ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Vô tình hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Thẩm Phồn Tinh, Bạc Cảnh Xuyên lại nhướn mày nói: "Tiện nghi sớm muộn gì cũng chiếm được. Chiếm bây giờ cũng không có gì sai."

Thẩm Phồn Tinh cũng không phải đơn thuần hướng tới tình yêu. Chỉ cần đối phương có giá trị bản thân và nhan sắc cao, cô đều có thể bị hấp dẫn.

Cuối cùng thì cô vẫn là một người phụ nữ thực tế. Nhiều năm như vậy, gặp được không ít đàn ông, cô đã qua cái tuổi biết yêu từ lâu rồi.

Thêm chuyện của Tô Hằng lúc trước, đàn ông ở trong lòng cô, đều một dạng như nhau.

"Bạc tiên sinh từ đâu mà thấy được, chúng ta cuối cùng nhất định đến với nhau?"

Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm gương mặt giận dữ của cô, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười nhẹ.

"Từ đâu thấy được?"

Hắn lặng im trong chốc lát, nhìn chăm chú luồng ánh sáng trong đôi mắt đen mờ mịt của cô. Hắn duỗi tay đem tóc trên má cô vuốt sang một bên, ngón tay thon dài xinh đẹp không biết là vô tình hay cố ý lướt nhẹ qua gương mặt nhỏ.


Tiếng nói trầm thấp mị hoặc: "Có lẽ là bởi vì.........trên thế giới này, chỉ có em mới xứng đôi với tôi."

Thẩm Phồn Tinh có chút chán nản: "..........Bạc tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, ngài quá cuồng vọng."

Người đàn ông từ từ cười nhẹ, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ xinh đẹp, rực rỡ lung linh của cô.

"Bạc Cảnh Xuyên."

"Cái gì?"

Thẩm Phồn Tinh ngơ ngẩn, không rõ tại sao hắn đột nhiên nói như vậy.

"Tên của tôi. Hoặc là em trực tiếp kêu tôi là Cảnh Xuyên cũng được."

Thẩm Phồn Tinh lần thứ hai nghẹn lời, không biết rốt cuộc nên ứng đối với người đàn ông này như thế nào.

Ngay sau đó, Thẩm Phồn Tinh mới ngốc nghếch nhận ra cuộc đối thoại ngày hôm nay.

Trên thực tế, hắn đã cho cô câu trả lời trực tiếp nhất!

Bạc Cảnh Xuyên ba chữ, đã đủ vốn để kiêu ngạo!

"Dù sao đi nữa, Bạc tiên sinh....."


"Ừ?"

Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, ngón tay thon dài của Bạc Cảnh Xuyên đã rơi xuống cằm cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, sửa miệng: "Dù sao đi nữa, Bạc........Cảnh Xuyên, chúng ta nhất định phải dùng loại tư thế này để tiếp tục nói chuyện à?"

Bạc Cảnh Xuyên nhấc mày, tay chống ở mép giường, xoay người một cái liền đứng trên mặt đất. Trong quá trình đó cũng không đè đến Thẩm Phồn Tinh chút nào.

Thẩm Phồn Tinh vội vàng đứng dậy, thắt chặt áo choàng tắm trên người, che lại chỗ lộ ra ở bả vai.

Bạc Cảnh Xuyên cho Thẩm Phồn Tinh thời gian sửa soạn, một lúc sau mới quay người nhìn cô.

Những lời trêu chọc vừa rồi đã biến mất. Thay vào đó, lại giống như lần đầu tiên mới gặp nhau, văn nhã tuấn mỹ, quân tử khiêm khiêm.

"Tôi không bao giờ ép buộc phụ nữ, dù bên cạnh tôi chỉ có một mình em. Tôi vừa ý em, sau đó theo đuổi em, chẳng lẽ đây không phải quá trình à?"


"........."

Nghe xong những lời Bạc Cảnh Xuyên nói, cơn giận vừa bùng lên trong ngực Thẩm Phồn Tinh bỗng tan thành mây khói.

Thay vào đó, là một nụ cười không thể che giấu.

Hóa ra, người đàn ông tự phụ mà hoàn mỹ này, lại thực sự chưa từng nói chuyện yêu đương...

Ngay cả việc theo đuổi một người cũng làm theo cách đơn giản trực tiếp nhất.

Tức giận với hắn cũng là tức giận với chính mình.

"Thật ra anh nói như vậy..........cũng không sai, có điều phương pháp không đúng lắm."

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô: "Vậy phương pháp chính xác là gì, ví dụ như...."

Thẩm Phồn Tinh hơi suy tư một chút.

"Ví dụ như tặng quà, bao dung cô ấy, thấu hiểu cô ấy, tôn trọng cô ấy, thường xuyên ở cùng cô ấy, không mập mờ cùng những cô gái khác, thỉnh thoảng có một chút lãng mạn?"

Thật sự thì Thẩm Phồn Tinh cũng không biết nói như thế nào. Từ trước đến nay, yêu đương đều là cô bị động bảo thủ, làm sao mà biết nhiều như vậy?
Bạc Cảnh Xuyên im lặng lắng nghe, giống như đang suy nghĩ, sau đó gật gật đầu.

"Tôi thấy, những điều này đối với tôi đều không phải vấn đề gì. Cho nên......." Bạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên cười nhạt nhìn cô.

"Cho nên?" Thẩm Phồn Tinh cảnh giác.

"Cho nên, em dạy tôi nhiều như vậy, là hy vọng tôi giống như vậy theo đuổi em sao?"

".........."

Thẩm Phồn Tinh bừng tỉnh.

Tại sao cô lại có cảm giác, chính mình vừa bị lừa vào tròng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi