ĐỪNG KIẾM BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC

Trì Tiểu Trì loạng choạng đứng dậy, lấy ra một lon bia Lao Sơn từ dưới đống quần áo lộn xộn, khui nắp lon rồi ọc ọc uống một hơi.

Tiếng máy móc lành lạnh vang lên: “Không sợ có độc à?”

Trì Tiểu Trì khổ sở nói: “Một độc giải ngàn sầu.”

Tiếng máy móc: “…” Đần độn ngu ngốc.

Cũng may tuy rằng không còn âm thanh của 061 nhưng thông tin của thế giới vẫn truyền hết vào đầu của Trì Tiểu Trì.

Như cái đầu của người phụ nữ vừa nãy có nói, nguyên chủ Tống Thuần Dương là một thầy phong thủy trẻ tuổi.

Nghề chính là học sinh, nghề phụ là theo chân bà nội đi xem phong thủy cho các gia đình mới xây nhà.

Bà nội là một bà lão lớn tuổi tóc bạc, da đồi mồi, khí chất lạnh lùng, rất có danh vọng trong giới, trong mắt người ngoài thì bà vô cùng thần bí. Bà ở một căn nhà tranh kế bên một ngôi miếu được thờ cúng nhang đèn cực thịnh ở dưới quê, ngồi nhìn thế sự, suy đoán càn khôn, phàm là có người đến đây báo lên ngày sinh tháng đẻ cùng với dự tính của mình muốn làm gì thì bà ấy sẽ viết đáp án lên giấy cho bọn họ, giải thích rõ ràng từng điểm.

Cha của Tống Thuần Dương không có chí hướng cùng bà nội, dùng lời của bà nội là đứa con nhà mình không có thiên phú ở phương diện này, không phân rõ nhân quả, không nhận rõ quẻ phán, không bước vào nghề này cũng là chuyện tốt.

Cha của Tống Thuần Dương nghĩ mẹ của mình là một lão bà bói toán dị đoan, vì vậy cảm thấy vô cùng hổ thẹn khi có một người mẹ như vậy.

Nhưng Tống Thuần Dương không nghĩ như thế.

Từ nhỏ cậu ấy đã có thể nhìn thấy một vài thứ kỳ lạ, khi còn bé không hiểu chuyện, thường xuyên bị những thứ quái đản đó gây hoảng sợ đến khóc hu hu.

Cậu ấy không hiểu tại sao cái anh kế bên nhà lại cõng một chị gái với bày tay chảy máu, cậu cũng không hiểu tại sao rõ ràng cậu nhìn thấy bạn thân của bà nội là bà Lâm cùng bạn già đi bộ trên cầu ngắm mặt trời lặn, nhưng tất cả mọi người đều nói bà Lâm đã mất rất nhiều năm rồi.

Bà nội của Tống Thuần Dương lại rất yêu thương đứa cháu nội thích khóc nhè này, thường sờ trán của cậu ấy rồi nói, phải trân trọng đôi mắt của con, đây là bảo vật ông trời đã tặng cho con, để con có thể nhìn rõ ràng cái gì là nhân quả hơn những người khác.

Đôi mắt của Tống Thuần Dương rất kỳ dị, có hai màu khác nhau, một bên màu hổ phách, một bên màu xanh lam, nhìn là biết kết quả của đột biến gien.

Cũng may Tống Thuần Dương dậy thì thành công, ngoại trừ đôi mắt đặc biệt thì cậu ấy đều tập hợp tất cả ưu điểm của cha mẹ, còn tối ưu hóa những nét đó tạo nên vẻ đẹp tinh tế của riêng mình, mắt mũi miệng đều đẹp đến kinh người, từ nhỏ đã trắng nõn nà như cơm nắm, khi đi học luôn tồn tại như là biểu tượng của lớp.

Điểm xinh đẹp nhất của cậu ấy chính là đôi mắt, sáng long lanh, kích cỡ con ngươi vừa đúng mức, có loại cảm xúc đặc thù giống như một viên bảo thạch tinh xảo được người thợ khéo léo mài dũa.

Miệng của cậu ấy rất khéo, có thể dễ dàng khiến người ta yêu thích, bình thường khi bị hồn ma xuất hiện đột ngột thì sẽ kêu la loạn xạ, nhưng sau khi thăm dò một chút thì có thể cùng bọn họ tán gẫu, còn thường xuyên qua lại, kết giao với một đám bạn quỷ.

Cậu ấy thường tự oán giận: “Tên tuổi của mình nên dùng để an ủi tâm lý thì đúng hơn.”

Nói đi nói lại thì Tống Thuần Dương vẫn sẽ giúp một vài oán khí không quá nặng, hoặc hoàn thành tâm nguyện cho một ít hồn ma không quá đáng sợ khiến cậu run rẩy tim gan phèo phổi, thỉnh thoảng cũng sẽ nhờ một vài hồn ma nhỏ mà cậu quen biết giúp mình nhìn trộm một chút đáp án của học bá ở bàn phía trên.

Cậu ấy rất tin nhân quả, cho nên sẽ không dùng năng lực của mình để làm chuyện quá đáng.

Nhưng mà Tống Thuần Dương cũng hơi vô lại một chút.

Thành phố gần đó có người mời bà nội đến nhà xem phong thủy, Tống Thuần Dương lo lắng bà nội đi một mình không tiện, cho nên chỉ cần cậu ấy không đi học thì sẽ đều đi cùng bà.

Đôi mắt của bà nội cũng không giống người thường, bà có thể nhìn thấy người và “khí” trên thân người, cho nên chỉ cần bà đi một vòng từ trong ra ngoài rồi dùng dăm ba câu mà vạch ra điểm tai hại của phong thủy cùng với biện pháp thay đổi phong thủy.

Nhưng cảm quan khó có thể tương thông, Tống Thuần Dương không thể giải thích rõ cảm giác đó là gì.

Bà nội phụ trách chỉ ra vấn đề, còn cậu thì phụ trách đem vật đổi vận đặt tới vị trí mà bà nội chỉ định.

Tuổi tác của cậu còn nhỏ, vốn là chủ nhà sẽ không tin tưởng cậu, nhưng màu sắc kỳ lạ trong đôi mắt của cậu lại cho cảm giác vô cùng huyền bí.

Mỗi khi chủ nhà lộ ra biểu tình kính nể thì Tống Thuần Dương sẽ giả dạng làm người mù.

Dù sao đôi mắt như thủy tinh của cậu ấy chỉ cần lặng im bất động thì nhìn qua chẳng khác nào người mù.

Cậu có thể thoải mái vòng qua tất cả trở ngại, chuẩn xác mà đặt xuống đồ vật tại vị trí mà bà nội yêu cầu, sau đó lại quay trở về sau lưng bà nội, dù sao cũng để chủ nhà cảm thấy sự huyền diệu, tỏ ra cung kính đưa tiễn hai bà cháu rời đi.

Vừa đến phạm vi an toàn, Tống Thuần Dương sẽ nhịn không được mà cười ha ha.

Bà nội chưa bao giờ vạch trần tiểu xảo của cậu ấy, chỉ dịu dàng nhìn cậu ấy rồi bất đắc dĩ nói: “Cái thằng nhỏ này.”

Trước năm thi đại học, bà nội qua đời ở tuổi 66.

Trước khi lâm chung, Tống Thuần Dương vẫn luôn túc trực bên bà nội, bà nói với cậu nhóc đang liên tục rơi lệ: “Cháu ngoan, nhân quả là điều đáng để tin tưởng nhất.”

Sau khi thi đỗ đại học, cậu đến học tại một Học viện Điều dưỡng, cạnh bên là trường Đại học Y khoa nổi danh cả nước, Học viện Điều dưỡng nhỏ như cái nhà vệ sinh của trường Đại học Y khoa, mà Tống Thuần Dương thường thích đến Đại học Y khoa để chơi.

Cậu nhóc gay Tống Thuần Dương bày tỏ cảm giác tiến vào Đại học Y khoa giống như được về nhà, cảm thấy rất tốt, bên trong trường đều là những anh chàng đẹp trai, nói chuyện êm tai, cực kỳ yêu thích được ở lại đây.

Cậu gặp được học trưởng Viên Bản Thiện trong câu lạc bộ thần bí của sinh viên, từ đó vừa gặp đã thương.

Viên Bản Thiện lớn hơn cậu hai tuổi, đệ nhất khóa, phong lưu phóng khoáng, mọi mặt đều cực kỳ xuất sắc.

Cậu từng một lần cho rằng Viên Bản Thiện chính là nhân quả của mình.

Cậu chân thành thâm tình nói với Viên Bản Thiện: “Viên à, em gặp anh, chính là nhân quả.”

Nghe cậu ấy nói, Viên Bản Thiện chọt vào chóp mũi của cậu: “Bởi vì thi môn toán kỳ này được bảy mươi điểm à?”

Tống Thuần Dương kiêu ngạo nói: “Đâu ra, bảy mươi hai đấy.”

Viên Bản Thiện: “Làm tròn bảy mươi thôi.”

Tống Thuần Dương: “Nói hưu nói vượn, làm tròn thành một trăm điểm.”

Viên Bản Thiện không làm gì được cậu ấy, không thể làm gì khác hơn là nâng cậu lên cao: “Được rồi được rồi, nghe lời em, thầy phong thủy nhỏ của anh.”

Viên Bản Thiện biết Tống Thuần Dương có mắt âm dương nhưng anh ấy chưa bao giờ tin. Sở dĩ Viên Bản Thiện gia nhập câu lạc bộ thần bí chỉ là vì yêu thích cảm giác hiếu kỳ mới mẻ đối với những chuyện kỳ quái mà thôi, không thật sự tin tưởng có ma quỷ tồn tại.

Tống Thuần Dương uất ức nói: “Phía trước anh có một vị đang qua đường.”

Viên Bản Thiện cười, nghiêng mình lễ phép chào không khí trước mặt: “Xin chào.”

Hồn ma mặc đồ học sinh đang băng qua đường bị dọa đến run rẩy một cái, lập tức đáp lễ: “Chào học trưởng.”

Tống Thuần Dương liền cười ha ha, cười đến khi quên luôn cả việc cáu giận Viên Bản Thiện.

Khi Tống Thuần Dương học năm hai đại học, Viên Bản Thiện bắt đầu bận túi bụi, mỗi ngày Tống Thuần Dương đều sẽ đi vài cây số mang cơm hộp và nước uống đã đóng gói cẩn thận đến trường học kế bên cho anh ấy.

…Thỉnh thoảng còn có thể dâng tặng thân thể.

Tống Thuần Dương “vài cây số đưa tặng hoa cúc” dựa vào lồng ngực của Viên Bản Thiện, dâng lên khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu: “Lễ vật nhỏ mà tình ý sâu đậm.”

Viên Bản Thiện cũng chịu thua cái miệng này của Tống Thuần Dương, xoa bóp mũi của cậu ấy: “Em đó nha.”

Tống Thuần Dương nằm nhoài trong lòng của Viên Bản Thiện, cười hì hì làm nũng: “Lão Viên, anh làm đau em đó.”

Viên Bản Thiện nhẹ nhàng cấu eo cậu ấy: “Có đau không, có đau không?”

Hai người cùng nhau lăn lộn, đùa giỡn náo loạn.

Bọn họ luôn rất ngọt ngào, thế nhưng vào một ngày nọ đã xảy ra một chuyện hơi kỳ lạ.

Mùa đông, Viên Bản Thiện đến một thư viện cũ để mượn tài liệu, Tống Thuần Dương không đi tìm anh ấy, ở lại ký túc xá mua bột làm sủi cảo, tràn đầy phấn khởi mà làm sủi cảo cho Viên Bản Thiện.

Khi Tống Thuần Dương do dự có muốn đến siêu thị mua cây cán bột hay vẫn tiếp tục dùng cây bút chì 2B để cán bột thì Viên Bản Thiện gọi điện về.

Ở đầu dây bên kia, Viên Bản Thiện hỏi một vấn đề không đầu không đuôi: “Thuần Dương, em thật sự có mắt âm dương sao?”

Tống Thuần Dương ngoan ngoãn đáp: “Hả? Đúng vậy.”

Viên Bản Thiện cũng giải thích vì sao anh ấy lại hỏi vấn đề này: “Anh đang tìm tư liệu thì phát hiện có rất nhiều ghi chép liên quan đến mắt âm dương.”

Trong lòng của Tống Thuần Dương trở nên ngọt ngào: “Chẳng phải anh đi thư viện để học sao?”

Viên Bản Thiện nói: “Nhìn thấy tài liệu liên quan đến em, dù sao cũng phải lật xem một chút.”

Việc này coi như trôi qua, Tống Thuần Dương làm một nồi sủi cảo to, chờ Viên Bản Thiện quay về rồi vui vẻ đưa cho Viên Bản Thiện, ngay cả bạn tốt của anh ấy và dì bảo vệ cũng được cho một phần.

Tống Thuần Dương vừa đẹp mà miệng lưỡi lại ngọt ngào, liên mồm gọi dì ơi dì à còn hiệu quả hơn so với thuốc bổ tĩnh tâm của phụ nữ, dỗ đến khi dì bảo vệ nhét lót giày vừa mua về vào trong tay của cậu ấy thì mới thôi.

Ngược lại Viên Bản Thiện dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó nên phản ứng rất nhàn nhạt, nhưng dù sao vẫn ăn hết sủi cảo, còn hỏi rất nhiều việc liên quan đến chuyện nhà của Tống Thuần Dương.

Đương nhiên Tống Thuần Dương biết gì nói nấy, còn cố ý kể rất nhiều chuyện liên quan đến bà nội của mình

Khoảng nửa tháng sau, Viên Bản Thiện kết thúc thời gian bận rộn, anh ta hẹn Tống Thuần Dương đi xem phim vào lúc tám giờ tối.

……

P/S: Phần này kể tiền truyện hơi dài, nhớ đâu mất vài chương lận ấy, chắc tác giả muốn tăng phần rùng rợn:D, mà bật mí tí…thầy Lục ko mất tích hẳn đâu, anh sẽ trở lại nhanh thôi:P, làm sao anh nỡ để vợ anh dấn thân vào thế giới cấp A một mình (hay cấp S nhỉ, ko thấy nhắc).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi