩu được phóng đại vô số lần chui thẳng vào tầm mắt.

[Ôi đệt! Ba chiếc xe này cộng lại thành tám chữ số rồi đó! Hoa khôi khoa Toán giỏi giang ghê, một phát câu được ba thằng ngốc].

[Mọi người đừng nói lung tung! Lỡ đâu người ta đang yêu đương đứng đắn thì sao? Tôi thấy quần áo bình thường của Cố Ký Thanh cũng toàn hàng hiệu].

[Đứng đắn gì, mày nằm mơ hả? Mày xem người đi con Maybach kia kìa, có chút nào giống với Chu Từ Bạch không? Mà Chu Từ Bạch kỳ thị đồng tính nổi tiếng, Cố Ký Thanh có thể câu được nó, đúng là có chút tài năng].

[Đệt, ông đây cũng muốn đi bán mông, khỏi cần phấn đấu 30 năm].

[Ông cũng cần phải có cái mông kia cái mặt kia mới được].

[Nói thật nhé, Cố Ký Thanh đẹp như thế, có tìm người giàu có đẹp trai yêu đương tôi cũng không có ý kiến, nhưng sao lại đi yêu đương nhăng nhít thế này, đây là vấn đề đạo đức cơ bản đấy?]

[Mẹ kiếp, bây giờ tao mới thấy Hạ Sưởng Chi thật thảm, cho nên người ta nào phải kẻ bẻ cong thẳng nam không chịu trách nhiệm, mà chỉ không chịu trách nhiệm với bọn thẳng nam không tiền không thế thôi].

[Chẳng qua tao nói này, nó bẻ cong được cả loại người như Chu Từ Bạch không biết phí bao nhiêu tâm tư nhỉ, sao không kể ra cho chúng ta nghe một chút, tao cũng muốn câu thái tử con nhà quyền thế kiểu này ghê].

[Đừng mày ơi, nhìn thì quang vinh nhưng sau lưng không biết hèn mọn thế nào đâu, có khi chẳng khác gì nhà nhiều tiền nuôi một con chó].

Kẻ gây chuyện chọn những bình luận khó nghe nhất bẩn thỉu nhất, mà mấy cái ID kia cũng là mấy cái ID chuyên nhảy ra lôi kéo chủ đề, rõ ràng là có người đứng sau chỉ huy.

Cho dù có rất nhiều người không tin Cố Ký Thanh là người như vậy, nhưng vẫn không nhịn được thì thầm với nhau, khe khẽ bàn luận, cũng có người không nhìn được, nói: “Hạ Sưởng Chi, đừng quá đáng quá”.

Giáo sư Trương cũng nhíu mày quay đầu, giống như đang chờ đợi một câu trả lời hợp lý.

Hạ Sưởng Chi tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, tôn kính trả lời giáo sư Trương: “Thưa thầy, sinh viên có phẩm hạnh không đoan chính như thế này, trường học nhất định phải xử lý”.

Cố Ký Thanh không quan tâm lời hắn nói, chỉ rũ mi rút USB, trong lòng đang nghĩ hành động này của Hạ Sưởng Chi có thể làm cho hắn ta phải chịu hậu quả ngồi xổm trong nhà giam mất mấy ngày.

Nhưng ngay sau đó, anh bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ‘Cạch’, toàn bộ màn chiếu bị cắt điện.

Lúc anh quay đầu lại, Chu Từ Bạch đã nện bước chân dài đi nhanh về phía anh, anh còn chưa nghĩ được ra Chu Từ Bạch đột nhiên xuất hiện ở đây để làm gì.

Chu Từ Bạch đã kéo tay anh, nói với giáo sư Trương: “Thưa thầy, em tới đón bạn trai tan học, chúng em có thể đi trước được không ạ? Có người muốn quấn lấy bạn trai em, còn tung tin đồn nhảm, chúng em cần nhanh chóng tới đồn cảnh sát báo án ạ”.

Giọng nói tỉnh táo tôn trọng, biểu thị chủ quyền công khai cùng sắc mặt bày tỏ cảnh cáo.

Toàn bộ phòng học im lặng.

Tất cả các bạn học đồng loạt mở to hai mắt nhìn lên bục giảng, giống y mấy chục con cú mèo đần độn.

Giáo sư Trương nghe hiểu được đại khái, thu lại biểu cảm trên mặt: “Được, chuyện này tốt nhất là nên báo cảnh sát, trường học nhất định sẽ cho các em một câu trả lời”.

Cố Ký Thanh sững sờ chớp mắt.

Sau đó Chu Từ Bạch quay đầu nhìn sang chỗ anh, dịu dàng tựa như tùy ý hỏi: “Hôm nay muốn ngồi Land Rover, Hummer hay là Maybach của anh trai anh? Nếu anh không thích hoặc chưa nguôi giận thì tối về tôi quỳ bàn phím chịu phạt nhé, có được không?”

Cố Ký Thanh đột nhiên có bạn trai cùng bạn học chứng kiến Cố Ký Thanh đột nhiên có một cậu bạn trai: “…”

Giây phút ấy, tất cả mọi người ở nơi này tựa như trông thấy được Từ Chí Ma trong đêm tạm biệt Cambridge.

Chỉ có lặng lẽ rời đi, mới là biệt ly sâu nặng nhất.

Bọn họ chỉ muốn làm một cây cỏ nước trong làn sóng mềm mại dưới hồ Khang.

(*) Bài thơ Tạm biệt Khang kiều (Cambridge) của tác giả Từ Chí Ma được cho là tác phẩm tác giả viết khi thực sự tạm biệt Cambridge về Trung theo đuổi tình yêu.

Trong bài thơ có câu: Trong làn sóng mềm mại hồ Khang, tôi cam lòng làm một ngọn cỏ nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi