DÙNG KÉ WIFI TÌM ĐƯỢC BẠN TRAI

Phần 1: Chương 1+2

_______

Cô nàng hài hước X anh chàng tự luyến

Tôi trước giờ chưa từng nghĩ mình và Giang Kiến Thành lại gặp nhau trong trường hợp này - cùng một khu, cùng một tòa nhà, cùng vào chung một cầu thang.

Chúng tôi lại bỗng nhiên trở thành hàng xóm tầng trên tầng dưới.

Tôi và anh ấy, một người muốn lên tầng, một người muốn xuống tầng, vậy là gặp, ngơ ngác nhìn nhau.

1.

“Học trưởng Giang, anh…nhà anh ở đây sao? Thật trùng hợp!”

Tôi lắp ba lắp bắp nhìn lên Giang Kiến Thành đang thong dong đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, tim tôi đập thình thịch đánh trống khua chiêng một hồi, làm lồng ngực tôi nhói đau.

Giang Kiến Thành nhìn tôi không nói lời nào.

Tôi nhìn anh ấy đi xuống, rất hiểu chuyển lặng lẽ né sang một bên nhường đường cho anh ấy.

“Học trưởng, anh đi trước đi.”

Giang Kiến Thành đi đến lại gần tôi liền dừng bước, nói: “Hàng xóm tầng trên tầng dưới hai năm nay, lần đầu tiên thấy em nhận ra. Là đàn anh cùng khoa một năm rưỡi rồi mới thấy em chủ động nói chuyện, khá là trùng hợp.”

Nói không sai nhưng sao tôi lại cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ?

Chẳng lẽ có điềm ư?

Không đúng, anh ấy đang chất vấn mình!

Tôi thuận miệng nói: “Có lẽ là do em ngày thường không ra ngoài nhiều, lại thêm bị cận nhẹ nên mới không nhận ra học trưởng anh.”

Tôi mỉm cười, ôm túi há cảo to đùng cung kính đứng sang một bên nhường đường, trong lòng thầm cầu mong anh ra nhanh chóng rời đi.

“Em đang coi tôi là dịch bệnh đấy à?”

“???”

Không phải dịch bệnh, chỉ là tôi thấy hơi ngại.

Giang Kiến Thành, học giỏi, có ý chí tiến thủ, biết đối nhân xử thế lễ phép, nhưng lại ít nói. Anh cũng là học trưởng cùng khoá của tôi, lúc bắt đầu đi học cũng là đích thân anh dắt tôi xuống tầng, sau đó tôi và anh cùng làm ở bộ phận nghiên cứu, tiếp xúc cũng nhiều hơn, một đứa vừa bước chân vào đại học như tôi lại lâu ngày sinh tình với anh.

Đương nhiên, tôi không nói với ai cả.

Chơi Truth or Dare (Thật hay thách) tôi đã thua liên tiếp 3 lần, không dám nhìn, tôi chọn phải mạo hiểm, tình cờ chọn trúng gọi QQ cho học bá khó tán nhất trường tôi chính là Giang Kiến Thành để tỏ tình.

Trước đó tôi đã nói rất nhiều lời trêu đùa để làm nền, chỉ có câu cuối cùng “em thích anh” là lời thật lòng của tôi, chỉ là tôi luôn không đủ can đảm để nói với anh ấy.

Có lẽ, anh cũng đoán được đó là màn kịch chơi khăm khi chơi bị thua, dặn dò tôi không được tuỳ tiện chơi trò này với người khác mà phải chuyên tâm học hành đi.

Rất lâu sau, trong trường truyền đến một tin đồn là anh và học tỷ Kiều Nhiên là một đôi, tôi cũng từng may mắn nhìn thấy họ đi cùng nhau, đúng thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Chung quy lại vẫn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tôi không phải đứa thích gây rắc rối, nên ngay lúc đó tôi đã quyết tình sẽ hoàn toàn từ bỏ anh ấy.

Để tránh những rắc rối sau này, tôi quả quyết xoá phương thức liên lạc của anh ấy và không ở lại bộ phận nghiên cứu nữa.

Sau đó, tôi tập trung vào việc học tập, phát triển sở thích của bản thân, thành tích học tập của tôi luôn đứng ở vị trí đầu tiên. Sau khi tập trung vào việc học tôi gần như đã quên đi rằng mình đã từng yêu thầm Giang Kiến Thành.

Một học kì trôi qua, tôi cứ tưởng rằng việc đó đã bị lãng quên, ai ngờ đến ngày hôm nay, Giang Kiến Thành vẫn còn nhớ chuyện đó.

Tôi lúc đó xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ: “Chuyện đó, hồi ấy còn nhỏ không biết gì đã làm phiền đến học trưởng, thật sự xin lỗi anh.”

“Ừm.”

“Thật ra nhìn thấy học trưởng mặt mày vui vẻ như vậy chắc cũng không phải bị em làm phiền gì.”

Tôi lẩm bẩm.

“Em nói cái gì?”

“Không ạ, haha.”

Tôi cười đánh trống lảng, người Trung Quốc sẽ không bao giờ lừa người Trung Quốc, suy cho cùng đạo lí đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại đã có từ lâu rồi.

“Đang yên đang lành xoá người ta, em là người đầu tiên xoá tôi.”

“Hả? Vậy thì vinh hạnh cho em quá rồi.”

Cười khổ, rớt nước mắt…

Có việc nào xấu hổ hơn việc xoá bạn rồi bị chính chủ hỏi thẳng mặt?

Cũng may Giang Kiến Thành không quá để tâm đến việc đó, anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc túi tôi đang ôm trên tay.

“Trong túi đựng cái gì thế?”

“Đây là há cảo em và mẹ gói, mẹ em bảo em mang lên cho dì Địch Minh Huy ở tầng 15 một ít.”

“Đúng là trùng hợp, mẹ anh lại đang ở nhà đấy, đi đi.”

Cái gì?

Dì Địch người bạn thân nhất của mẹ tôi lại là mẹ của Giang Kiến Thành!!!

Chết tiệt!

Tôi như bị đổ chì dưới chân, nhấc lên không nổi.

Cứu tôi với!

“Còn chưa đi hả?”

Giang Kiến Thành cái con người không có mắt này, đang gấp rút đi đầu thai hay sao mà cứ giục tôi không ngừng.

“Ồ.”

Tôi thành thật theo sau Giang Kiến Thành, nếu sớm biết sẽ gặp Giang Kiến Thành tôi sẽ nằm giả chết ở trên giường tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa, a a a a a a a a a!

Giang Kiến Thành cao 1m8, bước đi thong dong từ từ như một ông già đang đi tản bộ, tôi đi phía sau chỉ muốn chết ngay lập tức.

Tôi không dám gây ra tiếng động, chỉ cúi đầu xuống bước lên cầu thang.

Vốn dĩ chỉ là khoảng cách giữa hai tầng lầu, vậy mà anh ấy lại đi bộ mất 3, 5 phút, cứu mạng. Cố ý, cố ý, không cần hành hạ người ta một cách rát mặt như thế tôi sẽ rất lấy làm cảm kích đấy.

Tôi đã gặp dì Địch vài lần, dì ấy rất tốt bụng, hay cười, rất tâm đầu ý hợp với mẹ tôi, còn thường hẹn nhau đi dạo phố.

Tôi cũng từng nghe qua mẹ tôi nói dì ấy có một đứa con trai rất xuất sắc, cùng trường với tôi, nhưng tôi chưa từng hỏi tên của anh ấy, càng không ngờ rằng đó là mẹ của Giang Kiến Thành, hối hận sao kịp đây?

Liệu anh ấy có nói với mẹ chuyện bị tôi làm phiền qua điện thoại, rồi lúc đó chuyện sẽ truyền đến tai mẹ tôi, tôi sẽ chết không toàn thây mất.

Trên đường đi, tôi không ngừng nghĩ ra vô số cách để đối phó. Nhưng không ngờ được Giang Kiến Thành trước mặt tôi lại đột nhiên dừng lại làm đầu tôi va phải.

Đau!

“Học muội, đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của đàn anh thế.”

“???”

Giang mỗ, mặt mũi của anh để đâu thế?

Không phải anh hơn em một tuổi sao?

Anh xem anh có giống thế không.

Nghĩ vậy nhưng cái miệng của tôi lại sợ chết: “Em không cố ý đâu, học trưởng, đảm bảo lần sau không chiếm tiện nghi của anh nữa.”

“Ừm, vào đi.”

“Tôi nhìn Giang Kiến Thành mở cửa, sau đó đưa cho tôi một đôi dép sạch.”

“Đây là, để làm gì vậy ạ?”

“Em không vào trong xem sao?”

“Sao em phải vào trong xem?”

Có phải mình đã làm sai chỗ nào dẫn đến hiểu nhầm không?

"Tiền bối, nghe nói trong nhà anh có nuôi một con mèo con rất dễ thương. Nếu anh không thấy phiền, em có thể vào nhà được không? Em có còn nhớ lúc trước em từng nói những lời này không?"

Tôi sững sờ một lúc rồi hai má ửng hồng, nổi cả da gà, lúc đó tôi chỉ muốn đào ngay cái lỗ mà chui xuống.

"!!" Tôi bị dọa sợ tới mức nhào tới, che miệng anh ấy, "Xin anh đừng nói nữa."

Mất mặt quá đi mất, trời đất ơi, đúng là một lịch sử đen tối, lịch sử đen tối, những sai lầm mình gây ra lúc trẻ người non dạ cuối cùng cũng đã quay lại tìm mình rồi.

Giang Kiến Thành không ngờ tôi là một người con gái mạnh dạn như thế, trực tiếp thượng tay với anh ấy, nên cũng đơ ra một lúc.

Tôi và anh ấy, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, tôi giật mình, chợt nhận ra mình đang làm gì liền lập tức buông tay ra.

Xong rồi, xong rồi, vừa mới nói là sẽ không chiếm tiện nghi của anh ấy, người tự luyến này dự tính sẽ điên trở lại mất thôi.

“Thật ra, em không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của anh. Anh có tin không?”

“Cho nên nhà tôi có mèo hay không, em có muốn vào xem thử không?”

“Cái gì?”

Giang Kiến Thành sao có thể nói… có thể nói nghiêm túc như vậy mà lại không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều chứ.

Mặt tôi nóng như lửa đốt, tôi không muốn bị anh ấy dẫn đi nữa: "Không cần đâu ạ, đưa há cảo cho anh là được rồi, tạm biệt."

Tẩu thoát thôi…

2.

Tôi vội vàng chạy về nhà, mẹ tôi nói tôi làm gì mà như gặp ma, còn mắng tôi một trận, tôi không quan tâm đến việc tranh cãi với mẹ như thường ngày nữa, trực tiếp chạy vào phòng trốn.

Trong đầu tôi tràn ngập sự tự luyến của Giang Kiến Thành.

Oh no, sao tự nhiên lại để mình gặp lại Giang Kiến Thành? Sao tự nhiên lại để mình phát hiện mình với anh ấy là hàng xóm? Sao anh ấy lại còn nhớ những gì mình từng nói?

Những lời đáng xấu hổ kia phát ra từ miệng Giang Kiến Thành, tôi thật sự sẽ khắc ra được một biệt thự.

Tiếc thay, tôi đã xoá bạn với anh ấy, đêm hôm đó tôi đã nghĩ lại rốt cuộc mình đã từng nói những lời điên rồ gì.

Chuyện cũng qua lâu rồi, tôi cũng không thể nhớ nổi cái gì.

Ngày đầu tiên của kì nghỉ 1/5 đã trôi qua trong sự mất ngủ và sợ hãi, ngày thứ hai của kì nghỉ tôi đã ngủ nguyên một ngày…

Những ngày tiếp theo dù có nói gì tôi cũng không ra ngoài, nếu tôi không thể cưỡng lại việc bị mẹ kéo ra ngoài, tôi sẽ đeo khẩu trang, đội mũ và trang bị đầy đủ.

Nói một là một, tôi không muốn sẽ gặp lại Giang Kiến Thành.

Một khi đến tận cửa, chỉ có một mình tôi là xấu hổ.

Thật may là tôi chưa gặp anh ấy lần nào, tôi cũng yên tâm thở dài mấy lần.

Ngày cuối cùng, tôi vừa thu dọn hành lý, định từ biệt mẹ. Tôi chưa kịp nói, mẹ tôi đã mang cho tôi một tin xấu - tin tức về công tác phòng chống dịch.

Thành phố của chúng tôi đã chính thức bị phong toả vì có ba trường hợp nhiễm covid. Đồng thời, trường học sẽ bị đóng cửa để rà soát, tất cả các lớp học sẽ được bố trí trực tuyến, ngày mai thành phố sẽ tiến hành test PCR.

Toi rồi, tôi là người bản địa cũng không thể quay lại trường, khu tôi cũng bị phong toả, chỉ có thể ở nhà.

Tôi đảo mắt nhìn vài cuốn giáo trình chuyên ngành mà mình mang về trong vali, tôi có nên ăn mừng vì mình có khả năng lập kế hoạch trước không nhỉ?

Không đúng, tôi nên lo lắng về vấn đề wifi trong nhà tôi.

Vốn dĩ cứ nghĩ về quê nghỉ lễ vài ngày là được, hỏng router không sửa cũng chẳng sao, sử dụng lưu lượng cũng được, ai mà ngờ lớp học online một lời không nói đã đến rồi.

Với việc dùng lưu lượng dùng cho máy tính tôi chắc chắn không thể vào lớp được.

Tôi vừa đề cập một câu với mẹ, mẹ tôi lập tức chộp lấy máy tính lên hỏi dì Địch.

Trưởng bối nói chuyện, tôi chỉ biết đứng một bên nghe, tôi hận không thể dùng chân đào đất lên.

Giang Kiến Thành nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn hỏi tôi sao lại ở đây?

Tôi nên giải thích làm sao đây, lần này không phải tôi muốn đến, tầng trên tầng dưới em chỉ muốn dùng ké chút mạng nhà anh để vào lớp học online mà thôi.

Mẹ tôi và dì Địch đang trò chuyện vui vẻ, bọn họ đã sớm quên mất chuyện chính, tôi không dám quấy rầy niềm vui của hai người, nên đành cùng với Giang Kiến Thành anh nhìn em, em nhìn anh.

Mẹ tôi vỗ đùi một cái, dì Địch nhìn tôi cười không ngớt: “Khanh Khanh à, bắt đầu từ ngày mai con đến nhà chúng ta học online đi. Nếu chỗ nào không hiểu, anh Kiến Thành của con còn có thể giúp con đấy.”

Anh… Kiến Thành?

Không phải nói là chỉ xin mật khẩu wifi thôi sao? Mẹ tôi và dì Dịch rốt cuộc đã nói cái gì mà hai người lại cười sảng khoái như vậy?

“Dạ, cảm ơn dì ạ. Làm phiền Kiến Thành anh rồi.”

Tôi cố gắng mỉm cười chân thành nhất có thể, cố tỏ ra mình là người thanh lịch và xinh đẹp.

“Đừng khách sáo, tôi không thấy phiền. Thêm bạn nha học muội Khanh Khanh.”

“Vâng ạ.” Tôi gượng cười rồi đưa ra mã QR.

Sau khi quét mã, Giang Kiến Thành lập tức đồng ý.

Lúc ngẩng đầu lên, mặt anh ấy lộ rõ ý cười, nhìn thế nào cũng giống như đang cười trên nỗi đau của người khác. Không đúng, anh ấy đúng chính xác là đang cười trên nỗi đau của người khác.

Nào đâu có học trưởng nào thích nhìn học muội mà cười nhạo không? Trước đây mình thật sự bị sắc đẹp mê hoặc, không nhìn rõ con người bên trong, không nhìn ra được Giang Kiến Thành lại là người như vậy.

Tôi hạnh phúc nhất với việc học trực tuyến là vào thứ Hai và thứ Tư, vì hai ngày đó tôi không có tiết. Đau đớn nhất là ba ngày còn lại đều kín tiết, đồng nghĩa với việc tôi phải dành toàn bộ thời gian ở nhà Giang Kiến Thành từ sáng đến tối trừ lúc ăn ra.

Giang Kiến Thành có phòng học riêng, nhưng anh ấy nói rằng mạng ở đó không tốt và quá lag, anh ấy không học ở đó.

Vì vậy, nếu có các tiết trùng giờ nhau, chúng tôi sẽ ngồi đối mặt trên chiếc bàn vuông trong phòng khách, khoảng cách xa nhất ở giữa là tấm chắn của máy tính.

Thường xuyên nhìn thấy nhau như vậy, để không bị mất mặt, tôi lên lớp một cách nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, suy cho cùng cũng không thể làm mất hình tượng của mình.

Số tiết của năm ba cũng rất ít, mỗi tuần chỉ 3 tiết.

Mỗi lần đều là tôi hoảng sợ về những câu hỏi mà giáo viên đưa ra còn Giang Kiến Thành lại bình tĩnh ngồi đối diện với tôi đánh máy và làm bài tập, thỉnh thoảng lại pha một tách cà phê, trông thật nhàn nhã.

Mỗi lần như vậy tôi đều không dám nói gì, chỉ có thể vừa ghen tỵ vừa hận. Anh ấy đôi khi cố tình mê hoặc tôi, tôi tức lắm.

Dì Địch thỉnh thoảng ở nhà, nhưng phần lớn thời gian là ở nhà tôi cùng mẹ tôi nói những chuyện trong nhà. Cả hai người bố đều đi làm ở nơi xa khác và không thể về được. Về cơ bản, chỉ có bốn người chúng tôi hàng ngày ăn chung một bàn với nhau.

Mẹ tôi nhìn Giang Kiến Thành càng nhìn càng thích, còn nhìn tôi càng nhìn càng ghét. Quả nhiên nếu được nghỉ hè thì không nên ở nhà quá lâu, sẽ càng bị chán ghét.

Lúc trước chỉ biết Giang Kiến Thành đẹp trai, học giỏi, khả năng xã giao tốt, thật không ngờ anh ấy lại là một tay rất biết lôi kéo lòng người.

Thứ ba tôi phải học cả ngày, buổi chiều có tiết học của thầy Mã Nguyên cực kì nhàm chán, khiến tôi không thể nào tiếp tục được.

Tôi nhìn thấy Giang Kiến Thành ở phía đối diện đang chuyên tâm vào máy tính nên lén nghịch điện thoại di động.

Anh ấy rõ ràng không có nhìn lên, trên đỉnh đầu như kiểu có con mắt thứ ba, anh ấy đột nhiên hù dọa tôi: "Trong lớp chú ý nghe giảng đi."

“Em chỉ chơi một lát thôi.”

“Cẩn thận giáo viên của em hỏi.”

“Anh đừng có nói gở. Em vừa nghe thấy một đoạn âm thanh trong video nhỏ phát ra từ máy tính của anh, nói không chừng là đang nén xem mấy hot girl.”

“Vậy em qua đây xem đi.”

Nếu đã như vậy, “Xem thì xem”

Tôi như bị mất não, anh ấy bảo tôi đi xem, tôi cũng sang xem thật.

“Tôi nhìn em…”

Tôi vừa mở miệng, giờ đã chết lặng.

What? Video, mặt của tôi, trực tiếp được thu vào.

Ôi, đều là đàn anh đàn chị của trường chúng tôi, đầu óc tôi ngừng lại một lúc, rồi ấp úng chỉ vào ai đó và nói: "Em và anh ấy không quen."

“?” Giang Kiến Thành nghi hoặc hừ một tiếng, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Kiến Thành giải thích giúp tôi một hai câu, ngược lại còn chế giễu tôi, không hiểu được ý tôi thì cũng thôi bỏ đi.

Không gấp gáp, không vội vàng, từ từ nói được hai câu: “Anh không có lén xem hot girl, như này em tin anh đang học rồi chứ. Khanh Khanh.”

“??”

Gọi tên mụ của người ta làm gì chứ, nghe thật đáng sợ.

“Tin rồi chứ.”

Đại ca ơi, đây không phải lúc nói về chuyện này.

Tôi có thể cảm giác rõ ràng cơ mặt mình đã căng cứng, chỉ là đang kéo da môi lên:

"Em tin rồi."

Vừa dứt lời, Giang Kiến Thành liền đóng máy tính lại, dù đang rất bận rộn nhưng vẫn thong dong nhìn tôi.

Tôi như đứa trẻ phạm lỗi, ngoan ngoãn đứng đó: “Trời ạ, sao anh không nói sớm là anh đang học.”

Vừa nãy trong video lớp học, tôi đã nhìn thấy học tỷ Kiều Nhiên, thật mất mặt.

“Chứng minh cho em tôi không xem hot girl.”

“Ai cần anh chứng minh. Làm sao đây làm sao đây. Ngại quá. Sao vừa nãy anh không nói em với anh không quen nhau.”

“Chúng ta rất quen mà.”

“!”

“Học trưởng Giang, em, học muội khoá dưới của anh, mặc đồ ở nhà, xuất hiện trong camera khi anh đang trong lớp học, là do tình huống khẩn cấp, được không? Không được, anh đi nói là, em thật ra là em họ hàng xa của anh, đặc biệt đến thăm anh.”

Lí do này, đến cả bản thân tôi tôi cũng không tin được.

“Bọn họ cơ bản là đều biết em. Có gì mà phải ngại.”

Giang Kiến Thành, logic thẳng thắn này của anh ấy, tôi không thể nói lại được anh ta.

"Đại ca à, em là đang suy nghĩ cho anh. Anh không sợ chị Kiều Nhiên ghen sao? Em vừa nhìn thấy anh và chị ấy cùng một tiết học, em lại đang ở trong nhà bạn trai chị ấy, chị ấy lại không giết em sao?”

“Tôi và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, trong nhà tôi có ai, liên quan gì đến cô ấy.”

“Ờ…”

Không phải mối quan hệ nam nữ yêu đương sao? Lời đồn không phải đều bảo vậy sao.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tôi say mê học hành đến mức bị chặn luôn tin tức rồi sao?

Nhìn biểu cảm của Giang Kiến Thành không giống đang đùa, với tính cách của anh ấy thậm chí còn không buồn nói đùa về chuyện này.

Tôi lẩm bẩm một hồi rồi nói: "Vậy tùy anh, nếu có chuyện gì xảy ra, em không chịu trách nhiệm đâu."

“Như vậy cũng được.”

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi