ĐỪNG HÒNG BẺ CONG ĐƯỢC TÔI

Có phạm phải Thái Tuế hay không thì cậu không biết, Chu Từ Bạch chỉ biết lần bị thương mắt cá chân này phiền toái rồi.

“Trong 48 giờ tới, không được hoạt động chân phải, kiên trì chườm lạnh trong vòng 72 giờ, phải quấn băng đàn hồi trong vòng một tuần và phải nhớ chú ý tĩnh dưỡng. Anh Lộ và anh Trần không ở trong phòng, hai ngày tới cũng chỉ có thể nhờ đàn anh chăm sóc hộ”.

“Nhưng Cố Cố, em không cần mệt quá đâu, có chuyện gì thì cứ tìm anh hoặc Trần Du Bạch. Còn nữa, nếu bắt được cái thằng lưu manh tóm chân em thì phải báo ngay với anh đấy, đừng tự mình nhẫn nhịn, có nghe thấy không?”

Trần Du Bạch và Thẩm Chiếu giúp đỡ đưa Chu Từ Bạch về phòng ký túc xá, sau khi vội vàng dặn dò vài câu liền quay trở về để tiếp tục chuẩn bị cho buổi tập luyện chiều nay.

Chỉ còn lại hai kẻ sáng nay mới tuyên bố ‘giữ khoảng cách, không quấy rầy nhau’ ở lại trong căn phòng ký túc xá, mặt đối mặt không nói nên lời.

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào sự lúng túng và im lặng, Chu Từ Bạch nghiêm mặt mở miệng trước: “Trần Du Bạch lo lắng về trận thi đấu bóng rổ sắp tới cho nên nói chuyện có chút phóng đại, anh đừng để trong lòng”.

Cố Ký Thanh cũng khẽ gật đầu: “Anh Thẩm cũng chỉ lo lắng cho tôi thôi, lời nói ra hơi quá, cậu cũng đừng để nó trong lòng”.

“Ừ”.

Chu Từ Bạch đồng ý xong, quay người lấy nước, lại phát hiện ra máy lọc nước trống không. Cậu định lấy túi khoai tây chiên đến ăn lót dạ một chút, lại phát hiện ra thùng đồ ăn vặt cũng rỗng tuếch.

“...”

Lại một lần nữa chìm vào khoảng thời gian đầy lúng túng và im lặng ngắn ngủi.

Cố Ký Thanh nhẹ nhàng nói: “Cần gì có thể nói với tôi”.

Chu Từ Bạch: “Cảm ơn, không cần đâu”.

Lời từ chối đầy khách khí và quyết đoán.

Sau đó Chu Từ Bạch cầm lấy quần áo cần thay và cần giặt, còn có điện thoại di động rồi khập khiễng bước vào phòng tắm.

Cố Ký Thanh cúi đầu xem điện thoại.

[Thẩm lão đại: Em không nói anh cũng biết, mắt cá chân em như vậy là do Chu Từ Bạch làm phải không?]

[Thẩm lão đại: Đừng chối, móng vuốt lớn thế kia không thể nào mọc ra trên người bình thường được.]

[Thẩm lão đại: Cậu ta là người không tệ, nhưng cái vấn đề kì thị đồng tính này không phải chỉ cần là người không tệ thì có thể bỏ qua, nếu em bị bắt nạt thì đừng tốt tính chịu đựng, phải nói thẳng với anh đấy.]

[Thẩm lão đại: Còn nữa, người kỳ thị có khi lại là người sợ người ta phát hiện mình đồng tính, em lớn lên đẹp đến như vậy, cẩn thận đừng để nó lợi dụng].

Cố Ký Thanh cảm thấy Thẩm Chiếu lo hơi xa.

Chu Từ Bạch kỳ thị thành dạng như thế này mà còn có thể cố kiềm chế cảm xúc, chủ động bê đồ hộ anh, mua dầu gội đầu cho anh, sắp xếp hành lý hộ, chuyện quá đáng nhất đến giờ có lẽ chỉ là hành động nghiến răng nghiến lợi gọi anh một tiếng “Cố Ký Thanh”.

Thế là anh chẳng quan tâm mấy, trả lời: [Anh Thẩm, anh yên tâm đi, bọn em đã nói rõ với nhau, cùng giữ khoảng cách, không quấy rầy người còn lại.]

Anh cảm thấy Chu Từ Bạch là người nói được thì sẽ làm được.

Chu Từ Bạch trong phòng tắm lúc này cũng đang tuân thủ nguyên tắc ‘giữ khoảng cách, không quấy rầy lẫn nhau’ một cách chính xác. Cậu tự lực cánh sinh giữ thăng bằng trên một chân rồi cố gắng cởi hết quần áo ra, sau đó cậu lại bắt đầu tháo băng vải trên chân phải ra.

Điện thoại di động đặt bên giá để đồ không ngừng tinh tinh réo gọi.

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Mẹ nó chứ, lão Tứ, tao nghe Trần Du Bạch bảo là mày bị thương hả?! Lại còn là cái loại bị thương 48h không thể xuống giường?!]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Xong đời rồi! Tao với Trần Kỷ có muốn về gấp cũng phải đến sáng ngày mốt mới tới nơi, chẳng phải là mày đang tự dâng tới cửa cho Cố Ký Thanh ăn rồi sao!]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Xong xong xong, trong trắng của mày chắc chắn không thể giữ được nữa, phải làm sao đây, làm sao đây.]

Lăn qua lộn lại, không khác gì cái máy lặp lời, sự ầm ĩ đó khiến Chu Từ Bạch đau đầu vô cùng.

Cậu không nhịn được nữa, giữ nguyên tư thế thăng bằng trên một chân rồi cầm điện thoại di động lên trả lời: [Cái đầu của mày có thể dùng để nghĩ đến chính sự được không?]

Tin nhắn trả lời của Lộ Bình chỉ mất vài giây đã tới.

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Chuyện cả đời của mày cùng sự trong trắng của tấm thân mày mà còn không phải là chính sự sao?!]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Mày chưa từng nghe nói qua câu thừa dịp người ta ốm bệnh mà đến đoạt mạng hả!]

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: Nếu anh ta thừa dịp mày què, giúp mày cởi áo cởi quần tắm rửa động tay động chân thì phải làm sao đây!]

Cởi quần cởi áo tắm rửa.

Nghĩ đến mấy chữ này, trong đầu Chu Từ Bạch đột nhiện hiện lên hình ảnh bàn tay đeo găng cao su trắng ngà ôm lấy quần lót của mình.

“…”

Mẹ kiếp.

Chu Từ Bạch tỉnh táo lại, thầm tự mắng mình một câu, chắc chắn là cậu đã bị Lộ Bình lây nhiễm, trong đầu toàn mấy thứ linh ta linh tinh gì đó.

[Yên tâm đi, cho dù tao què thì cũng sẽ không phiền đến Cố Ký Thanh.]

Chu Từ Bạch nhanh chóng nhắn lại câu này rồi đặt điện thoại xuống, cậu quay đầu lấy dầu gội đầu với ý định dời ý nghĩ sang chuyện khác. Nhưng trong lúc chột dạ hoảng loạn, chân phải của cậu chạm đất.

Mắt cá chân phải không thể chịu lực tiếp xúc với mặt đất ướt sũng.

Mất cân bằng.

Bịch —–

Trong phòng tắm truyền tới âm thanh đập xuống đất của vật nặng hơn 80kg.

Chu Từ Bạch trong phòng tắm và Cố Ký Thanh bên ngoài phòng tắm đang chuẩn bị đi ra ngoài: “…”

Lại là một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi đầy lúng túng.

Cố Ký Thanh nhẹ giọng mở miệng: “Cần giúp một tay không?”

Lúc đầu Chu Từ Bạch cảm thấy cho dù cậu què cũng tuyệt đối không thể nào nhờ Cố Ký Thanh đến giúp đỡ được, nhất là trong tình huống cậu chẳng mặc cái gì, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Ký Thanh lại chính là: “Hay tôi tìm người khác tới giúp cậu nhé?”

Tìm người khác tới cũng có nghĩa là sẽ có người khác biết, mà theo hiểu biết của Chu Từ Bạch thì cái miệng của đám nam sinh trong ký túc xá này chẳng hề có then cài.

Nói cách khác, chuyện cậu trần truồng té ngã trong phòng tắm hôm nay, có xác suất rất cao sẽ đi kèm một vài tấm ảnh khỏa thân lan truyền khắp tòa nhà ký túc xá.

Thế là cậu chỉ còn cách chật vật lựa chọn phương án còn lại, Chu Từ Bạch còn chưa có ý định mất mặt mà chết cuối cùng thấy chết không sờn nhả ra chín chữ: “Anh chờ một chút, tôi quấn cái khăn đã”.

Mà kích thước của một cái khăm tắm đối với cậu trai trưởng thành cao một mét chín mươi nói ra ấy mà, trừ che được bộ phận quan trọng thì cơ bản cũng chả có ích gì.

Lúc Cố Ký Thanh đẩy cửa ra đã trông thấy một Chu Từ Bạch với màu da khỏe mạnh được hun đúc bởi việc vận động ngoài trời quanh năm suốt tháng, cơ thể tam giác ngược tỉ lệ vàng, đường cong cơ bắp rắn chắc lại không quá khoa trương, cùng với đó là đường nhân ngư xinh đẹp trơn tru dưới từng thớ từng thớ cơ bụng rõ ràng.

Chỉ tiếc rằng đường nhân ngư kia đã nhanh chóng chui vào trong chiếc khăn tắm màu xám.

Mà chủ nhân của cái khăn tắm kia đang ngồi trên mặt đất.

Tóc mái màu hạt dẻ nhạt bị nước thấm ướt, rớt xuống vài sợi, khuôn mặt vốn mang tính công kích kia hiền hòa hơn nhiều, hơn nữa khóe môi vô thức mím chặt cùng mí mắt cụp xuống, nhìn qua giống một con cún lớn hung dữ xinh đẹp nhưng bị thương nên không thể không chịu khuất phục.

Không được tự nhiên lại mang theo ảo não, có chút đáng yêu lại đáng thương khó hiểu.

Nó khiến cho Cố Ký Thanh đột nhiên nhớ đến con cún Samoyed nhỏ bị thương mình từng nhận nuôi khi còn học cấp hai.

Anh rất thích con Samoyed đó, vì thế lời nói tiếp theo với Chu Từ Bạch cũng trở nên dịu dàng hơn.

Anh ngồi xổm xuống trước người cậu, nhẹ ấn lên mắt cá chân của Chu Từ Bạch: “Có động đến vết thương không?”

Anh ấn rất nhẹ nhưng toàn thân Chu Từ Bạch lại căng thẳng, mà vì anh quá dịu dàng nên câu trả lời của cậu cũng vô thức nhẹ nhàng hơn: “Không”.

“Vậy thì tốt”. Cố Ký Thanh không nhận ra sự biến đổi trong giọng nói của cậu, chỉ nghiêm túc kiểm tra một vòng, phát hiện vết thương không bị sưng hơn liền ngẩng đầu lên nói, “Tôi đỡ cậu đứng lên nhé?”

Bởi vì Cố Ký Thanh ngồi xổm bên người cậu nên chỉ ngẩng đầu lên một cái, hai con ngươi sạch sẽ nghiêm túc chiếu thẳng vào trong đáy mắt Chu Từ Bạch.

Trái tim Chu Từ Bạch ‘thịch’ một cái hẫng nhịp, sau đó nhanh chóng hiểu ra đối phương đang lo lắng mình để ý đến chuyện tiếp xúc tay chân, thế là cậu vội vàng tránh ánh mắt người ta, thấp giọng đáp: “Ừ, phiền anh rồi”.

Lúc cậu nói ra câu trả lời này, trong lòng đã tự chuẩn bị sẵn tâm lý. Hai người họ có hình thể và trọng lượng chênh lệch quá lớn, có lẽ sẽ bất đắc dĩ phải tiến hành vài tiếp xúc thân thể tương đối quá đáng.

Trong đầu cậu thậm chí đã hiện ra hình ảnh ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Ký Thanh ấn lên cơ bụng mình.

Quả nhiên, một bàn tay nhanh chóng chạm vào vai cậu.

Da thịt trắng tinh, cảm xúc mềm mịn, có chút lạnh lẽo.

Toàn thân Chu Từ Bạch căng thẳng trong nháy mắt, nín thở, hai bàn tay nắm chặt, liều mạng tự nhủ, cho dù lát nữa Cố Ký Thanh làm gì, cậu cũng phải cố kiềm chế, duy trì giáo dưỡng, tuyệt đối không được tạo ra sai lầm nào, cũng không được căng thẳng nữa.

Sau đó, một cái ghế xuất hiện trước mặt cậu.

Chu Từ Bạch: “?”

Cố Ký Thanh đặt tay cậu lên ghế dựa: “Cậu chống tay lên ghế chắc là sẽ đứng lên được, ngồi trên đây tắm rửa cũng thuận tiện hơn”.

Chu Từ Bạch: “...”

“Còn vấn đề gì nữa không?” Cố Ký Thanh hoàn toàn không nhận ra có gì không đúng, thấy biểu cảm đờ đẫn của Chu Từ Bạch, anh khó hiểu nhướng mày.

“… Không có”.

Chu Từ Bạch ý thức được mình đã suy nghĩ quá nhiều, vội vàng chống lên ghế định tự đứng dậy.

Nào ngờ mặt đất trong phòng tắm quá trơn trượt, dưới chân ghế lại có thứ gì đó dinh dính, cậu dùng sức chống người đứng dậy, ghế dựa nháy mắt trượt sang bên, trọng tâm chợt lệch hẳn.

Mắt thấy Chu Từ Bạch sắp ngã đến nơi, Cố Ký Thanh vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Mặc dù anh gầy gò, nhưng cũng coi như có sức lực. Thế mà cơ thể và trọng lượng hai người họ có chênh lệch quá xa, anh vừa mới qua đỡ, mặc dù Chu Từ Bạch đã giữ được cân bằng, nhưng chính anh lại không thể chịu được trọng lượng của cậu, lảo đảo một chút, thắt lưng đập thẳng vào thành ghế dựa.

Một tiếng vang trầm đục vọng ra, Cố Ký Thanh khẽ hít một hơi lạnh toát, đốt ngón tay nắm lấy cánh tay Chu Từ Bạch vô thức siết chặt.

Đầu ngón tay trắng nõn để lại trên làn da sắc lúa mạch một dấu đỏ thật sâu.

Chu Từ Bạch luôn luôn ghét chuyện tiếp xúc tứ chi với người đồng tính lại không hề hay biết, chỉ vội vã ổn định chính mình rồi ôm lấy eo của Cố Ký Thanh để kéo anh dậy, cậu sốt ruột hỏi han: “Có sao không?”

Từ nhỏ Cố Ký Thanh đã sợ đau, nhưng nó cũng không đến mức khiến anh phải tỏ ra yếu đuối ngay trước mặt một người đang bị thương.

Nhất là khi người bị thương này có mối quan hệ không tính là thân thiết với mình.

Thế là anh cố nhịn, đợi cơn đau đớn qua đi rồi lập tức buông lỏng bàn tay, tự nhiên đẩy Chu Từ Bạch ra xa một chút, thoát khỏi lồng ngực cậu, thấp giọng nói: “Không sao”. Anh khom lưng, nhặt đồ vệ sinh cá nhân rơi vãi khắp nơi, đặt vào những vị trí Chu Từ Bạch có thể với tay lấy được, sau đó quay người đi ra ngoài.

Chu Từ Bạch ở trong phòng tắm vòng ôm đột ngột trống rỗng: “…”

Mẹ kiếp.

Vì sao lúc nãy cậu lại giống như cái kẻ có suy nghĩ muốn lợi dụng người ta hơn vậy chứ.

Mà đây lại chẳng phải điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là trong nháy mắt cậu đã nhận ra việc Cố Ký Thanh không hề có ý định tiếp xúc tay chân dư thừa nào khác đối với cậu thế mà lại khiến cậu đột nhiên sinh ra chút thất vọng khó hiểu nổi.

Thậm chí giây phút Cố Ký Thanh đẩy cậu ra cậu còn cảm nhận được cảm xúc trống rỗng của bản thân.

Nhưng điều gì đang khiến cậu thất vọng vậy?

Cậu vui mừng còn không kịp cơ mà.

Chắc chắn là do hai ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cảm xúc của cậu hỗn loạn.

Nhưng mà vừa nãy Cố Ký Thanh bị va đập một cái, rốt cuộc anh có đau không?

Vừa nghĩ xong, Chu Từ Bạch lại tự thấy mình đúng là nghĩ nhảm.

Sáng nay cậu mới chỉ tóm mắt cá chân người ta một lát thôi mà đã để lại vết bầm tím trên đó, người yếu ớt như vậy sao có thể không đau chứ.

Nhưng Cố Ký Thanh không nói, cậu cũng không biết nên hỏi làm sao.

Nếu thật sự bị thương thì làm sao bây giờ.

Tóm lại, Chu Từ Bạch hoàn toàn không tự ý thức được, trong lúc tắm rửa đầy đầu của cậu đều là Cố Ký Thanh, mà khi vừa đẩy cửa ra, cậu liền nhìn thấy Cố Ký Thanh đang đưa lưng về phía cậu, vén vạt áo, xoay đầu về phía sau, dường như đang tự kiểm tra vết thương.

Eo gầy trắng nõn lộ ra một đoạn nhỏ, uốn cong thấp thoáng dưới vạt áo, vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp, chỉ là trên đó mơ hồ hiện ra vết ứ máu.

Chu Từ Bạch căng thẳng trong lòng, vừa định mở miệng thì đoạn eo lộ ra kia lại đã bị vạt áo phủ xuống che khuất hết thảy.

Cố Ký Thanh chậm rãi quay người, nhìn về phía cậu, thuận miệng hỏi thăm: “Mắt cá chân không sao chứ?”

Dáng vẻ căn bản không định nhắc đến chuyện khác.

Lời quan tâm của Chu Từ Bạch bị chặn ngược trở về, chỉ còn lại hai từ cứng ngắc: “Không sao”.

Cố Ký Thanh cũng ‘Ừ’ một tiếng, lại quay đi, tiếp tục gõ luận văn trên máy tính.

Bởi vì đang ở trong phòng nên anh chỉ mặc một cái áo len cao cổ màu trắng sữa, đường cong chiếc cằm nhỏ dịu dàng, nét mặt chăm chú yên tĩnh, tự nhiên làm nhạt đi vẻ quyến rũ của khóe mắt hàng mày, cả người hiện lên một hương vị thanh nhã thư hương.

(*) Thư hương: dòng dõi nhà Nho.

Chu Từ Bạch đột nhiên bị ngó lơ không hiểu sao liền cảm thấy cho dù mình nói ra câu gì bây giờ cũng có vẻ đường đột.

“…”

Được rồi, là do chính cậu nói phải giữ khoảng cách, không quấy rầy lẫn nhau. Cố Ký Thanh không muốn nói thêm câu nào cũng là chuyện rất bình thường.

Thế nhưng mặc dù ngoài miệng thì cho là như vậy, trong lòng Chu Từ Bạch vẫn có cái loại cảm giác kỳ quái không được tự nhiên cũng không được thoải mái.

Chờ khi cậu vịn tường quay lại chỗ ngồi của mình thì bỗng phát hiện ra bình nước ấm đã được đổ đầy từ lúc nào, bên cạnh còn có thêm túi bánh quy kẹp hương dâu tây cùng hai quả cam trông rất đẹp mắt.

Cảm giác mất tự nhiên và không thoải mái lại càng mãnh liệt hơn.

Chắc là do áy náy.

Dù sao thì Cố Ký Thanh cũng bị thương vì mình.

Nghĩ được như vậy, trong đầu Chu Từ Bạch không nhịn được mà nhớ lại tình cảnh ôm eo Cố Ký Thanh trong phòng tắm, eo anh nhỏ đến mức ôm không đầy vòng tay.

Một người con trai trưởng thành mà sao eo lại có thể nhỏ đến vậy chứ.

Chu Từ Bạch nghĩ ngợi, không nhịn được lại liếc mắt nhìn sang bên kia một cái.

Máy sưởi trong phòng mở đủ ấm, trước kia đồ Cố Ký Thanh mặc trên người đều là áo phông và đồ ngủ rộng thùng thình, không biết có phải do tránh lời qua tiếng lại hay không mà hôm nay áo lông trên người anh vẫn chưa được cởi bỏ.

Có muốn nhìn cũng chẳng nhìn được cái gì.

Đáy lòng Chu Từ Bạch lại càng hụt hẫng.

Khi cậu thu hồi tầm mắt thì lại trông thấy mắt cá chân hơi lộ ra bên ngoài của Cố Ký Thanh, trên da thịt gần như tái nhợt kia hiện lên vài dấu vết bầm tím.

Chu Từ Bạch: “…”

Một cậu con trai trưởng thành, sao lại có thể yếu ớt đến vậy.

Va chạm vào eo lúc ban nãy….

Ánh mắt của Chu Từ Bạch lại quay về phần hông của Cố Ký Thanh.

Vẫn chẳng thấy gì như cũ.

Trong lòng Chu Từ Bạch sinh ra nỗi phiền muộn lúng túng không nói nên lời.

Cậu dứt khoát lấy di động ra, tìm Wechat của Vương Quyền phòng sát vách: [Chiều nay lúc mày về ký túc xá thì mua hộ tao chút đồ được không?]

[Lão Vương cách vách:?]

[White: Chữa eo.]

[Lão Vương cách vách:???]

[White:?]

[Lão Vương cách vách: Mày nhìn qua thì mày rậm mắt to, sao mới trẻ tuổi thế này đã thành người eo không tốt!!!]

[White: …]

Chu Từ Bạch nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi. Cậu cảm thấy cả thế giới này có lẽ không có một ai là kẻ bình thường.

Sau một hồi nỗ lực kiềm chế cảm xúc, cậu cố gắng giữ bình tĩnh gõ ra năm chữ: [Để Cố Ký Thanh dùng.]

Trong nháy mắt, dấu chấm hỏi của Lão Vương gửi tới đầy cả màn hình.

[Lão Vương cách vách:???????]

[Lão Vương cách vách: Cố Ký Thanh?!]

[Lão Vương cách vách: Thằng chó kia mày đã làm gì với đóa hoa bên khoa Tự Nhiên thế hả?!]

[Lão Vương cách vách: Tao nói với mày này, người ta là người vô cùng tốt đấy!!! Mày định làm gì với người ta hả!!! Tao sẽ là người đầu tiên phản đối mày!!!!]

“…”

Cái quái gì vậy?!

Chu Từ Bạch cảm thấy mình không thể nào hiểu được mạch não của đám nam sinh thời nay.

Hay là Cố Ký Thanh đã hạ cổ gì đó với bọn nó rồi?

Tại sao hết người này tới người khác đều không có suy nghĩ là cậu chẳng có ý đồ gì với Cố Ký Thanh cơ chứ.

Cố Ký Thanh cũng chỉ dễ coi một chút, eo nhỏ một chút, những thứ còn lại có khác gì con trai bình thường đâu?

Chẳng qua là cái eo nhỏ…

Chu Từ Bạch nhớ đến vết thương ở eo của Cố Ký Thanh, không nhịn được lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Sau đó vừa mới nghiêng đầu, cậu lại bị bắt tại trận.

Cố Ký Thanh đã chú ý giữ khoảng cách, anh ngồi viết luận văn nãy giờ nhưng cứ luôn bị Chu Từ Bạch nghiêng qua nghiêng lại làm phiền nên đến cái trích yếu còn chưa viết được, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, khép máy tính, lùi ra sau dựa vào lưng ghế, nghiêm túc nhìn Chu Từ Bạch rồi nhẹ nhàng và lịch sự hỏi một câu: “Chu Từ Bạch, cậu rất muốn nhìn eo của tôi hả?”

Chu Từ Bạch bị người ta bắt quả tang, lại còn không thể thản nhiên phủ nhận: “…”

Trong khoảng khắc đó, cậu cảm thấy dường như mình mới chính là một Gay có ý đồ gây rối.

_______

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi