ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Không được, cô ta phải cẩn thận nghĩ lại, làm sao có thể đem mặt trái tin tức áp đến mức thấp nhất.

"Phồn Tinh, sao em phải hung dữ như vậy?"

Tô Hằng mặt đầy bất đắc dĩ lại bi ai, tựa hồ cô biến thành như vậy là vô cùng khó chịu.

Thẩm Phồn Tinh hơi cúi đầu, đưa tay vuốt tóc. Cái trán trơn bóng lộ ra, trắng sáng, đầy đặn mà xinh đẹp.

"Tới đây chỉ muốn chào em, bây giờ chào xong rồi, bọn anh không quấy rầy nữa."

Đối mặt với Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng có chút nói không nên lời. Nhiều thứ quanh quẩn trong lòng, không quá muốn cùng cô tiếp tục giằng co.

Anh ta nói rồi, kéo Thẩm Thiên Nhu vẫn chìm trong suy tư xoay người rời đi, thanh âm mát lạnh của Thẩm Phồn Tinh lại ngay vào giờ phút này vang lên.

"Chờ một chút."

Hai người dừng lại bước chân, xoay người nhìn Thẩm Phồn Tinh từng bước một tới gần bọn họ.


Một thân quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, lại có thể phát ra khí chất ưu nhã cường thế mà chỉ một mình cô mới có, cái loại khí chất này như đóa hoa cao lãnh nở rộ giữa trời đất âm u khiến cho Tô Hằng trong lúc nhất thời phải kinh ngạc.

Thẩm Phồn Tinh đứng yên ở trước mặt bọn họ, ngẩng cao đầu, cười như không cười.

"Chuyện lúc trước, tôi tạm thời bỏ qua..."

Cô dừng một chút, đem ánh mắt lạnh như băng chậm rãi phóng tới trên người Thẩm Thiên Nhu, khiến trong lòng Thẩm Thiên Nhu đột nhiên căng thẳng, sâu bên trong con ngươi nhu nhược nổi lên một tầng cảnh giác.

"Cô đã tốn tâm tư để đội cho tôi cái mũ này, sớm hay muộn thì tôi cũng tháo xuống! Chỉ là tôi quá lười, nhưng tôi cũng sẽ không để nó ở trên đầu mình một cách vô ích đâu."

Thẩm Phồn Tinh nói, cúi đầu uống một ngụm nước trong ly.


Đáng tiếc, lãng phí nhiều lời như vậy, nước trong ly này, uống không ngon lắm.

Lại ngẩng đầu, hạ mắt nhìn Thẩm Thiên Nhu còn thấp hơn cô vài cm, gương mặt đạm mạc không biểu cảm.

Vậy mà Thẩm Thiên Nhu bỗng nhiên cảm thấy Thẩm Phồn Tinh là một người đáng sợ. Đó là điều mà từ trước đến nay, cô ta chưa từng nhận ra.

"Chị....."

Lời nói của cô ta giống như bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng, toàn bộ thân thể cứng đờ, cứ ngu ngốc mà đứng tại chỗ như vậy.

Đột nhiên có một dòng nước ấm chảy xuống từ đỉnh đầu. Lớp trang điểm tinh xảo, tuy là đồ trang điểm cao cấp nhưng vẫn không thắng nổi dòng nước như lễ rửa tội mà trôi đi một chút. Chiếc áo màu trắng gạo ướt một mảng lớn.

Mái tóc được xử lý cẩn thận giờ đây mềm oặt trên đầu vai, nước ấm không ngừng theo sợi tóc chảy xuôi xuống người cô ta.


Một mảnh hỗn độn.

Phòng bệnh chết lặng.

"A....."

Hơn nửa ngày, Thẩm Thiên Nhu mới đột ngột hét lên.

Tô Hằng quay trở về từ trong kinh hãi, một tay đem Thẩm Thiên Nhu ôm vào lòng.

"Thiên Nhu! Em không sao chứ?!"

"Hằng ca ca..."

Thẩm Thiên Nhu gắt gao cắn môi, bộ dạng cực hạn nhẫn nhịn đến rơi nước mắt làm người khác thương tiếc.

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Hằng tràn ngập thương tiếc cùng quan tâm. Duỗi tay đem mái tóc còn đang nhỏ từng giọt nước của Thẩm Thiên Nhu vén sang một bên, giữ chặt.

Nhìn trên mặt cô ta cũng không có chỗ nào bị bỏng mới yên lòng.

Anh ta âm trầm nhìn Thẩm Phồn Tinh, trên mặt là phẫn nộ, hận không thể trực tiếp đem cô lăng trì. (lăng trì: chặt chân tay khiến người chết không toàn thây.)

"Phồn Tinh, cô thật quá đáng!"

"Choang!" một tiếng.

Đáp lại Tô Hằng là thanh âm vỡ nát của ly pha lê vừa bị đập vỡ.
Sau đó, Thẩm Phồn Tinh cao ngạo đứng trước mặt anh ta.

Không kiêu ngạo, không tự ti, không sợ hãi, không hoang mang, ánh mắt thẳng tắp như băng đâm vào mắt anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi