ĐỪNG HÒNG BẺ CONG ĐƯỢC TÔI

Cố Ký Thanh chưa hề nói được.

Nhưng cuối cùng Chu Từ Bạch vẫn bồi thường cho anh một bộ đồ múa mới.

Cậu nhớ rõ bộ đồ múa này do mẹ Cố Ký Thanh tự tay may, cho nên cậu rất cẩn thận không làm nó bị hư hỏng, thế nhưng lại không chịu để Cố Ký Thanh cởi ra, cuối cùng vẫn không tránh khỏi để cho nó dính vào một đống vết bẩn.

Cố Ký Thanh tựa lưng vào cửa sổ sát đất của khách sạn, không thể chịu đựng được nữa, tính toán trả thù, cắn một cái lên đầu vai Chu Từ Bạch.

Chu Từ Bạch chẳng những không chịu buông anh ra, còn khàn giọng trầm thấp hỏi anh rằng: “Cố Chỉ Chỉ, tại sao hôm nay anh lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tặng em món quà này”.

Cố Ký Thanh giống như đang cố làm cậu mềm lòng, trán chống lên vai cậu, dùng sức lực cuối cùng nói khẽ: “Bởi vì anh muốn gặp lại em sớm hơn một chút”.

Một câu trần thuật hời hợt.

Nhưng đủ thể hiện tất cả tình yêu.

Mà lúc tiếng nói anh vừa dứt, còn chưa kịp nói nhiều thêm một lời, đợt sóng mãnh liệt hơn tiếp theo đã tiến tới nuốt trọn toàn bộ lời anh muốn nói.

Thật giống như muốn đem những năm tháng hai người họ bỏ qua, từng chút từng chút cảm xúc sâu sắc khó nói nên câu biểu đạt tới.

Sau lưng hai người họ là cảnh đêm Nam Vụ lấp lánh, biển rộng trời cao, sóng biển cuộn trào cho đến tận khi bình minh tới.

Lần tiếp theo Cố Ký Thanh tỉnh lại chỉ cảm thấy cả cơ thể mình tựa như sắp tan thành từng mảnh.

Anh cảm thấy thủ đoạn ác độc nhất của giáo viên dạy múa khi còn bé cũng không giày vò bằng một trận đêm qua của Chu Từ Bạch.

Đến mức Cố Ký Thanh chỉ muốn dùng cụm từ khỏe như trâu để hình dung về cậu.

Hai mắt anh đã không còn sức để mở ra, từ từ khép mắt lại thêm lần nữa, trở mình trong lòng Chu Từ Bạch.

Chu Từ Bạch khẽ hôn lên trán anh, hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Ừ”.

Cố Ký Thanh lười biếng đáp một tiếng.

Chu Từ Bạch rất áy náy, nhưng không định hối cải, còn khoe khoang với anh rằng: “Em mới đăng bài lên vòng bạn bè đó, nói đây là năm mới tốt đẹp nhất em từng trải qua”.

“Ừ”.

“Em còn đăng ảnh chúng ta chụp chung ở cổng trường Thực Ngoại”.

“Ừ”.

“Em đã giặt sạch hong khô đồ múa của anh rồi”

“Ừ”.

“Còn bảo khách sạn nấu cháo nữa”.

“Ừ”.

“Bộ quần áo đồng phục kia em cũng giặt sấy sạch sẽ, cất vào vali của anh rồi”.

“Hử?”

Cố Ký Thanh mở mắt ra.

Chu Từ Bạch cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mặt dày vô sỉ không đổi sắc nói: “Em thấy lần sau chúng ta có thể thử xem”.

“…”

Chu Từ Bạch là chó thật đấy à?

Bữa trước mới ăn xong đã nhớ thương bữa kế?

Còn chưa đợi Cố Ký Thanh khiếp sợ biểu đạt tâm tình của mình, Chu Từ Bạch đã cúi đầu hôn người mới trợn to đôi mắt lên, bảo: “Sau này nhà chúng ta để lại một gian phòng luyện múa nhé?”

“…”

Không tốt, một chút, nào cả!

Cố Ký Thanh còn muốn cùng Chu Từ Bạch sống lâu trăm tuổi đấy.

Cuối cùng anh không nhịn được nữa, sau khi chậm rãi hít sâu một hơi, anh mới bình tĩnh nhẹ nhàng nói với Chu Từ Bạch: “Em có thể mang máy tính đến đây một chút không?”

Đương nhiên có thể.

Chu Từ Bạch không suy nghĩ nhiều, còn tiện tay bật máy tính lên hộ Cố Ký Thanh, ôm gối đầu đặt lên cho anh làm chỗ dựa.

Lúc đầu cậu tưởng Cố Ký Thanh có chuyện gì cần xử lý, kết quả lại nhìn thấy anh mở một file word mới, gõ mẫu hợp đồng, đưa vào một hàng chữ, thỏa thuận liên quan đến cuộc sống yêu đương của Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch.

Bên A là Cố Ký Thanh, bên B là Chu Từ Bạch.

[Điều 1: Trong giai đoạn yêu đương, bên A bên B phải đảm bảo giao tiếp tốt, biết lắng nghe nhu cầu hợp lý của hai bên, quan tâm lẫn nhau, nhằm duy trì mối quan hệ yêu đương lâu dài và ổn định].

Chu Từ Bạch không có ý kiến gì.

Cố Ký Thanh tiếp tục viết [Điều 2: Nếu bên A và bên B nảy sinh xung đột, bên B phải thực hiện nghĩa vụ ‘tai mềm’ từng hứa hẹn, dưới điều kiện không làm tổn thương tình cảm giữa hai bên, bên B phải nghe lời bên A vô điều kiện].

Chu Từ Bạch không có ý kiến.

Thế là Cố Ký Thanh viết xuống điều thứ ba: [Suy xét trên sức khỏe thể chất và tinh thần của hai bên A và B, trong thời gian yêu đương, nếu không có trường hợp đặc biệt, quan hệ thân thể không được vượt quá hai lần một tuần, một lần không quá hai giờ (nếu trong giai đoạn thi cử, giảm xuống một tuần một lần)]

“…”

Lần này cuối cùng Chu Từ Bạch cũng có ý kiến phản đối.

“Cố Chỉ Chỉ! Trước kia chúng ta là quan hệ khác, anh đưa ra quy định này coi như thôi, nhưng hiện giờ chúng ta là bạn trai đứng đắn của nhau, anh thấy quy định thế này còn hợp lý hả?” Chu Từ Bạch định cố gắng dùng lý lẽ thuyết phục.

Cố Ký Thanh lại thờ ơ, nhẹ nhàng đáp lời: “Hợp lý mà, nếu thân thể em không tốt, hai chúng ta sao có thể bạc đầu giai lão”.

Chu Từ Bạch cảm thấy Cố Ký Thanh đang khiêu khích lòng tự trọng đàn ông của cậu: “Thân thể em có tốt hay không, anh không biết thật hả?”

Quá biết là đằng khác.

Cố Ký Thanh nhanh chóng gõ bàn phím: “Cho nên không được túng dục quá độ”.

Chu Từ Bạch oán giận nói: “Thế nhưng không quá độ thì nín cũng sẽ hỏng cơ thể!”

Cố Ký Thanh không thèm quan tâm: “Anh có thế nấu đồ hạ hỏa cho em”.

Chu Từ Bạch: “?”

Cố Ký Thanh lại hỏi: “Có thấy anh tốt với em lắm không?”

Chu Từ Bạch: “??”

Cố Ký Thanh thản nhiên nhàn nhã: “Mà em đã đồng ý điều số 1 và điều số 2 rồi, cho nên điều số ba bốn năm sáu bảy anh muốn viết gì thì viết, em chỉ có thể biểu đạt ý kiến của mình một cách tượng trưng thôi”.

Chu Từ Bạch: “???”

“Cố Chỉ Chỉ!”

“Chu Từ Bạch!”

Chu Từ Bạch cuối cùng cũng phát hiện ra, Cố Ký Thanh chính là một cái bánh trôi nhỏ nhồi vừng đen, cậu không có khả năng cãi nhau thắng anh được, chỉ có thể dùng vũ lực chiến thắng anh thôi. Thế là cậu vươn tay tóm máy tính quăng ra, sau đó bắt đầu cù vào eo Cố Ký Thanh.

Da Cố Ký Thanh rất mỏng, giác quan lại quá nhạy cảm, từ nhỏ đã sợ nhất bị nhột, nhanh chóng bại trận trước đòn tấn công của Chu Từ Bạch.

Anh vừa cười vừa đạp Chu Từ Bạch, muốn giãy ra khỏi người cậu, nhưng chỉ có thể bị cậu ấn vào trong chăn bắt nạt.

Hai người nhanh chóng dính lấy nhau cười đùa, gối đầu rớt xuống đất, Cố Ký Thanh cảm thấy mình sắp trở thành người đầu tiên lên tin tức xã hội của Nam Vụ do tử vong vì bị cù.

Cũng may trước khi anh sắp đầu hàng bởi đòn tấn công của Chu Từ Bạch, di động bên gối đầu cậu bỗng kêu lên.

Hai người họ nghiêng đầu xem xét, đồng thời sững người lại.

Bởi vì thông báo người gọi đến trên màn hình hiển thị hai chữ [Ông nội].

Với tính tình của ông cụ Chu, một lần gọi không được, nhất định ông sẽ gọi lần hai lần ba lần bốn, một mực gọi đến khi đối phương nhận điện thoại mới thôi. Đồng thời tính tình nóng nảy của ông thể hiện ra mỗi khi đối phương nhận điện thoại tỉ lệ thuận với thời gian ông phải chờ đợi người nghe cuộc điện thoại này.

Thế là Chu Từ Bạch một tay ôm lấy Cố Ký Thanh, một tay vội vàng nhận điện thoại.

“Alo, ông nội ạ”.

“Con còn biết gọi ông là ông nội cơ à!” Điện thoại vừa được kết nối, trong ống nghe đã lập tức truyền đến âm thanh tức giận âm vang như tiếng chuông của ông cụ Chu: “Con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà còn không biết xấu hổ gọi ông là ông nội sao?! Nhà họ Chu chúng ta không có người cháu trai nào như con cả!”

Cố Ký Thanh không hiểu rõ tính cách ông cụ Chu, nhưng trong ấn tượng của anh ông là một người vô cùng tốt bụng lại có chút ấu trĩ của trẻ con, chuyện gì đã xảy ra khiến ông nổi giận đến mức như vậy?

Chẳng lẽ Cố Chi Phong đã kể mọi chuyện của họ cho nhà họ Chu nghe, thế nên ông cụ Chu mới…

Ý nghĩ giống nhau thoáng qua trong lòng Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch.

Cố Ký Thanh căng cứng cơ thể, bàn tay đặt trước ngực Chu Từ Bạch vô thức nắm chặt lại, cả người chìm vào bối rối bất an không nói nên lời.

Chu Từ Bạch cảm nhận được bất an của anh, cánh tay đang ôm anh siết chặt, thấp giọng hỏi: “Ông nội ơi, có chuyện gì thế ạ?”

“Con còn hỏi có chuyện gì nữa hả?!”

Ông cụ rõ ràng sắp tức đến khó nhịn.

Bất an trong lòng Cố Ký Thanh càng thêm rõ ràng, nhịp tim không thể khống chế nhanh chóng tăng tốc.

Ông cụ còn lửa cháy đổ thêm dầu, phẫn nộ quát lên: “Nếu không phải Tô Việt Bạch bị ông ép hỏi, con còn định giấu ông đến khi nào?”

“Không phải đâu, ông ơi”.

Chu Từ Bạch không ngờ Tô Việt Bạch không giữ nổi miệng, không đáng tin đến vậy, định chuẩn bị giải thích.

Ông cụ Chu đã gào to: “Không phải cái gì mà không phải?! Cái tuổi này của mấy đứa là lứa tuổi yêu đương, ăn Tết không muốn xa bạn gái nên muốn đến tìm, muốn lấy lòng mẹ vợ thì cứ đi, nói dối ông có việc gấp để làm cái gì?! Trong lòng con ông là một ông già cổ hủ không ủng hộ cháu trai yêu đương hả?! Nếu ông như thế thì thằng nhóc Chu Trăn Bạch kia hiện giờ vẫn là một thằng đàn ông độc thân thối khắm ra đó!!”

“…” Chu Trăn Bạch nằm không cũng trúng đạn: “Ông ơi, ông mắng Tiểu Từ thì cứ mắng, sao lại kéo con vào làm gì?”

“Sao, không thể lôi con vào hả?! Cái chuyện yêu đương hoang đường thời đại học của con có muốn ông kể lại một lần nữa không?”

“Ông ơi, chắt của ông còn ở chỗ này, ông cho con chút mặt mũi đi”.

“Ôi chao, cái thằng sợ vợ như anh thì sĩ diện cái quái gì, nhìn dáng vẻ anh xem, thằng em anh cũng chẳng khác gì anh cả, giống y bố các anh nữa, một lũ không có tiền đồ!”

“Không phải bố con giống ông nội đó sao?”

“Nói bậy!”

Nghe thấy bầu không khí cãi nhau vui vẻ ở đầu bên kia điện thoại, Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch mới thở phào một hơi.

Nhưng ‘bạn gái’ lại là chuyện thế nào?

Tô Việt Bạch tại sao lại nói dối như vậy?

Xuất phát từ lý do an toàn, Chu Từ Bạch vội vàng hỏi: “Ông ơi, Tô Việt Bạch nói với ông con đi tìm bạn gái sao?”

“Sao? Không được nói hả? Con có bản lĩnh ngàn dặm theo đuổi vợ sao còn sợ em gái con nói ra?”Ông cụ Chu bị chọc tức, quay đầu về điện thoại lại quát ầm lên thêm một trận: “Ông nói cho con biết, Tiểu Việt không nói gì với ông, ông hỏi con cún trắng lớn kia của nó ở chỗ nào tới, nó ấp úng nửa ngày nói không nên lời, ông cảm thấy có chỗ mờ ám, quả nhiên, vừa tra một cái liền tra ra con rồi? Thằng cháu ngốc nhà con, người thì cao to mà sao đầu óc không thông minh được hơn chút nào vậy?!”

Chu Từ Bạch dựa vào bản lĩnh của một mình mình thi đỗ Thanh Đại nhưng bị ông chê không có đầu óc: “…”

Cố Ký Thanh không nhịn được, khẽ bật cười.

Chu Từ Bạch thẹn quá hóa giận chuẩn bị che miệng anh đi, thế nhưng đầu bên kia đã lập tức truyền tới câu hỏi cảnh giác: “Tiếng gì thế?”

Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch lần nữa sững người.

Cũng may Chu Từ Bạch phản ứng nhanh, lập tức nói: “Không có gì, có một con mèo nhỏ mới tới cào con một cái”.

“Ôi chao, thế con phải nhớ đến bệnh viên tiêm phòng đấy nhé”.

“Vâng ông, ông yên tâm đi, chút nữa con sẽ đi tiêm”. Chu Từ Bạch còn chưa dứt lời, thắt lưng đã bị móng vuốt của Cố Ký Thanh cào cho một cái thật, cậu căng cứng cả người mới không phát ra âm thanh không hợp thời, sau đó tóm lấy bàn tay của tội phạm, nhanh chóng nói: “Ông ơi, con nghe thấy có người gọi ông ăn cơm kìa, không còn việc gì thì con cúp máy trước nha”.

“Chờ chút, cúp cái gì mà cúp! Đối tượng của con thế nào còn chưa kể cho ông nghe mà! Bao giờ định dẫn về gặp ông đấy? Lúc nào định đính hôn? Ông bảo này, sau khi tốt nghiệp cứ thành gia trước đi rồi hẵng lập nghiệp, ông còn có thể nhanh chóng được ôm chắt trai”.

“Ông!” Chu Từ Bạch sợ Cố Ký Thanh nghe thấy sẽ mất vui, cậu còn chưa thương lượng với Cố Ký Thanh về chuyện này, nói rõ ngay thì sợ Cố Ký Thanh khó xử, chỉ có thể quay đầu nhìn anh, dùng ánh mắt sốt ruột hỏi xem ý anh định thế nào.

Sau đó cậu thấy Cố Ký Thanh dùng di động chậm rãi gõ chữ.

“Người đó rất xinh đẹp, thành tích cũng tốt, nhưng gia cảnh hơi nghèo khó. Chẳng qua đầu óc người đó không tồi, chắc là sẽ nhanh chóng kiếm được nhiều tiền thôi, cho nên muốn đợi góp đủ của hồi môn rồi mới đến gặp ông…”

Chu Từ Bạch nhìn đoạn văn này đọc lại cho ông nghe, đọc xong rồi không nhịn được lại ngước mắt nhìn về phía Cố Ký Thanh lần nữa.

Cố Ký Thanh như không có việc gì thu hồi điện thoại.

Ông cụ Chu ở đầu bên kia nghe được mấy lời miêu tả, vô cùng hài lòng: “Đúng đúng, xem ra cô bé này cũng có suy nghĩ của riêng mình, rất khó gặp được. Nhưng nhà họ Chu chúng ta không phải loại gia đình yêu giàu khinh nghèo, con bảo với cô bé, chỉ cần nó đồng ý, nó muốn đến gặp ông lúc nào cũng được. Ông để sẵn bao lì xì đỏ cho nó rồi đó, có nghe rõ không?”

“Dạ nghe rồi ông, bên này con có chút chuyện, con cúp máy trước nha”.

Chu Từ Bạch cúp điện thoại xong, quay người ôm lấy Cố Ký Thanh, hỏi: “Anh thực sự đồng ý về nhà gặp phụ huynh với em sao?”

Cố Ký Thanh rũ mi xuống: “Sao lại không đồng ý?”

“Em tưởng là”. Chu Từ Bạch dừng một chút, vẫn nói ra: “Em cho là anh sẽ từ chối mối quan hệ với những gia tộc tương đối phức tạp”.

Những mối quan hệ như thế đối với Cố Ký Thanh thực sự khiến anh quá mệt mỏi, lại có thêm bóng tối của nhà họ Cố, Chu Từ Bạch tưởng rằng Cố Ký Thanh sẽ lựa chọn phương án không quan tâm, dù sao lúc nãy thái độ căng thẳng của anh có thể dùng mắt thường trông thấy được.

Cố Ký Thanh lại chỉ nói khẽ: “Họ đều người nhà của em, đối xử với em rất tốt”.

Cuộc đời của Chu Từ Bạch yên ấm từ khi mới được sinh ra, anh không muốn vì chính mình mà khiến cậu mất đi sự yên ấm này.

Trái tim Chu Từ Bạch mềm nhũn, cúi đầu hôn lên mi tâm của anh, thấp giọng nói: “Vậy mai anh theo em về nhà nhé?”

“Không được”.

“Tại sao?”

“Hiện giờ anh nghèo lắm”.

“Nhà em không phải dạng nhân vật phản diện yêu giàu chê nghèo!”

“Anh biết”.

Nhân vật phản diện yêu giàu chê nghèo sao nuôi lớn được một Chu Từ Bạch tốt như vậy.

“Nhưng anh là con trai đấy”.

Cố Ký Thanh nhẹ nhàng ném ra một câu, bàn tay đang ôm anh của Chu Từ Bạch hơi cứng đờ lại.

“Mặc dù anh cảm thấy người nhà em sẽ không làm anh quá lúng túng, thế nhưng lỡ đâu họ không đồng ý, muốn đuổi em đi thì sao bây giờ? Hiện giờ anh không nuôi được em, cũng không thể để hai chúng mình cùng nhau lưu lạc đầu đường làm việc thêm ngoài giờ học được”. Cố Ký Thanh nói rất hời hợt, giống như trong lòng anh đã nghĩ đến kết cục xấu nhất, “Cho nên chờ thêm chút nữa nhé, chờ anh nuôi được em rồi, hai chúng ta lại nói chuyện tiếp có được không, bạn trai nhỏ ơi?”

“Không được”. Chu Từ Bạch xoay người, cúi đầu cắn anh một cái: “Muốn chờ cũng phải chờ em kiếm tiền nuôi anh”.

“Cũng không phải không được”.

Cố Ký Thanh lười biếng cọ vào trong ngực cậu, tựa như một chú cá ướp muối từ đầu tới chân.

Đáng yêu xấu tính còn thích nói lý.

Lòng Chu Từ Bạch bỗng dưng khẽ động, cậu đặt tay lên bụng dưới của Cố Ký Thanh, thấp giọng chân thành nói: “Nhưng mà này, Cố Chỉ Chỉ”.

“Ơi?”

“Chắt trai ông em nói phải làm sao bây giờ?”

Có ý gì?

Cố Ký Thanh nâng mí mắt lên.

Vừa lúc đối mặt với ánh mắt nghiêm túc hỏi thăm của Chu Từ Bạch, đầu tiên anh khẽ giật mình, sau đó hiểu ra, hai tai đỏ bừng, không nhịn được đạp Chu Từ Bạch một cái: “Chu Từ Bạch! Em không biết xấu hổ hả?”

“Quan tâm ý muốn của phụ huynh không tính là không biết xấu hổ”.

“Vậy em dắt Chúc Chúc sang cho ông đi! Dù sao Chúc Chúc biết chúc Tết, còn có thể nhận được tiền mừng tuổi”.

“Cũng không phải không được, vậy cái thai thứ hai của chúng ta là một bé Ragdoll nhé?”

“Em bỏ tay ra, anh có muốn sinh cũng không sinh được Ragdoll”.

“Thử một lần xem nào”.

“Chu Từ Bạch!”

Đến cùng Chu Từ Bạch cũng không làm ra chuyện gì quá phận, cậu chỉ thích nhìn Cố Ký Thanh đỏ bừng mặt mũi, đáng yêu đến mức lại phải hôn anh vài bận.

Một mực hôn đến khi anh mất kiên nhẫn cào cậu vài nhát, cậu mới thỏa mãn ôm anh vào lòng, thấp giọng nói: “Cố Chỉ Chỉ, học kỳ tiếp theo em muốn học luôn chương trình năm ba”.

“Hả?”

“Em muốn nhanh chóng đi thực tập, có thể tự chủ sớm hơn, sau đó anh theo em về nhà nhé?” Chu Từ Bạch nhìn Cố Ký Thanh, đôi mắt sáng tỏ mà vững vàng y như trước.

Cố Ký Thanh nghe cậu nói, trái tim ấm nóng, thu tầm mắt lại, “Ừ” một tiếng.

“Vậy quyết định như thế nha!” Chu Từ Bạch lập tức vui sướng ôm lấy Cố Ký Thanh định hôn anh thêm cái nữa.

Đột nhiên, điện thoại di động của cậu lại reo vang.

Điện thoại không khóa màn hình, tin nhắn lập tức hiển thị, toàn bộ đều đến từ nhóm chat [Gia đình tương thân tương ái].

Những tin nhắn lúc trước hai người họ chưa kịp thấy rõ, chỉ thấy mấy dòng tin nhắn cuối cùng.

[Chu Trăn Bạch: Cho nên ý của Chu Từ Bạch là mấy năm qua cùng nhà chúng ta ăn Tết không vui hả?]

[Chu Trăn Bạch: Còn nữa, sao bóng dáng người này lại giống Cố Ký Thanh lần trước tới nhà chúng ta vậy?]

[Chu Trăn Bạch: Chu lão nhị, mau ra đây giải thích coi].

Cố Ký Thanh nâng mắt nhìn về phía Chu Từ Bạch.

Chu Từ Bạch rũ mắt nhìn Cố Ký Thanh.

Ngẳn ngủi đối mắt, im lặng hỏi thăm.

Sau một khoảng thời gian im lặng dài đằng đẵng, Chu Từ Bạch dường như bỗng nhớ ra chuyện gì, cơ thể cứng đờ, chậm rãi mở miệng: “Cố Chỉ Chỉ, vừa rồi em đăng bài lên vòng bạn bè, bởi vì vui quá nên hình như quên không chặn người trong nhà mất rồi…”

Cố Ký Thanh một phút đồng hồ trước mới thương lượng đợi tự chủ kinh tế rồi mới come out: “…”

Hiện giờ anh dạy dỗ lại cái thói quen thích khoe tình cảm của Chu Từ Bạch có còn kịp không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi