ĐỪNG NHÁO, BẠC TIÊN SINH

Thân ảnh nhỏ nhắn quật cường của Thẩm Phồn Tinh đã biến mất mà Bạc Cảnh Xuyên vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Kết quả bị bà cụ đánh một cái vào mông.

Thân hình cao lớn cứng đờ, con mắt lạnh nhạt trở nên mịt mù u ám.

Là một người không ai dám tùy tiện động chạm mà giờ đây, Bạc Cảnh Xuyên hắn 28 tuổi, bị đánh mông!

Lai Dung ở phía sau không nhịn được mà thấp giọng cười.

"Nhanh lên! Mày muốn bà tức chết phải không?" Bà nội không thèm để ý hắn, chỉ vội thúc giục.

"Được rồi, bà nội!"

*

Lúc Thẩm Phồn Tinh một mình trở về, Tô Hằng đã ở bên trong phòng bệnh.

Anh ta đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cửa ra vào. Vốn là một thân âu phục màu xám đắt tiền, giờ lại thiếu mất áo khoác, chỉ còn sơ mi trắng.

Bộ dạng thoải mái, anh tuấn tươi sáng như vậy làm Thẩm Phồn Tinh nhớ lại thời đại học, người con trai mặc sơ mi trắng tao nhã.


Chỉ tiếc, cảnh còn người mất. Người đàn ông này không còn là thiếu niên lúc trước.

Thẩm Phồn Tinh không nhìn anh ta, cả người nhạt nhẽo, tỉnh táo đáng sợ.

Nhận ra phòng bệnh có người đến, Tô Hằng quay người.

"Em đi đâu vậy?"

Thẩm Phồn Tinh không trả lời, đi thẳng đến giường bệnh, ngồi xuống.

Anh ta lại nói: "Vừa rồi là tình thế cấp bách nên mới đẩy em, xin lỗi."

Giọng nói ôn hòa tựa như người vừa âm trầm lạnh lùng trừng mắt nhìn cô chỉ là cô tưởng tượng ra.

"Chuyện vừa rồi, không phải lỗi của tôi."

Mặc kệ chuyện như thế nào, cô cần phải trả lại trong sạch cho bản thân.

Tô Hằng cúi đầu nhìn cô, áy náy cùng giãy giụa trong mắt nhanh chóng bị trào phúng che khuất.

"Cô biết Thiên Nhu nói gì không?"

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn ngập thất vọng của Tô Hằng.


"Thiên Nhu nói, là tại em ấy không cầm chắc cốc nước trong tay. Tất cả là lỗi của em ấy. Em ấy thay cô giải thích. Vậy mà, cô ở đây vẫn còn trốn tránh trách nhiệm. Phồn Tinh, cô không nên biến thành như vậy."

Thẩm Phồn Tinh nhìn anh ta thật lâu, đôi mắt từ khiếp sợ chuyển đến thất vọng rồi lạnh nhạt.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch thành một đường con trong trẻo, cười lạnh lùng.

Nụ cười nhẹ như sương mù đầy châm chọc.

"Tô Hằng, chúng ta quen biết được bao nhiêu năm rồi?"

Tô Hằng ngừng một chút mới nói: "Tám năm."

"A....." Thẩm Phồn Tinh cười.

Tám năm rồi sao!

Khoảng thời gian tám năm, cô chưa từng nghĩ tới.

Sự tin tưởng của Tô Hằng với cô thì ra lại yếu ớt đến thế. Còn không chịu nổi một kích.

Loại đàn ông như vậy, Thẩm Phồn Tinh cô, không cần!

Cô đứng lên, lạnh lùng nhìn anh ta.


"Tô Hằng, chúng ta giải trừ hôn ước đi."

Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng đầy dứt khoát, âm điệu mạnh mẽ không có chút nhường bước nào.

Đáy mắt Tô Hằng ánh lên vẻ khiếp sợ.

"Tại sao lại là vẻ mặt này? Từ khoảnh khắc anh cứu Thẩm Thiên Nhu, thậm chí sớm hơn nữa, chẳng phải đã sớm đưa ra quyết định rõ ràng rồi sao?"

Tô Hằng sửng sốt hồi lâu. Anh ta nhìn Thẩm Phồn Tinh bằng ánh mắt phức tạp. Nhưng trong chốc lát, chỉ còn lại giải thoát."

"Phồn Tinh, có lẽ tách nhau ra là sự lựa chọn đúng đắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ vì bảo vệ Thiên Nhu mà tổn thương em càng nhiều."

Thẩm Phồn Tinh nắm tay, ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn anh ta.

"Vì bảo vệ Thẩm Thiên Nhu? Vậy hóa ra, mọi chuyện từ trước tới nay, anh chưa từng tin tưởng tôi?!"

Ánh mắt Tô Hằng giãy giụa: "Thiên Nhu quá đơn thuần yếu đuối. Còn em....lại...quá lạnh lùng mạnh mẽ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi