ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Thẩm Phồn Tinh buông đũa xuống.

Du Tùng thoáng qua nghi ngờ, bình tĩnh nhìn cô.

"Trợ lý Du, xin anh hãy về trước đi, tôi sẽ đem đồ ăn hết. Tôi không thích bị nhìn chằm chằm lúc ăn cơm."

Du Tùng hơi suy tư trong chốc lát, sau đó gật gật đầu.

"Tôi biết rồi, Thẩm tiểu thư. Vậy cô từ từ ăn, tôi đi trước."

"Được." Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt lên tiếng, lúc sau buông đũa, muốn đứng lên.

"Thẩm tiểu thư xin dừng bước."

Du Tùng nói, Thẩm Phồn Tinh nửa đứng lên lại dừng một chút rồi ngồi xuống.

"Vậy tôi không tiễn." Thẩm Phồn Tinh nhăn mày nói.

Du Tùng lại một lần nữa gật đầu, cuối cùng xoay người, cất bước rời khỏi phòng bệnh. Trong mắt đã không còn đánh giá cùng cảnh giác.

Lúc trước nghe tiên sinh nói muốn cậu tới đưa đồ ăn cho vị Thẩm tiểu thư này, cậu vẫn thật là khiếp sợ.


Chưa từng thấy tiên sinh thế mà lại chủ động quan tâm một cô gái xa lạ tình cờ gặp được, hơn nữa mục đích theo đuổi còn rất rõ ràng.

Cậu không khỏi nghi ngờ, thậm chí lần đầu tiên còn nghĩ quyết định này của tiên sinh có phải hay không quá vội vàng. Cậu tới gặp cô gái này còn mang theo tò mò và đánh giá.

Ngắn ngủn có vài phút ở chung, cậu liền biết, cô gái này khí chất cùng với tu dưỡng đều là thượng thừa.

Tiên sinh chọn cô ấy, cũng không phải là không có lý do.

*

"Từ giờ đến thứ sáu tuần sau còn có một đoạn thời gian, hai anh chị thu xếp một chút, xem có cùng cha mẹ Tô Hằng gặp mặt được không."

"Vâng, con biết rồi." Thẩm Đức Phàm trầm giọng lên tiếng.

Bọn họ đối với chuyện này đã ra quyết định vô cùng chắc chắn. Thái độ cùng phản ứng đều khiến người khác cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.


Du Tùng hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua ba người vừa lướt qua.

Bề ngoài ưu tú kia không khỏi khiến người khác chú ý nhưng ba người kia cũng chỉ liếc qua, không để ý nhiều hơn chút nào.

*

Thẩm Phồn Tinh vừa vặn đang đói, Bạc Cảnh Xuyên lại kịp thời đưa cháo tới.

Nếu đã nhận, cô đương nhiên không có lý do để bạc đãi mình.

Nhưng cháo còn chưa ăn được mấy miếng, cửa phòng vừa đóng lại bị mở ra. Ngay cả một tiếng gõ cửa cũng không có.

Mày đẹp nhăn lại, Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Sắc mặt vốn đang tối tăm phiền muộn vừa nhìn thấy người đến, ngũ quan xinh xắn lập tức trở nên ảm đạm.

Khương Dung Dung dẫn đầu đi vào, Thẩm Phồn Tinh không bỏ qua sự chán ghét trong đôi mắt bà cụ. Cô nhăn mặt, nhìn thìa gỗ trong tay, cuối cùng vẫn thả xuống.


Không còn hứng thú ăn uống nữa.

"Phồn Tinh, thân thể con tốt chứ?"

Dương Lệ Vi tiến lên sau Khương Dung Dung, một thân váy dài màu mận chín thêu hoa cùng áo khoác tuyết trắng, kiểu tóc cũng vô cùng tỉ mỉ, khuôn mặt bảo dưỡng không tồi. Cả người trông khí thế mà lại dịu dàng.

Giọng nói của bà ta tràn đầy hòa ái và lo lắng.

Thẩm Phồn Tinh không nói gì.

Dù cô có được tu dưỡng tốt đẹp đến mức nào, cũng không thể đối với người đã bức chết mẹ mình trưng ra một bộ mặt ôn hòa.

Vừa nghĩ đến mẹ, tâm Thẩm Phồn Tinh như bị ai bóp chặt, vô cùng đau đớn.

Đôi tay lạnh lẽo năm chặt, hận ý trong lòng càng lan tràn mạnh mẽ.

"Làm bà thất vọng rồi, còn chưa chết."

Ba năm trước cô bị buộc phải xuất ngoại, ba năm sau lại một lòng nhào vào công ty của mẹ và Tô Hằng.

Cái nhà kia, cô chưa từng có ý nghĩ trở về. Nếu không phải còn ông nội ở nhà, cả đời cô cũng không muốn có chút quan hệ nào với những người này.
Thẩm Phồn Tinh trước sau như một, lạnh nhạt vô lễ khiến Thẩm Đức Phàm giận tím mặt.

"Nghiệp chướng! Mày có cái thái độ gì đấy!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi