ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

“Đã là rồng của tôi, ở bên tôi rồi mà còn ngẩn người?” Phù Ly thấy Trang Khanh đứng ngây ngẩn, vươn tay kéo lấy tay áo anh, lắc lắc tay như cậu chủ nhỏ: “Đi thôi.”

Trang Khanh nhìn Phù Ly, biểu tình hoảng hốt.

“Đi thôi, đi thôi.” Phù Ly vẫy tay với mấy cô gái, kéo cánh tay Trang Khanh bước đi.

Mấy cô gái ôm mặt cười, có cô gái gan lớn còn dũng cảm hét lên một câu: “Chủ tịch Trang, trợ lý Phù, chúc hai người ân ái tới già, trăm năm hòa hợp.”

Sau khi cô gái hét lên câu này, liền xấu hổ trốn đằng sau bạn mình, nào biết chủ tịch Trang, nam thần kiểu mẫu từ đầu tới cuối đều lạnh lùng đột nhiên dừng chân lại, quay người nhìn về phía bọn họ.

Mấy cô gái lại căng thẳng, lẽ nào ban nãy hét quá lớn làm chủ tịch Trang không vui?

“Cảm ơn lời chúc của cô, nhưng mà không phải là trăm năm, mà là vạn năm, mười vạn năm.” Trang Khanh bị động trở thành chủ động, vươn tay nắm lấy vai Phù Ly, đi vào trong dòng người dưới màn tuyết tung bay.

Mấy cô gái che miệng nhau nhỏ giọng gào thét.

“Dáng vẻ ban nãy của chủ tịch Trang thật sự là nghiêm túc.”

“Đúng, giống như anh ấy và trợ lý nhỏ có thể sống mấy chục vạn năm năm ấy.”

“Có lẽ ý của chủ tịch Trang là, anh ấy đời đời kiếp kiếp đều muốn ở bên cạnh trợ lý nhỏ.”

“Ngọt chết rồi, ngọt chết rồi.”

Trên diễn đàn, đã có cư dân mạng chụp được ảnh Trang Khanh và Phù Ly nắm tay nhau ở trên quảng trường, hơn nữa vị cư dân mạng chụp ảnh này là một cao thủ, bức ảnh chụp được vừa đẹp lại vừa tràn ngập hơi thở tình yêu.

Tuyết lớn bay bay, đám người mơ hồ, hai người đàn ông nắm tay nhau dường như tự tạo thành một thế giới riêng, trong thế giới đó chỉ có hai người họ, không còn người nào khác có thể bước vào.

[Đám đám mây]: Qua năm mới, xem Xuân Vãn chẳng thú vị gì, quay đầu chạy tới diễn đàn ăn cẩu lương, có phải đầu tóc tôi có vấn đề hay không.

[Ma nữ nhỏ tuyệt sắc]: Lầu trên nữa chụp ảnh đẹp thật, hôm nay chúng tôi gặp chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ ở quảng trường, tình cảm của hai người vô cùng tốt, chẳng giống như đôi tình nhân vừa mới xác định quan hệ yêu đương.

[Con cua không ngon]: Cả thế giới đều biết hai người họ ở bên nhau rồi, chỉ có trợ lý nhỏ là không biết. Trợ lý nhỏ có thể hiểu ra được, không biết chủ tịch Trang phải vui thế nào.

[Đám đám mây]: Tôi nói này, mấy người có cảm thấy chủ tịch Trang không biết trợ lý nhỏ đăng bài không? Nếu như biết, liệu có bảo admin xóa bài post không?

[Con cua không ngon]: …..

[Ma nữ nhỏ tuyệt sắc]: …..

[Cái đuôi gấu trúc]: Biết hay không thì làm sao, chắc chắn anh ta sẽ không để admin xóa bài post chứng mình anh ta và trợ lý Phù ở bên nhau đâu.

[Ma nữ nhỏ tuyệt sắc]: Lầu trên nói chắc chắn quá, anh không phải là chủ tịch Trang, cũng không quen biết anh ấy, dựa vào đâu mà khẳng định chủ tịch Trang sẽ không cho người xóa bài post?

“Ông đây không chỉ quen Trang Khanh, còn quen cả Phù Ly nữa.” Chu Lộ quăng điện thoại lên giường, xốc áo ngủ lên nhìn vết thương ở trên ngực giờ đây đã bằng phẳng như ban đầu, không nhìn ra dấu vết đã từng bị thương.

Yêu giới có một tìn đồn, nói trước khi Phù Ly rời núi, đã tu hành với những đại yêu vô cùng lợi hại, cho nên tu vi mới cao thâm như vậy. Trước đây hắn đều khịt mũi coi thường lời đồn này, cảm thấy những yêu quái ở yêu giới sống lâu rồi thì sẽ thích bịa đặt những câu chuyện vớ vẩn, không có việc tự tìm việc. Nhưng từ hôm nay trở đi, hắn không nghĩ như vậy nữa, Phù Ly chính là yêu nhị đại nhà giàu, là nhân vật lớn khiến cho người khác phải quỳ xuống gọi bố nuôi.

Bên ngoài cửa sổ có người lén lút đốt pháo hoa, ngẫu nhiên vang lên mấy tiếng bùm bùm bên tai, Chu Lộ nằm trên giường, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khi Phù Ly và Trang Khanh quay lại, chỉ kịp xem phần cuối của Xuân Vãn, vừa tới mười hai giờ, Khang Cốc đã ôm một một đống ống pháo ra: “Đi, chúng ta quay lại phi cung đốt pháo hoa.”

Bên trong phi cung có kết giới, lại cách xa mặt đất, cho dù có lén lút bắn pháo hoa cũng không bị phát hiện.

Bốn con yêu quái quay lại phi cung, Phù Ly ôm lấy ống pháo đi sau Khang Cốc, “Cái này phải xếp thế nào mới đẹp ạ?”

“Buông xuống để ta làm.”

“Con muốn tự làm.”

Phong Thụy Trọng đứng trên bậc thang, hai tay khoanh trước ngực, quay đầu nói với Trang Khanh: “Hai người này đúng là nhàm chán.”

Trang Khanh….Trang Khanh không nói gì, chỉ chăm chút nhìn lên người Phù Ly đang chơi đùa.

“Đứa trẻ này nghịch như vậy, đều là do mấy lão yêu quái trên núi làm hư, đã bốn nghìn tuổi rồi còn không có dáng vẻ của một yêu quái thành niên, thật sự làm người ta phải lo lắng.” Phong Thụy Trọng ngoài miệng thì trách cứ Phù Ly, nhưng lại quay đầu nói: “Vất vả cho ngươi rồi, phải bao dung đứa trẻ nghịch ngợm này.”

Trang Khanh lắc đầu: “Đâu có, Phù Ly rất tốt.”

Phong Thụy Trọng muốn nói thêm mấy câu gì đó, nhưng mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trang Khanh, hắn cười cười, quay đầu nhìn Phù Ly và Khang Cốc đang vểnh mông bày ống pháo, thản nhiên cười, “Ngây thơ.”

“Chú Phong, mau tới, nơi này còn có rất nhiều que pháo bông.” Phù Ly vẫy tay với Phong Thụy Trọng.

“Haiz, tới đây.” Phong Thụy Trọng nhanh chóng chạy tới bên cạnh Phù Ly, nhận lấy que pháo bông trên tay cậu.

Trang Khanh đút tay trong túi quần, bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự dạng trưởng bối thế nào, thì sẽ có dạng vãn bối như thế. Có thể nhìn thấy hình bóng Phù Ly trên người bọn họ.

“Cái này không thể cho người, con phải giữ lại để chơi với Trang Tiểu Long.”

“Có vợ quên cha, tốn công nuôi dưỡng đứa con này.”

“Chú Phong, người lấy đi nhiều như vậy rồi, phải để lại một chút cho rồng nhỏ nhà con chứ.” Phù Ly giấu pháo bông sau lưng, xoay người bỏ chạy. Phong Thụy Trọng đuổi theo mấy bước, quay đầu thấy Khang Cốc vẫn đang đứng cười, mắng mỏ: “Cười, cười, cười, ngươi xem dạng trưởng bối như ngươi nuôi đứa trẻ thành thế nào rồi?”

Khang Cốc bị mắng rất oan uổng, hắn không cam lòng nói: “Năm ấy, ai ngày ngày chơi với Tiểu Ly, làm nó không có tâm tư học kiếm thuật?”

Phong Thụy Trọng bị lời này chặn họng không thể cáu kỉnh được, hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Phù Ly mặc kệ hai vị trưởng bối có đấu võ mồm hay không, cậu thản nhiên nhét cây pháo bông vào trong tay Trang Khanh, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa hai chúng ta lén lút chơi.”

Trang Khanh luôn cảm thấy pháo bông là thứ mà trẻ con mấy tuổi mới chơi, nhưng mà nhìn Phù Ly nghiêm túc giành đồ cho anh như vậy, anh đột nhiên cảm thấy thứ này cũng trở nên thú vị: “Được.”

“Đại vương, có thể bắn pháo hoa rồi!” Phù Ly nhón chân, nói với Khang Cốc, “Qua mười hai giờ rồi.”

“Hừ, để ta làm.” Phong Thụy Trọng thổi một hơi, ống pháo hoa liên tiếp nổ tung, cùng với âm thanh xé gió, từng bông pháo nở rộ trên không trung, vừa xinh đẹp vừa mơ mộng.

“Chúc mừng năm mới.” Phù Ly ôm cổ Trang Khanh.

“Chúc mừng năm mới.” Khóe miệng Trang Khanh giương lên, ôm lại Phù Ly.

Năm mới này rất đẹp, đẹp giống như một giấc mơ.

Phong Thụy Trọng ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ngươi lấy pháo hoa này ở đâu?”

“Ở trong một xưởng pháo hoa, ta đặc biệt chọn xưởng pháo hoa có uy tín lớn nhất, chắc chắn sẽ không có vấn đề chất lượng.”

“Ngươi lén lút lấy đi, không trả tiền cho con người?”

Khang Cốc: “…..”

Hắn có chút chột dại, sờ sờ cằm: “Ta không có tiền, nhưng ta đặt một túi đậu vàng trong nhà ông chủ, chắc cũng đủ tiền mua số pháo hoa này.

Phong Thụy Trọng: “….”

Mùng một đầu năm mới, trên mạng lưu truyền các loại tiết mục ngắn của Xuân Vãn, một tin tức đột nhiên xuất hiện, được vô số sự quan tâm của cộng đồng mạng.

“Kinh ngạc! Một xưởng pháo hoa nào đó bị mất số pháo hoa gần năm vạn nguyên, ông chủ đột nhiên phát hiện ra một túi đậu vàng ở nhà, đã được chuyên gia giám định, số vàng này giá trị vượt quá năm mươi vạn!”

“Hành vi hào hiệp đổi năm mươi vạn vàng lấy năm vạn pháo hoa, mục đích là vì điều gì?”

“Đạo tặc thần bí, một đêm đánh cắp vô số pháo bông, nhưng lại để lại một túi vàng, cảnh sát cho biết tạm thời không thể khoanh vùng đối tượng tình nghi!”

Rất đông cư dân mạng sau khi đọc được tin tức này, nháo nhào đưa ra ý kiến, cầu mong đạo tặc này ghé thăm nhà mình, một đêm có thể phát tài mấy chục vạn.

Còn có người nói, chưa biết chừng ông chủ gặp được thần tài, dự báo trước năm rồng sẽ phát tài.

Trang Khanh vuốt điện thoại đọc tin tức, quay đầu nhìn ba con yêu quái đang xếp hàng ngồi xem bộ phim truyền hình luân lý gia đình cẩu huyết, trả lời tin tức của một ban ngành nào đó.

[Tôi không rõ lắm, có lẽ là người có tiền nào đó nhàm chán, nếu như ông chủ xưởng pháo hoa đã không truy cứu chuyện này, đối phương cũng không có ác ý, sẽ không cần phải làm lớn chuyện này lên nữa.]

Đặt hoa quả đã rửa sạch lên bàn trà, Trang Khanh thấy Phù Ly đang nhìn mình: “Cậu xem trước đi, tôi đi nấu cơm.”

Nhìn thấy Trang Khanh lại đi vào nhà bếp, Phù Ly cọ tới cọ lui trên ghế sô pha, cuối cùng dùng tăm cắm lấy một miếng dưa lưới, dứng dậy đi vào trong nhà bếp.

“Đức hạnh.” Phong Thụy Trọng trợn mắt xem thường, “Ta đã nói nó là đứa trẻ có vợ quên trưởng bối mà, sói mắt rắng.”

Khang Cốc hàm hậu cười: “Tình cảm hai đứa tốt là chuyện tốt mà, ngươi chỉ luyến tiếc đứa trẻ rời khỏi bên cạnh mình thôi. May mắn ngươi còn là chú, không phải là mẹ của Phù Ly, nếu không khẳng định sẽ là bà mẹ chồng ác.”

Phong Thụy Trọng: “…..”

“Ngươi không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi!”

“Buổi trưa ăn gì?” Phù Ly nằm trên lưng Trang Khanh, đưa dưa lưới tới bên miệng anh, “Miếng dưa này ngọt lắm, tôi cố ý chọn cho anh đấy.”

“Cảm ơn.” Trang Khanh cắn miếng dưa bên miệng một miếng, “Trong nhà bếp nhiều hơi dầu mỡ, cậu ra phòng khách xem ti vi với mọi người đi.”

“Khi bọn họ xem phim, lấy đâu ra thời gian nhìn tôi.” Phù Ly xắn tay áo lên, “Tôi làm cùng anh.”

Trang Khanh nhìn khắp nhà bếp một vòng, chỉ vào cà rốt trong bồn rửa: “Cậu rửa sạch nó đi.”

“Lại là cà rốt…” trong lòng Phù Ly âm thầm ghét bỏ, ấn cà rốt xuống nước, dùng sức chà, nhóm cà rốt đáng thương, không bị chà gãy tay gẫy chân thì cũng bị rách cả lớp vỏ dày.

“Rửa xong rồi.” Phù Ly vẩy vẩy nước trên tay, “Trước đây, khi tôi còn làm ở khách sạn Duyên Nguyệt, một ông lão con người đã từng nói với tôi, nếu như tôi biế nấu ăn, mới có thể dụ người mà tôi thích về nhà.” Cậu đắc ý cười, “Bây giờ có anh rồi, cuối cùng tôi cũng không cần phải đắn đo chuyện này nữa.”

Trang Khanh nhìn cà rốt đáng thương trong giỏ, im lặng mấy giây: “Ừ, quả thực bây giờ cũng khá tốt.”

“Qua đây.” Phù Ly ngoắc ngoắc ngón tay ướt sũng về phía Trang Khanh.

Trên tay Trang Khanh có dầu, ngại làm bẩn quần áo Phù Ly, anh chỉ đành chắp tay đằng sau lưng, khom người về phía cậu.

Chu.~

Đôi môi ấm áp mềm mại chạm vào nhau, lại nhanh chóng tách ra.

Trang Khanh sững sờ vẫn duy trì tư thế ban đầu, chưa kịp phản ứng lại.

“Trong nồi, trong nồi!” Phù Ly chỉ vào nồi, kết quả nước trên tay bắn vào nồi, làm chút dầu văng ra, rơi trên mu bàn tay cậu, cậu vội vàng lùi về sau hai bước.

Trang Khanh vội vàng tắt bếp, lau tay lên tạp dề của mình: “Có bị bỏng không?”

“Không sao, không sao, tôi tu hành nhiều năm như thế, sao có thể sợ chút dầu này.” Phù Ly sờ sờ mu bàn tay như không có việc gì, “Nhưng mà âm thanh dầu nổ có chút dọa người.”

“Vậy cậu đi xa một chút.” Trang Khanh hôn lên trán cậu một cái, “Tôi nấu xong cậu hẵng qua mang đồ ăn lên.”

“Ừa.” Phù Ly sờ sờ chỗ trán được hôn của mình, con thỏ trong tim nhảy càng nhanh.

Môi của Trang Tiểu Long, rất mềm.

Trên ti vi, mẹ của nam chính đang dùng đủ loại lời lẽ chê bai nữ chính, nữ chính khóc sướt mướt cầu người mẹ này có thể thừa nhận mình.

Phong Thụy Trọng xem ti vi, tay đang bóc lạc: “Có phải chúng ta nên tìm Trục Nguyệt quay lại?”

“Không vội.” Khi Khang Cốc lộ ra nụ cười hàm hậu, vẫn có vài phần tư thế đại vương của một núi, “Ít nhất chúng ta chắc chắn rằng Trục Nguyệt vẫn còn sống, những người khác…..”

Những năm nay bọn họ chịu tội thật sự sống không bằng chết, cũng không biết những yêu quái trên núi Vụ Ảnh có bao nhiêu người có thể kiên trì.

“Nghĩ nhiều cũng vô dụng, cũng không được nói tới những điều này trước mặt Phù Ly.” Phong Thụy Trọng quay đầu nhìn nhà bếp, hai tiểu bối thân thiết vô cùng hòa thuận.

“Chỉ cần có thể còn sống là mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì khác.”

“Ớt xanh xào khoai tây rất dễ sao.” Phù Ly cho khoai tây vào chảo, Trang Khanh cầm cái xẻng đảo khoai, Phù Ly tiện tay cho thêm ớt cùng với tỏi băm vào, sau khi khoai tây được đổ khỏi chảo, cậu cảm thấy trong đó cũng có một phần công lao của mình.

“Ừ.” Trang Khanh gật đầu.

Cậu vui là được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi