ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Thấy Trang Khanh ngẩng đầu nhìn mình, Tinh Tinh có chút khó hiểu: “Sao vậy?”

“Ý của người chính là, trước đây con và Phù Ly….đã từng gặp gỡ?” Trang Khanh chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là kiếp trước kiếp này, bây giờ đột nhiên nghe thấy Tinh Tinh nói như vậy, nội tâm của anh không phải là vui sướng mà là hoang đường.

“Bạch Viên trưởng lão, những lời này của người là có ý gì, con và Trang Khanh đã từng gặp nhau?” Phù Ly vô cùng bất ngờ, gần như đồng thanh với Trang Khanh hỏi ra vấn đề này.

“Hai đứa còn chưa biết?” Tinh Tinh còn bất ngờ hơn cả hai người trong cuộc, đặt chén trà lên trên bàn, “Kiếp trước Tiểu Trang không phải là thú cưng con người mà con nuôi kia sao?”

Trang Khanh cho rằng tai mình xảy ra vấn đề, anh kinh sợ đứng tại chỗ, trong đầu kêu ù ù, mất đi năng lực tự suy nghĩ bình thường. Anh quay đầu nhìn Phù Ly, gần như tìm kiếm vài phần chân thật trên người cậu.

“Thú, thú cưng kiếp trước?” Phù Ly lắp bắp, đầu lưỡi như bị buộc lại, “Nhưng mà, bọn họ trông không giống nhau chút nào.”

“Dáng vẻ không giống nhau là bình thường, sau khi chuyển sinh không cùng cha mẹ, nếu như dáng vẻ vẫn còn giống như kiếp trước vậy mới kỳ quái.” Tinh Tinh không hề biết mình đã đánh một tiếng sấm to tới nhường nào, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một đống đồ, “Đời trước Tiểu Trang là người, thọ mệnh ngắn ngủi, hai đứa không duyên phận. May là đời này con vẫn là yêu, Tiểu Trang cũng trở thành yêu, cuối cùng vẫn về với nhau.”

“Có một số người cho dù có chuyển thế một trăm lần, cũng không có được duyên phận gặp gỡ, hai con có thể gặp lại một lần nữa, thậm chí còn kết làm đạo lữ, đó chính là nhân duyên mà trời định.” Tinh Tinh cười gật đầu, “Tốt lắm, tốt lắm.”

Rõ ràng Tinh Tinh nói kiếp trước của anh, nhưng dường như anh lại đang nghe câu chuyện của người khác. Thậm chí còn nhớ tới những hình ảnh anh nhìn được trong gương hồi tưởng, Trang Khanh cũng không hề cho rằng con người tên Bá Liêm kia là mình.

Người mà trong lòng anh anh đã từng đố kị, thậm chí còn mong muốn chưa bao giờ xuất hiện, lại chính là bản thân anh?

“Phù Ly.” Anh ngây ngốc ngồi vào ghế làm việc, rất lâu sau mới đối diện đôi mắt tràn đầy lo lắng của Phù Ly, “Tôi nhớ rõ cậu từng nói, chỉ coi Bá Liêm như bạn bè bình thường, không có một chút ý nào khác?”

Phù Ly há miệng không biết trả lời thế nào: “Hả….”

“Tôi và Bá Liêm có khác biệt nhiều không? Hay là nói, trên người tôi, có hình dáng của anh ta hay không?”

“Anh và Bá Liêm,” Phù Ly lắc đầu, “Không hề giống nhau. Tính cách Bá Liêm dịu dàng, cử chỉ nho nhã, khi ở bên cạnh tôi luôn mang theo nụ cười khẽ.”

Phù Ly không muốn hồi tưởng lại chuyện đã qua, ngay cả những ký ức có liên quan tới Bá Liêm cậu cũng cố ý chôn tận đáy lòng. Bởi vì cậu còn rõ ràng hơn Bá Liêm, cái chết của con người đại diện cho kết thúc tất cả, một đoạn duyên phận đã định trước phải kết thúc, tiếp tục kéo dài cũng chỉ còn lại đau đớn.

Lúc này thấy Trang Khanh nghiêm túc hỏi như vậy, cậu mới đào từng chút từng chút ký ức chôn sâu dưới đáy lòng ra. Nhưng những ký ức này bị giấu trong thời gian quá lâu, đã thay đổi màu sắc. Bá Liêm và Trang Khanh quả thật không giống nhau chút nào, cho dù là tướng mạo hay là tính cách, đều không tìm được bất cứ điểm tương tự.

Bá Liêm thích ôm nguyên hình của cậu, ngồi ở cửa động vừa phơi nắng, vừa kể cho cậu một số tin đồn thú vị ở nhân gian. Còn thường làm cho cậu đồ ăn ngon ở nhân gian. Bạch Viên trưởng lão nói, quý công tử giống như Bá Liêm, ở nhân gian cũng không phải xuống bếp. Bá Liêm còn rất thích vẽ tranh, vẽ trời, vẽ đất, vẽ núi, vẽ sông, còn vẽ cả cậu, cho dù là nguyên hình hay là hình người, đều từng xuất hiện vô số lần dưới ngòi bút của Bá Liêm.

“Có lẽ, anh ta rất thích cậu, cho tới giây phút đầu thai rồi vẫn còn thích cậu.” Trang Khanh nhớ tới sau khi Bá Liêm chết đi, ngày qua ngày chờ đợi, buông bỏ mệnh cách đế vương, buông bỏ tương lai sau khi đầu thai chuyển thế, tuyệt vọng và cô độc chờ đợi một ngày nào đó gặp lại Phù Ly. Cuối cùng không đợi được Phù Ly, mà đợi được tin tức tử vong của yêu tu trên núi Vụ Ảnh.

“Cậu thật sự không cảm động vì tất cả những việc Bá Liêm đã làm sao?” Trang Khanh ngẩng đầu nhìn Phù Ly, nhìn thấy trong mắt của cậu, có ánh sao lấp lánh.

“Hai đứa cứ từ từ trò chuyện, hình như ta ngửi thấy mùi của Côn Bằng, ta đi tìm hắn ôn chuyện cũ.” Nhận thấy bầu không khí dường như có chút không đúng lắm, Tinh Tinh không hề do dự đứng dậy, đặt tách trà xuống, “Tiểu Trang, ta có thể đi phía sau xem thử không?”

“Mời.” Trang Khanh làm tư thế mời, Tinh Tinh nhanh chóng rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.

Phù Ly: “…..”

“Tại sao không nói chuyện?” Trang Khanh quay đầu tiếp tục nhìn Phù Ly, trên mặt còn mang theo ý cười.

“Anh muốn tôi nói cảm động hay là không cảm động?” Phù Ly nuốt nước bọt.

“Tôi muốn hỏi cậu, tôi chỉ muốn nghe lời thật lòng, cho dù cậu nói gì, tôi đều sẽ không giận.” Trang Khanh kéo rèm cửa ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Tuy rằng chú Viên nói, kiếp trước của tôi là Bá liêm, nhưng tôi lại không nhớ chút nào, cũng không có cảm xúc đối với những chuyện đã qua ở kiếp trước, cũng không có chút tâm lý đồng cảm nào.”

“Ở trong mắt tôi, anh không giống Bá Liêm. Bá Liêm là bạn của tôi, là thú cưng của tôi, anh là người tôi yêu.” Phù Ly lén lút quan sát biểu tình của Trang Khanh, “Cảm giác không giống nhau.”

“Cho dù linh hồn của chúng tôi giống nhau?” Trang Khanh nhìn Phù Ly.

Phù Ly chậm rãi lắc đầu: “Không giống nhau, tuy rằng hồn thể giống nhau, nhưng mà trí nhớ không giống, quá khứ cũng không giống, chính là sự tồn tại khác biệt.”

“Kiếp trước chính là kiếp trước, kiếp này chính là kiếp này.” Phù Ly rất muốn nói mấy lời ngọt ngào nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn thẳng thắn, “Trong giờ phút Bá Liêm chết đi, trong lòng tôi, duyên phận của tôi và anh ta đã hết.”

Trang Khanh im lặng một lát, độ nhiên cười không rõ ý tứ: “Thật sự không biết, cậu hữu tình hay là vô tình.”

Phù Ly bất đắc dĩ thở dài, cậu biết Trang Khanh sẽ giận. Nói cái gì mà nhất định sẽ không giận, đó chính là lừa yêu: “Tôi không thể lừa anh, năm đó tôi không hiểu cảm tình, cũng không biết Bá Liêm có tình ý với mình.” Khi cậu biết được, đã là hai nghìn năm sau, di thể của Bá Liêm cũng đã sớm hóa thành nắm đất vàng. Năm đó tộc Thanh Long náo loạn ở thủy vực sông Hoài, làm lụt nhiều nơi như vậy. Di thể của Bá Liêm không biết đã bị dòng nước đẩy tới đâu, hoặc là có lẽ đã chìm sâu dưới đáy sông, hoặc có lẽ đã thuận theo dòng nước đến một nơi không biết sau đó mắc cạn, rồi biến mất trong đất trời.

Chỉ mong di thể của Bá Liêm còn có thể ngủ yên, không bị bọn trộm vàng làm phiền.

“Tôi hiểu rồi.” Trang Khanh cầm áo khoác trên ghế lên, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Phù Ly nhìn Trang Khanh, chưa kịp phản ứng lại.

“Dẫn chú Viên đi gặp chú Khang và chú Phong, bọn họ đã nhiều năm không gặp, chắc chắn cũng có rất nhiều chuyện muốn nói.” Trang Khanh đi ra tới cửa, ngoắc ngoắc Phù Ly, “Còn đứng đó làm gì, đi theo tôi.”

Phù Ly bước tới nắm lấy tay anh, cười híp mắt nói: “Ừ, ừ, được.”

Trang Khanh nghiêng đầu nhìn sang Phù Ly ở bên cạnh, thấy dáng vẻ cười không tim không phổi của cậu, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, xem ra kiếp trước và kiếp này của anh vẫn có chút tương đồng, ít nhất là thẩm mỹ giống nhau, đều thích đối tượng thế này.

Côn Bằng nhìn thấy Tinh Tinh, không chỉ không cảm động mà còn thiếu chút nữa thì đánh nhau. Tuy rằng giá trị vũ lực của Tinh Tinh thấp hơn một chút, nhưng là tốc độ của hắn vô cùng nhanh, Côn Bằng liên tiếp tấn công vài lần không được, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất gào lớn: “Ông đây không đánh với ngươi.”

“Đánh cái gì mà đánh, năm đó nếu như không phải chúng ta, có lẽ ngươi đã bị thiên lôi đánh chết rồi.” Tinh Tinh nhìn trong phòng Côn Bằng một lát, thấy chỉ có chiếc thảm dày là không có đồ đạc, hắn học dáng vẻ Côn Bằng ngồi xuống, “Xem ra gần đây ngươi sống cũng không tồi.”

“Chẳng còn cách nào, cháu của ngươi đối xử rất hiểu thuận với trưởng bối như chúng ta.” Côn Bằng rung chân nói, “Nuôi chúng ta rất tốt.”

“Các ngươi đều gọi Tiểu Ly là cháu ta, những ngày tháng này ăn không uống không, cũng phải nên tặng chút quà gặp mặt chứ.” Tướng mạo của Tinh Tinh thoạt nhìn tục tằng, nhưng tính cách rất tinh tế, chút thủ đoạn châm ngòi ly gián của Côn Bằng căn bản không ảnh hưởng gì tới hắn cả, hắn cũng không phải là dạng không có đầu óc như Phong Thụy Trọng.

“Vãn bối hiếu thuận trưởng bối đó chính là đạo lý hiển nhiên, còn cần quà gặp mặt gì.” Côn Bằng không vui hừ một tiếng, “Lúc trước nếu như không phải nó khóc trời đất mịt mù, ta cũng sẽ không bị nó làm ồn tỉnh.”

“Trẻ con vừa mới sinh khóc mấy tiếng đã làm sao, ngươi chưa từng nhìn thấy trẻ con khóc sao?” Tinh Tinh không vui, châm ngòi có thể, nhưng nếu như nói đứa nhỏ nhà bọn họ không tốt, vậy hắn sẽ không vui.

“Ta đã từng thấy trẻ con khóc, nhưng chưa từng thấy trẻ con khóc tới mức đại dương cuồn cuộn, mặt trăng, mặt trời không ánh sáng.” Côn Bằng tức giận nói, “Các ngươi cũng có thể kiên nhẫn, mang loại hung….”

“Chú Viên, Côn Bằng đại nhân, làm phiền rồi.” Trang Khanh đi tới cửa, gõ gõ, ánh mắt đảo qua người Côn Bằng một cái, “Chú Viên, con và Phù Ly tan làm rồi, chúng ta cùng nhau về thôi.”

Tinh Tinh đứng dậy, phủi phủ bụi không tồn tại: “Ai da, đứa nhỏ nhà ta tới đón ta đi ăn cơm rồi, không tranh luận vấn đề vô dụng này với ngươi nữa.”

Côn Bằng: “…..”

Có đứa nhỏ thì giỏi lắm sao, phương pháp khoe khoang dung tục nhàm chán, có khác gì so với những bác gái trên phố ở nhân gian, khinh bỉ.

Nhưng vẫn rất tức giận!

Ba con yêu quái ngồi vào trong xe, Phù Ly nhìn thấy Tinh Tinh không có gì khó chịu với ô tô, vì thế cũng yên lòng: “Trưởng lão, lần này người tới nhân gian, sẽ không đi nữa chứ?”

Tinh Tinh nói: “Không đi, không đi.”

Phù Ly lộ ra nụ cười.

Xe đi được nửa đường, Tinh Tinh đột nhiên nói: “Tiểu Trang, những năm tháng trước con đã chịu khổ rồi.”

Kiếp trước vì Phù Ly, làm hủy đi quỹ đạo vận mệnh, kiếp này vừa mới sinh không lâu đã gặp đủ loại đau khổ, cho dù là người hay là yêu, đều rất khó có thể vượt qua vận mệnh thế này. Nhưng Trang Khanh không chỉ sống được, còn mở một con đường máu trên vận mệnh của mình, khó trách có thể nhận được kế thừa của Thanh Thương Long, thậm chí còn trở thành Long Hoàng của thủy tộc.

Nghe thấy câu này, Phù Ly đột nhiên nhớ ra, nguyên nhân chính là vì kiếp trước Bá Liêm chờ mong sau khi chết có thể gặp lại mình, cho nên mới ở lại địa phủ tám mươi năm ròng, hủy đi vận mệnh cực có giá trị ở nhân gian, cho nên kiếp này mới phải chịu nhiều khổ cực như vậy, không cha, không mẹ, không người thân, sống chết đều như treo trên sợi dây.

“Trang Tiểu Long….” Phù Ly đột nhiên trở nên khó chịu, loại khó chịu này không hề dự báo trước, cả trái tim như rơi xuống một vò chất lỏng vừa chua vừa chát, làm cho cậu không thở nổi.

“Đây là chuyện đời trước tôi làm, không liên quan gì tới cậu cả, cũng không liên quan gì tới tôi.” Trang Khanh nhìn biểu tình của Phù Ly bất thường, “Buổi tối làm chân gà ngâm mật ong, cậu có muốn ăn không?”

“Muốn!” Phù Ly gật đầu.

Tinh Tinh nghĩ, còn có tinh lực ăn đồ ăn sao, xem ra cũng không khó chịu lắm.

Phù Ly và Trang Khanh quay lại phi cung, Tinh Tinh bồi hồi khi quay lại quê cũ, đi đằng sau cùng.y Hắn nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Phong Thụy Trọng và Khang Cốc.

“Tiểu Trang, những thứ sáng nay con nhìn thấy con đừng để trong lòng.”

“Đúng, trước đây chỉ có tên Bá Liêm kia đơn phương có ý với Tiểu Ly, Tiểu Ly nhà chúng ta không có chút ý gì với hắn cả.”

“Đúng, đúng, đúng, kể cả trong lòng chúng ta, chúng ta  cũng thích con hơn.”

Tinh Tinh: “…..”

Hai người bạn tốt của hắn, có phải là đồ ngốc không vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi