ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa đêm, Phù Ly ngồi khoanh chân trên giường, lấy từ trong túi ra một viên Bổ Nguyên Đan đưa cho Trang Khanh: “Cho anh ăn, anh vất vả rồi.”

Nhìn thấy viên Bổ Nguyên Đan trước mắt này, mặt Trang Khanh đen sì, đẩy ngã Phù Ly xuống dường, cắn răng nói: “Phù Ly!”

“Sao thế?” Phù Ly nghiêng đầu, vươn tay vuốt ve hai má dính mồ hôi của Trang Khanh.

“Đừng chạm.”

“Anh đã là rồng của tôi rồi, chạm một cái thì có làm sao?”

Chạm một cái đương nhiên không sao, lửa lại bốc lên lần nữa thì nhất định là vấn đề phóng túng cả một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, các trưởng bối còn chưa đợi được vãn bối ra ngoài ăn cơm, Phong Thụy Trọng ngồi xổm ngoài cửa, nhìn chằm chằm phương hướng phòng ngủ có chút đăm chiêu. Bạch Trạch đi qua đó vỗ vai hắn: “Ngồi xổm ở đây làm gì?”

“Ta đang nghĩ nếu như Tiểu Ly đánh nhau với Tiểu Trang, chúng ta nên giả vờ như không nhìn thấy hay là qua đó điều tiết một chút?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Bạch Trạch phì cười, “Cảm tình của hai đứa nó vẫn còn đang tốt đẹp, chỉ cần mấy người đừng nhọc lòng là được. Mấy ngày gần đây không phải các ngươi thích xem phim truyền hình ở nhân gian sao, không phải rất ghét những trưởng bối thích quản hậu bối đó sao?”

Phong Thụy Trọng gật đầu.

“Vậy thì các ngươi đừng làm những trưởng bối như trong phim truyền hình ấy.”

Phong Thụy Trọng nháy mắt hiểu được, Bạch Trạch đang nói vòng vo hắn xen vào việc của người khác. Hắn gục đầu, chống cằm, thở một tiếng thật dài.

“Chú Phong, chú Bạch, hai người ngồi xổm ở cửa phòng bếp làm gì?” Phù Ly từ bên ngoài đi vào, quần áo trên người chỉnh tề, từng sợi tóc cũng đều có tinh thần, cả yêu tràn đầy sức sống của ngày xuân.

Bạch Trạch và Phong Thụy Trọng ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ mặt Phù Ly, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì Phù Ly mang theo vận mệnh trời sinh, cho nên trên người không có ánh sáng công đức và tử khí, cũng không thể nào có. Nhưng vào giờ phút này ánh sáng vàng và tử khí bọn họ nhìn thấy, không phải dùng đèn màu giả trang thành đấy chứ.

“Chú Bạch, chú Phong, hai người sao thế?” Phù Ly phát hiện sắc mặt bọn họ quái dị, dường như vui mừng lại dường như nghi hoặc, không nhịn được nghi ngờ trong lòng, lẽ nào chuyện tối qua cậu và Trang Tiểu Long giao phối đã bị trưởng bối phát hiện rồi.

Là một yêu quái, Phù Ly không hề cảm thấy việc vận động hài hòa sinh mệnh là chuyện xấu hổ, nhưng mà nghĩ tới hình ảnh lúc cậu và Trang Tiểu Long chơi đùa trên giường, các trưởng bối đều biết cả, cậu còn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Con trai à, sắc mặt của con hôm nay không tồi nhỉ.” Bạch Trạch tỉnh táo lại, trên mặt xuất hiện nụ cười: “Tiếp tục duy trì.”

“Hả?”

Phù Ly thấy đầu bếp luyện chế bằng pháp khí đang nấu cơm, liền nói: “Con và Trang Tiểu Long đi làm đây, mọi người ở nhà nghỉ ngơi tử tế.”

Ngữ khí của đứa trẻ ra ngoài dốc sức làm việc, còn quan tâm tới người cha ngồi ngây ngốc ở nhà, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Phong Thụy Trọng nhìn bóng lưng lướt qua rời đi của Phù Ly, quay đầu nói với Bạch Trạch: “Tại sao ta lại thấy, hôm nay tâm tình của Phù Ly đặc biệt tốt nhỉ.”

Bạch Trạch nghĩ ngợi: “Có lẽ là đã giải quyết hiểu lầm với Tiểu Trang rồi, người trẻ tuổi mà, ồn ào một trận rồi lại làm lành rất bình thường.”

“Là vậy sao?” Phong Thụy Trọng luôn cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Trang Khanh đứng ở bên ngoài đợi Phù Ly, thấy cậu đi từ bếp ra, khoác áo khoác đang cầm trên tay cho cậu: “Tại sao không mặc áo khoác đã ra ngoài rồi?”

“Tôi là yêu quái, không sợ lạnh.” Phù Ly mặc thêm áo khoác, cầm tay Trang Khanh, “Vậy chúng ta đi thôi?”

“Ừ.” Trang Khanh nắm tay Phù Ly, giả vờ như không nhìn thấy Phong Thụy Trọng đang nhìn trộm đằng sau cửa, giúp Phù Ly chỉnh lại tóc bị lệch khi ngủ.

Sau khi hai tiểu bối rời khỏi phi cung, Tinh Tinh lập một kết giới trong sân, thả Võng Lượng trong pháp bảo ra.

“Ồ, sao nhìn Võng Lượng lại nhỏ yếu như vậy?” Bạch Trạch “Ồ” một tiếng, dường như bao hàm vô số trào phúng và khinh miệt. Võng Lượng tức giận toàn thân run rẩy, nhưng trước mặt bốn vị thụy thú trời sinh này, hắn không chỉ toàn thân không còn sức lực, thậm chí tất cả năng lực đều bị phong ấn.

“Đây là Võng Lượng?” Phong Thụy Trọng đi qua đó vỗ vỗ khối đen, “Tại sao lại giống như mị yêu bình thường vậy? Những năm tháng này làm quá nhiều chuyện tổn hao công đức cho nên mới yếu thế này sao?”

Võng Lượng cười lạnh: “Các ngươi khỏi phải cười nhạo ta, hôm nay ta rơi vào trong tay các ngươi, ta sẽ không kêu một tiếng.”

Bạch Trạch không nói nhiều lời, sử dụng ánh sáng may mắn lên người Võng Lượng, Võng Lượng đau đớn kêu rên thành tiếng.

Võng Lượng: “…..”

“Không chống đỡ được thì đừng nói linh tinh, khi bị vạch trần thì xấu hổ tới mức nào.” Bạch Trạch thu ánh sáng lại, bước tới bên ghế dựa ngồi xuống, “Nào, nói cẩn thận với ta xem, là ai cứu ngươi ra khỏi phong ấn?”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Đầu Võng Lượng xoay ra bên cạnh, “Ta tự mình đi ra.”

“Chỉ dựa vào chút bản lĩnh của ngươi, còn muốn dựa vào bản thân để đánh vỡ phong ấn đi ra sao?” Phong Thụy Trọng không chút lưu tình cười nhạo ra tiếng, “Khi nói ra những lời này, ngươi không cảm thấy chột dạ sao?”

Võng Lượng bị thái độ của Phong Thụy Trọng chọc tức suýt nữa thì phun ra máu, khuôn mặt hắn vặn vẹo: “Thụy thú các ngươi đều trời sinh xem thường các yêu quái khác như vậy sao?”

“Không, ngươi nhầm rồi.” Bạch Trạch cười càng thêm ôn hòa, “Chúng ta chỉ xem thường ngươi mà thôi. Sinh ra trong âm u, dựa vào hấp thụ tình cảm của các sinh vật khác mà sống, nhưng ngươi lại không hiểu tình cảm. Trừ việc tỏa ra oán hận và đố kị, ngươi còn có thể làm được gì?”

“Thụy thú trời sinh như các người thì hiểu cái gì, từ khi các ngươi sinh ra đã ở trên cao, nhận hết tế bái của hàng nghìn, hàng vạn sinh linh, đương nhiên sẽ xem thường những yêu thú từ nhỏ đã mang theo bất hạnh như chúng ta.” Võng Lượng cười lạnh, “Các ngươi muốn loại sinh vật từ nhỏ đã mang theo điềm xấu như chúng ta phải yêu mến tất cả sinh linh như các ngươi mới là điều đáng cười.”

“Điềm xấu chính là điềm xấu, thế gian này không thể có chuyện hung thú biến thành thụy thú.” Trên mặt Võng Lượng đều là chế giễu, hắn chế giễu thụy thú ở trên cao kia, cũng chế giễu bọn họ quá ngây thơ, “Vĩnh viễn cũng không thể nào có!”

“Anh Phù!”

Phù Ly vừa tới khu văn phòng chung của ban quản lý, đã nhìn thấy Trương Kha vẫy tay với mình.

Phù Ly quăng hộp sữa chua đã uống sạch vào trong thùng rác, đi tới trước mặt Trương Kha, “Có chuyện tốt gì muốn nói với tôi hả?”

“Anh xem này, xem chỗ này.” Trương Kha chỉ vào màn hình máy tính, bên trên là bài post cái gì mà “Top 10 đôi tình nhân làm rung động toàn quốc là ai”, phiếu bầu của Trang Khanh và cậu rất cao, không ngờ lại xếp trên hạng 5.

Không ngờ con người bây giờ lại nhàn rỗi tới mức độ này? Tình nhân cũng có thể xếp hạng, còn bầu phiếu? Rất nhiều đôi bên ngoài thì rực rỡ, nhưng thầm kín thì trừ đương sự ra, không ai biết được, cư dân mạng dựa vào điều gì mà bỏ phiếu? Cậu nói nghi ngờ trong lòng cho Trương Kha, Trương Kha cười nói: “Bắt nguồn từ trực giác và yêu thích, nếu như anh và lão đại để ý, em sẽ liên hệ các ban ngành liên quan, bảo bọn họ xóa bài post bỏ phiếu này đi.”

“Không cần, để cho bọn họ bỏ phiếu chơi, cũng không phải là chuyện gì to tát.” Phù Ly cười híp mắt ngồi xuống ghế bên cạnh, nụ cười giống như có thể bao dung tất cả.

“Có ai cảm thấy tâm tình của anh Phù hôm nay đặc biệt tốt hay không?” Từ Viện lấy điện thoại ra, viết trong nhóm chat, “Đã có chuyện tốt gì xảy ra vậy?”

[Thiên hạ đệ nhất kiếm]: Có lẽ là vì trưởng bối của anh Phù đã trở lại?

[Trâm cài chuyên dụng của nữ hoàng]: Không, không, không. Trên mặt anh Phù tràn đầy hơi thở xuân về hoa nở. Cái loại kiếm không có tình cảm như anh, sẽ không hiểu nổi đâu.

“Ồ!” Trương Kha nhỏ giọng nói, “Tôi hiểu rồi.”

“Hiểu gì cơ?” Phù Ly khó hiểu quay đầu hỏi Trương Kha.

“Không, không có gì, em phát hiện ra mùa xuân đã tới rồi.” Trương Kha trịnh trọng gật đầu, “Mùa xuân thật đẹp.”

Phù Ly không có lời nào để đáp, đứa nhóc này tại sao lại ngốc như vậy. Cậu lấy điện thoại ra, tìm được bài post nặc danh ngày hôm qua, cư dân mạng cãi nhau ầm ĩ trong đó, đã không còn ai quan tâm đương sự là Phù Ly đã hỏi gì, muốn đáp án nào.

Phù Ly nghĩ ngợi, vẫn trả lời lại một câu trong bài post. Cho dù nói thế nào, rất nhiều cư dân mạng đã thật lòng giúp cậu đưa ra ý kiến.

[Cư dân mạng vô danh]: Cảm ơn đề nghị của mọi người, chúng tôi đã hòa hảo rồi.

[Quả táo hai hào năm]: Không biết tại sao, tôi đột nhiên cảm thấy ngữ khí này hình như giống một ai đó.

[Rượu Thanh Khoa]: Lầu trên không chỉ có một mình, tôi cũng có cảm giác giống như vậy, đây nhất định là lỗi giác của tôi. Ông chủ lớn và trợ lý nhỏ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngu ngốc và thiếu logic thế này, hơn nữa trong bài post bên cạnh, không lâu trước đây còn chụp được ảnh ông chủ và trợ lý nhỏ cùng nhau xếp hàng mua đồ ăn sáng, cảm tình còn rất tốt, ông chủ nhỏ chắc chắn không thể có bồ ở bên ngoài.

Sau khi phủ định phán đoán này, mọi người lại vui vẻ buôn chuyện, còn có người nhàm chán đưa ra ý kiến cho chủ thớt, làm thế nào mới có thể phân biệt đàn ông có nuôi bồ ở bên ngoài hay không.

“Cậu nhìn thấy những thứ này cho nên mới suy nghĩ linh tinh?”

Phù Ly ngẩng đầu, không biết Trang Khanh đã đi tới cạnh chỗ cậu ngồi từ khi nào, hơn nữa chuyện cậu post bài trên mạng chắc chắn cũng đã bị đối phương biết rồi.

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, sao anh có thể nhìn trộm điện thoại của tôi.” Phù Ly nhét điện thoại vào trong túi áo khoác, hùng hồn nói, “Thế giới con người không phải có một thứ là…là tôn trọng riêng tư, có hiểu hay không?”

Trang Khanh cười như không cười nhìn cậu, Phù Ly bị anh nhìn có chút chột dạ.

“Được rồi, hôm nay có công việc bên ngoài nào cậu không cần phải tự mình đi đâu, giờ nghỉ trưa tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.” Trang Khanh xem giờ, “Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng hải sản rồi.”

Phù Ly cũng không chút nghĩ ngợi đồng ý, sau khi hai người ở bên nhau, đều thích ăn hải sản, ít nhất sau này ở phương diện ăn uống cũng sẽ không mâu thuẫn về vấn đề khẩu vị.

“Lão đại, vui một mình không bằng vui chung, em cũng đã lâu rồi chưa ăn hải sản tươi.” Sở Dư gào lên, “Chúng em cũng muốn ăn!”

Triều Vân và Ninh Hiên đều dùng ánh mắt nhìn Sở Dư như nhìn dũng sĩ, không ngờ rằng Trang Khanh lại không hề nghĩ ngợi nói: “Nếu như mọi người đều muốn đi, nghỉ trưa mọi người cùng nhau đi vậy.”

“Cảm, cảm ơn lão đại.” Từ Viện lắp bắp nhìn Trang Khanh, quay đầu nhìn trộm Phù Ly, xem ra trưởng bối của anh Phù cho lão đại rất nhiều bảo bối, mới khiến cho lão đại hào phóng như vậy.

Những đồng nghiệp khác cũng thực sự sợ hãi, lão đại mùa hè còn tiếc không dám dùng điều hòa, không ngờ lại nỡ mời mọi người ăn hải sản tươi, sẽ không phải mời loại buffet rất rẻ đấy chứ?

“Lão đại, chúng ta đi ăn ở đâu?” Sở Dư vẫn rất dũng cảm.

“Chính là quán nổi tiếng nhất ở quảng trường trung tâm, biết mọi người đều muốn đi theo nên tôi đã đặt chỗ rồi.” Trang Khanh xua tay, “Làm việc nghiêm túc đi, nếu không thì không cần đi nữa.”

“Làm việc, làm việc.” Sở Dư vội vàng mở màn hình máy tính, để cho bản thân mình có vẻ chăm chỉ hơn một chút. Đợi Trang Khanh đi rồi, cậu vội vàng lấy điện thoại ra, buôn trong nhóm chat.

[Đạo gia đệ nhất ngư]: Hôm nay lão đại chính là bá đạo tổng tài, hào phóng tới mức làm cho tôi cảm thấy có chút không chân thực.

[Trâm cài chuyên dụng của nữ hoàng]: Sự thật chứng minh, tình yêu vĩ đại, làm cho mọi thứ đều có thể.

Mọi người đặt điện thoại xuống, quay đầu ra nhìn Phù Ly, Phù Ly mới chính là người vĩ đại.

Trong biển sâu tới mức không thể thấy đáy, một con cá dáng vẻ vô cùng xấu xí dưới đáy biển sâu xoè cái đuôi dị dạng ra, lắng nghe âm thanh gầm gừ truyền tới từ đáy biển, di chuyển thân hình mập mạp, bơi xa hơn một chút.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong biển lại nhiều hơn mấy con cá vừa xấu vừa ồn, thường xuyên ồn ào, những con cá biển sâu ở bên cạnh hơi chịu khó đã chuyển đi rồi, chỉ còn lại mấy con cá không thích vận động.

“Đại vương xin hãy bớt giận, Võng Lượng thực lực không mạnh, bị bắt đi chỉ có thể trách bản thân hắn.” Một quái thú đầu thân giống như trâu, một mắt, đuôi rắn đang cào chân, dường như không quen sống ở dưới đáy biển, trên đầu có hai chiếc sừng, thỉnh thoảng còn muốn húc vào thứ gì đó.

“Tên Võng Lượng phế vật kia, thật sự, thật sự là không thừa thành công lại thừa thất bại, chỉ có cái loại yêu quái Nhai Tí không đầu óc này mới thu hắn làm hạ thần.” Quái thú được xưng là đại vương rung thân thể, “Cái loại ngu ngốc như Nhai Tí, có phải muốn chúng ta tìm kế thừa của Thanh Thương Long giúp hắn?”

Trí nhớ của quái ngưu dường như không được tốt lắm, suy nghĩ một lát mới chậm rì rì nói: “Hình như Nhai Tí đã từng nhắc tới việc này.”

“Những đứa con mà Thanh Thương Long sinh ra, từ khi ra đời, đã nhận hết sự chiều chuộng của trời đất, cho rằng bọn họ có thể tùy ý đi lại trong trời đất này, thật sự là vô cùng ngây thơ.” Đại vương hừ lạnh, “Cứ để hắn đi tìm, nếu như hắn thực sự tìm được….”

“Phải giúp hắn ta bắt được vật kế thừa sao?” Quái ngưu ngắt lời đại vương, vội vàng hỏi.

“Giúp cái gì mà giúp, giúp hắn có ích gì cho chúng ta?” Đại vương quăng một con cá chết lên đầu quái ngưu, “Khi ngươi nói năng làm việc không thể động não sao?”

Hắn vừa mới cười nhạo thuộc hạ của Nhai Tí vô cùng ngu xuẩn, nhưng mà những tên ngốc nghếch trước mặt hắn này cũng chẳng tốt hơn so với người bên Nhai Tí kia là bao nhiêu.

Những tên ngu xuẩn này, trừ đánh cướp giết, gây họa sinh linh, không thể có chút đầu óc sao?

“Đại vương, ta nhớ ra một tin đồn, tin đồn từ năm nghìn năm trước.” Quái ngưu lắc văng con cá chết trên đầu, vội vàng dâng lên lời đồn mà mình biết.

“Tin đồn gì?” Đại vương không ngờ rằng thuộc hạ của mình lại có thể nói ra thứ gì có tác dụng.

“Yêu hoàng giáng thế, yêu giới lại một lần nữa nghênh đón đại thịnh.”

“Yêu cái đầu ngươi!” Lại một con cá chết nữa đập vào mặt quái ngưu, con mắt duy nhất trên mặt hắn lập tức sưng lên.

“Ông đây mới là lão đại của yêu giới!”

Thuộc hạ đều là một lũ ngu xuẩn, có một loại lỗi giác làm đại vương cũng sẽ thật sự đáng buồn.

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Tiểu Long: Tiểu Ly, bên dưới có một số người không đứng đắn chút nào, luôn muốn nhìn trộm chúng ta làm vận động hài hòa.

Phù Ly: Nhanh, nhanh đóng cửa kéo rèm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhai Xế, Nhai Tí hay Nhai Xả: Là một trong chín người con của rồng mình rồng, đầu chó sói mắt luôn trừng to đầy sát khí, cương liệt hung dữ, khát máu hiếu sát, thích chém giết chiến trận. Vì thế Nhai Xế được khắc ở thân vũ khí: ngậm lưỡi phủ, lưỡi gươm đao, trên vỏ gươm, chuôi cầm của khí giới để thêm phần sát khí, ngụ ý thị uy, làm tăng thêm sức mạnh và lòng can đảm của các chiến binh nơi trận mạc.

Nhai tí

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi