Qua màn hình điện thoại, Diệp Ngọc Y có thể nhìn rõ được khuôn mặt đẹp không tì vết của anh, dù sắc mặt anh có kém một chút nhưng chỉ vừa nhìn thấy cô là môi lại vươn lên cái nụ cười quyến rũ chết người đó.
"Em vẫn còn làm việc sao?"
"Vâng! Em chỉ là đang cố tranh thủ làm xong việc để được đi chơi giáng sinh thôi..!"
Cô muốn giấu chuyện mình sẽ cho anh một bất ngờ, sau một thời gian dài dằn vặt nhau, cô muốn chính mình sẽ đem lại cho anh những cảm xúc hạnh phúc và đặc biệt nhất.
"Còn anh thì sao đây? Em định bỏ anh để đi tìm trai trẻ à?"_gương mặt anh bắt đầu tối sầm lại, giọng nói pha chút dỗi hờn.
Diệp Ngọc Y cố nén cơn buồn cười trong lòng:"Đúng vậy đó, em sẽ đi tìm người khác...đến khi nào anh khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ tìm lại nhau nhé."
Lâm Gia Kiệt vốn biết cô đang đùa nên muốn hùa theo để khiến cô vui vẻ.
Anh dẹp sự tôn nghiêm qua một bên, đôi mắt lém lỉnh liếc nhìn nơi khác, bờ môi chu ra, cằm xụ xuống, mày nhíu lại.
Biểu cảm phong phú đó như thể anh muốn nói là "Người ta giận rồi đấy nhé..!" đã khiến cô chẳng kìm được mà cười lên.
"Anh xấu quá đấy..!"
Thấy được dáng vẻ hồn nhiên của cô lúc đó, anh cảm thấy thế giới này chỉ thật yên bình khi có cô.
Mỗi lúc cô cười, những mệt mỏi trong anh đều không đánh mà biến mất.
Dù cuộc đời này có tàn nhẫn đến mức nào, thì anh sẽ mãn nguyện trở thành tấm bia đỡ để trên gương mặt xinh đẹp đó của cô mãi mãi nở một nụ cười, sẽ không còn phải vướng bận điều gì.
"Có lạnh không?"_Lâm Gia Kiệt ôn nhu hỏi.
"Em không lạnh, trong phòng rất ấm, anh nhớ phải mặc nhiều áo đấy nhé! Còn phải nghe lời bác sĩ nữa, anh mà âm thầm trốn viện...em sẽ cho anh biết thế nào là địa ngục.!"
Diệp Ngọc Y vừa nói vừa xoắn tay áo lên, co tay lại thành một cú đấm kề sát vào màn hình.
Lâm Gia Kiệt nằm kê tay nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt ấm áp nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.
Họ vẫn âu yếm nhìn nhau, đến nửa giây cũng không rời.
Trong tâm can của Diệp Ngọc Y thầm ước, phải chi tất cả sẽ mãi yên bình như thế, cô yêu anh và anh cũng yêu cô.
Mỗi một giây phút được nhìn thấy anh, cô đều đem nó cất giấu vào cuốn nhật kí đặc biệt trong tận trái tim mình, chính trái tim đó đã xác định rằng Lâm Gia Kiệt chính là ngoại lệ của Diệp Ngọc Y này, là người mà Diệp Ngọc Y sẽ dùng cả quãng đời còn lại để ở bên cạnh.
Tối đêm đó, vừa soạn hành lý xong, Diệp Ngọc Y nằm sải ra giường, mở điện thoại lên gọi cho Mộc Cẩm Dương.
"Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa đấy? Đây có thể là cơ hội để cậu tìm thấy anh ta mà."
Đầu dây bên kia trầm xuống một lúc rồi mới nói:
"Được! Mình đã nghĩ thông rồi, mình sẽ đi cùng cậu, mình quyết sẽ tìm được cái tên ác bá đó, hứ dám bỏ rơi mình sao? Đến khi tìm được cậu ta rồi, mình sẽ đánh cho cậu ta một trận nhừ thây..!"_Mộc Cẩm Dương nói với chất giọng khí thế, kiên quyết.
Diệp Ngọc Y bỗng bật cười:"Ừm...sáng mai mình đến đón cậu.!"
*cốc...cốc
Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp Ngọc Y vội nói nhỏ với Mộc Cẩm Dương hai từ tạm biệt rồi bật dậy.
"Sao em còn chưa ngủ?"
Lâm Vy Lam với bộ váy ngủ thẳng bóng đứng tựa tường, đôi mắt dù đã muốn sụp mí nhưng vẫn cố tỏ ra là mình tỉnh.
Sở dĩ cô nàng ngủ lại đây là vì không muốn trễ chuyến bay sáng mai, mặc dù đó là máy bay tư nhân của Diệp Ngọc Y.
"Em muốn trò chuyện với chị một lát được chứ?"
"Tất nhiên là được! Em vào trong đi!"
Diệp Ngọc Y nghiêng người cho Lâm Vy Lam đi vào, cả hai cùng ngồi trên giường.
Lâm Vy Lam có vẻ rất chần chừ mới dám nói với cô.
"Em và anh cảnh sát kia đang quen nhau...!"
Cứ như mọi thứ đều diễn ra theo sự nghi ngờ của Diệp Ngọc Y vậy, từ đầu cô đã thấy được giữa hai người họ quả thực có điều bất thường.
"Chị tin vào sự lựa chọn của em, hãy lắng nghe trái tim của mình.
Vì nó chính là nơi cho ta những cảm xúc khó tả nhưng lại chân thật nhất..."
Đôi ba hình ảnh ở quá khứ lại hiện về trong tâm trí của Diệp Ngọc Y, nó như một cuộn băng radio, cho cô nghe cho cô thấu hiểu được cảm nghĩ của Lâm Vy Lam lúc này.
"Đừng để bản thân phải tiếc nuối điều gì, em là một cô gái tốt tất nhiên sẽ gặp được người tốt...và người tốt đó chính là anh ta! Nếu em vẫn còn bâng khuâng về mối quan hệ này, chị nghĩ có lẽ em đã chưa tìm hiểu hết về con người của anh ấy.
Hãy thử cho nhau những cơ hội để tìm hiểu kĩ hơn về nhau, đến lúc đó em sẽ cảm thấy được sự lựa chọn của bản thân em có phải là sự lựa chọn đúng đắn hay không, em hiểu chứ?"
"Em cảm ơn chị, nhưng nhìn chị và anh hai em, em lại sợ bản thân sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Xa cách nhau bao nhiêu trời, vậy mà những biến cố kia vẫn không ngừng đeo bám.
Nhưng dù sao...em vẫn làm theo lời chị nói, cho nhau một cơ hội!"
Diệp Ngọc Y lặng người, phải chi lúc đó cô có được những lời khuyên như vậy, liệu bây giờ mọi thứ có phải đã thay đổi hay không?
Nhưng số phận mỗi người mỗi khác, đâu ai quyết định được cho ai điều gì.
Cũng nhờ có những sóng gió đó, cô mới biết mình cần anh đến mức nào.
Không ngờ những trái ngang kia lại trở thành cầu nối để cô và anh tìm lại nhau một lần nữa, nhưng sau tất cả có lẽ chính cái định mệnh mới là thứ đã ràng buộc họ lại với nhau, quyết một đời này họ là của nhau.
Cuộc tâm sự đó vẫn kéo dài đến 2 giờ sáng, Lâm Vy Lam vì quá mệt nên đã chìm vào giấc ngủ trước riêng mỗi Diệp Ngọc Y vẫn mở trơ mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đêm nay mây dày quá làm che đi hết vầng trăng khuyết kia rồi, nhưng màu vàng đặc trưng của nó vẫn lấp ló đâu đó sau những đám mây kia.
Hôm nay, dù tuyết đã rơi thưa hơn, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn còn đó.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, từng bước đi đến gần cửa sổ.
Đôi tay đưa lên xoa xoa lấy hai bờ vai tìm hơi ấm, chỉ cần nghĩ đến khi trời sáng cô sẽ được gặp anh, thì trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
.....
Theo đúng như lịch trình, vừa đến 6 giờ máy bay đã cất cánh.
Gương mặt Lâm Vy Lam chợt buồn vì Diệp Văn và Mai Hương Mỹ không sắp xếp sớm được công việc ở Diệp Thịnh nên đã không cùng đi.
Còn Diệp Ngọc Y và Mộc Cẩm Dương lại mong chờ được gặp một nửa của đời mình.
Trong đầu Diệp Ngọc Y cứ suy diễn ra cái biểu cảm của Lâm Gia Kiệt sẽ thế nào khi nhìn thấy cô đây? Trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin riêng cho Alan và Nam Cung Bạch trước rồi, bảo họ đừng để lộ cho anh biết, đợi đến khi cô đáp sân bay thì họ sẽ đưa anh đến nơi mà cô đã chuẩn bị trước.
Có lẽ đó sẽ trở thành nơi không thể nào quên được, đánh dấu một cột mốc thật quan trọng.
Sau mấy tiếng ngồi máy bay, Diệp Ngọc Y và hai người kia cũng đến được đất Mỹ.
Lý Thuý Anh nhận được tin thì liền cho người đến đón, bà dạo này cứ thấy trong người khoẻ khoắn làm sao, vì bà đã sắp có được cô con dâu ngày đêm mong ước này rồi, thật là không có gì bằng.
________.