ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

"Thương thế của hắn rất nghiêm trọng, ta ra ngoài điều chế thuốc cho hắn." Trục Nguyệt kiểm tra sơ qua cho Trang Khanh, "Vết thương cũ chưa lành, ảnh hưởng tới tâm mạch của hắn. Khi long tộc được năm trăm tuổi và một nghìn tuổi phải trải qua hai lần tiến hóa lớn. Tuy rằng hắn đã cố gắng vượt qua, nhưng bên trong vết thương vẫn luôn không được bổ sung đủ."

Nói khó nghe một chút, chính là có đầy đủ thiên tư nhưng lại thiếu dinh dưỡng, nếu như tộc Kim Long không xuống dốc, có lẽ tu vi của con rồng lai này đã tăng thêm một tầng nữa.

"Con chăm sóc cho hắn cẩn thận." Trục Nguyệt đứng dậy, đi ra khỏi nội điện.

"Phù Ly?" Chờ Trục Nguyệt đi khỏi rồi, Trang Khanh ngồi từ trên giường dậy, "Cậu sao thế?"

Phát hiện ra cảm xúc của Phù Ly có gì đó không đúng, sau khi Trục Nguyệt xuất hiện, biểu hiện của Phù Ly có chút quái dị, không chỉ tinh thần có chút hoảng loạn, dường như còn đang trốn tránh gì đó.

"Không có gì." Phù Ly lắc đầu, kéo chiếc chăn trên người Trang Khanh lên, "Vết thương của anh nặng như thế, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Là điều gì làm cho cậu tự tin rằng kỹ thuật nói dối của mình rất giỏi?" Trang Khanh ho khan hai tiếng, xoay người đưa lưng về phía Phù Ly, "Cậu không muốn nói cũng không sao, coi như tôi xen vào việc của người khác đi. Chẳng qua có một số chuyện không cần phải nhịn trong lòng, cậu vừa mới đột phá tu vi, không cần ảnh hưởng tâm trạng."

Nhìn gáy Trang Khanh, Phù Ly đột nhiên có ham muốn nói ra hết tất cả. Có lẽ là không cần nhìn tới mặt người khác làm cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

"Giây phút biết chị chim trĩ vẫn chưa chết, tôi rất vui." Phù Ly cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của mình, "Hai nghìn năm nay, đã vô số lần tôi nằm mơ thấy họ đứng trên núi Vụ Ảnh nói với tôi, kỳ thật là bọn họ chỉ đùa với tôi thôi, bọn họ chưa chết. Nhưng khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy chỉ có sơn động cũ nát, bên ngoài động mọc đầy cỏ hoang. Mỗi lần tôi tỉnh lại, mỗi lần tôi ngủ say, cho tới ba năm trước mấy con người lạc đường mới hoàn toàn đánh thức tôi."

"Bọn họ mặc quần áo kỳ quái, đeo cái bao kỳ quái, cuối cùng được một cái hộp sắt có thể bay nhưng không có linh khí cứu đi." Phù Ly hồi tưởng lại chuyện xảy ra ba năm trước khi cậu mới tỉnh lại, "Hôm đó nắng rất ấm áp, tôi đột nhiên có suy nghĩ muốn xuống núi."

"Thế giới con người đã thay đổi, bọn họ không còn tin vào quỷ thần, cũng không sống đầu đường xó chợ, tôi nhớ tới vật nuôi đã từng nói với tôi một câu."

"Anh ta nói gì?" Trang Khanh nhìn hoa văn hình rồng trên màn che, muốn quay đầu lại nhưng lại nhịn xuống.

"Anh ta nói, nếu như bách tính trong thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp, ăn uống no đủ, vậy nhất định là một thế giới rất đẹp." Trong đầu Phù Ly hồi tưởng lại giọng nói dịu dàng của vật nuôi con người kia, còn có cả đôi mắt tràn đầy chờ mong, "Đã cách xa hai nghìn năm rồi, nguyện vọng của anh ta cũng đã được thực hiện, cho nên tôi muốn thay anh ta nhìn xem, lại thử trải nghiệm sinh hoạt của con người, giúp anh ta hoàn thành nguyện vọng chưa thể thực hiện."

"Cậu rất thích người kia?"

"Anh nói vật nuôi của tôi sao?" Phù Ly gật đầu, "Anh ta là một con người rất thú vị, học rộng tài cao, kể cho tôi rất nhiều câu chuyện thích thú, nhưng mệnh không được tốt, tôi chỉ nuôi anh ta có mấy năm, anh ta đã chết bệnh rồi. Có lẽ tôi không thích hợp nuôi vật nuôi, cho nên anh ta mới chết. Từ khi đó trở đi, tôi chưa từng nuôi thêm một vật nuôi nào nữa."

Trong ngữ khí của cậu có tiếc nuối, có rầu rĩ, có hoài niệm, nhưng bi thương lại không rõ ràng.

Vì người đó, Phù Ly nguyện ý ra khỏi hang núi tiếp xúc với thế giới con người. Nhưng khi nhắc tới người đó lại không thấy cậu có bao nhiêu bi thương, anh không nhìn rõ được tình cảm của Phù Ly. Trang Khanh không ngắt lời của Phù Ly, muốn biết càng nhiều hơn.

"Tôi bị yêu trưởng bối trên núi Vụ Ảnh cưng chiều tới lớn, bọn họ cho tôi tất cả những thứ mà bọn họ có." Ngón tay trắng nõn của Phù Ly hơi run rẩy, "Từ nhỏ bọn họ đã giáo dục tôi, là một yêu quái, có việc nên làm có việc không nên làm. Nếu như sau khi rời núi tôi làm loạn, bọn họ có thể bao bọc tôi, nhưng có chuyện nhất định không được làm."

"Nếu như tôi ăn những sinh vật đã mở ra linh trí, sẽ bị trục xuất khỏi núi Vụ Ảnh, sau này chỉ là người lạ." Âm thanh của Phù Ly run rẩy, "Tôi............"

Đã ăn rồng.

"Tôi mong chờ tất cả bọn họ đều còn sống, chờ mong gặp lại bọn họ, nhưng lại sợ gặp lại bọn họ." Phù Ly vô ý vuốt ve chăn da người cá, "Làm sao tôi có thể cho bọn họ biết, con thỏ yêu mà bọn họ nuôi dưỡng như bảo bối, kỳ thực lại là một yêu thú có mưu đồ bất minh với thịt rồng?"

"Nghĩ tới những ngày tháng sau này tôi sẽ biến thành dáng vẻ mà bọn họ ghét, tôi thà rằng bọn họ sống sót nhưng không bao giờ tìm được tôi. Mà trong lòng bọn họ, tôi vĩnh viễn là con thỏ dễ hài lòng, đá gãy một cành cây cũng có thể làm cho bọn họ vui vẻ."

Tâm tình phức tạp khi quay lại nơi cũ, tất cả nơi có bạn xưa, đều chính là quê cũ.

"Nói đầu óc cậu không tốt cậu còn không chịu thừa nhận." Trang Khanh xoay người đứng dậy nói với Phù Ly, "Cậu nếm qua thịt rồng lúc nào?"

"Con Thanh Long đó.........."

"Năm đó khi tôi đánh nhau với bọn Bạch Long cũng từng cắn bọn họ, lẽ nào như vậy cũng tính là ăn rồng? Đánh nhau còn quan trọng phong độ gì, có thể cắn một cái để bõ tức đương nhiên phải cắn một cái, như vậy không phải rất bình thường sao?" Trang Khanh nghiêm trang nói, "Hơn nữa Thanh Diễn vẫn còn sống sờ sờ, sao có thể tính là cậu vi phạm quy định được?"

Phù Ly trừng mắt nhìn, thấy Trang Khanh có phản ứng hơi quá.

"Nếu như cậu thực sự thích ăn thịt rồng, nói ra thì khi đi lại với tôi cũng không thấy cậu ăn luôn tôi." Trang Khanh ho vài tiếng, ghét bỏ gõ lên đầu Phù Ly một cái, "Tôi thấy cậu đã lâu rồi không gặp trưởng bối, muốn nũng nịu thì đúng hơn. Nhìn tuổi tác xem, đã hơn bốn nghìn tuổi rồi mà còn nghĩ như trẻ con, có thích hợp sao?"

"Tôi..........."

Phù Ly còn chưa nói xong đã thấy Trang Khanh phun ra một ngụm máu tươi, sợ tới mức cậu không dám nói ra câu tiếp theo, vội vàng truyền linh lực vào trong thân thể anh.

Kỳ quái, kinh mạch trong thân thể đều đã được thông suốt rồi, tại sao vẫn còn nôn ra máu. Lẽ nào tu vi của cậu không đủ, không thể kiểm tra được? Truyền một vòng linh lực trong thân thể Trang Khanh, Phù Ly không yên tâm nhét mấy viên đan dược vào miệng Trang Khanh.

"Cậu cho tôi ăn gì thế?"

"Không có gì, chỉ là Vô Cực Đan bình thường thôi."

Cổ họng Trang Khanh phát ngứa, Vô Cực Đan năm trăm vạn một viên, bây giờ trong miệng anh có năm viên.

Hai nghìn năm trăm vạn.

Lần này, Trang Khanh không chỉ buồn bực, tim cũng bắt đầu đau.

Phù Ly nhìn thấy sau khi Trang Khanh ăn đan dược, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả ban nãy, cúi đầu ngửi ngửi bình thuốc, chính là mùi này, thuốc không hỏng.

Trục Nguyệt đẩy cửa đi vào, đưa bát thuốc còn bốc khói cho Trang Khanh: "Thuốc này là thứ dưỡng kinh mạch cho ngươi, ngươi uống trước đi, những phương thuốc khác ta sẽ điều chế cho ngươi sau."

"Chị, chị bỏ gì trong ấy thế, sao mùi lại ghê tởm tới vậy?" Phù Ly thấy Trục Nguyệt đi vào, khuôn mặt tự động treo một nụ cười.

"Không có gì, chính là Ngọc Tủy làm nước, Thái Tuế và lá Kiến Mộc làm thuốc chính, uống vào không độc chết hắn được đâu." Trục Nguyệt kéo tai Phù Ly, "Những loại thuốc trên người con có thuốc nào không phải là ta làm đâu, lẽ nào ngươi nghi ngờ y thuật của ta?"

Lúc này Phù Ly mới yên tâm gật đầu, nói với Trang Khanh: "Uống đi, không có vấn đề gì đâu."

Ngọc Tủy.

Thái Tuế.

Kiến Mộc.

Trang Khanh ngẩng đầu, Phù Ly và Truy Nguyệt đang cười híp mắt nhìn anh, dường như bát trong tay anh chỉ là một bát thuốc vô cùng bình thường.

Nhưng ba loại thuốc kia là bình thường? Ngọc Tủy và Thái Tuế còn tốt, có lẽ tốn hết tâm lực có thể tìm được một ít, Kiến Mộc đã sớm tuyệt chủng từ lâu rồi, lá Kiến Mộc là từ đâu tới?

So sánh với bát thuốc này, năm viên Vô Cực Đan ban nãy thực sự vô cùng nhỏ bé. Cuối cùng Trang Khanh cũng đã hiểu được, căn bệnh tiêu xài phung phí của Phù Ly là ở đâu ra, thì ra là thượng bất chính hạ tắc loạn.

"Sao thế, sợ đắng hả?" Phù Ly lấy từ trong túi Càn Khôn ra hai quả Châu Ngọc, "Uống thuốc xong thì ăn cái này."

Trục Nguyệt lén lút nhìn Trang Khanh, không phải chứ, nhìn dáng vẻ hắn bảo vệ Tiểu Ly ban nãy, toàn thân đều là vết thương còn không có chút sợ hãi nào, vậy mà lại sợ uống thuốc?"

Trang Khanh rất muốn giải thích rằng bản thân mình không sợ đắng, nhưng nhìn biểu tình của Phù Ly và Trục Nguyệt, đột nhiên anh cảm thấy được giá trị quan của bản thân không hề giống bọn họ một chút nào. Im lặng cúi đầu uống xong thuốc, còn chưa kịp ăn quả Châu Ngọc, anh đã thấy trời đất như quay cuồng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Anh bị ám toán sao?!

Trang Khanh cố gắng hết sức mở to hai mắt, muốn rút kiếm của mình ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phù Ly, động tác tay dừng lại, lập tức nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

"Con rồng này có chút đặc biệt, không ngờ rằng lại có thể uống xong bát thuốc giãy giụa một lát mới ngất đi." Trục Nguyệt tiến lên nhìn kỹ mấy lần, "Không giống như khi con còn nhỏ, còn không uống xong nổi bát thuốc đã ngã ra đất ngủ luôn."

"Khi còn nhỏ anh ấy đã chịu nhiều khổ cực." Phù Ly nhặt bát thuốc rơi ở một bên lên, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái cho Trang Khanh, cẩn thận đắp chăn cho anh, "Cho nên có ý chí vô cùng mạnh mẽ."

Trong điện trở nên an tĩnh, Trục Nguyệt nhìn Phù Ly một lát, thở dài nói: "Để hắn ta ngủ một lát trước đã, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Phù Ly nắm chặt tay, không nhìn vào mắt Trục Nguyệt, chỉ gật gật đầu.

Hai người đi ra khỏi điện, ngồi xuống bên cạnh đá bát tiên, Trục Nguyệt lấy bánh ngọt và hoa quả trong túi Càn Khôn ra, đều là những thứ cậu từng thích. Phù Ly nhìn đồ ăn bày trên bàn, đầu ngón tay run rẩy.

"Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết con còn thích ăn những thứ này nữa không." Dáng vẻ cười lên của Trục Nguyệt rất đẹp, đẹp trăm lần so với những hồ yêu, rắn yêu kia.

"Thích lắm ạ." Phù Ly lấy một miếng bánh ngọt trên đĩa cho vào miệng, "Vẫn luôn thích."

"Thích là tốt rồi." Trục Nguyệt lại lấy ra một bình Linh Tủy, "Uống từ từ, cẩn thận nghẹn."

Phù Ly nhớ tới, trước đây khi còn ở núi Vụ Ảnh, yêu tu trên núi rất thích cho cậu uống Linh Tủy, khi ăn cơm cho cậu uống, khi chơi đùa cũng cho cậu uống, khi cậu học được một bộ thuật pháp cũng cho cậu uống. Cho tới khi núi Vụ Ảnh bị hủy, cậu mới bỏ thói quen thích uống Linh Tủy này.

Uống một ngụm Linh Tủy, Phù Ly cúi đầu cười: "Không còn ngon như trước đây."

"Cái này không có cách nào cả, bây giờ linh khí không đơn thuần, Linh Tủy cũng không sánh được với trước đây." Trục Nguyệt thấy Phù Ly nói không ngon giống như trước đây, nhưng lại uống sạch sẽ cả bình, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

"Nhìn thấy con quen được bạn tốt, ta rất vui." Trục Nguyệt sờ sờ đỉnh đầu Phù Ly, "Tiểu Ly của chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi."

Viền mắt Phù Ly có chút đỏ lên, cậu ngại ngùng quay đầu đi: "Em tưởng rằng mọi người đều....."

"Xin lỗi, chúng ta cho rằng có thể cùng Tiểu Ly lớn lên, nhìn ngươi trở thành một đại yêu tài giỏi. Nhưng mà thiên cơ khó sửa, có thể được một chút cơ duyên, đã là kết quả mà chúng ta tính toán nhiều năm." Trục Nguyệt muốn nói lại thôi, "Chẳng qua Tiểu Ly của chúng ta rất giỏi, cho dù chúng ta không có ở đó cũng có thể trở nên ưu tú thế này."

"Bọn họ vẫn còn đang sống, đúng không?" Phù Ly cũng bất chấp vẻ mặt có chút chật vật của mình, "Có đúng hay không?"

"Tiểu Ly........." trên mặt Trục Nguyệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Ta cũng không rõ nữa."

Phù Ly suy sụp rũ vai xuống, sau đó lại nhanh chóng sáng mắt lên nhìn Truy Nguyệt: "Nhất định bọn họ vẫn còn sống, năm đó khi em đuổi tới đó, không nhìn thấy mọi người.........những yêu tu khác đều nói mọi người đã chết trong bụng rồng, nhưng tu vi của tộc Thanh Long thấp như thế, còn không đánh lại em, sao có thể là đối thủ của mọi người được."

"Em không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay em rất vui." Phù Ly dụi mắt, lộ ra khuôn mặt cười sáng lạn, "Mọi người vẫn còn sống, thật tốt."

"Tiểu Ly........" Trong nụ cười của Trục Nguyệt mang theo nước mắt, ôm đứa trẻ mà tự mình chăm sóc lớn lên vào lòng.

Đứa trẻ được bọn họ coi như bảo bối mà cưng chiều này, ngây thơ giống như một trang giấy trắng, vẫn trưởng thành ở một nơi mà bọn họ không nhìn thấy được. Cậu học được suy nghĩ, học được nghi ngờ, học được khống chế cảm xúc, thực sự là đã trưởng thành rồi.

Rõ ràng là chuyện nên vô cùng vui vẻ, nhưng mà cô lại buồn muốn khóc. Nếu như có thể, cô thà rằng có thể cưng chiều cậu cả đời, để cậu không cần đối mặt với chém giết, không cần đối mặt với thế giới bên ngoài, chỉ cần sống vui vui vẻ vẻ, không tim không phổi. Bọn họ có thể cho cậu pháp bảo tốt nhất, đồ ăn thơm ngon nhất, bảo vật quý giá nhất, đưa tất cả những thứ tốt nhất cho cậu.

"Xin lỗi."

Chúng ta đã cho con hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp nhất rồi.

"Chị.....chị chim trĩ, chị có thể buông em ra được không." Phù Ly nhỏ giọng nói, "Bên ngoài có người tới."

"Từ nhỏ tới lớn có chỗ nào của con mà ta không nhìn thấy đâu, còn xấu hổ cái gì." Chim trĩ buông Phù Ly ra, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa, cười cười với mọi người ở bên ngoài.

Lâm Quy, Sở Dư, Triều Vân, Ninh Hiên ngơ ngác nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ôm Phù Ly, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần. Ban nãy Côn Bằng nói cho bọn họ, lão đại bị trọng thương, bọn họ vô cùng lo lắng đuổi tới nơi này, không nhìn thấy lão đại lại nhìn thấy anh Phù ôm một người phụ nữ xa lạ vô cùng thân mật, phải chăng là không quá thích hợp đúng không?

"Anh Phù." Sở Dư là người đầu tiên phản ứng lại, "Lão đại vẫn ổn chứ?"

"Anh ấy uống thuốc, đã đi ngủ rồi." Phù Ly sờ sờ mặt mình, "Mọi người đứng bên ngoài làm gì, vào đây cả đi."

"Không biết vị tiền bối đây là?" Sở Dư phát hiện bản thân mình không nhìn rõ được tu vi của người phụ nữ này, thậm chí không nhận ra được nửa phần yêu khí trên người cô, nhưng mà có thể đứng trong Kim Long Cung, sao có thể không phải là yêu. Cậu cung kính hành lễ, vẻ mặt có chút đề phòng.

"Ta là cô cô của Phù Ly." Trục Nguyệt dường như không nhìn ra tâm tư của những hậu bối này, cười cười nói, "Mọi người có thể gọi ta là Trục Nguyệt cô cô giống như Phù Ly."

Cô cô?

Sở Dư nhìn người phụ nữ với hình dáng con người chỉ có hơn hai mươi tuổi một chút, trong lòng càng khiếp sợ. Tu vi của anh Phù mới có hơn bốn nghìn năm, người phụ nữ này có thể bảo anh Phù gọi là cô cô, chứng tỏ rằng tu vi của cô càng cao thâm, cũng càng đáng sợ.

Phù Ly biết chị chim trĩ lại muốn chiếm lợi từ đám tiểu bối này, cậu không định nói ra chân thân của chị chim trĩ trước mặt mọi người, cho nên không nói gì cả.

"Thì ra tiền bối lại là trưởng bối của anh Phù, thất kính." Sở Dư thấy Phù Ly không phản bắc, tiến lên hành lễ với Truy Nguyệt, "Vãn bối bái kiến Trục Nguyệt cô cô." Không ngờ rằng anh Phù lại có cô, điều này thực sự làm cho yêu quái khác bất ngờ.

"Không cần đa lễ." Trục Nguyệt lấy ra mấy bình nhỏ trong túi Càn Khôn, "Nào, nào, nào, đây là quà gặp mặt."

Bốn con yêu quái nhận được quà gặp mặt sợ ngây người, đây là.........Vô Cực Đan? Vị Trục Nguyệt cô cô này là thổ hào sao, quà gặp mặt lại tặng mỗi người một lọ Vô Cực Đan?

"Đều chỉ là những đồ vật nhỏ không đáng giá tiền, mọi người không cần ghét bỏ." Trục Nguyệt ngại ngùng cười, cảm thấy bản thân mình lấy những thứ này ra làm quà gặp mặt cho các hậu bối quả thực là hơi keo kiệt. Nhưng khi đó gặp chuyện không may, cô còn không kịp thu dọn quá nhiều đồ đạc đã bị sét đánh cho nửa sống nửa chết, thực sự trên người cũng không còn nhiều đồ tốt.

Không đáng giá?

Sở Dư nhớ tới dáng vẻ ban đầu khi Phù Ly lôi ra một nắm linh thảo còn coi nó chẳng đáng gì.

Cho nên nói, kỳ thực anh Phù chính là yêu phú nhị đại sao?

Có lẽ là do tác phong làm việc của Trục Nguyệt vô cùng giống với Phù Ly, mọi người tuy rằng còn tò mò về thân phận của cô, nhưng cũng dần dần thoải mái chân tay hơn trước mặt cô, nói không ít chuyện về Phù Ly ở ban quản lý.

Phù Ly không chịu nổi bọn họ thổi phồng, dứt khoát để Trục Nguyệt và bọn Sở Dư buôn chuyện, còn cậu đi vào chăm sóc Trang Khanh đang hôn mê.

Nghe được tất cả mọi người đều thích và kính trọng Phù Ly, nụ cười trên mặt Trục Nguyệt càng thêm yêu thương, lấy một đống linh quả trong túi Càn Khôn ra, vô cùng hưng phấn nói: "Nói tiếp đi."

Sở Dư nhìn đống linh quả kia, nuốt nước bọt: "Anh Phù rất yêu thích học hành, đưa ra quyết định muốn thi đại học và thi công chức."

Sau khi giải thích rõ công chức là gì, trên mặt Trục Nguyệt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, đứa trẻ này vẫn nhớ bạn cũ như vậy, vẫn để trong lòng lời nói của vật nuôi con người kia.

"Đa tạ chư vị đã chăm sóc Phù Ly những ngày qua, đứa trẻ này từ nhỏ đã bị chúng ta nuông chiều tới lớn, nếu như có chỗ nào làm không tốt, mong mọi người thông cảm nhiều hơn."

"Trục Nguyệt tiền bối, người quá khách khí rồi, là anh Phù chăm sóc vãn bối mới đúng." Sở Dư kể chuyện Phù Ly cứu cậu thoát khỏi tay của quỷ họa bì, "Nếu như không có anh Phù, hôm nay vãn bối đã không thể đứng ở đây được."

Muốn lấy lòng trưởng bổi, khen đứa trẻ nhà người ta là phương pháp tốt nhất, nhất là những trưởng bối yêu quý đứa trẻ nhà mình, đây là kinh nghiệm mà Sở Dư đã tổng kết được ở nhân gian.

"Cũng sắp tới giờ sắc đợt thuốc thứ hai rồi." Trục Nguyệt nhìn sắc trời, "Các ngươi có thể đi vào thăm người bệnh, nhưng đừng ồn ào đến hắn, đứa trẻ đó bị thương có hơi nặng, cần phải ngủ một giấc tử tế."

Đứa trẻ kia..........là chỉ lão đại?

Suy nghĩ của đám người Sở Dư có chút hỗn độn.

"Không biết có cần chúng vãn bối hỗ trợ gì không?" Sở Dư đứng dậy theo, bọn họ vẫn không có cơ hội nhìn lão đại một cái, trong lòng đã vô cùng lo lắng, chỉ là ngại thể diện của Trục Nguyệt, không dám trực tiếp mở miệng. Lỡ như làm cho đối phương cảm thấy bọn họ không tín nhiệm mình, ngược lại không hay lắm.

"Không cần đâu." Trục Nguyệt chẳng hề quan tâm, "Trị chút bệnh cỏn con này tạm thời không cần giúp đỡ."

Sở Dư thức thời cũng không tiến lên nữa. Bốn con yêu quái đưa mắt nhìn nhau, xoay người đi vào trong phòng Trang Khanh đang ở.

Lần đầu tiên bọn họ tới tòa Kim Long Cung này. Năm đó khi Sở Dư vừa mới đi theo Trang Khanh làm việc, từng tò mò hỏi về chuyện của Long Cung, nhưng lão đại vừa nghe thấy từ Long Cung sắc mặt rất không tốt, từ đó về sau cậu không dám nhắc tới chuyện này nữa.

Hôm nay Côn Bằng cùng Công Phúc đi qua nói với bọn họ, có lẽ Lão Đại và Phù Ly đã đi vào Kim Long Cung trị thương, bọn họ đều rất bất ngờ, thậm chí hoài nghi Côn Bằng lừa bọn họ. Nhưng khi bọn họ đi tới bên ngoài Kim Long Cung, xuyên qua kết giới Kim Long Cung không hề có chút trở ngại nào, liền biết rằng Côn Bằng không nói dối.

Kim Long Cung còn xa hoa tinh xảo hơn so với tưởng tượng của bọn họ, chỉ cần nhìn tới một góc Long Cung thôi, bọn họ có thể nhìn thấy được sự huy hoàng của tộc Kim Long năm ấy.

Vào bên trong nội điện, bọn họ nhìn thấy Trang Khanh nằm trên giường ngủ an ổn, còn có Phù Ly an tĩnh ngồi một bên. Không biết vì sao, bọn họ cảm thấy khi mình bước vào gian phòng này dường như đã phá hỏng một bức tranh đẹp đẽ, rõ ràng có chút khó ưa.

"Mọi người tới rồi?" Phù Ly chú ý tới bọn họ, "Ngồi đi."

Sở Dư nhìn thấy Trang Khanh được đắp chăn chặt chẽ, sắc mặt cũng coi như tốt, nhỏ giọng nói: "Vết thương của lão đại thế nào rồi?"

"Uống thuốc xong đã không còn gì đáng ngại nữa, bây giờ chúng tôi chuẩn bị trị dứt điểm các vết thương cũ." Phù Ly buông mi xuống, "Lần này nếu không phải vì tôi, anh ấy cũng sẽ không bị thương, tôi nợ anh ấy..........."

"Anh Phù, tuy rằng em không nên nói lời này, nhưng em cảm thấy với tính cách của lão đại, có lẽ không muốn nghe anh nói những lời thế này." Sở Dư nói, "Anh và lão đại là đồng nghiệp, đồng sinh cộng tử trên chiến trường, giúp đỡ lẫn nhau không phải là việc nên làm sao? Hơn nữa anh từng bảo vệ lão đại trong lúc nguy cấp, có gì mà nợ với không nợ, như vậy không phải làm tổn thương tình cảm sao?"

Phù Ly cười cười, gần như tiếp nhận cách nói này của Sở Dư.

Chẳng mấy chốc, Trục Nguyệt bưng bát thuốc đã sắc xong vào: "Tiểu Ly, gọi con rồng nhỏ này dậy đi."

Phù Ly vươn tay điểm mấy cái lên người Trang Khanh, Trang Khanh bắt đầu dần dần hồi phục ý thức.

Trang Khanh rất chán ghét cái cảm giác thân thể mất đi khống chế, năm đó có một người anh coi như là bạn tốt, từng vì lợi ích mà hạ độc vào thức ăn của anh, nếu như không phải anh cố gắng chống đỡ chạy thoát, đã sớm đã mất mạng rồi.

Mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt sáng ngời của Phù Ly.

"Anh cảm thấy thế nào rồi?"

Lúc này Trang Khanh mới phát hiện, thân thể của mình dường như đã thoải mái hơn rất nhiều. Ban nãy còn đau đớn từ tim tới tận xương sống, giờ cũng không có cảm giác đau nữa: "Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu."

"Nếu thuốc có hiệu quả vậy uống hết bát thuốc này nữa đi." Phù Ly đỡ anh ngồi dậy, đưa bát thuốc tới bên miệng anh, "Sau khi uống thuốc này rồi, anh sẽ ngủ một tiếng. Anh không cần lo lắng, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh."

Trang Khanh nhìn bát thuốc, kéo cổ tay Phù Ly lại gần hơn một chút, sau đó cúi đầu uống hết bát thuốc sẽ làm anh hôn mê này.

Khi anh dần rơi vào hôn mê, đầu óc hiện lên hình ảnh hơn một nghìn năm trước đây.

"Trang Khanh, lòng dạ ta hiểm độc, còn ngươi thì sao?"

"Cả đời này ngươi cũng chưa từng tin tưởng ai, cũng không dám tin tưởng ai. Nếu như ta ghê tởm đáng khinh, thì ngươi chính là kẻ đáng thương thảm hại."

Tác giả có lời muốn nói:

Yêu quái ở ban quản lý: Quỳ xuống dưới chân thổ hào gọi cô cô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi