ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Cho đến nay đã ba năm trôi qua, cô cùng Tô Hằng trải qua thời điểm gian nan nhất, cùng anh ta từng bước một đi lên, từng chút một kéo Tô thị quay trở lại quỹ đạo.

Cuối cùng đổi lại được cái gì?

Là sự phản bội của Tô Hằng.

Là một câu "Còn em quá lạnh lùng mạnh mẽ."

Nếu cô không trang bị cho mình vẻ ngoài băng lãnh cường thế thì trước sói sau hổ, làm sao có thể tự mình đối phó?

Nếu cô không trang bị cho mình vẻ ngoài băng lãnh cường thế thì hiện tại cô đã bị đám đàn ông đó chà đạp không biết biến thành cái dạng gì rồi.

Nếu cô không trang bị cho mình vẻ ngoài băng lãnh cường thế, đến lúc xảy ra chuyện thì Tô Hằng chính là người bị phân tâm. Cô tự cho là mình thông minh, không muốn trở thành gánh nặng của anh ta!

Nhưng mà, kết quả cuối cùng lại là tự biến mình thành một trò bi hài.


Cô cũng không muốn trở thành cái dạng lạnh nhạt này. Cô cũng muốn được sống như những cô gái bình thường khác.

Nhưng cô có thể sao?

Cô không thể.

Trước kia không thể. Cô bây giờ lại càng không thể.

Sau một lần này, cô thật sự chỉ còn chính bản thân mình mà thôi.

Nếu không kiên cường, ai tới che chở cô?

Một mình một phòng bệnh, Thẩm Phồn Tinh chỉ biết nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đối lập với phòng bệnh quạnh quẽ vắng vẻ của cô, trong phòng bệnh của Thẩm Thiên Nhu lúc này kín người hết chỗ.

Bà nội Thẩm, Khương Dung Dung, vợ chồng Thẩm Đức Phàm, Dương Lệ Vi, Tô Hằng, Vệ Tử Hiến, người cùng Tô Hằng cứu Thẩm Thiên Nhu lên và các bạn học cùng tham gia tụ hội lúc ấy.

"Chị cậu cũng thật quá đáng, cậu cũng xin lỗi rồi mà còn bị cô ta hắt nước sôi lên người?"

"Thiên Nhu, về sau cậu tránh xa chị ta ra đi. Tớ chỉ nhìn một chút đã bị cái bộ dạng lạnh lùng kia dọa sợ. Cậu còn đến trước mặt chị ta, khẳng định chỉ có cậu bị bắt nạt!"


"Đúng đấy, chị ta rõ ràng là phụ nữ mà đi làm suốt ngày một bộ công sở đen khiến người khác khó chịu. Nghe nói, ở công ty của đàn anh Tô, đàn ông làm việc cũng không đọ lại chị ta đâu. Chị ta có điểm nào giống phụ nữ vậy? Ai mà yêu phải chị ta, chắc sẽ phải cố gắng hết sức...."

Tô Hằng ở bên cạnh nghe vậy, mi tâm hơi nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng.

Thẩm Thiên Nhu nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của Tô Hằng, nhăn mày. Trên gương mặt nhỏ không trang điểm dễ dàng hiện ra vài phần yếu ớt thương tâm.

"Dù sao chị ấy cũng là chị gái tớ. Chỉ là chị ấy có chút lạnh lùng, lại khó ở chung thôi chứ chưa làm gì quá đáng..."

Bạn thân của Thẩm Thiên Nhu, Lâm Phỉ Phỉ tức giận nói: "Chưa làm gì quá đáng? Thiên Nhu, cậu chính là quá tốt bụng. Tớ nói với cậu rồi, tốt bụng quá không tốt! Chị ta đối với cậu làm những việc như thế, chắc giờ cả Bình Thành đều biết rồi! Nếu không phải tại chị ta, bây giờ cậu....."


"Được rồi."

Bà cụ Khương Dung Dung vẫn ngồi một bên không nói chuyện lại đột nhiên trầm giọng mở miệng, đứng lên, sắc mặt khó coi.

Khương Dung Dung vóc dáng không cao lắm, thân cao mét sáu, tóc đã trắng phau nhưng được búi lại gọn gàng. Trên mặt đã không che được dấu vết thời gian. Đôi mắt rất có thần, tinh thần khỏe mạnh.

Nhìn qua có thể thấy được bà cụ lúc trẻ cũng không phải loại lương thiện dễ trêu.

Bà cụ vừa nói liền mang theo uy nghiêm, toàn bộ phòng bệnh huyên náo bỗng chốc im lặng.

Khương Dung Dung xụ mặt, đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Nhu, thấy Thẩm Thiên Nhu thần sắc kinh ngạc nhìn mình, bộ dáng đáng thương yếu đuối lại có chút ủy khuất khiến sắc mặt bà dịu lại.

Cuối cùng nói: "Chuyện lần này cháu lựa chọn giấu diếm truyền thông là rất đúng. Dù sao nó... cũng là người Thẩm gia, truyền đi sẽ ảnh hưởng phiền toái không cần thiết!"
Khương Dung Dung hơi ngừng, trong mắt hiện lên rõ ràng chán ghét, giống như chỉ nhắc tới "nó" cũng là một việc vô cùng mất mặt.

Thẩm Thiên Nhu vẻ mặt nhu nhược ưu thương, nhu thuận gật đầu: "Cháu biết rồi, bà nội, nhưng cháu cũng muốn xin lỗi chị, chị ấy phát giận với cháu cũng đúng thôi. Hơn nữa, lúc ấy cũng là tại cháu không cẩn thận...."

Nghe Thẩm Thiên Nhu nói vậy, Khương Dung Dung như là nghĩ tới điều gì, trong mắt chán ghét hiện lên càng sâu.

"Được rồi, cháu đừng nhắc đến nó nữa! Tối thứ sáu tuần sau, giám đốc bộ phận của tập đoàn Bạc thị cử hành lễ nhậm chức  tổng giám đốc điều hành toàn cầu tại khách sạn Bùi thị, đến lúc đó cháu đi theo đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi