ĐỪNG LUÔN NHỚ THƯƠNG EM

Thẩm Trạm bị hỏi vậy thì sững người.

Cậu ta đứng im tại chỗ, thoáng ngẩn người, giống như chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này.

Cậu thế nhưng lại bị hỏi tới sững sờ!

Máu Thịnh Nhiễm dồn hết lên đầu, cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện này sao?

Ngày đó hai người đứng cứng ngắc dưới lầu rất lâu, lâu đến mức quản lý kí túc sắp đóng cửa, chạy tới gọi cô.

Trong đầu cô loạn thành một đoàn, ra tay trước định tội cho cậu, sau này mặc kệ cậu có cố nhấn mạnh rằng ‘Tớ chưa từng nghĩ chúng ra sẽ xa nhau’ ra sao, cô một câu cũng không nghe vào tai.

Trong dự tính tương lai của cậu không hề có cô.

Thịnh Nhiễm muốn mặc kệ hết thảy mà khóc lớn một trận, nhưng lòng tự tôn cao cao tại thượng lại không cho phép cô làm thế.

Cô không phải kiểu con gái được chiều chuộng thành quen, sẽ không dùng nước mắt mà làm nũng, ép đối phương lùi bước, chỉ đành lấy cái kết ‘Xin lỗi, để em suy nghĩ một chút’, cố ý ra vẻ ưu nhã, thực chất lại chật vật mà rút lui tạm thời.

Mà bạn gái cũ của Thẩm Trạm, mấy ngay sau, đã dập đi cọng rơm cuối cùng của cô.

Năm,

Dù đang chiến tranh lạnh, Thịnh Nhiễm vẫn duy trì lễ nghĩa xã giao cơ bản, cùng Thẩm Trạm đi tham gia tiệc mừng sinh nhật bạn.

Thẩm Trạm từ Lâm Thành tới thành phố Minh Lý, nghĩ sao cũng không ngờ sẽ gặp phải một trong số những người bạn gái cũ của mình.

Cảnh tượng báo thù trong dự đoán không xảy ra, Thịnh Nhiễm rất bình tĩnh, bạn gái cũ son môi đỏ sậm càng bình tĩnh hơn, suốt buổi tiệc thậm chí không cả có giao lưu ngôn từ.

Đến khi Thịnh Nhiễm không cẩn thận làm đổ ly rượu hoa quả.

Cô thấp giọng nói xin lỗi, rời tiệc giữa chừng đi rửa tay. Cô ở trong toilet rửa tay xong, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy cô gái nọ đi theo mình, dáng người cao gầy.

Bốn mắt nhìn nhau, cô gái kia khẽ mỉm cười.

Tâm tình Thịnh Nhiễm có chút vi diệu, đối phương rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp rất có lực công kích, khiến người ta nghĩ đến Ngu mỹ nhân(*) nhan nhản đầy đồng.

(*) Ngu Cơ-là thiếp của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ- một vị tướng quân phiệt lẫy lừng thời Hán Sở tranh hùng.

Nhưng ánh mắt cô không có ác ý.

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không đánh cô, cũng chẳng có hứng thú uy hiếp.”

“...”

Ngu mỹ nhân cười với cô, đi tới bên cạnh cô, hai tay vốc thành hình bát dưới vòi nước tự động.

Thịnh Nhiễm không di chuyển, đợi cô mở miệng.

Qua một lúc lâu, rửa tay xong, trong tiếng u u của máy hơ tay, cô nàng mới thong thả chậm rãi nói: “Thật ra tôi có chút xíu bất ngờ, nhưng cũng chỉ là chút xíu mà thôi——bạn gái mới của Thẩm Trạm, không ngờ lại là con gái kiểu này.”

Giọng điệu dường như hơi tiếc nuối.

Thịnh Nhiễm không biết nói gì, hình như Ngu mỹ nhân rất hiểu quá khứ của Thẩm Trạm.

Nhưng trước giờ cô không phải người rộng lượng, cho nên chưa từng đi tìm hiểu về lịch sử tình trường của cậu ta.

“Tôi biết tôi không nên nói lời này, nhưng cô thoạt nhìn rất nhỏ, khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ... à, cũng bảo gồm cả tôi nữa.” Ngu mỹ nhân mỉm cười, “Cho nên tôi rất muốn lắm miệng, có thể hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, nhưng thân ái à, nghe lời tôi, đừng quá thật lòng với Thẩm Trạm.”

“Tôi có thể nhìn ra, bây giờ cậu ta thật sự rất thích cô.”

Về điểm này, Ngu mỹ nhân không hề phủ định.

Cô thoáng ngừng, rồi lại chậm rãi nói tiếp: “Nhưng cậu phải hiểu rõ một chuyện, mỗi một mối tình trong quá khứ, cậu ta cũng nghiêm túc như vậy.”

Vấn đề rơi vào vòng tuần hoàn chết, Thịnh Nhiễm khó có thể phân biệt đúng sai.

Bạn gái cũ đi khỏi lâu rồi, cô vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ.

Lời của cô gái đó giống như nguyền rủa, từng chút từng chút, khắc khoải trong tim cô.

Cô hiểu rõ, đó không phải thị uy, hay khoe khoang.

Mà là đang trần thuật...

Một sự thật, Thịnh Nhiễm vẫn luôn biết rõ nhưng không muốn thừa nhận.

Mãi lâu sau.

Cô nhúc nhích ngón tay cứng đờ, gửi tin nhắn cho cậu:

[Thẩm Trạm, chúng ta chia tay tại đây thôi.]

Sáu,

Thịnh Nhiễm xóa số điện thoại của Thẩm Trạm.

Bắt đầu nghỉ đông, cô đem tinh lực tập trung vào việc ôn tập và thi đại học, cuộc sống khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày, Thẩm Trĩ Tử thi thoảng sẽ làm như vô tình nhắc tới Thẩm Trạm, lại bị cô đánh thái cực quyền lảng đi.

Cô yêu thiếu niên, nhưng thiếu niên rồi cùng phải trưởng thành.

Trước năm mới, cô cùng mẹ đi sắm đồ Tết, giữa đường thì nhận được điện thoại của Tề Việt.

Giọng rất gấp: “Thẩm Trĩ Tử có chuyện rồi, cậu mau tới đi.”

Cô vội hỏi rõ địa điểm, rồi gấp gáp vội vàng bắt xe qua đó.

Sau đó gần như trong vô thức, cô gọi cho Thẩm Trạm.

Nhưng bên hắn quá ồn, không nghe thấy tiếng chuông.

Lòng Thịnh Nhiễm nặng nề tâm sự, cô phủi đi tầng tuyết động mỏng trên vai, nhanh chóng bước vào KTV. Trong ghế lô ngưu quỷ xà thần, Thẩm Trĩ Tử căn bản không có đây.

Nhưng cô trông thấy Thẩm Trạm.

Cậu ta đang ngồi trong góc, bên cạnh không có ai, hai mắt nhìn chằm chằm một nơi nào đó, như đang ngẩn người.

Ánh đèn lắc lư, cậu như chợt cảm nhận được, ngước mắt lên nhìn.

Ánh mắt chạm nhau, cậu sửng sốt trong giây lát, trong mắt lập tức sáng rực.

Thịnh Nhiễm vẫn đứng im tại chỗ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ... mình rơi vào bẫy rồi?

"Cậu bắt tay với Tề Việt lừa tôi.”

Sắc mặt cô lạnh lùng, quay đầu lập tức bỏ đi, Thẩm Trạm bỏ ly rượu trong tay xuống, vội đuổi theo.

Đêm dài đằng đẵng, đầu đường người qua lại thưa thớt, tích lại thành đống tuyết lớn.

Thẩm Trạm y như cái đuôi ngắt không đứt, đuổi theo, lải nhải không ngừng sau lưng cô.

Cậu nói với cô rất rất nhiều.

Kể về quá khứ của mình, về thái độ của mình khi yêu đương, về thái độ của mình đối với cô.

Thịnh Nhiễm không nói gì, yên lặng lắng nghe.

Về sau bản thân cô cũng nghĩ không thông, sao cô lại dễ dàng mềm lòng như vậy, vì câu nào cậu  nói.

“Cậu không thể vì một cái ‘khả năng’ mà cái chụp kết luận cho tớ được?”

“Như vậy không công bằng với tớ.”

“Cậu không được bắt nạt tớ.”

...

Rốt cuộc là câu nào.

Mà cô lại dễ dàng mềm lòng như vậy.

Đêm tuyết mênh mang, cậu mượn bóng đêm, cúi đầu hôn cô.

Không trách cậu nói năng dễ khiến người cảm động, là trách cô quá dễ mềm lòng.

Thịnh Nhiễm giật mình bừng tỉnh, nhớ lại bài hát khi nãy nghe được trong KTV.

Một nụ hôn liền đánh cắp được trái tim, một nụ hôn liền gi ết chết một người.

Thì ra không phải Dương Thiên Hoa hát cho vui miệng.

Bảy,

Sau tối hôm đó, hai người thật sự hòa hảo như lúc ban đầu.

Giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thẩm Trạm không có áp lực thi đại học, nhưng thành tích cũng coi như không tệ. Phần lớn thời gian, cậu luôn nghĩ cách giúp cô giảm bớt áp lực, như tặng quà hay gây bất ngờ cho cô, thi thoảng hai người cùng nhau thảo luận đề bài, ngày tháng cứ như vậy trôi qua từng ngày.

Thịnh Nhiễm giả vờ không nhìn thấy vết rạn nứt, như con đà điểu trốn tránh hiện thực.

Mấy tháng cuối cùng của năm lớp 12, Thẩm Trạm làm xong thủ tục rời trường, một mình về nhà chuẩn bị cho kỳ thi IELTS.

“Thi đại học xong gặp lại.” Cậu ta chọn một góc không bị camera chụp được ngoài cổng trường, mỉm cười ôm cô trong lòng, “Em nhất định sẽ thi tốt.”

Những lời như vậy, cô cũng từng nói với Thẩm Trĩ Tử.

Nhưng rất nhiều năm về sau, Thịnh Nhiễm đôi khi vẫn cảm thấy kỳ lạ, bước vào giai đoạn thi đại học, rõ ràng có rất nhiều bạn bè kề bên, nhưng cẩn thận nhớ lại, cô thế nhưng vẫn chỉ cảm thấy có một mình.

Giống như thiếu mất thứ gì...

Lại giống như không.

Một tháng cuối cùng, trường học bắt đầu chuẩn bị tăng đồ ăn miễn phí cho học sinh, kinh phí đầy đủ, đồ ăn cũng đẹp mắt hấp dẫn.

Khẩu vị của Thẩm Trĩ Tử trong những ngày nóng cao độ lại hạ xuống thấp tới điểm đóng băng, lượng cơm ăn càng ngày càng ít, dường như đã mất đi khả năng cảm nhận cái đói.

Thịnh Nhiễm quá hiểu cô, biết đây là cái tật xấu dưỡng ra hồi cấp hai, ngay chính cô cũng hết cách.

Thế nhưng Cận Dư Sinh lại đứng ngồi không yên.

Vì thế vô số lần đi ngang qua lớp học vào buổi trưa, cô vô số lần trông thấy, Cận Dư Sinh tay cầm bài thi, ngồi bên cạnh Thẩm Trĩ Tử.

Dường như đồ ăn mỗi ngày đều không giống nhau.

Trong lớp có người đang tự học, hắn bèn hạ giọng xuống thật thấp.

“Trong sách nói, khi không muốn ăn, có thể chia làm nhiều bữa nhỏ.”

“Em thấy, một ngày tám bữa thì sao...”

“Em yên tâm, lượng cơm mỗi bữa đều rất ít...”

Khi đó Cận Dư Sinh rất kiên nhẫn, Thẩm Trĩ Tử không muốn ăn, cậu ngồi nhìn cô ăn từng chút một.

Thịnh Nhiễm đứng dưới mái hiên, khi sực tỉnh lại thì mùa hè đã qua.

Tám,

Nhờ lời chúc của Thẩm Trạm, cô thi đại học không tệ.

Hôm chụp ảnh kỷ yếu, hắn cố tình từ San Francisco trở về, coi như cọ mặt trong ảnh kỷ yếu.

Chụp xong, ngày hôm sau lại lập tức bay đi.

Vé máy bay một chiều hai vạn tệ, nói đến là đến, nói đi là đi.

Thịnh Nhiễm đối với chuyện này trước giờ luôn chậm hiểu, hoặc có thể do hắn săn sóc, không hề khiến cô cảm nhận được sự xa cách. Cô không tiếp xúc quá nhiều tới các mối quan hệ của cậu, chỉ thưa thớt vài lần, ấn tượng cũng rất tốt.

Bạn bè cậu gia cảnh hùng hậu, ai nấy đều lịch sự ưu tú, phong độ, được tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp cùng với được nuôi dưỡng trong cảnh tiền bạc dư giả đủ đầy, mỗi một người đều là cao thủ của mỗi lĩnh vực khác nhau, tao nhã lịch thiệp, bác học đa tài, không hề kiêu căng hống hách như trong phim thần tượng.

Gần như khiến cô sinh ra ảo giác, rằng mình với những con người đó là đồng loại, có thể cộng sinh với nhau.

Nhưng đêm trước khi vào học, cha cô hỏi cô, đi tàu hỏa hay tàu cao tốc, mua vé ghế hạng nhất hay hạng hai, cô đột nhiên cảm nhận được sự chênh lệch này.

Giống như vết nứt giữa cô và Thẩm Trạm, cho dù không nhìn không nghĩ đến nó, nó vẫn luôn tồn tại.

Cô chỉ có thể như đà điểu, cố gắng trốn tránh hiện thực mà thôi.

Chín,

Hai năm học đại học nơi đất khách, vừa tới kỳ nghỉ, Thẩm Trạm liền chạy về thăm Thịnh Nhiễm.

Cô đưa cậu chạy khắp các ngõ ngách lớn nhỏ của Bắc Kinh, đưa cậu đi ăn đồ ăn vặt cậu chưa từng đụng tới, nhìn khuôn mặt cậu vì mùi vị lạ của sữa đậu xanh mà nhăn thành một dúm.

“Cái thứ này sao làm ra được thế? Đậu xanh mà cũng nấu ra được vị chua?”

Thịnh Nhiễm ôm bụng cười lớn: “Vì nó vốn đã hỏng đã lên men rồi!”

“... Anh nhổ ra được không.”

Kỳ nghỉ nào lâu hơn một chút, hắn đưa cô ra nước ngoài chơi.

Cậu yêu thích mạo hiểm, thích thú với những thứ mới mẻ, bất luận là ôm cô nhảy bungee trên cầu Royal Gorge, hay vượt qua quãng đường xa xôi nghìn dặm để tìm vị đầu bếp nổi tiếng người Anh, chỉ vì muốn nếm thử thịt bò bít tết được ông nướng trên nham thạch——

Cậu trẻ trung từ trong xương cốt, cậu không muốn chịu thua.

Năm hai mươi tuổi, cậu cùng cô đón sinh nhật cô, cô uyển chuyển gợi nhắc: “Em chưa từng gặp ba anh.”

Bên ngoài nhà hàng xoay là trời sao sáng rỡ, giọng cậu dịu dàng mà trầm thấp: “Giờ vẫn còn sớm.”

Từ đó về sau, Thịnh Nhiễm không còn nhắc lại chuyện này nữa.

Cô coi bản thân như kẻ tù tội không có ngày mai, cố gắng hưởng thụ niềm vui sướng cuối cùng.

Loại quan hệ ngay chính cô cũng không biết phải hình dung thế nào này, vẫn cứ duy trì tới khi Thẩm Trạm hai mươi hai tuổi.

Trùng hợp là, cậu đột nhiên muốn debut.

Trong một buổi gặp mặt bạn bè cậu đột nhiên nhắc tới chuyện này, người biết Thẩm Trạm và Thịnh Nhiễm đang yêu nhau không nhiều, mọi người đều cho rằng cả hai đã chia tay từ năm cấp ba, từ đó hảo tụ hảo tán.

Cho nên ai nấy đều rất tích cực, chúc phúc cho Thẩm Trạm.

Thịnh Nhiễm không rõ vì sao vành mắt lại đỏ lên.

Trên bàn cơm cốc chén chạm nhau, cô ngồi cách hắn không xa, uống hết chén này tới chén khác, uống đến khi hai má đỏ bừng, uống đến mức lớp trưởng cũng phát sợ, tiến lên đoạt lấy chén rượu trong tay cô.

“Tớ đang vui mà, cậu để tớ uống thêm một chút...”

Thẳng đến khi Thẩm Trạm dìu cô đi xuống dưới lầu, tới đại sảnh, cậu nửa ôm cô ngồi xuống, cách xa nhóm người, cô vẫn còn đang nhỏ giọng lầm bầm.

“Tớ rất vui...”

Thẩm Trạm rũ mắt, theo thói quen khẽ vuốt tóc cô: “Nhiễm Nhiễm, em không vui sao?”

“Không, em rất vui.” Cô hít sâu một hơi, khó khăn vỗ vai hắn, “Anh đã có mục tiêu mới trong cuộc sống, em tự hào vì anh.”

Nói xong, cô lại cúi đầu, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt.

Không có động tĩnh gì nữa.

Thẩm Trạm thoáng ngây người, rốt cuộc cũng phát giác ra có gì không bình thường: “Rốt cuộc là làm sao?”

Nói rồi, cậu vươn tay gạt tóc cô lên.

Ngón tay chạm vào má, ẩm ướt.

Thẩm Trạm sững sờ.

“Thịnh Nhiễm...”

“Em đã không còn mười bảy tuổi nữa rồi, Thẩm Trạm.”

Cô bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói không nghe ra tiếng nghẹn ngào.

“Em từng nghĩ rằng... nghĩ rằng mình sẽ không già đi.”

Thẩm Trạm ngây người hồi lâu, sau đó mới chậm chạp phản ứng lại, cậu chợt hoảng hốt: “Thịnh Nhiễm, em đừng nghĩ vậy, mặc kệ sau này anh làm gì, chúng ta đều sẽ bên nhau, không phải sao?”

“Thẩm Trạm, anh tỉnh lại đi.” Cô bật cười.

“Từ khi bắt đầu yêu nhau, cho tới lần đầu chúng ta chia tay, đến khi chúng ta... dây dưa không rõ suốt bao nhiêu năm.”

“Anh trước giờ chưa từng thay đổi.”

Thẩm Trạm không nhúc nhích, nhìn cô.

“Em trước giờ... đều không thể thay đổi được anh.”

Đồng hồ trên tường nhích từng giây, đêm đã khuya, lớp trang điểm có đẹp hơn nữa cũng sẽ trở nên tàn tạ.

Cô không để ý hình tượng, phấn mắt bị nước mắt làm nhòe, nhưng trên mặt từ đầu tới cuối vẫn giữ một nụ cười.

“Chúng ta chia tay đi.” Cô nói rất bình thản, cũng rất nghiêm túc, hai mắt sáng ngời, giống như không hề say, “Lần này, anh phải chúc em, đừng mềm lòng, đừng quay đầu lại nữa.”

“Thịnh Nhiễm...”

“Thẩm Trạm, anh nghe em nói hết.” Lần cuối cùng cô nắm tay cậu, như trấn an mà cọ vào lòng bàn tay khô ráp, “Mỗi một người, đời này, sẽ gặp được người ‘không phải người đó thì không được’.”

“Có lẽ trong tương lai, anh sẽ gặp được người này, anh là quân vua, cô ấy sẽ trở thành hoàng hậu của anh.”

“Chỉ là bây giờ hơi đáng tiếc, người mà ‘không phải người ấy thì không được’ của anh, không phải em.”

Cậu trước giờ chưa từng hiểu rõ cô, hoặc nói, cậu chưa từng nghiêm túc đi tìm hiểu sâu về mối quan hệ này.

Giống như cậu không hiểu tâm trạng lần đầu khi cô nói ‘chúng ta chia tay tại đây thôi" là có bao nhiêu tuyệt vọng, cô đã sớm dự đoán được tương lai của hai người, sớm đoán được sẽ đi tới bước đường này, cô muốn dừng lại kịp thời để tránh thương tổn, lại bị một cái ôm của cậu kéo lại bên người.

Nhưng dây dưa vòng vo nhiều năm như vậy, còn có thể thế nào.

Thẩm Trạm vẫn cứ là Thẩm Trạm, cậu chính là người như thế.

Cậu yêu tất cả mọi người, cũng chẳng yêu một ai. Cậu dồn hết tình cảm cho mỗi mối tình, bởi vì cậu chưa từng thỏa hiệp với bất cứ một ai, cũng chưa từng vì một ai mà thay đổi. Trong mắt cậu ta, chẳng có ai là đặc biệt hết.

Cậu ta có thể cùng bất cứ cô gái nhìn thuận mắt nào đó làm ra những chuyện giống nhau, tỏ tình, nắm tay, ôm ấp, lên giường.

Cậu ta chỉ yêu bản thân mình.

Ngay chính cậu cũng không biết, thế nhưng Thịnh Nhiễm lại hiểu được.

Cô có thể tiếp tục giả ngốc, coi như không nhìn thấu điều gì, chơi cùng cậu, cùng cậu tâm huyết dâng trào, dung túng cho hết thảy mọi lí do của cậu, làm một thiếu niên mãi không lớn.

Nhưng cô lại yêu cậu như vậy.

Cô không cách nào nhịn được, người mình yêu thương sâu sắc không yêu thương mình.

Mười,

Năm 2018, Thẩm Trạm vì tham gia một chương trình tạp kỹ mà nổi tiếng toàn quốc.

Thịnh Nhiễm tìm một công ty thực tập, sống cuộc sống sáng chín chiều năm, người nhà sắp xếp đi xem mắt, cô cũng không từ chối nữa.

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Vào hạ, Đằng Tấn chính thức xóa bỏ sủng vật QQ.

Thế gian vật tốt đều không bền, hết thảy tụ tán đều có lúc.

Cô đứng nơi đầu phố người qua kẻ lại, trong khoảnh khắc chợt cảm thấy mê man, không hiểu sao trong vô thức đã bao nhiêu năm trôi qua.

Cả một thời đại cứ như thế bị bỏ lại sau lưng cô.

Đối tượng xem mắt lần thứ mười ba, cũng là người thuộc tộc đi làm như cô.

Đối phương từ tốn đi tới, so với trong tưởng tượng của cô thì đẹp trai hơn nhiều lắm, nụ cười nhạt thản nhiên, vừa tháo lỏng caravat vừa áy náy nói: “Xin lỗi, công ty có việc đột xuất, tôi tới muộn.”

Cô ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đúng mực: “Không sao.”

Công việc thường lệ, mỗi tuần một lần.

Cô đưa ra bản mẫu của mình, bắt đầu tự giới thiệu. Sắp nói tới cuối, người này nhìn màn hình di động của người ngồi ghế kế bên trong tiệm cà phê, hơi xuất thần.

Cô nhịn không được nhắc anh: “Từ tiên sinh?”

“A, xin lỗi.” Giống như vừa tỉnh mộng, anh lập tức xin lỗi, “Tên hai người hơi có chút giống, lúc đầu suýt nữa thì tôi tưởng cậu ta đang gọi cô.”

Thịnh Nhiễm nghiêng đầu nhìn qua, ngồi kế là một nữ sinh cấp ba, vẻ mặt si mê, màn hình điện thoại đang phát một buổi concert.

Thanh niên trong màn hình đẹp trai chói mắt, đang cuồng nhiệt gào lên với trời đêm: “Thẩm Trạm——! Em yêu anh——!”

Các fan khác cũng high lên, đồng loạt gào theo.

Thịnh Nhiễm hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Người cậu ấy gọi không phải tôi.”

Phải, Thẩm Trạm yêu cô, yêu một Thịnh Nhiễm trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết trong tưởng tượng của mình.

Cậu ta ích kỷ ngạo mạn, yêu cũng yêu tới mức quá đáng như thế.

“Vậy tôi cũng tự giới thiệu chút.”

Người đàn ông anh tuấn kia mỉm cười, kéo chủ đề trở lại.

Ánh đèn ấm áp, trong vô thức, tầm mắt Thịnh Nhiễm xuyên qua vai anh, rơi trên màn hình điện thoại bên kia.

Xuyên qua một cái màn hình nhỏ bé, tựa hồ như lại thấy được thời cấp ba xa xôi.

Thẩm Trạm mặc đồng phục xanh trắng, trốn sau chồng sách cao cao, tranh thủ ngủ bù trong giờ ngữ văn. Chân cậu quá dài, gập thành một tư thế gấp khúc không mấy thoải mái dưới gầm bàn.

Cận Dư Sinh hô lên một tiếng báo có mặt rồi đẩy cửa vào lớp, nhặt cuốn vở bài tập vật lý của Thẩm Trĩ Tử bị cậu ta ném đi vào tối hôm trước, lau phủi sạch sẽ rồi cất đi, sau đó đi tới trước bàn cô, giúp cô dọn sạch đống khăn giấy lau nước mũi.

Khi đó cô mười bảy mười tám tuổi, là cái tuổi không kiêng sợ điều gì.

Cô một tay quay bút, một tay chống cằm, chăm chú nhìn Cận Dư Sinh, nghĩ rốt cuộc đến khi nào cô mới gặp được tình yêu như vậy.

Một tình yêu thuần khiết, nóng bỏng, bất chấp tất cả như vậy.

... Độc nhất vô nhị.

Mười một,

Nam nữ trưởng thành, ai cũng có câu chuyện của mình.

Trò chuyện một hồi, thế mà lại nói tới lịch sử tình trường.

Cô không nói tới chuyện của mình, mà kể chuyện người khác, vẻ mặt vô cùng hoài niệm: “Hồi cấp ba, tôi đã tận mắt chứng kiến một mối tình... là của bạn thân tôi.”

Từ tiên sinh hơi nhướn mày: “Như thế nào?”

“Có lẽ là... kinh động lòng người?” Nhớ lại chuyện xưa, trong mắt cô gợi lên ý cười, “Thực ra tôi vẫn luôn rất hâm mộ cậu ấy, có được mối tình như vậy.”

Mới mười mấy tuổi đầu, đã có được hẹn ước tới bạc đầu.

Thật khiến người ta đố kỵ.

“Về sau thì sao? Cô gặp được chưa?”

“Về sau...” Thịnh Nhiễm hơi chững lại, “Tôi không chờ đợi nữa.”

Qua tuổi hai mươi lăm, cô bắt đầu học được, cách yêu thương bản thân hơn nữa.

“Không có ai vì thất tình đau lòng mà chết.” Cô cười, “Có thể thấy tình yêu không phải thứ bắt buộc cần thiết trong cuộc sống.”

“Thoạt nghe, dường như cô đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm không mấy vui vẻ.” Từ tiên sinh lộ ra ý cười tràn đầy, “Tôi cũng từng có một quá khứ khắc cốt ghi tâm, cô có muốn biết không?”

Thịnh Nhiễm học nhiều trở nên thông minh, cô mỉm cười giảo hoạt mà lễ phép: “Chuyện đã qua, thì cứ để nó qua đi. Ít nhất tôi biết rằng, tương lai chúng ta sẽ rất tốt.”

“Trưởng thành” có ý nghĩa khác nhau với mỗi người, đối với Thịnh Nhiễm mà nói, thừa nhận sự tầm thường phổ thông của bản thân, chính là chuyện khó khăn nhất.

Năm cô mười bảy mười tám tuổi, cô muốn có tình cảm mãnh liệt, tình yêu thuần khiết, giống như Cận Dư Sinh, hoặc Thẩm Trĩ Tử.

Nhưng không gặp được, chính là không gặp được.

Trong đời cô không có người như vậy.

Cô không thể không chấp nhận sự thật này.

Trên thế giới này, không phải ai cũng có cơ hội trở thành anh hùng.

Mười hai,

Khi em vẫn còn trẻ, em cảm thấy một người, một câu nói, một ánh mắt, một nụ cười nhẹ, chính là cả một đời.

Quay đầu lại mới nhận ra, một đời thì ra dài như thế.

Người ta hay nói, kể ra thì dài.

Chi bằng cả hai cùng lãng quên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi