ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Lời nói nghiêm túc khiến không khí có phần bức bối, áp lực.

"Quên đi Phồn Tinh, thanh xuân ai mà chưa từng yêu phải kẻ bội bạc? Còn nhớ rõ hồi đại học thời điểm tớ thất tình, cậu an ủi tớ như thế nào sao?"

".........."

Con ngươi Thẩm Phồn Tinh lóe lóe, không nói gì, Hứa Thanh Tri nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng mở miệng.

"Người qua lại khắp chốn, không nói quê cũ ở phương nào, bình an trong mọi hoàn cảnh cũng không phải không có khả năng, nhưng mà nhân gian nơi nơi có mùi hoa, Tô Hằng cũng chỉ là một vị khách qua đường bước qua cuộc đời cậu, không cần vì anh ta mà dừng lại. Phồn Tinh, cậu ưu tú như vậy, xứng đáng có được người tốt hơn."

Cô xứng đáng có được người tốt hơn.......

Thẩm Phồn Tinh nắm chặt di động trong tay, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.


Trong một khoảnh khắc, cô không tiếng động mà cong môi.

Xem ra cô thực là hồ đồ rồi, lại có thể liên tưởng đến loại chuyện không đâu này.

"Phồn Tinh,..........cậu không sao chứ?"

Thẩm Phồn Tinh hoàn hồn: "..........Tớ không có việc gì. Chỉ là cảm thấy.........cậu nói rất đúng."

Hứa Thanh Tri ở đầu kia điện thoại yên tâm mà thở dài nhẹ nhõm: "Tốt, cậu trước hết dưỡng thương cho tốt, tớ bên này khả năng lại bận.........."

"Được....."

Nhưng mà thời điểm sắp cúp máy, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh của Hứa Thanh Tri.

"Chờ một chút, Phồn Tinh!"

"Hả?"

"Cái đó.....cậu sau này vẫn muốn ở lại công ty của Tô Hằng sao?"

Thẩm Phồn Tinh sửng sốt một chút, vấn đề này cô thật ra còn chưa có nghĩ tới.

"Là thế này, bộ phận Nghiên cứu và Phát triển của tớ ở bên này thiếu người tài, nếu cậu không muốn ở lại chỗ Tô Hằng, có thể lại đây giúp tớ trước sao? Tớ biết trong tay cậu còn có Tinh Thần Quốc Tế mà dì để lại đang muốn xử lý, nhưng mà tớ bên này thật sự......."


Thẩm Phồn Tinh trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: "Nếu chia tay, tớ liền không còn lý do tiếp tục ở lại công ty của anh ta. Dù sao nhiều năm như vậy tớ đều bận thành thói quen. Cậu cần tớ, tớ tùy thời đều có thể ra trận."

"A....bạn yêu, cậu thật sự giúp tớ một việc lớn rồi, có cái yêu cầu gì cậu cứ việc nói, đổ nước, xoa vai, đấm chân, bằng không để tớ lấy thân báo đáp cũng được, tớ có thể mời được cậu, làm cái gì cũng đáng giá......."

Hứa Thanh Tri khó được hưng phấn như vậy, nhưng lại cuốn trôi không ít phiền muộn trong lòng Thẩm Phồn Tinh.

Cô cười nhẹ: "Nào có khoa trương như vậy nha..."

"Tớ như vậy mà gọi là khoa trương sao? Tớ không phải người may mắn nhất thế giới sao? Phải biết rằng cậu chính là......."

"Được rồi, được rồi, cậu bình tĩnh một chút. Không phải nói có việc bận sao, chạy nhanh đi."


"Được!"

Hứa Thanh Tri giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, thanh âm rõ ràng so với lúc đầu nhẹ nhàng hơn nhiều, lúc sau liền thống khoái cắt đứt điện thoại.

Điện thoại kết thúc, suy nghĩ của Thẩm Phồn Tinh đã bị phân tán ít nhiều, vừa định đứng lên đi ra ngoài để hít thở không khí, điện thoại lại vang lên.

Cô hơi dừng một chút, cầm lấy di động, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.

Chần chờ trong chốc lát, cô tưởng là khách hàng trong công ty Tô Hằng nên vẫn nghe điện thoại.

"Alo, xin chào." giọng Thẩm Phồn Tinh công việc hóa theo thói quen.

"........Alo........Alo! Là Phồn Tinh sao?"

Một thanh âm phá lệ có tinh thần vang lên, nhưng vẫn nghe ra được đối phương tuổi tác không còn nhỏ.

Trong mắt Thẩm Phồn Tinh lóe lên một tia nghi ngờ không chắc chắn.

"Là tôi. Xin hỏi ngài là......."
"Là bà nội đây, chính là lần trước.......ở dưới gốc hoa nhài tây, ta nghe Du Tùng nói cháu muốn gặp ta....."

Nghi hoặc trong mắt cô biến mất, vẻ mặt hiểu rõ.

"Đúng vậy, bà nội, lúc trước đã đáp ứng muốn bồi ngài nói chuyện phiếm, qua nhiều ngày như vậy rồi, thật là ngại quá."

"Không sao, cháu dưỡng bệnh quan trọng! Cái gì nhỉ.....nếu cháu không có việc gì, hiện tại liền tới đây đi, ta để Du Tùng đi đón cháu."

Thẩm Phồn Tinh nhìn thời tiết bên ngoài, cười nói: "Dạ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi