Thương thế ở chân ta thực sự rất phiền toái, ngồi trên xe không thể hoạt động, hai chân tê dại mất tri giác. Hết lần này tới lần khác xe ngựa xóc nảy, đệm ngồi quá mỏng, ta ê hết mông.
Đi tới buổi trưa, đội ngũ dừng lại, tùy tùng đi tới nói Ngụy Đàm bảo nghỉ ngơi dùng bữa.
Ta bị hành hạ, cả người không thoải mái, cộng thêm tâm tư sa sút, thật sự không đói bụng. A Nguyên nói đỡ ta đi dùng bữa, ta hăng hái lắc đầu, A Nguyên không nói được ta, đành tự mình xuống xe.
Không ngờ, một lát sau, Ngụy Đàm đi tới.
“Không thoải mái?” Chàng hỏi.
Ta lắc đầu.
“Vậy sao không đi dùng bữa?”
“Sáng ăn nhiều.” Ta nói cho có lệ.
Ngụy Đàm liếc ta một cái, xoay người bước đi. Không tới một hồi, chàng trở lại, trong tay cầm hai cái bánh nếp và một túi nước nhỏ.
“Ta không đói bụng.” Ta nói.
“Ăn đi.” Chàng đưa bánh nếp cho ta, sắc mặt không cho kháng cự, “Hôm nay đường còn dài.”
Ta ảo não, nhưng biết đây là hảo ý của chàng, đành im lặng nhận bánh.
Bánh nếp mới làm buổi sáng, còn rất mềm. Ta bẻ một miếng thả vào miệng, nhai nhai, không có tý mùi vị gì. Ăn vài miếng, cổ họng ta phát khô, nuốt xuống có chút khó khăn.
Ngụy Đàm đưa túi nước cho ta.
Ta nhận lấy túi nước, uống hai hớp.
“Chân nàng có thương tích, ngồi trên xe có đau không?” Ngụy Đàm hỏi.
“Vẫn rất đau.” Ta nói.
Sắc mặt Ngụy Đàm không gợn sóng.
“Vương Huy!” Chàng gọi một tùy tùng đứng đó không xa, “Lấy ba cái chăn và đệm của ta!”
Tùy tùng kia đáp một tiếng, không bao lâu, ôm một đống đồ chạy tới.
Ngụy Đàm đích thân xếp chăn lên, trên cùng trải đệm, đặt lên xe.
“Cố nhẫn nại.” Chàng đưa cho ta một túi nước, nói: “Buổi tối đến Tứ huyện là có thể nghỉ ngơi.”
Ta nhìn chàng, nói: “Đa tạ.”
Ngụy Đàm nhìn ta một chút, không nói gì nữa, xoay người tránh đi.
Chăn và đệm rất mềm, ngồi hay nằm đều thoải mái hơn trước rất nhiều.
Đội ngũ coi như nhanh, lúc sắp tối, tường thành xuất hiện ở phía bên kia ruộng hoang, quân sĩ có chút kích động, cùng xe ngựa vào trong thành.
Tứ huyện không lớn, phòng cũng tầm thường. Trên đường nghe người đánh xe nói, nơi này vốn không có tường thành, hiện tại giặc cỏ cướp bóc quá nhiều, tường thành mới từ từ được xây lên.
Năm trước Ngụy Giác chinh phạt Đổng Khuông, đã bỏ Tứ huyện vào trong túi. Huyện trưởng là một trung niên đen gầy, một mực cung kính Ngụy Đàm, lúc này an bài ăn ngủ, chiêu đãi lữ hành.
Lúc xuống xe, ta vốn định để A Nguyên đỡ ta, nhưng Ngụy Đàm đi tới, không nói lời gì mà ôm lấy ta.
Huyện trưởng và tuỳ tùng xung quanh đều nhìn, ta cảm thấy quẫn bách, khước từ nói: “Ta có thể tự mình…”
“Hả?” Ngụy Đàm quét mắt qua ta, “Nàng muốn ta thả nàng xuống đất, cho nàng vịn nhảy lò cò?”
Ta cứng họng, Ngụy Đàm ôm ta đi thẳng vào trong trạch viện.
Cơm canh được bưng đến sảnh đường, cơm trắng và thịt cá thơm phức, nóng hổi, làm ta trên đường chỉ được ăn cơm nắm, lương khô phải âm thầm thèm thuồng.
“Tứ huyện bần tệ, không kịp chiêu đãi công tử và phu nhân.” Huyện trưởng áy náy.
“Chắc bụng là được, làm phiền huyện trưởng.” Sắc mặt Ngụy Đàm bình thản.
Huyện trưởng vâng dạ.
Ngụy Đàm vừa dùng bữa vừa hỏi chút chuyện dân sinh Tứ huyện, huyện trưởng nhất nhất trả lời.
Ta cho rằng sau khi Ngụy Đàm dùng cơm xong phải nói chuyện thêm một lúc, nào ngờ, chàng hỏi ta đã ăn no chưa, ta nói no rồi, chàng nói với huyện trưởng ngày mai phải đi tiếp, muốn nghỉ ngơi sớm, dứt lời ôm lấy ta, đi về hậu viện.
Ta lại bắt đầu quẫn bách, sắc mặt huyện trưởng nửa kinh ngạc, nửa mập mờ, khi chàng đưa ta vào trong phòng, phòng chỉ có một giường, ta không nhịn được nữa.
“Ta… Ta ngủ với A Nguyên.” Ta nói.
Ngụy Đàm đặt ta trên giường, thần sắc khó lường.
“Nước đã được chưa?” Chàng quay đầu, hỏi phía ngoài.
“Được rồi, thưa công tử.” Có người đáp, xách theo thùng nước đi vào.
“Vươn chân phải ra.” Thanh âm Ngụy Đàm ôn hòa, “Cho ta nhìn cái móng heo.”
Ta: “…”
Qua bốn ngày, chân ta đã tốt hơn nhiều, lực đạo Ngụy Đàm mạnh chút cũng không thấy đau.
Không thể không nói, Ngụy Đàm không tính là một phu quân xứng đáng, nhưng cũng là một lang trung không tệ. Thật ra ta rất hưởng thụ có người hầu hạ như vậy, cho nên vô luận có bao nhiêu băn khoăn với người này, ta sẽ không giấu bệnh.
“Ngày mai, ta có thể tự đi.” Ta nói.
‘Rào’ một tiếng, Ngụy Đàm kéo chân ta từ trong thùng nước lên.
“Chuyện ngày mai để ngày mai hãy nói,” chàng thả chân của ta vào một thùng nước lạnh khác, “Tình trạng của nàng, ngày mai chưa chắc đã xuống đất được.”
Ta muốn nói chân ta không đau đến thế, nhưng vẻ mặt Ngụy Đàm không cho ta lên tiếng.
Thôi! Lòng tự nói, người ở dưới mái hiên, chàng nói gì thì chính là cái đó.
“Đến Lạc Dương, lập tức trở về Ung Châu sao?” Ta chuyển đề tài.
“Có thể lưu lại mấy ngày.” Ngụy Đàm nói, “Phụ thân đang ở Hà Bắc giao chiến với Đàm Hi.”
Lời này cũng đưa tới một chuyện nhiều ngày nay ta đã muốn hỏi: “Chinh phạt Đàm thế nào rồi?”
“Hả?” Ánh mắt Ngụy Đàm rất nghiền ngẫm, “Phu nhân quan tâm chiến sự sao?”
Đây là nói nhảm, Lạc Dương gần chiến trường hơn Ung Châu, biết ai mạnh ai yếu để còn biết lưu lại hay rời đi chứ.
“Quốc gia đại sự, đương nhiên quan tâm.” Ta cong cong khóe môi, thành khẩn nói.
Ngụy Đàm liếc ta một cái, kéo chân ta từ nước lên, lấy khăn tới: “Đàm quân đánh tới Thượng Thái, giằng co với phụ thân đã một tháng.”
Chàng nói lời này rất bình thản, giống như nói Ngụy Giác lên Thượng Thái là muốn đánh cờ uống rượu với Đàm Hi. Ta vừa kinh ngạc vừa khả nghi, chuyện này nghĩ thế nào cũng không làm cho người ta thả lỏng được, nhưng Ngụy Đàm thân là trưởng tử Ngụy Giác, thống lĩnh đại quân, lại có thể chạy đi Hoài Nam?
Trong lúc ta suy nghĩ lung tung, Ngụy Đàm đã lau khô chân ta, đi vớ.
Tùy tùng vào xách nước đi, bỗng nhiên Ngụy An từ ngoài đi vào, A Nguyên theo sau.
“Huynh trưởng, trưởng tẩu.” Ngụy An đi tới trước mắt chúng ta, hành lễ.
“Tứ thúc.” Ta ở trên giường hoàn lễ với hắn.
“Sao lại tới đây?” Ngụy Đàm có chút kinh ngạc.
“Tứ công tử nghe nói hôm nay phu nhân trên đường cực khổ, tới đây vấn an.” A Nguyên cười híp mắt nói.
“Vậy sao?” Ngụy Đàm nhìn về phía Ngụy An.
Ngụy An ngượng ngùng, nhìn về phía ta: “Trưởng tẩu, thương thế tẩu đã tốt lên chưa?”
Ta mỉm cười: “Không đau nhiều nữa.” Tiểu thúc này bình thường có chút cử động kỳ quái, nhưng thẳng thắn đơn thuần, trong rất nhiều người Ngụy thị, ta thích hắn nhất.
Ngụy An gật đầu: “Chờ đến Lạc Dương, ta làm xe đẩy cho Trưởng tẩu, Trưởng tẩu không cần huynh trưởng ôm lên ôm xuống.”
Ta nghe vậy, mỉm cười một cái.
“Xe đẩy gì?” Ngụy Đàm liếc hắn một cái.
Ngụy An nghiêm túc giải thích: “Xe đẩy chính là xe đẩy, hai bên có thêm bánh xe, phía sau có lưng dựa, Trưởng tẩu ngồi phía trên, A Nguyên có thể đẩy đi.”
Ta ngạc nhiên.
A Nguyên cười lên, nói: “Tứ công tử làm thì tốt, nhưng vết thương ở chân phu nhân đã tốt lên, chờ đến Lạc Dương, đừng nói đi, chạy nhảy cũng không vấn đề gì.”
Ngụy An sửng sốt: “Vậy sao…” Bộ dáng kia hẳn là rất thất vọng.
“Nghỉ đi, mai còn lên đường.” Lúc này, Ngụy Đàm nói với ta.
Ta gật đầu.
“Trưởng tẩu có cần quải trượng không?” Ngụy An còn đang suy tư, lại nói: “Ngày mai đệ làm một cái, Trưởng tẩu chống không cần người đỡ…”
“Sáng sớm mai sẽ phải lên đường.” Ngụy An chưa nói dứt lời, đã bị Ngụy Đàm kéo tay lôi ra khỏi cửa.
Ban đêm, ta và A Nguyên ngủ cùng nhau.
Phía ngoài thỉnh thoảng có tiếng nói rất nhỏ, đó là quân sĩ gác đêm nói chuyện với nhau.
Mặc dù ta ở trên xe xóc nảy một ngày, lúc này lại không ngủ được, thỉnh thoảng lại xoay người.
“Phu nhân không ngủ được?” Bên cạnh, A Nguyên hỏi, “Là chân bị đau?”
“Không phải.” Ta nói, chốc lát, hỏi: “Ngươi cùng không ngủ?”
“Vâng.” A Nguyên nói, một lát sau, thanh âm của nàng thật thấp, “Phu nhân, nô tỳ đang suy nghĩ một chuyện, nói ra, phu nhân chớ buồn.”
Ta hỏi nàng: “Chuyện gì?”
“Phu nhân,” trong bóng tối, A Nguyên tựa hồ do dự một chút, nói: “Thật ra thì Đại công tử rất chăm sóc phu nhân.”
“Ừ.” Ta nói.
“Hiện tại phu nhân và Đại công tử thế nào? Phu nhân trở về Ung Châu, chính là phu nhân chính đáng của Đại công tử, có phải không?”
Ta cũng không biết chúng ta bây giờ là thế nào.
Ngụy Đàm từng nói qua, nếu như ta nguyện ý lưu lại, vẫn là nhi phụ Ngụy thị. Chàng nói lời giữ lời, điểm này ta không nghi ngờ chút nào.
Nhưng nếu lúc đầu ta chưa từng tới Hoài Dương mà là rời Ung Châu đến chỗ khác, vì tiền tài hoặc lý do tương tự như vậy, ta vẫn có thể về Ngụy phủ, ta vẫn có thể mặt dày mà làm thê tử Ngụy Đàm. Nhưng bây giờ, ta đã biết nguyên nhân Ngụy Đàm cưới ta. Ngụy Đàm cũng tận mắt nhìn thấy khúc mắc của ta và Bùi Tiềm, sợ rằng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
A Nguyên nói đúng, dọc theo đường đi, Ngụy Đàm đối xử với ta rất tốt, suy tính cho tương lại, ta có thể tiếp tục lưu lại Ngụy phủ là tốt nhất. Nhưng Ngụy Đàm là người không dễ đoán, chàng vì giúp Bùi Tiềm, giả thành thân với ta cũng dám, ai biết trong lòng chàng nghĩ gì?
Có lẽ, chờ đến Lạc Dương, Ngụy Đàm sẽ nói với ta chuyện hưu thê?