ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH



"Đi, chiều ý anh đây một đêm, anh sẽ kí hợp đồng đó cho em!""Không..."Cô gái đang bị người đàn ông ông lấy cố gắng vùng vẫy thoát ra."Chủ tịch Tần..."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở cửa, Thẩm Phồn Tinh nhìn lên, thấy một người phụ nữ bước vào."Nếu anh cần phụ nữ thì ở đây có nhiều người lắm, anh tùy tiện chọn một người cũng được, sao lại cứ phải để tâm đến một nhân viên nhỏ nhoi làm gì?"Bước chân của Thẩm Phồn Tinh đứng yên tại chỗ.Hôm nay phải dùng một từ "Trùng hợp" để hình dung.Sáng nay thì nhìn thấy trên truyền hình, bây giờ lại nhìn thấy ngoài đời.Là người phụ nữ bên cạnh "bạn học cũ" Cố Trạch Ngạn.Bùi Dao Trì.Tần Bân dừng tay, sau đó lạnh lùng nhìn cô ta."Bùi tiểu thư, không phải chuyện của cô thì cô đừng xía vào.

Nhanh trở về bên chủ tịch Cố, à không, trở về bên đại minh tinh Cố làm một cô gái ngoan ngoãn đi."
Bùi Dao Trì cau mày: "Nói thế thì chủ tịch Tần cũng biết, cô gái này là chúng tôi đặc biệt mời đến để đàm phán, tôi không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được."Tần Bân cười lớn, giọng điệu đầy khinh thường và châm chọc: "Bùi tiểu thư không hiểu hay cố tình không hiểu vậy?""Ý anh là gì?""Mặc dù mọi chuyện được xử lý nhanh chóng, nhưng hôm nay nếu như Cố tổng đã biết thì chắc cô cũng biết rồi.


Hôm nay nữ minh tinh họ Thẩm kí bị chị gái cô ta bắt nạt ở trung tâm thương mại...""..." Sắc mặt Bùi Dao Trì tái nhợt, cắn chặt môi không nói câu nào.Tần Bân nói tiếp: "Nghe nói Thẩm Thiên Nhu là nữ thần ở trường học, Cố tổng cũng thích cô ta đến thất điên bát đảo.

Sau này tham gia vào lĩnh vực giải trí, bọn họ cũng có nhiều tin đồn liên quan đến nhau.

Ha ha, anh ta dù thế nào đi nữa thì cũng là ông chủ của một công ty giải trí, cô cho là anh ta thiếu một người quan hệ công chúng à?"
Nói như vậy thì người ngu cũng hiểu.Cố Trạch Ngạn căn bản không quan tâm đến hợp đồng, mà chỉ muốn thay Thẩm Thiên Nhu trút giận.Công ty anh ta không có bộ phận quan hệ công chúng, nhưng anh ta đã tìm một người ở ngoài.


Sau đó tìm thấy một người từ công ty của Thẩm Phồn Tinh.Chủ yếu là muốn làm cho Thẩm Phồn Tinh phải chịu ấm ức.Bọn họ đều biết, Tần Bân sẽ không từ chối một miếng mồi ngon dâng đến tận miệng.Cái gì cũng ăn.Trong lòng Thẩm Phồn Tinh ngập tràn lửa giận.Cố Trạch Ngạn, tên ngụy quân tử!“Bùi tiểu thư, cô có thời gian lo lắng cho người khác thì không bằng quay lại nghĩ cách giữ chặt người đàn ông của mình đi.

Đi đi, đừng cản trở chuyện tốt của tôi!""Không...!Bùi tiểu thư, cứu tôi với...""Chấp nhận số phận của mình đi, Tiền thiểu thư, đi theo tôi nào!"
Tần Bân nói xong nhanh chóng ôm lấy cô gái kia, lôi ra ngoài cửa.

Vừa đi được hai bước thì tiếng chụp ảnh vang lên, sau đó là một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng."Để cô gái ấy lại."Mấy người sửng sốt khi thấy Thẩm Phồn Tinh bước từ phòng bên cạnh ra, cất điện thoại vào túi.Cô ngẩng đầu nhìn bọn họ, gương mặt lạnh như băng, hàn khí trên người làm người ta sợ hãi."Tiền Mễ, qua đây.""Chủ tịch Thẩm!"Tần Bân sững sờ, cô gái trong ngực anh ta vội vàng giãy ra, chạy đến trước mặt Thẩm Phồn Tinh.Thẩm Phồn Tinh đưa tay đỡ lấy cô, nhanh chóng kéo cô ra sau mình.Không biết vì sao khi Tiền Mễ thấy cô xuất hiện thì yên tâm hơn rất nhiều.Rõ ràng cùng là phụ nữ...Nhẹ không ưa, Tần Bân đen mặt: "Sao thế? Thẩm đại tiểu thư muốn thay cô ta hầu hạ tôi à?"Ánh mắt Thẩm Phồn Tinh tối đi, lập tức giơ chân đá vào bụng Tần Bân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi