ĐỪNG NHẶT LOẠN HOÀNG ĐẾ Ở VEN ĐƯỜNG

Sau khi ngày thứ hai của tết nguyên tiêu kết thúc, lại đến ngày thượng triều, không ngoài ý muốn, Sở tướng lại bị giữ lại

Chỉ có mình ông đứng trong ngự thư phòng hơn nửa canh giờ, người ngồi ngay ngắn trên long án kia lại không hề mở miệng, như là đang cố ý đọ xem ai im lặng lâu hơn, nhưng cũng lại giống như thật sự quên đi sự có mặt của ông trong căn phòng này.

Rốt cuộc Sở tướng không nhịn được ho nhẹ một tiếng, quả nhiên nhận được ánh mắt Mạnh Hàn Uyên chuyển đến.

Lần này lão thừa tướng nghiền ngẫm không rõ tâm tư của vị đế vương trẻ tuổi này, thấy ánh mắt bức người từ trên cao nhìn xuống kia, run run nói: “Không biết bệ hạ lưu lão thần lại là có gì muốn phân phó?”

Mạnh Hành Uyên gác bút xuống, ánh mắt từ trước đến nay đều điềm tĩnh không gợn sóng vậy mà toát lên ý cười nhàn nhạt, chỉ là ý cười này lại lạnh lẽo khiến lòng người run lên. Tầm mắt Mạnh Hành Uyên dừng lại trên người Sở tướng, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hôm qua trong lễ hội đèn lồng biểu tình mờ mịt tiểu cô nương nọ.

Cái gọi là hôn ước, chẳng qua chỉ là giả dối.

Đó chỉ là cái cớ của Sở thừa tướng và Thẩm An Thu nghĩ ra để cự tuyệt hắn.

Thế mà lại không sợ tội danh khi quân chút nào, Mạnh Hành Uyên trong lòng cười lạnh một tiếng.

Mạnh Hành Uyên nghĩ thầm, nếu không có A Loan, e là năm sao mộ phần của Sở tướng cỏ xanh cũng đã mọc đầy rồi.

Nhưng lại nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, bộ dạng e lệ dưới ánh đèn rực rỡ của nàng, Mạnh Hành Uyên giật khóe miệng, rồi lại giương mắt nhìn qua đại thái giám hầu hạ ở bên cạnh, người đó ngầm hiểu, lập tức đem hộp gấm ở trong tay đưa đến trước mặt Sở tướng.

“Mở ra xem thử.”

Mạnh Hành Uyên nói.

Sở tướng nhìn đại thái giám mở hộp gấm ra, tầm mắt chạm đến cuộn giấy màu vàng, đồng tử đột nhiên co rút lại. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hành Uyên, thấy sườn mặt đẹp đẽ kia lập tức trong lòng lộp độp một cái.

Đang yên đang lành sao lại đưa cho ông một đạo thánh chỉ?

Mạnh Hành Uyên nói: “Sở tướng mở ra xem đi.”

Đã nói hai lần, lão thừa tướng cũng không dám chậm chễ, vội vàng cung kính lấy cuộn giấy, chậm rãi mở ra, cơ hồ lướt qua đã xem xong ba dòng chữ được viết trên đó, sau đó cả người ngơ ra ở đó ngay lập tức.

Đây là một đạo thánh chỉ tứ hôn, chính là muốn cầu hôn cháu gái ngoại của Sở thừa tướng, con gái ruột của Thẩm An Thu, Thẩm A Loan nhập cung, tấn phong Hoàng Hậu.

Rõ ràng lúc trước đã đồng ý miễn kết hôn rồi, còn nói tặng thêm của hồi môn cho A Loan, sao lại đột nhiên đổi chủ ý như vậy.

Sở tướng thực muốn hỏi một câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Hành Uyên đã nói ra là Lâm Thanh Hà đã cưới vợ, rồi hỏi lại Sở tướng, “Trẫm thực không biết Sở tướng đang nghĩ thế nào, thà để A Loan làm thiếp của thường dân chứ không để nàng nhập cung làm hậu?”

“……………..” Ta không hề làm vậy, bệ hạ không thể nói bừa.

Trong lòng lão tướng quân buồn khổ, lại không thể nói thẳng, cái gọi là hôn ước chỉ là kế sách tạm thời, đành nói: “Là thần có chút hồ đồ.”

Mạnh Hành Uyên nói: “Đạo thánh chỉ này là tâm ý của trẫm, cũng là tâm ý của A Loan.”

“Cái này……..”

“Sở tướng không tin?”

Lão thừa tướng im lặng.

Hôm nay, trước khi lên thượng triều, ông đã biết chuyện của A Loan khi lên phố xem đèn rồi, sau đó lại nghe Hộ Bộ thị lang bảo đêm qua vô tình gặp được bệ hạ ở hội đèn lồng, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, cũng biết vị hoàng đế trẻ tuổi này không dễ lừa gạt.

Có lẽ, lời mà A Loan nói với ông ngày đó vốn dĩ không phải là vì bị dồn vào thế miễn cưỡng mà đồng ý như Thẩm An Thu nghĩ.

Sở thừa tướng nhận thánh chỉ rời cung, tin tức hoàng đế muốn cưới cháu gái của Sở tướng, tấn phong hoàng hậu nhanh chóng lan ra khắp kinh thành. Không cần biết có bao nhiêu nhà suy đoán hay ghen tị, ở trong phủ thừa tướng sắc mặt Thẩm An Thu đã rất khó coi rồi.

Lúc này Sở tướng nhìn Thẩm An Thu nói: “Mới chỉ có mấy tháng ngắn ngủi mà tiểu tử Lâm gia đã cưới vợ rồi, có thể thấy là do ngươi đã nhìn nhầm người.” Thẩm An Thu dám đưa ra chủ ý như vậy, hẳn là đã biết được tâm ý của Lâm Thanh Hà dành cho A Loan, nhưng thật sự là không ngờ hắn quay đầu liền cưới vợ. “Bệ hạ chưa trị tội khi quân chính là vì thể diện của A Loan. Lần này A Loan vào cung đã là chuyện chắc chắn, không thể thay đổi được nữa.”

Thẩm An Thu nói: “Hoàng cung là nơi thế nào, A Loan sao có thể tới đó?” Tình cảm của hoàng đế thay đổi không ngừng, giông tố triều đình ghê gớm cỡ nào, A Loan của ông làm sao có thể chịu đựng được cơ chứ? Ông thà gả A Loan cho gia đình bình thường, bình bình lặng lặng mà sống qua ngày còn hơn.

Sở tướng thấy hắn ngang bướng hồ đồ, hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự cho rằng lão phu bị quyền thế che mắt, nhẫn tâm đẩy A Loan vào hố lửa không thể thoát ra hay sao?”

“Nếu không phải có sự đồng ý của A Loan, lão phu cho dù bị tước hết quan chức hay mất mạng, cũng không mang thánh chỉ về phủ.” Sở tướng thở dài, nói: “An Thu, ngươi biết rõ hơn lão phu, hậu quả của việc chia rẽ uyên ương là như thế nào mà!”

Thẩm An Thu ngẩn ngơ.

Đúng vậy, hôn nhân đại sự, hiển nhiên không thể bỏ qua tâm ý của A Loan.

Hắn vẫn luôn cho rằng, suy nghĩ của bản thân là suy nghĩ của A Loan, chẳng lẽ A Loan ngày đó nói “nguyện ý” là thật lòng sao?

Thẩm An Thu lưỡng lự, đi đến viện của A Loan, tự mình đem chuyện thánh chỉ tứ hôn nói cho nàng nghe. Nhìn nữ nhi dần dần đỏ mặt, Thẩm An Thu thở dài nói: “A Loan, con thật sự đồng ý lấy hắn sao?”

A Loan nắm chặt thánh chỉ tứ hôn trong tay, lòng bàn tay chạm đến hoa văn tinh tế trên thánh chỉ, nghe thấy lời của cha, đầu ngón tay không hỏi cuộn thêm một chút, đầu hơi cúi xuống, suy nghĩ đột nhiên bay xa.

“Ta nguyện một lòng với nàng, muốn cưới nàng làm thê tử…, A Loan, nàng bằng lòng không?”

Một người lãnh đạm như vậy, lại từng câu từng chữ nói rõ tình ý chân thành, thực sự thành kính. A Loan lúc đó nghe xong trong lòng có chút hoảng loạn, theo bản năng chạy trốn, nhưng người đó không muốn buông tay, không cho nàng chạy thoát.

Hai người giằng co hồi lâu, rốt cuộc A Loan không thắng được.

“Nếu nói ân cứu mạng, hỏa hoạn ngày đó là công tử đã cứu A Loan, cho nên……….”

Mạnh Hành Uyên nói: “Tuy là ân tình lớn lao, nhưng nếu nàng không đồng ý, cũng không cần đền đáp bằng chung thân đại sự.”

“Hả?”

“Ý của ta là, ta cầu thân với nàng, không phải vì ân tình. Ta nói như vậy, nàng còn băn khoăn đều gì nữa không?”

A Loan nâng tay lên, khẽ vuốt đôi mắt của mình, nói nhỏ: “Nhưng tật mắt của ta không chắc sẽ chữa khỏi được.”

Mạnh Hành Uyên cười nói: “Nếu Hành Uyên ta để ý đến mắt của nàng thì sẽ không có chuyến đi này.” Hắn dừng một chút, rồi nói: “Ngự y trong cung đều giỏi, nếu quả thật không thể trị khỏi, thì ta nguyện làm đôi mắt của nàng.”

Nhìn con gái đang xuất thần, Thẩm An Thu trong lòng sao có thể không rõ. Hắn nói: “A Loan, bất cứ khi nào, cha cũng luôn đứng về phía con.”

Nếu một ngày kia, người đó phụ A Loan của ông, ông cho dù có bị mất mạng cũng phải đưa A Loan rời đi.

Từ sau khi có thánh chỉ tứ hôn, Nội Vụ phủ trong cung cùng Lễ Bộ liền bận rộn vô cùng, rốt cuộc đến trước mười lăm tháng tám cũng chuẩn bị xong lễ thành hôn.

Ngày mười năm tháng tám, kinh thành nhuộm lụa đỏ, đế vương thô bạo trong lời đồn vậy mà tự mình đến phủ tướng quân rước dâu, long trọng đón tiểu Hoàng Hậu của hắn tiến cung.

Đời sau sử sách ghi lại: Hoàng đế Quân Việt Quốc Mạnh Hành Uyên, giết cha diệt huynh, thủ đoạn tàn nhẫn, tại vị 50 năm, quốc thái dân an, tứ hải thái bình, sau khi băng hà, thụy xưng “Lệ Cùng”. Lại ghi, Lệ Cùng đế cả đời chỉ cưới một Hoàng hậu họ Thẩm, không có tam cung lục viện, đế hậu thâm tình, trở thành giai thoại muôn đời.

Lại có nơi ghi, Thẩm hoàng hậu có bệnh mắt, Lệ Cùng đế chiếu lệnh thiên hạ tìm danh y chữa trị, nhưng không có kết quả. Sau này, nếu Thẩm hoàng hậu ra ngoài sẽ luôn có Lệ Cùng đế đi cùng, hai người như hình với bóng. Cho đến khi Lệ Cùng đế nhường ngôi cho thái tử, cùng Thẩm hoàng hậu xuất cung ngao du sơn thủy. Nghe đồn, có người từng vô tình gặp được đế hậu, thấy Lệ Cùng đế dùng giọng nói dịu dàng tả lại tỉ mỉ phong cảnh núi sông cho Thẩm hoàng hậu nghe, giống như đôi thần tiên quyến lữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi