ĐỪNG LÌA CÀNH

Trước khi lớp 11 khai giảng, thầy Lý đã phát danh sách phân ban của lớp, Cố Ly thầm mặc niệm ba lần trong lòng mới mở ra xem.

Hầu hết học sinh của ban 7 không thay đổi, các học sinh học văn đã đi, Cố Ly thấy lạ vì không thấy tên cậu.

An Nghênh điên cuồng oanh tạc cô trên QQ, sự phấn khích của cô ấy không thể nói thành lời.

10 phút trước, An Nghênh: [Aaa! Vui quá! Chúng ta vẫn chung ban.]

8 phút trước, An Nghênh: [Chúng ta phải ngồi cùng một bàn!]

6 phút trước, An Nghênh: [Cậu có ở đó không? Ly Ly.]

4 phút trước, An Nghênh: [*Đáng thương bất lực*.jpg]

2 phút trước, An Nghênh: [*Bé heo tủi thân*.jpg]

Cố Ly vội vàng trả lời tin nhắn của cô ấy và dỗ dành heo con bằng trà sữa.



Ngày tựu trường, Cố Ly tìm trên bảng thông báo thấy tên Lâm Yến ở ban 4, cậu vẫn ở lớp cũ, sự sắp xếp này khiến Cố Ly bớt mất mát hơn.

Tòa nhà giảng dạy của lớp khoa học tự nhiên ở gần căng tin, ban 7 có lẽ ở tầng ba. Cố Ly bước lên cầu thang, nhìn thấy Lâm Yến ở hành lang tầng hai.

Hóa ra ban 4 ở chỗ rẽ cầu thang, Lâm Yến dựa vào cửa nói chuyện phiếm với mọi người.

“Yến ca, tôi nghe nói trong lớp chúng ta có một cô gái xinh đẹp.”

Cố Ly dừng bước chân, quay lưng vào bức tường trong góc, khẽ vểnh tai lên.

Lâm Yến nhàn nhạt hỏi: “Thì sao?”

Người nọ không sợ chết hỏi tới cùng: “Người đẹp trong mắt cậu có bộ dáng thế nào mới khiến cậu bằng lòng liếc một cái?”

Lâm Yến không quan tâm lắm, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có lẽ không có người như vậy.”

Cố Ly không tiếp tục nghe lén, Lâm Yến không thích ai, mối tình thầm kín của cô sẽ không có hồi kết.



Đầu tháng 10, sinh nhật An Nghênh đúng lúc nghỉ lễ Quốc Khánh, cô ấy mời một số bạn bè đến tổ chức tiệc nướng ở sân nhà để chúc mừng sinh nhật.

Đương nhiên tối hôm đó Cố Ly cũng đến, nhưng cô không ngờ rằng Lâm Yến cũng ở đây.

Cố Ly không kịp chuẩn bị tâm lý, từ lúc nhìn thấy Lâm Yến, toàn thân cô có chút hồn vía lên mây, cho nên khi lon soda được ném lại đây, cô cũng ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mãi đến khi lon nước bị Lâm Yến bắt được, giọng nói lạnh nhạt của cậu mới rơi xuống đỉnh đầu cô: “Không ném trúng thì đừng ném.”

Cố Ly không nghe thấy câu trả lời từ người ném, thậm chí còn không nhìn cậu ta, tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên người Lâm Yến cách cô nửa bước, khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy hương quýt xanh thoang thoảng.

Đây là mùi của quần áo hay là hương của sữa tắm?

Cố Ly không thể phân biệt được, cô sợ Lâm Yến nghe thấy tiếng tim đập quá nhanh của mình nên lùi lại một bước.

“Xin lỗi.” Ánh mắt Lâm Yến rơi trên mặt của cô, “Có sao không?”

Cố Ly thở một hơi, giả vờ trả lời một cách tự nhiên, “Không sao đâu.”

Lâm Yến ước lượng lon nước trong tay, nói đùa với cô: “Cậu bị sứt mẻ chỗ nào để An Nghênh xử tôi?”

“Không.” Cố Ly không khỏi thấp giọng phản bác, “Cậu ấy không đánh lại cậu.”

Lâm Yến hơi ngạc nhiên, ấn tượng của cậu về Cố Ly là sự trầm lặng và dè dặt, hai mắt cậu thích thú nhìn cô, “Cậu khá thú vị.”

Không đợi Cố Ly mở miệng, Tống Thời Viễn đã gọi bọn họ từ chỗ bếp nướng: “A Yến, Cố Ly! Các cậu đang nói gì vậy? Sắp chín rồi, đến ăn đi!”

“Đi thôi.” Cậu bước trước.

Vài phút ở chung ngắn ngủi này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Cố Ly, mãi đến khi An Nghênh giật mạnh tay áo cô mới thoát khỏi trạng thái bàng hoàng.

“Ly Ly, cậu nghĩ gì thế?” An Nghênh nghi hoặc nhìn cô, “Tớ gọi cậu mấy lần mà cậu chẳng có phản ứng.”

Cố Ly sờ sờ tai mình rồi nói một cách mất tự nhiên, “Tớ không nghĩ gì, chỉ… thất thần.”

An Nghênh “Ồ” xong không hỏi thêm nữa, đưa cho cô một xiên thịt dê, “Thử món này đi, tớ tự nướng cho cậu đấy.”

Khóe miệng Cố Ly hơi cong lên, “Cảm ơn Tiểu Nghênh.”

Tối hôm đó tâm tình của Cố Ly giằng co rất lâu, mãi đến khi cô nhìn thấy cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Yến, xinh đẹp đến mức người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhớ được.

“Tiểu Nghênh.” Cố Ly giả vờ thuận miệng hỏi, “Người ngồi bên cạnh Lâm Yến là ai vậy?”

An Nghênh đang nướng cà tím ngước mắt lên nhìn rồi quay về phía cô: “Ý cậu là Từ Giai Thiến? Hồi trước cậu ấy cùng lớp học thêm với tớ, cậu ấy học ban 6.”

“Cậu ấy tặng tớ một chiếc vòng tay phiên bản giới hạn nhân dịp sinh nhật.” An Nghênh cúi người nói nhỏ, “Sở dĩ chảy nhiều máu như vậy là để tớ sắp xếp một cuộc gặp gỡ tự nhiên với Lâm Yến cho cậu ấy.”

An Nghênh nhướng mày tự đắc, “Không sai, sinh nhật của tớ chính là cơ hội tốt nhất để gặp mặt.”

Cố Ly há miệng nhưng không nói được lời nào, đôi mắt cô không tự chủ được cứ nhìn về phía bên đó, ánh đèn trong sân không mờ nên cô có thể thấy rõ, khi Từ Giai Thiến nói chuyện với Lâm Yến, biểu tình của cậu hờ hững nghịch điện thoại, tuy cậu không có phản ứng với cô ấy nhưng cũng không đứng dậy tránh đi.

Bàn tay Cố Ly cầm lon coca bất an, cô không muốn nhìn thêm nữa, “Tiểu Nghênh, tớ có thể về phòng cậu không? Tớ đưa cậu một món quà.”

An Nghênh rút một tờ giấy lau miệng, đáp: “Được.”

“Trời ạ!” An Nghênh không giấu được vẻ phấn khích, “Đây là thỏi son trước đây tớ đã thử ở cửa hàng.”

Cố Ly cười nói, “Đúng rồi, lúc ấy tớ thấy cậu thật sự rất thích nó.”

“Tớ thích lắm, chỉ là đắt quá, đi học cũng không có cơ hội dùng.”

“Cậu thích là được.” Cố Ly ám chỉ mối quan hệ giữa cô ấy và Tống Thời Viễn, “Cậu có thể sử dụng nó khi đi hẹn hò với ai đó.”

Mặt An Nghênh lập tức đỏ như trái cà chua, “Ly Ly cậu biết rồi ư? Nhưng vẫn chưa chính thức xác định quan hệ, bây giờ việc học là ưu tiên hàng đầu.”

Cố Ly gật đầu, “Đúng vậy, việc học là ưu tiên…”



Sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng Cố Ly sẽ chú ý đến Từ Giai Thiến ở trường, cô ấy khiến Cố Ly hiểu rằng hóa ra có thể hành động theo cảm tính, tình yêu có thể thể hiện mà không cần kiềm chế.

Cố Ly chưa bao giờ dám nói ra tình yêu của mình dành cho Lâm Yến, ngay cả đồn thổi cũng không.

Trong phòng học ban 4.

“A Yến.” Tống Thời Viễn lật sách giáo khoa hỏi cậu, “Gần trường mới mở một quán ăn. Trưa hôm nay chúng ta đi nếm thử xem sao?”

Lâm Yến không ngừng làm bài, “Ừ.”

Tống Thời Viễn thấy cậu đồng ý nên tiện thể nói: “Để tôi gọi An Nghênh.”

“À.” Lâm Yến liếc mắt nhìn cậu ta, giọng nói không mặn không nhạt, “Cậu xem tôi như bóng đèn?”

Tống Thời Viễn thản nhiên nói: “Tôi sẽ gọi cả Từ Giai Thiến.”

?

Lâm Yến xoa gáy một chút, lạnh lùng nhìn cậu ta nhưng không nói gì.

Thấy bầu không khí cứng lại, Tống Thời Viễn lập tức nở nụ cười lấy lòng, “Tôi sai rồi, anh trai, chúng ta vẫn nên cùng nhau đi ăn cơm thôi.”

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong hai người trở lại trường học, đi ngang qua quán trà sữa, Tống Thời Viễn nhìn thấy bảng hiệu liền khoác cánh tay Lâm Yến, “Từ từ, tôi đi mua một cốc trà sữa cho An Nghênh.”

Lâm Yến đi theo cậu ta vào quán, Tống Thời Viễn gọi vị An Nghênh thường uống, Lâm Yến nhìn lướt qua menu đồ uống lòe loẹt rồi gọi một cốc trà sữa, “Nóng, ngọt một chút.”

“Cậu muốn uống sao?” Tống Thời Viễn nhìn cậu không dám tin, “Không phải từ trước đến nay cậu không uống đồ ngọt à? Còn ngọt một chút?”

Thế giới quan của Tống Thời Viễn sụp đổ.

Mặt Lâm Yến đầy biểu cảm ‘cậu ngáo thật’, “Tôi uống làm gì? Đưa cho Cố Ly.”

“Hả?” Thế giới quan của Tống Thời Viễn lại chậm rãi hình thành, “Cậu muốn theo đuổi Cố Ly sao?”

Lâm Yến mất kiên nhẫn xùy một tiếng rồi giải thích cho cậu ta: “An Nghênh và Cố Ly có quan hệ tốt như thế, cậu chỉ mua một cốc, chẳng phải An Nghênh sẽ nói cậu sao?”

Tống Thời Viễn “ồ” tận hai lần, nói như đã tiếp thu: “Vẫn là Yến ca chu đáo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi