ĐỪNG HÒNG BẺ CONG ĐƯỢC TÔI

Ban đầu Cố Ký Thanh chưa hiểu câu nói này có ý nghĩa gì.

Anh chỉ biết, khoảnh khắc khi được Chu Từ Bạch ôm chặt, một khoảng không nào đó một mực trống rỗng suốt một năm qua đột nhiên được lấp đầy.

Đây là một cảm giác kỳ diệu, thật giống như thời gian và khoảng cách hoàn toàn không thể làm tan biến đi một chút liên hệ nào giữa anh và Chu Từ Bạch, còn làm cho ràng buộc giữa hai người họ ngày càng trở nên sâu đậm hơn.

Cố Ký Thanh từ từ nhắm hai mắt, dựa lên đầu vai của Chu Từ Bạch, khẽ nói: “Chu Từ Bạch, anh rất nhớ em”.

Chu Từ Bạch có thể cảm giác được độ cong hàng mi của Cố Ký Thanh khẽ rung động trên bờ vai của cậu, cậu xoa đầu anh, nói: “Em cũng rất nhớ anh”.

Cố Ký Thanh ôm chặt cậu, cọ cọ.

Chu Từ Bạch nghĩ, bạn trai của cậu hình như càng ngày càng thích nũng nịu.

Thế nhưng rõ ràng là đã biết làm nũng, nhưng bởi vì lo lắng cậu đi lại vất vả, thế nên anh đã định bí mật lén trở về nước một mình.

Nếu như cậu không có tin tức tình báo, vậy chẳng phải Cố Miêu Miêu nhà cậu sẽ một mình ở đây trông mấy cặp yêu nhau kia khoe khoang tình cảm sao?

Không thể chấp nhận điều đó được.

Chu Từ Bạch thấp giọng hỏi: “Có phải vừa nãy bạn trai em đã ghen tị rồi không?”

“Hả? Này — Chu Từ Bạch!”

Cố Ký Thanh ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy thân thể của mình bất chợt bị nhấc lên giữa không trung. Anh bối rối ôm cổ Chu Từ Bạch, một giây sau đó tựa như một con Koala nhỏ, bị cậu ôm lên, biến thành dáng vẻ cặp tình nhân anh mới vừa ao ước.

Sedrian bên cạnh lập tức “wow” một tiếng.

Cố Ký Thanh hơi xấu hổ, hai tai đỏ lên, nhỏ giọng gọi: “Chu Từ Bạch!”

“Dạ?” Chu Từ Bạch ngẩng đầu lên nhìn anh, hợp tình hợp lý cãi: “Cái chuyện khoe khoang tình cảm ấy mà, tụi mình không thể thua người khác được. Người khác có rồi thì bạn trai em cũng nhất định phải có”.

Giữa hàng lông mày là kiêu ngạo thản nhiên, chẳng những không cảm thấy xấu hổ, dường như còn rất tự hào.

Cho nên Chu Từ Bạch này đã trưởng thành, chính là biến từ một cậu trai thích khoe khoang tình cảm một cách kỳ lạ trở thành một người khoe khoang tình cảm hoàn toàn không cần mặt mũi nữa hả?

Cố Ký Thanh muốn giận, nhưng không biết tại vì sao, anh lại không nhịn được, cười khẽ thành tiếng. Sau đó anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên mi tâm của Chu Từ Bạch: “Vậy cái này cũng phải có”.

Một năm sinh sống ở nước ngoài, Cố Ký Thanh vốn là một người khiêm tốn rõ ràng đã có thêm chút cởi mở nhiệt tình, cũng có thêm sự thản nhiên thẳng thắn đáp lại yêu thương của Chu Từ Bạch.

Nụ hôn khẽ khàng rơi xuống, xung quanh bùng nổ tiếng huýt sáo reo hò.

Sedrian dẫn đầu đám người từng theo đuổi Cố Ký Thanh còn khoa trương che trái tim mình, giả bộ tan nát cõi lòng hô lớn: “Oh, no, my beauty”.

Chu Từ Bạch ôm Cố Ký Thanh, nghiêng đầu nhìn về phía cậu trai, nhướng mày: “My beauty, người của anh cậu”.

Mấy chữ phía sau là do lần trước cậu xông đến bên này, dùng nắm đấm tự tay dạy bảo lại Sedrian, thậm chí còn cố ý dạy cho cậu trai đẹp đẽ người Pháp này một cụm từ sặc âm điệu người Bắc Kinh.

Sedrian lập tức biểu diễn một màn trúng đạn vào ngực ngã nhào xuống đất.

Xung quanh ngập tràn tiếng cười đầy thiện chí.

Cố Ký Thanh cũng cười hỏi: “Cho nên Sedrian chính là gián điệp nhỏ của em sao?”

“Vâng, ai bảo vợ em gọi một cuộc điện thoại em lại không nhận được, lại không thèm gọi thêm cho em lần nào nữa”.

Chu Từ Bạch nhớ lại ngày đó anh quản đốc công trường chất phác vừa hoảng hốt vừa mờ mịt hỏi cậu tại sao vợ cậu lại là một người đàn ông, ý cười trong giọng nói cậu càng rõ ràng thêm chút.

Cố Ký Thanh cũng đại khái đoán được chuyện đã xảy ra, khẽ cong môi: “Vậy em phải nhớ an ủi anh trai kia thật tốt đấy nhé”.

Dù Cố Ký Thanh không ngại cách gọi bình thường như vậy, nhưng trên pháp luật anh không thể trở thành ‘vợ’ chân chính của Chu Từ Bạch, mà phần lớn con người bình thường vẫn cảm thấy khó chấp nhận và giải thích được mối quan hệ giữa hai người.

Trong lúc còn đang nghĩ ngợi, phía sau lưng bỗng vang lên tiếng hét ngạc nhiên cùng ồn ào sôi nổi.

Bọn họ quay mặt nhìn sang.

Hóa ra cậu trai mới cầm bó hoa linh lan vừa rồi đang quỳ gối xuống bãi cỏ, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, mà bạn gái của cậu đã che miệng lại, nước mắt dâng lên trong đôi mắt xanh xinh đẹp.

Mẹ cô gái ở bên hiển nhiên cũng đã kích động đến mức khó kiểm soát được, tựa vào ngực chồng lau nước mắt, không ngừng lẩm bẩm: “They’re so sweet”.

Những người bạn cùng cả những người xa lạ vây xem đều gửi tới họ những nụ cười chúc phúc.

Cô gái trẻ tuổi hai mắt lấp lánh ánh nước, vươn tay trái mình ra.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn bọc lấy ngón tay, cô vui sướng ôm lấy bạn trai mình, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người, bạn bè vui vẻ lấy điện thoại ra quay video lại, câu lạc bộ âm nhạc của sinh viên còn dùng đàn accordion diễn tấu một khúc ca tình yêu lãng mạn.

Cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ cử nhân, nhào vào cái ôm của cha mẹ đang hạnh phúc rơi lệ, tất cả đều tốt đẹp vô cùng.

Những con người cho dù chưa từng tham gia vào cuộc đời của cô gái, chỉ đứng từ xa xa nhìn thoáng qua, cũng vẫn cảm nhận được hạnh phúc tốt đẹp nhiệt tình ở trong đó.

Cố Ký Thanh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của mình cùng Chu Từ Bạch, đột nhiên nghĩ ngợi, một năm trước mình cầu hôn Chu Từ Bạch có phải quá đơn sơ rồi không, không có nhẫn kim cương, không có người nhà, không có bạn bè, không có hứa hẹn hợp pháp cho tương lai, đơn sơ đến nỗi có khi Chu Từ Bạch còn không phát hiện được ra đó là một lời cầu hôn.

Bằng không thì tại sao cậu vẫn chỉ tự xưng mình là bạn trai, mà không phải là vị hôn phu của anh.

Nhưng anh không có cách nào tặng cho Chu Từ Bạch một cuộc hôn nhân đích thực.

Tựa như trên đời này sẽ vẫn có những người không thể hiểu nổi, tại sao vợ của Tiểu Chu Tổng lại là một người đàn ông,

Tất cả mọi người bị màn cầu hôn lãng mạn này hấp dẫn, chỉ có Chu Từ Bạch phát hiện ra hành động nho nhỏ cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn của Cố Ký Thanh,

Cậu hôn lên má anh, trầm giọng gọi: “Vợ ơi”.

Mặc dù biết rõ Chu Từ Bạch đang cố ý trêu anh mà thôi, nhưng Cố Ký Thanh vẫn mất tự nhiên, đẩy cậu ra, xuống khỏi người của cậu, cúi đầu nói: “Em gọi ai là vợ đấy”.

Chu Từ Bạch mặt dày vô sỉ dính lại: “Ai muốn sống cùng em hết đời thì người đó là vợ của em”.

Cố Ký Thanh tránh sang bên phải, định đi vòng qua người cậu: “Vậy em phải đi hỏi người nào đồng ý sống với em hết đời chứ”.

Chu Từ Bạch cũng bước theo anh: “Em không cần hỏi cũng biết.”

Cố Ký Thanh bước sang bên trái: “Anh không biết”.

Chu Từ Bạch lại bước theo Cố Ký Thanh: “Anh biết mà”.

Cố Ký Thanh ngẩng đầu, trợn mắt với cậu: “Chu Từ Bạch, sao hiện giờ da mặt em lại dày thế!”

Chu Từ Bạch ôm chặt anh lại: “Da mặt em không dày sao có thể đón vợ về nhà được”.

Nói xong, Sedrian đã cầm theo hai ly Cocktail màu hồng phấn, vui vẻ chạy về phía hai người họ: “Cố! Chu! Tôi cướp được hai ly cocktail hạnh phúc! Hai người nhanh uống hết đi!”

Trong lòng cậu trai chất phác người Pháp, vui tương đương với hạnh phúc, cho nên rượu mừng của người Trung Quốc đã biến thành ly rượu hạnh phúc.

Cố Ký Thanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật cười.

Anh thừa nhận vừa nãy mình đã có một chút tiếc nuối cùng mất mát nho nhỏ, thế nhưng điều đó có gì quan trọng đâu, anh muốn làm một người hạnh phúc, chỉ cần vui vẻ ở bên Chu Từ Bạch là được rồi.

Cho nên ngày đó hai người họ đi dạo trên sân trường, uống rất nhiều bia, ăn thật nhiều bánh gato kỉ niệm, chụp thật nhiều ảnh, cũng nói tạm biệt với rất nhiều bạn bè, còn để lại cho chủ nhà một món bánh táo ngon miệng.

Ngay cả ánh nắng bên bờ biển phía Đông cũng giống như thiên vị cho bọn họ, ánh sáng chiếu xuống đẹp đẽ khó tả làm sao.

Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, đến mức làm Cố Ký Thanh quên đi tất cả nỗi khó chịu nho nhỏ của mình.

Chỉ nhớ sau khi tiệc rượu tan, Chu Từ Bạch đưa anh về khách sạn, cửa phòng mới đóng vào, anh đã bị đè lên ván cửa đón nhận một nụ hôn thô bạo.

Yêu thương nhung nhớ suốt một năm không tài nào thốt nên câu như ngọn lửa âm ỉ dưới lớp cỏ khô, hai người họ cố gắng đóng vai người yêu lý tưởng, che dấu tình cảm của mình, nhưng khi chất cồn rơi xuống, chỉ cần là một điểm lửa nho nhỏ, cũng đủ đem tất cả lý trí thể diện cảm xúc còn cả tinh thần và sức lực của hai người họ đốt rụi không còn lại chút gì.

Cho đến cuối cùng, khi oxi đã sắp cạn kiệt, họ như lâm vào cơn nghẹt thở muốn chết đi.

Có chất lỏng nhỏ xuống từ hàng mi của Cố Ký Thanh, anh không phân biệt được đó là mồ hôi hay là giọt nước mắt.

Ròng rã một năm sinh sống ở nước ngoài, hình như anh đã trở nên hơi khó khăn hơn một chút, kết nối giữa hai bên dường như phí sức hơn, thế nhưng lại dường như càng thêm nhạy cảm, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, mũi chân lập tức căng cứng lại.

Chu Từ Bạch dường như đã mạnh mẽ hơn trong trí nhớ, giống như hoàn toàn trở thành một con sói đói, chỉ muốn nuốt toàn bộ con người Cố Ký Thanh vào trong bụng.

Cố Ký Thanh đếm không được bao nhiêu lần mình muốn ngất đi, nhưng anh đếm lại được rõ ràng, Chu Từ Bạch đã nói tổng cộng 34 câu em yêu anh, cùng 26 câu em rất nhớ anh.

Tại câu nói em yêu anh thứ 35 và em rất nhớ anh thứ 27, cuối cùng cậu mới lưu luyến không rời dừng lại hành động ăn trọn con mồi xinh đẹp của mình.

Cố Ký Thanh tựa như một con cá bị bắt ra khỏi làn nước, dưới chạng vạng tối ngày hè, bị bao bọc vào trong lớp mây trắng tinh mềm mượt ở bầu trời vùng biển phía Đông.

Chu Từ Bạch ôm anh, hôn anh, hỏi: “Cố Chỉ Chỉ, hôm nay anh không vui hả?”

Cố Ký Thanh đã hoàn toàn không còn năng lực suy nghĩ, anh chôn vào ngực Chu Từ Bạch, lười biếng nhắm mắt, không nói gì, giống như đã mê man.

Chu Từ Bạch hôn lên mí mắt anh, nói: “Đừng không vui nữa nhé, ngày mai hai chúng ta cùng về nhà nha”.

Không phải đã định sẵn ngày mai hai người họ sẽ về nhà à?

Cố Ký Thanh không nghĩ nhiều, chỉ dùng giọng nói đặc tiếng mũi “Ừ” một tiếng, sau đó chìm vào giấc ngủ ngon nhất suốt một năm qua của anh.

Thẳng đến chạng vạng tối ngày hôm sau, khi hai người hạ cánh ở sân bay thủ đô, Chu Từ Bạch lái con Hummer chở hai người họ tới một con đường không tính là lạ lẫm, cũng không tính là quen thuộc, Cố Ký Thanh mới phát hiện ra có chỗ sai sai.

Anh nghiêng đầu nhìn Chu Từ Bạch: “Không phải sẽ về nhà sao?”

“Ừ, về nhà mà”.

Chu Từ Bạch đáp rất hợp tình hợp lý.

Cố Ký Thanh túm lấy dây an toàn, lộ ra chút cảnh giác thuộc về con mèo nhỏ.

Anh cảm thấy một năm qua đi, Chu Từ Bạch hình như đã trở nên gian xảo hơn nhiều, không còn là cậu trai mỗi khi chuẩn bị niềm vui bất ngờ lại lộ ra cái đầu Cún ngốc nghếch.

Chu Từ Bạch nhìn dáng vẻ của anh, chỉ cảm thấy anh thật đáng yêu.

Quả nhiên hoàn cảnh duy nhất Cố Ký Thanh tỏ ra ngơ ngác chỉ có khi đang ngủ và chưa tỉnh ngủ.

Cậu giơ tay đè vành mũ lưỡi trai trên đầu Cố Ký Thanh xuống: “Chưa tỉnh ngủ thì ngủ bù một lát, vừa rồi trên máy bay chắc chắn anh ngủ không ngon”.

Ngủ mười mấy tiếng còn chưa ngon, em xem anh là bé lợn đấy hả?

Cố Ký Thanh thầm oán trong lòng, nhưng anh lại ôm lấy con thú bông lần trước anh tặng cho Chu Từ Bạch, ngồi trên ghế phụ nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do đã lâu không được ở trong hoàn cảnh thoải mái quen thuộc thế này, đoạn đường về nhà của Cố Ký Thanh đã trở thành một giấc ngủ an ổn.

Chờ lần nữa anh tỉnh giấc, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, màn đêm như lớp nhung xanh sẫm, ngôi sao đang tỏa ra ánh sáng của riêng mình.

Thành phố Bắc Kinh sao lại có thể có bầu trời sao, còn mơ hồ vang lên âm thanh của biển?

Cố Ký Thanh vẫn đang sững sờ, Chu Từ Bạch đã thay anh mở cửa xe, sau đó ôm eo anh đưa xuống, thấp giọng nói: “Muốn xem nhà của chúng mình không?”

Nhà của chúng mình?

Cố Ký Thanh ngẩng đầu, lúc này mới theo ánh đèn đường trông thấy ngôi nhà trước mặt.

Là một căn biệt thự có vườn hoa, đu dây cùng tường kính, khoảng cách từ ngôi biệt thự này đến ngôi nhà bên cạnh khá xa, cứ như vậy một mình an tĩnh đứng bên bờ biển, âm thanh của biển theo gió đêm ồn ào mà đến, còn vương trong không khí hương hoa nồng đậm của đêm hè.

Giống y hệt ngôi nhà một năm rưỡi trước anh cùng Chu Từ Bạch tưởng tượng trên sân thượng nhà họ Chu.

Cố Ký Thanh cảm thấy mình vẫn còn đang nằm mơ.

Nhưng nhiệt độ ấm áp từ bàn tay Chu Từ Bạch truyền tới tay anh lại chân thực như vậy.

Cậu nắm tay anh, ấn mật mã vào cửa, là ngày sinh nhật của Cố Ký Thanh.

Sau đó hai người bước trên mặt đường lát đá, vòng qua hành lang trồng đầy hoa hồng lãng mạn thơ mộng dưới bầu trời sao, đu dây màu trắng trên bãi cỏ chao nghiêng theo cơn gió, chỉ còn thiếu mấy con cún con mèo chạy nhảy nô đùa.

“Thực ra em đã tìm một nhà thiết kế vườn chuyên nghiệp, thiết kế rất nhiều hoa, nhưng thời gian vội quá, mùa xuân sang năm mới nở được”.

Chu Từ Bạch nắm tay anh đẩy cửa nhà, phòng khách sáng sủa rộng rãi, là phong cách đơn giản Cố Ký Thanh cực kỳ yêu thích, mà bên đầu kia của phòng khách có một khoảng sân, bên cạnh trồng một gốc cây cổ thụ tuổi đời khá cao ưu nhã sinh trưởng.

“Đây là cái cây anh từng kể ở trong con ngõ chuyển về, nghe nói nó là cây kim quế trăm năm, theo phong thủy được gọi là phú quý đương đình, có thể phù hộ Cố Chỉ Chỉ nhà mình sau này kiếm được thật nhiều tiền, chẳng qua quan trọng nhất là mùa thu có mưa ngắm sẽ rất đẹp, rất đáng xem”.

Chu Từ Bạch tiếp tục dẫn anh đi về phía trước, một đường đi qua khoảng sân, đẩy một khung cửa, phòng ngủ rộng lớn xuất hiện trước mắt.

Nguyên một bức tường thủy tinh gần như không có bất cứ trang trí hay khe hở nào tựa như một khung ảnh, mà trong khung ảnh là bờ biển vào ban đêm, sóng biển đang miệt mài không biết mỏi mệt hôn nhẹ lên bãi cát.

Chu Từ Bạch đè xuống nút bấm bên tường, cảnh cửa thủy tinh chạy bằng điện tự động mở ra.

Cố Ký Thanh được cậu nắm tay ra bãi cát bên ngoài, gió biển ấm áp ngày hè thổi tới mặt, giống như gột rửa tất cả mọi chuyện phiền lòng.

“Quyền sở hữu bãi biển này không thể mua được, nhưng quyền sử dụng trong một khoảng thời gian nhất định thì có thể, cho nên trước khi hai chúng ta trở thành hai cụ già đầu bạc, mùa hè hàng năm có thể tới đây phơi nắng, hóng gió biển, còn có thể ngắm Chúc Chúc biến thành con cún ướt mỗi khi thủy triều lên”.

“Sau đó đợi khi mùa đông đến, nơi này có tuyết rơi, em đã chuẩn bị một lò sưởi ở trong phòng sách, chúng ta có thể ở trong đó vừa sưởi ấm vừa đọc sách vừa ngắm tuyết. Lần trước lúc em mở cửa lò sưởi ra, Chúc Chúc ngốc nhất định phải chơi cho bằng được, cuối cùng cái đuôi của nó bị xém một đoạn, tủi thân rất lâu đấy”.

Chu Từ Bạch nói, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ký Thanh, đáy mắt mang theo ý cười ấm áp: “Cố Chỉ Chỉ, anh có thích nhà mới của chúng mình không?”

Cố Ký Thanh vẫn còn hơi ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, giống như đã hiểu chuyện xảy ra, lại giống như vẫn chưa kịp phản ứng.

Chu Từ Bạch cười, cúi đầu nhìn anh: “Anh có phát hiện ra mình đã bị mất cái gì rồi không?”

“Hả?” Cố Ký Thanh khẽ chớp mắt, theo ánh mắt Chu Từ Bạch cúi đầu xuống, phát hiện ngón tay giữa mình trống không, anh sốt ruột ngẩng đầu lên: “Chu Từ Bạch, nhẫn của anh…”

Chưa đợi anh nói hết lời, Chu Từ Bạch đã ôm anh, cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi: “Đồ ngốc, em đã nói rồi, thứ người khác có bạn trai em cũng phải có, chiếc nhẫn kia không tính nữa”.

Nói xong, toàn bộ ánh đèn trong nhà đột nhiên sáng lên, cả bãi biển cũng hiện ra vô số tia sáng.

Cố Ký Thanh che mắt theo bản năng, chờ khi buông tay ra anh mới phát hiện, những góc khuất không có ánh sáng kia, không biết từ khi nào đã đặt đầy những bó hướng dương.

Bức tranh khổng lồ từ trên mái nhà hạ xuống, bên trên là bức tranh sơn dầu với nét vẽ quen thuộc vẽ nên một giáo đường, cùng vô số hoa hồng lãng mạn.

Không biết từ phương nào vang lên tiếng dương cầm du dương dịu dàng.

Chu Từ Bạch ở trước mặt anh mở chiếc hộp nhung màu đỏ sẫm, hai chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương yên lặng nằm trong.

Một chiếc là hình đuôi cún đơn giản độc đáo, một chiếc là hình đuôi mèo cũng đơn giản và độc đáo, không khác thiết kế hồi trước của Cố Ký Thanh là bao.

Chỉ là vật liệu tạo nên nó đã đắt đỏ sang quý, và quá trình chế tác cũng phí tâm phí sức hơn nhiều, có thể thấy qua không có chỗ nào không được mài giũa tinh tế, mà nguyên bản chiếc nhẫn nhỏ hơn vốn là chiếc nhẫn hình đuôi mèo, to hơn là chiếc nhẫn hình đuôi cún, lúc này lại đổi chỗ cho nhau.

“Chu Từ Bạch...”

“Cố Ký Thanh.”

Lúc Chu Từ Bạch nói ra ba chữ này, nét mặt cậu hướng về phía Cố Ký Thanh đã trịnh trọng hơn hẳn.

Cố Ký Thanh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mắt.

Chu Từ Bạch cũng rũ mắt nhìn anh, giống như Cố Ký Thanh chính là một bông pháo hoa xinh đẹp, thắp sáng cả thế giới trẻ trung và nhiệt tình của cậu.

“Em biết, hai ta đều còn rất trẻ, trước khi anh ra nước ngoài đã tặng cho em một chiếc nhẫn chỉ vì lo em không có cảm giác an toàn, mà không phải vì anh đã thực sự cảm thấy em đủ trưởng thành để tặng anh một cuộc hôn nhân. Em từng nghĩ hay là đợi thêm vài năm nữa, chờ em có năng lực hơn thì hẵng cầu hôn anh”.

“Nhưng Cố Ký Thanh này, em cảm thấy em không có cách nào chờ đợi thêm cho được. Em rất yêu anh, em không biết giải thích thứ tình yêu này như thế nào, thế nhưng em biết em chỉ yêu một mình anh. Một số người từng nói yêu từ cái nhìn đầu tiên chỉ đơn giản là xúc động vì nhan sắc, nhưng em rất rõ, dù cho có một ngày kia hai chúng ta đều trở thành hai ông già không còn đẹp đẽ, em vẫn sẽ yêu anh, thậm chí còn yêu anh nhiều hơn nữa”.

“Bởi vì thời điểm đó chắc chắn anh đã cùng em đi qua một đời, vui buồn giận thương trong phần lớn sinh mệnh của em là do anh mang tới, anh đã trở thành một phần quan trọng của em, em không có cách nào ngừng yêu anh được”.

“Cũng có người từng nói, có thể yêu đã trở thành một thói quen, chỉ cần đi đến một quãng đường, bạn sẽ phát hiện hóa ra tình yêu đó là do hormone đang quấy phá. Thế nhưng một năm anh ra nước ngoài, mỗi ngày em đều nhớ tới anh, mỗi ngày đều mơ thấy anh, cho dù đôi khi bận rộn đến mức đầu óc không còn sức lực để nhớ anh nữa, nhưng chỉ cần công việc vừa hoàn thành, người em nhớ đến nhất định lại là anh”.

“Em sẽ nghĩ không biết anh đang làm gì, anh có bị bắt nạt không, có người nào đang theo đuổi anh không nhỉ, người đó có thể thay thế em chăm lo cho anh để anh phát hiện ra em không phải con Cún duy nhất trên thế giới, cũng phát hiện ra em chẳng tốt như anh mong đợi”.

“Thực sự lần trông thấy Sedrian tặng anh hoa hồng qua cuộc gọi video, mặc dù em tỏ ra mình độ lượng không hề tức giận, thế nhưng suốt đêm em đã gặp ác mộng, hôm sau tỉnh dậy hoảng hốt muốn xoay người ôm anh, lại phát hiện ra anh chẳng ở bên mình”.

“Lúc đó đột nhiên em nghĩ, nếu có một ngày anh phát hiện ra em không phải người duy nhất tốt với anh trên thế giới này, anh gặp được một người còn tốt với anh hơn nữa, anh ta cũng nguyện trở thành chốn cho anh trở về, anh cứ vậy mà rời khỏi em, vậy có phải em vĩnh viễn không thể ôm anh nữa, không thể hôn anh nữa, không thể tức giận gọi anh là Cố Chỉ Chỉ, cũng không thể cù cho anh bật cười”.

“Em chỉ mới tưởng tượng thôi đã phát hiện mình thật khó chịu khó chịu, khổ sở đến mức trái tim đau đớn, chua xót, hoàn toàn không thể chuyên tâm làm bất cứ chuyện gì. Thế là ngày đó em xin nghỉ, bay mười bốn tiếng, đến đánh cho Sedrian kia một trận”.

“Hôm đó anh đã hơi tức giận, hỏi em tại sao em lại tự làm mình bị thương, nhưng vừa giận em, đêm đó lại lén hôn lên vết thương của em, ôm em lau nước mắt. Chính từ khoảnh khắc ấy, em đã quyết định em không muốn đợi thêm, em phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để anh không thể rời khỏi em được nữa”.

“Đáng lẽ theo kế hoạch thì cuối năm nay khu đất bên này mới bắt đầu được khai thác, nhưng sau lần trở về ấy, em đã nói với bố, em muốn đích thân gia nhập, em dùng tiền riêng của mình mua quyền sử dụng mảnh đất này, tự mình vẽ, tự mình giám sát, cuối tuần nghỉ đông nghỉ hè em đều chạy tới công trường. Em nghĩ em nhất định phải thực hiện được lời hứa với anh, đón anh về nhà, về ngôi nhà chân chính của hai chúng mình.”

“Em biết, hôm nay em đeo chiếc nhẫn cầu hôn này lên ngón tay anh, hôn nhân của chúng mình vẫn không được pháp luật bảo vệ như cũ, cho nên tất cả tài sản của em đều ở nơi này, chỉ cần anh đồng ý, tên anh sẽ được viết lên đó, anh sẽ trở thành người giám hộ của em, tất cả tài sản của em đều thuộc về anh, khi sinh mệnh em đến bên bờ vực cận kề cái chết, anh có thể thay em ký tên, em hi vọng phương thức rời khỏi thế gian này của mình cũng được nhờ anh quyết định”.

“Pháp luật không cam đoan được trung thành cả đời cho một cuộc hôn nhân, nhưng Cố Ký Thanh, em hi vọng tình yêu của em có thể. Em nguyện đem tất cả những gì em có cam đoan với anh, cả đời này em sẽ vĩnh viễn trung thành, vĩnh viễn không làm anh thương tổn, vĩnh viễn không phản bội, không rời bỏ. Em sẽ trở thành nhà của anh, cùng anh đi qua một ngày ba bữa, một năm bốn mùa, một đời sinh lão bệnh tử, cho đến tận khi em rời khỏi thế gian này”.

“Cho nên Cố Ký Thanh à, anh có đồng ý tin lời em đã thề, nhận lấy lòng trung thành của em, trở thành người yêu đi cùng em đến hết quãng đời còn lại chứ?”

Câu nói cuối cùng của Chu Từ Bạch kết thúc, cậu nhìn Cố Ký Thanh, chiếc nhẫn khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, tựa như hai hành tinh độc lập đang phát sáng, rõ ràng lại dịu dàng, làm hai mắt Cố Ký Thanh có chút rát bỏng.

Anh chưa từng nghĩ đến mình sẽ có một cuộc hôn nhân.

Ngay từ khi anh ý thức được mình yêu thích con trai, là anh đã biết đời này anh không thể có được một cuộc hôn nhân và gia đình hoàn mỹ giống như những người bình thường khác,

Cho nên đúng như Chu Từ Bạch nói, trước khi đi anh làm một đôi nhẫn, chỉ muốn cho cậu cảm giác an toàn cùng hứa hẹn với cậu.

Thật lòng anh không quá để ý nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút ước ao nho nhỏ.

Thế nhưng anh không ngờ ao ước nhỏ nhoi của mình lại lọt vào trong mắt của Chu Từ Bạch.

Thì ra Chu Từ Bạch chưa từng gạt anh, người khác có thứ gì, anh nhất định cũng sẽ có.

Mà ngôi nhà của họ cũng đúng là một ngôi nhà chân chính.

Cố Ký Thanh đè lên vành mũ, ép nó xuống, che giấu khóe mắt đang ướt át của mình, nói: “Tạm thời anh chưa đồng ý”.

Tia sáng trong mắt Chu Từ Bạch tạm dừng, giống như hành tinh đột nhiên ngừng quay.

Sau đó Cố Ký Thanh len lén nhếch môi, vươn tay tới: “Bởi vì người khác cầu hôn đều quỳ một chân, chỉ có chồng tương lai của anh là ngây người đứng như một cậu ngốc”.

—–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi