…[Sau khi tan ca em sẽ đi ăn tối với Thanh Tri luôn, anh không cần đến đón em đâu.
]“….
”Lúc này, Du Tùng đang đưa một bản văn kiện cuối cùng cho Bạc Cảnh Xuyên kí tên, thấy vậy, cậu ta liền khom lưng, liếc nhanh qua nội dung tin nhắn trên điện thoại của Bạc Cảnh Xuyên.
Ha hả…Khiến cho bão táp càng mạnh mẽ hơn nữa sao!Bạc Cảnh Xuyên sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó trả lời tin nhắn.
[Ăn xong anh đến đón em.
]Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tri, nghĩ đến lát nữa chắc còn phải giải thích với cô ấy chắc phải giải thích cả nửa ngày, cô thật sự không có sức lực để giải quyết nhiều chuyện như vậy, vì thế lập tức trả lời Bạch Cảnh Xuyên:[Không cần đâu, hôm nay Du Tùng trả xe cho em rồi, em sẽ tự lái xe về nhà.
]
Bạc Cảnh Xuyên cất điện thoại, anh cầm lấy bút máy kí tên lên văn kiện, sau đó ngẩng đầu nhìn Du Tùng.
“Thông báo xuống các phòng ban, tối nay tăng ca.
”“….
Vâng.
”----------Bảy giờ tối.
Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri lựa chọn ăn lẩu cho bữa tối.
Dạ dày của Thẩm Phồn Tinh không tốt, không thể ăn cay, vì thế Hứa Thanh Tri biết ý mà gọi một nồi lẩu uyên ương.
Sau đó lại gọi thêm một bàn rau xanh cùng với hải sản và thịt tươi sống.
Hứa Thanh Tri nhìn nồi lẩu hai ngăn bên đỏ bên trắng xúc động nói:“Thật là nhớ những ngày chúng ta còn đi học, ăn vụng que cay trong lớp.
”Thẩm Phồn Tinh cười nói: “Đúng vậy, cũng không biết mấy quầy bán quà vặt sau trường còn bán không nữa?”Chủ đề của cuộc trò chuyện cứ mở ra như vậy, nhiều năm trôi qua, bạn học cũ gặp lại nhau, nói với nhau nhiều nhất vẫn là về thời thanh xuân khi còn niên thiếu.
Vừa ăn vừa bùi ngùi xúc động.
Lúc ăn gần xong, Hứa Thanh Tri đi đến ngồi trước mặt Thẩm Phồn Tinh, cô ấy thuận tay cầm lấy điện thoại của cô, sau đó click mở weibo, dựa đầu lên vai Thẩm Phồn Tinh rồi chụp một bức ảnh.
Dòng trạng thái ghi là… “Mãi mãi”.
Thẩm Phồn Tinh rất ít khi đăng bài lên weibo, cho nên cũng không để ý Hứa Thanh Tri đang làm gì.
Sau đó Hứa Thanh Tri về lại chỗ ngồi, cầm lấy điện thoại của mình, chia sẻ bức ảnh mà tài khoản của Thẩm Phồn Tinh vừa đăng lên, sau đó lại viết một dòng trạng thái___ Ở bên nhau.
Bài viết được đăng lên.
Bảy giờ năm phút.
Điện thoại của Thẩm Phồn Tinh vang lên âm thanh tin nhắn tới.
Bạc Cảnh Xuyên: [Mấy giờ em về?]Thẩm Phồn Tinh nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, ngẫm lại trên con phố này còn có một cửa hàng nội y, cô tính toán thời gian sau đó trả lời___
[Khoảng tám giờ rưỡi em về.
]Tin nhắn trả lời lại ngay tức thì___[Chú ý an toànnhé.
][Vâng.
]Ăn xong, hai người tiện đường ghé vào mua vài bộ nội y, khi về đến nhà cũng vừa vặn khoảng tám giờ rưỡi.
Thẩm Phồn Tinh vừa bước ra khỏi thang máy, cô liền thấy được một bóng người cao lớn quen thuộc đang đứng trước cửa.
“Sao anh lại đứng đây?”Bạc cảnh Xuyên nhìn cô, hờ hững nói: “Chờ em.
”Thẩm Phồn Tinh ngẩn ra!Cô cảm thấy lúc này tâm trạng của Bạc Cảnh Xuyên có gì đó hơi là lạ, cũng biết có phải là do ảo giác của cô hay không?“Anh sao vậy?” Thẩm Phồn Tinh hỏi.
“Anh đói bụng.
”Thẩm Phồn Tinh chau mày:”Anh chưa ăn tối sao?”“Ừ.
”Thẩm Phồn Tinh lại chau mày sâu hơn, không hỏi nhiều nữa, chỉ vội vã mở cửa ra.
“Anh ngồi đây trước một lúc, để em đi nấu cơm cho anh ăn.
”____Chín giờ, thức ăn đã được bưng lên.
Tối qua hai người ăn mỳ, cho nên hôm nay cô không nấu mỳ nữa.
Cô nấu cơm, sau đó xào hai món đơn giản, lại nấu thêm một bát canh trứng rong biển.
Thẩm Phồn Tinh ngồi đối diện Bạc Cảnh Xuyên, nhìn anh đang thong thả ăn cơm.
“Bạc Cảnh Xuyên, anh vẫn còn tức giận về chuyện trên mạng sao?”Bạc Cảnh Xuyên húp một ngụm canh, hờ hững nói:“Ngày hôm nay anh không có lên mạng.
”Vì anh sợ mình sẽ không khống chế được mà tìm ra hết danh tính của bọn miệng lưỡi ác độc kia, sau đó lấy kim chỉ khâu miệng chúng lại!Thẩm Phồn Tinh thở phào một hơi!“Vậy thì tốt rồi.
”“Nhưng mà, còn mấy người trong những tấm ảnh kia… xin lỗi, anh không nhịn được!”Thẩm Phồn Tinh vừa mới bớt lo lắng, nghe Bạc Cảnh Xuyên nói xong liền căng thẳng trở lại.
“Anh… đã làm gì?”“Đánh bọn chúng một trận.
”….