ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Thẩm Phồn Tinh có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhìn chằm chằm quả táo nửa ngày cũng không đưa tay nhận.

Bàn tay trắng nõn xinh đẹp của Bạc Cảnh Xuyên đẩy đẩy người cô, thấp giọng hỏi: "Nói lâu như vậy, miệng dính sáp sao?"

Bạc lão phu nhân nhướn mày, cúi đầu cầm chén trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp nhấp, không nói gì.

Thẩm Phồn Tinh nhận quả táo trong hoảng loạn, lại vô tình chạm phải đầu ngón tay của Bạc Cảnh Xuyên, có chút lạnh lẽo.

"Cảm ơn."

Cô cúi đầu, cắn một miếng, âm thanh "sàn sạt" thanh thúy vang lên lại đặc biệt dễ nghe.

Đôi mắt Bạc Cảnh Xuyên lướt qua một vòng ánh sáng. Hắn đặt dao gọt hoa quả xuống bàn trà, thuận tay rút hai tờ khăn giấy, năm ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng được lau sạch sẽ.

Cái loại trình độ tinh tế này, đủ để nhìn ra được, hắn bình thường thật sự chưa bao giờ từng làm những chuyện này.


Nhìn Thẩm Phồn Tinh ăn táo, trên mặt Bạc lão phu nhân cũng phất lên một tầng ý cười.

Nhìn vào mắt Bạc Cảnh Xuyên, tuy rằng hài lòng, nhưng cũng không thiếu vị chua.

Nhiều năm như vậy, bà cụ cũng chưa từng ăn qua táo đích thân cháu trai gọt đâu.

Cháu trai ruột a!

Nếu hôm nay không phải Phồn Tinh!

Hừ!

Quả táo thực sự rất ngọt khiến Thẩm Phồn Tinh cảm thấy trong lòng cũng dâng lên vài phần ngọt ý.

"Phồn Tinh, công ty của bạn cháu làm về cái gì thế?"

Phòng khách an tĩnh, bà cụ lại tiếp tục hỏi lại vấn đề vừa rồi của Bạc Cảnh Xuyên.

"Là công ty mỹ phẩm Tri Thấm, gần đây đang tự xây dựng xưởng sản xuất riêng nên rất bận."

"À."

Bạc lão phu nhân rõ ràng, gật đầu.

Sau đó lại nói một ít chuyện đơn giản, chờ đến khi Thẩm Phồn Tinh ăn xong quả táo, Lai Dung cũng đúng lúc đi tới nhắc mọi người về bữa tối.


Một quả táo lớn như vậy đi xuống bụng, Thẩm Phồn Tinh nào có thể ăn thêm thứ gì.

Chỉ là đợi lâu như vậy, đã nói muốn bồi bà cụ ăn tối, sao có thể không ăn.

Trước lúc ngồi xuống, Bạc Cảnh còn kéo ghế cho cô. Cô nhẹ giọng nói một câu cảm ơn, đi vào. Bạc Cảnh Xuyên lại đẩy ghế tới phía trước một chút, Thẩm Phồn Tinh khom người ngồi xuống. Hai người phối hợp đặc biệt ăn ý, vị trí vừa vặn tốt.

Sau đó, Bạc Cảnh Xuyên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phồn Tinh.

Bạc lão phu nhân ngồi đối diện, vẻ mặt hài lòng nhìn hai người.

Lai Dung cùng với bà cụ giống như một tấc cũng không rời, ngay cả khi ăn cơm, bà cũng chờ ở bên cạnh.

Trong bụng có không ít đồ ăn nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cùng ăn.

Ghế cũng không ngồi hết, đầu vai ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi thu, hàng mi dài rũ xuống, cũng không khom lưng cúi thấp nhìn đồ ăn trong đĩa, ngay cả động tác nhai nuốt. Tất cả đều thể hiện gia giáo cùng tố chất tốt đẹp của cô.


Lai Dung âm thầm gật đầu, cùng bà cụ liếc mắt nhìn nhau, hài lòng trong mắt càng thêm sâu.

*

Cơm nước xong, ngồi một chút, bên ngoài sắc trời đã tối, Thẩm Phồn Tinh lại không thể ở lâu, rốt cuộc đứng dậy cáo từ.

Bạc Cảnh Xuyên đứng dậy theo, người làm nhanh chóng đem áo khoác tây trang của hắn tới.

"Tôi tiễn em."

Giọng hắn lạnh nhạt trầm thấp, một câu nghe thấy đơn giản nhưng lại lộ ra ý vị mạnh mẽ không thể cự tuyệt.

Thẩm Phồn Tinh không từ chối.

Hai người ra ngoài, vẫn như cũ đi lối tắt.

"Em bao giờ xuất viện?" Thanh âm trầm trầm của Bạc Cảnh Xuyên vang lên trên đỉnh đầu cô.

"Hết ngày mai."

Bạc Cảnh Xuyên im lặng trong chốc lát, song lại nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ rất bận."

Thẩm Phồn Tinh đi qua cửa hàng rào, xoay người nhìn hắn.

"Một mình tôi cũng có thể."

Cô thế nhưng hiểu được ý của hắn.
Có điều, tuy nói vậy nhưng ngày xuất viện kia, Bạc Cảnh Xuyên vẫn tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi