ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH



“Anh nên uống thuốc rồi.

”Giọng nói mang theo vài phần gượng gạo cùng giọng mũi ấm mỏng, ánh mắt mang theo vài phần mơ hồ.

Thực ra vừa rồi anh đã ngẩng đầu lên nhìn vài lần, mỗi lần đều nghĩ cô sắp ngủ rồi, nhưng không quá lâu lại mạnh mẽ mở mắt lên, sau đó đôi mắt ngơ ngác liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường anh, rồi lại liếc nhìn anh.

Anh không hiểu vì sao cô lại mạnh mẽ chống đỡ như thế, nhưng bây giờ, hình như anh hiểu rồi.

Người phụ nữ này!.

.

Anh đặt tài liệu xuống, nhận lấy ly nước, uống thuốc dưới cái nhìn chăm chú của cô.

Thẩm Phồn Tinh vươn tay xoa nhẹ tóc anh: “Anh khẳng định không ngủ một lát sao? Thực ra lúc này thay vì mạnh mẽ chống đỡ làm việc, chi bằng dưỡng bệnh cho tốt trước, làm ít công to.

”Lời nói này của Thẩm Phồn Tinh có lý, nhưng cô lại không có tư cách gì để nói.

Nhiều năm như vậy, chuyện làm việc với bệnh tật này đã trở thành thói quen của cô.

“Không sao, còn lại một chút.

Không làm xong công việc, trong lòng sẽ khó chịu.

”Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chủ nghĩa hoàn hảo cực kì độc ác!Thở dài một hơi, cô thản nhiên “Ồ” một tiếng, ngồi xuống lại sofa.


Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày, thật ngoan.

Đợi đến khi Bạc Cảnh Xuyên duyệt xong phần tài liệu cuối cùng, ngẩng đầu lên lại, nhìn thấy người nào đó đã ngủ gục trên sofa lúc nào không biết.

Cô nằm nghiêng, tựa đầu vào cánh tay, đối mặt với anh.

Cơ thể hơi cuộn tròn, đôi chân chạy tới chạy lui cả ngày giờ khép lại cong lên, bởi vì tư thế, nên váy ngủ nhích lên vài cm, có thể nhìn thấy làn da đùi trắng nõn cân đối của cô.

Đôi mắt đen như mực của Bạc Cảnh Xuyên tối sầm lại, đưa tay nhéo nhéo ấn đường.

Người phụ nữ không tim không phổi.

Anh đi tới, cúi người nhìn cô, mái tóc xõa dài che gần hết gò má cô, trong phòng ngủ ánh sáng đầy đủ, tôn lên làn da trắng nõn, vô cùng sạch sẽ xinh đẹp.

Rốt cuộc vì sao Tô Hằng lại bỏ rơi người phụ nữ này?Chỉ là vẻ ngoài này, mạnh mẽ hơn nhiều so với những người phụ nữ khác.

Huống chi, vẫn là người phụ nữ đáng yêu như thế.

Anh hơi nhướng đôi mày rậm, buông tay cũng tốt.

Nếu không, anh còn phải tốn thời gian cướp cô từ trong tay anh ta.

Đưa tay qua gáy người phụ nữ, tay còn lại đưa qua đầu gối cô, cẩn thận bế cô lên.

Mái tóc dài tung bay trong không trung thành một thác nước.

Hơi thở của cô bởi vì bệnh mà có chút khó khăn, Bạc Cảnh Xuyên cúi người đặt cô lên giường, môi của cô khẽ lướt qua má anh.


Anh hơi dừng một chút, quay đầu nhìn cô, đang ngủ say.

Đoán chừng lúc bị bệnh mới không đề phòng trái tim như vậy.

Hơi thở nhẹ đều đều cùng với hương thơm, Bạc Cảnh Xuyên lim dim mắt, đôi môi mỏng chiếm lấy môi cô.

Một nụ hôn sâu công thành đoạt đất.

Bệnh này, nhất thời không thuyên giảm cũng không hẳn là chuyện không tốt.

----Lúc Thẩm Phồn Tinh mở mắt lần nữa, đã là hai giờ sau.

Nhìn thấy mình ngủ trên giường, trong lòng hơi kinh ngạc.

Cô nhớ trước khi ngủ, hình như cô đã ngồi trên sofa.

Nghiêng đầu, nhìn thấy Bạc Cảnh Xuyên dựa lưng vào sofa, nhắm mắt lại, hình như đang ngủ.

Trong lòng cô hơi rung động.

Có đôi khi thật sự không hiểu nổi người đàn ông này.

Rõ ràng có đôi khi mạnh mẽ khiến người ta không có cơ hội phản kháng vùng vẫy, giống như một!.

Thổ phỉ tao nhã.

Có đôi khi lại thật sự là một người khiêm tốn, tạo cho người khác khoảng cách an toàn nhất.

Nhưng cũng chính vì không thể nào suy xét nhìn thấu anh như thế, cho nên mới có thể dễ dàng bị anh chiếm lấy trái tim một cách bất ngờ không kịp phòng bị.

“Tỉnh rồi?”Giọng nói Bạc Cảnh Xuyên phát ra trước, sau đó hai mắt mới từ từ mở ra, dường như có cực quang chầm chậm truyền vào con ngươi đen của anh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi